Mục lục
Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buông tay áo xuống, thuyền nhỏ của Yến Tần lắc lư trên lòng hồ điện Phù Dung suốt cả nửa đêm, gần sáng hai người mới theo mật đạo quay lại phòng tân hôn đã được sắp đặt trước đó.

May mà là đại hôn của Đế – Hậu, Yến Tần với tư cách là hoàng đế có thể tiếp tục nghỉ ngơi thêm vài ngày, nếu không, đến giờ chầu, cung nhân khắp nơi tìm không thấy người, kết quả lại phát hiện hai người bọn họ ở trên thuyền nhỏ giữa hồ điện Phù Dung, mặc dù không có ai dám nói gì trước mặt hoàng đế, nhưng bản thân Yến Tần cũng sẽ cảm thấy mất mặt.

Tiểu hoàng đế đại hôn, Nhiếp chính vương lại không có ngày nghỉ. Sáng hôm sau, người đóng thế của Nhiếp chính vương tiến cung một chuyến, hoán đổi thân phận với Nhiếp chính vương thật.

Người này là nữ chân chính, dung mạo thật sự không hề giống Yến Vu Ca một chút nào, nhưng lại học được thuật dịch dung tuyệt đỉnh, tuy không thể qua mắt được những người quá thân cận với Nhiếp chính vương, nhưng với thân phận “Yến Như Ca” ở trong cung thì cũng coi như phù hợp.

Về quyền lực của hoàng hậu, Yến Tần đã bàn bạc riêng với Nhiếp chính vương: “Yến Như Ca này tuy là hoàng hậu tôn quý, nhưng không nên thực sự nắm giữ việc hậu cung, cũng không phải là cô cố ý lạnh nhạt với hoàng hậu trước mặt mọi người, chủ yếu là bởi vì một khi hoàng hậu nắm quyền hành, người theo dõi hoàng hậu sẽ nhiều hơn, rất dễ lộ ra sơ hở.”

Nhiếp chính vương đã quyết định để người khác làm hoàng hậu của mình, vậy thì thân phận này phải giấu kín cả đời.

Nhiếp chính vương không đồng ý với đề nghị của tiểu hoàng đế: “Chuyện trong cung, chỉ có người nắm quyền mới có thể áp chế được mọi chuyện, nếu trung cung không có quyền hành, chẳng khác nào đặt mọi thứ trước mặt người khác để họ xem.”

Nếu hậu cung này đều là người của hắn và tiểu hoàng đế, thì bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bị truyền ra ngoài, chính vì có sự tồn tại của Đức phi, có liên hệ với các triều thần bên ngoài, nên có gió thổi cỏ lay gì, thì triều thần cũng đều biết rõ.

Lời của Nhiếp chính vương cũng có lý: “Nhưng mà hậu cung đối với cô mà nói, cũng giống như hậu viện của các triều thần, hậu viện nổi lửa, thì ngày tháng của cô cũng không yên ổn, cô không yên tâm về Yến Như Ca lắm, nhưng nếu giao cho vương thúc xử lý, thì ngươi lại không có thời gian rảnh.”

Nói vậy không phải là Yến Tần không tin tưởng Nhiếp chính vương, mà là một người là lão thần đã trải qua mấy tháng nay, mọi việc đều làm đâu ra đấy, không chê vào đâu được, còn một người là người mới tinh, kỹ năng tốt nhất là dịch dung mà y không hề quen biết.

So sánh hai người, y tất nhiên sẽ chọn người trước, cũng chính là Đức phi mà gần đây y rất tin dùng.

Yến Tần còn chưa nhắc đến Đức phi thì thôi, vừa nhắc đến, Nhiếp chính vương liền nổi cơn ghen: “Năm đó lúc bệ hạ tuyển phi, hai mươi người phía sau là ta tùy tiện chỉ, nhưng bốn người bệ hạ chọn, e là đã lựa chọn kỹ càng, trong lòng sớm có tính toán rồi phải không?”

Bạch mẫu đơn, Bạch quý phi trước kia chính là một trong bốn người này, vừa vào cung liền được hoàng đế coi trọng, rõ ràng phụ thân chỉ là một võ tướng quan chức không cao, năng lực cũng không quá nổi trội, nhưng lại dựa vào một người con gái làm quý phi mà từng bước thăng tiến.

Bạch mẫu đơn đã bị hạ bệ, tiểu hoàng đế lại nhanh chóng tìm đến Đức phi làm người thay thế, mà Đức phi cũng là một trong bốn người mà tiểu hoàng đế đã chọn năm đó. Yến Vu Ca hoàn toàn có lý do để hoài nghi, nếu Đức phi xảy ra chuyện gì, người tiếp theo Yến Tần nghĩ đến sẽ là một trong hai người còn lại trong bốn người đó.

Nghe những lời có chút u oán của Nhiếp chính vương, Yến Tần cũng không phủ nhận: “Bốn người bọn họ, quả thật là do cô đặc biệt chọn ra.”

Thấy sắc mặt Nhiếp chính vương hơi thay đổi, y lại bổ sung thêm vài câu: “Không phải vì dung mạo của họ, cũng không phải vì cô thích, mà là vì gia thế, tính cách và năng lực của họ.”

Y ngồi trên ngai vàng, nhưng trên đầu vẫn luôn bị Nhiếp chính vương đè nén, cho dù trên đầu không có thái hậu, thái phi gì đó đè nén, thì cũng căn bản không thể suy xét đến chuyện thích hay không thích.

Nghĩ đến đây, y lại liếc nhìn Nhiếp chính vương thêm một cái: “Nếu không phải vì vương thúc, lúc đó cô cũng chẳng cần phải đưa ra lựa chọn như vậy.”

Sắc mặt Nhiếp chính vương có chút lúng túng, tuy rằng hiện tại hắn và tiểu hoàng đế đã có tình cảm khác thường, nhưng vào thời điểm đó, giữa hai người thật sự không hề có chút tia lửa nào, bản thân lúc đó tuyệt đối không thể ngờ rằng có một ngày sẽ dây dưa với tiểu hoàng đế, mà bản thân bây giờ cũng không có cách nào quay lại quá khứ, nhắc nhở bản thân lúc đó đừng làm chuyện ngu ngốc.

Hắn khẽ ho khan hai tiếng, trực tiếp chuyển chủ đề: “Nếu bệ hạ đã cảm thấy Đức phi dễ dùng, vậy thì cứ tạm thời dùng trước đi, còn những chuyện khác, sau này hãy nói.”

Bạch quý phi năm đó đã hoàn toàn bị người ta lãng quên, nghe nói mấy ngày trước còn tự sát, cho dù có cứu sống được, thì cái mạng này cũng không sống được bao lâu nữa.

Trong bốn người, chỉ còn lại Đức phi và hai người còn lại. Hai người không có quyền lực, hắn không thể cho họ cơ hội nữa, nhất định phải tìm cách đưa họ ra khỏi cung trước khi Đức phi thất thế, cắt đứt ý nghĩ của tiểu hoàng đế.

Nhưng Yến Tần nói một câu cũng rất đúng, người đóng thế mà hắn tìm đến, sở trường là thuật dịch dung, tạm thời giả làm hắn thì được, nhưng muốn làm hoàng hậu thật sự, thì cô ta không có kinh nghiệm đó, nói không chừng còn không bằng Đức phi làm.

Nhưng để mặc cho Đức phi chiếm tiện nghi như vậy, cũng không phải là tác phong của hắn, đợi đến khi người trong cung đều đổi thành người của hắn, hắn tự nhiên sẽ nghĩ cách khiến Đức phi phạm phải chút sai lầm.

Nhưng mà những chuyện này, hắn chỉ cần âm thầm làm là được rồi, hoàn toàn không cần thiết phải nói rõ với tiểu hoàng đế, tránh cho hai người cãi nhau, lại làm tổn thương tình cảm của nhau.

Mấy ngày nay đều là nghỉ ngơi, là để hoàng đế và hoàng hậu có thể ân ái, sớm sinh ra dòng dõi hoàng thất, nhưng thể lực của Nhiếp chính vương rõ ràng tốt hơn y, người ta thường nói một giọt tinh mười giọt máu, Yến Tần không muốn mấy ngày nay đều ở trên giường, tuổi còn trẻ đã hao tổn thân thể.

Không đề cập đến chuyện phi tần hậu cung nữa, y lại chuyển chủ đề sang chuyện quốc gia đại sự: “Vương thúc còn nhớ chuyện của Độc Cô Liễu chứ?”

“Cô biết vương thúc lúc nào cũng lo lắng cho giang sơn xã tắc Đại Yến. Cô thấy kẻ ám hại tín sứ, đổ tội tàn hại trung lương lên đầu cô, tám chín phần mười là kẻ ngày ngày đứng trên điện Kim Loan này.”

Yến Tần làm hoàng đế có thể nói là vô cùng gian nan, kiếp trước y trốn tránh, kiếp này y cố gắng giành lại quyền lực, đến kiếp này, y chỉ muốn làm tròn bổn phận chưa hoàn thành của mình, làm một vị minh quân chân chính.

Hoàng đế tốt hay không, đều do một lời nói của bá tánh và văn nhân, y trân trọng danh tiếng, tự nhiên không muốn bản thân vô duyên vô cớ lại mang tiếng là hôn quân tàn bạo, nhỏ nhen.

Y còn theo bản năng cảm thấy, kẻ đứng sau giật dây chuyện này, không chừng có liên quan đến Tề quốc, Tấn quốc gì đó.

Đúng rồi, nghĩ đến Tề quốc, Tấn quốc, Yến Tần lại nhớ đến một người: “Vương thúc, lúc trước Lục công chúa Thương Uyển của Tề quốc, hiện giờ nàng ta đang ở đâu?”

Nói đến cũng lạ, hình như đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi sứ thần Tề quốc đến thăm, nhưng y luôn có cảm giác, chuyện của Thương Uyển như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Yến Vu Ca nhìn tiểu hoàng đế với ánh mắt sâu xa: “Bệ hạ sao lại nhắc đến Lục công chúa Tề quốc?”

Cũng giống như Yến Tần, chuyện đã qua hơn nửa năm, đối với nhiếp chính vương mà nói, vẫn còn như in.

Hiện tại hắn vẫn chưa thể quên, lúc trước khi mới gặp Lục công chúa Tề quốc kia, tiểu hoàng đế đã khóc rồi lại cười, bộ dạng điên điên khùng khùng như thế nào. Không chỉ biểu hiện kỳ quái, mà thái độ của tiểu hoàng đế đối với nàng ta cũng rất kỳ lạ, lúc trước hắn không cảm thấy gì, nhưng nhớ lại kỹ càng, thì ánh mắt Yến Tần nhìn nữ tử kia, rõ ràng là yêu hận đan xen.

Nếu không phải động tâm, nhìn một người xa lạ tùy tiện, sao có thể có cảm xúc sâu đậm như vậy.

Nhưng hắn cũng rất chắc chắn, trước đó tiểu hoàng đế chưa từng có nửa phần giao tình với Lục công chúa Tề quốc kia. Đã là người không quen biết, tại sao Yến Tần lại có thể nảy sinh tình cảm mãnh liệt như vậy với một nữ tử xa lạ đây?

“Hình như bệ hạ và Lục công chúa Tề quốc là người quen cũ, ta và bệ hạ đã thành thân, bệ hạ có thể nói cho ta biết, Lục công chúa Tề quốc và bệ hạ có duyên phận gì không?”

Bọn họ đúng là có duyên phận, hơn nữa còn là duyên phận mười mấy năm, nhưng đó đều là chuyện của kiếp trước, Yến Tần thầm oán thán vài câu, nói một cách uyển chuyển: “Chắc là kiếp trước có duyên, kiếp này mới nhìn nhau thấy có chút đồng cảm.”

Câu này là thật, nhưng lại khiến Nhiếp chính vương ghen đến ê răng: “Lời này của bệ hạ là có ý gì? Ngươi và nàng ta là duyên phận kiếp trước, vậy còn ta thì sao?”

Yến Tần nhìn Nhiếp chính vương, vẻ mặt càng thêm ai oán: “Cô và nàng ta là duyên phận kiếp trước, còn với vương thúc là nghiệt duyên ba đời ba kiếp.”

Nhiếp chính vương tách ra hai chữ trong lời nói của tiểu hoàng đế, lặp lại với giọng điệu vô cùng nguy hiểm: “Nghiệt duyên?”

“Nói sai rồi, không phải nghiệt duyên, mà là nhân duyên trời sinh.” Kiếp đầu y chết vì Nhiếp chính vương, kiếp thứ hai Nnhiếp chính vương lại chết vì y, đến kiếp này y lại bị nhiếp chính vương “hại”, rồi còn cưới Nhiếp chính vương làm hoàng hậu, cũng coi như là nhân duyên ba kiếp đi.

Yến Vu Ca không biết thật sự có ba kiếp hay không, nhưng dù toán thuật kém đến đâu cũng biết, tình duyên ba kiếp chắc chắn mạnh hơn duyên phận kiếp trước rất nhiều, tiểu hoàng đế đã nói như vậy rồi, đại hôn cũng vừa mới diễn ra, hắn tạm thời không so đo với y nữa.

“Vị Lục công chúa Tề quốc kia, chỉ ở lại Đại Yến một thời gian, sau khi sứ thần Tề quốc rời đi, nàng ta cũng được tự do.”

Câu này nói rất uyển chuyển, sự thật là lúc trước hắn đã đồng ý với yêu cầu của tiểu hoàng đế, bắt cóc Thương Uyển đi, giam cầm đủ kiểu, không cho nàng ta tiếp xúc với bất kỳ chuyện gì bên ngoài.

Sau đó đợi sứ thần Tề quốc rời khỏi Đại Yến, hắn cũng không làm khó vị công chúa tôn quý này, phái người hộ tống nàng ta rời khỏi Đại Yến, rồi cũng không quản nàng ta nữa.

Đương nhiên, lúc làm những chuyện này, hắn hoàn toàn không để cho Thương Uyển biết người bắt cóc nàng ta là ai, mà trong trường hợp bình thường, nàng ta cũng không thể nào đoán được người ra tay lại là Nhiếp chính vương Đại Yến.

“Lúc trước bệ hạ đã nói với ta như thế nào, giao chuyện cho ta rồi thì đừng có nhớ đến nàng ta nữa, sao bây giờ lại đổi ý, đột nhiên nhắc đến nàng ta, thời gian lâu như vậy rồi, không chừng vị tân đế Đại Tề kia đã tìm cho vị công chúa này một phu quân mới rồi.”

Tân đế Đại Tề chỉ là hoàng huynh của Lục công chúa này, hơn nữa còn không phải cùng mẹ sinh ra. Hơn nữa, hắn ta coi trọng lợi ích hơn rất nhiều so với tình thân hoàng gia, vị công chúa Đại Tề này, trong mắt hắn ta, e rằng chẳng qua chỉ là một quân cờ xinh đẹp có thân phận hoàng gia dễ sử dụng hơn người thường mà thôi.

“Cô cũng không muốn có gì với nàng ta.” Yến Tần biện minh cho bản thân hai câu, y đâu phải kẻ ngốc, đã bị con rắn lạnh lùng cắn một lần rồi, còn ngu ngốc xông lên để bị cắn tiếp.

Mỹ nhân Đại Tề tuy đẹp, nhưng lại là một đóa hoa kịch độc, y đã lầm tưởng hoa Bá vương (loài hoa to lớn, có đẹp mà không có thơm thì nên cơm cháo gì) là hoa chỉ để trưng, là lỗi của y, nhưng kiếp này, y tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.

“Cô chỉ đang nghĩ, có phải người Tề quốc muốn ám hại Độc Cô, lại đổ tội lên đầu cô hay không.”

Gian tế của Tấn quốc đã bị bọn họ nhổ bỏ gần hết, giống như Tiêu gia lúc trước, đã hoàn toàn thất thế, không thể làm nên trò trống gì nữa, những kẻ còn lại, dưới sự tấn công của Nhiếp chính vương, cơ bản là tan rã.

Nội ứng của Tấn quốc đã bị nhổ đi phần lớn, nhưng Tề quốc thì vẫn chưa.

Nhiếp chính vương trầm ngâm một lúc, lại nói: “Có một chuyện, ta cũng mới nhận được tin tức cách đây không lâu, chưa được xác thực, không biết có nên nói cho bệ hạ hay không?”

Yến Tần không cần suy nghĩ liền nói: “Đương nhiên là phải nói.”

Nhiếp chính vương luôn yêu cầu y không được giấu giếm hắn bất cứ chuyện gì, vậy thì Nhiếp chính vương cũng nên nói hết mọi chuyện cho y biết mới phải.

“Nói trước, ta chỉ là nghe nói, không thể khẳng định.” Hắn dừng một chút, rồi tiếp tục nói, “Quốc quân Tề quốc bị bệnh nặng, hiện giờ đang nằm trong cung, nhưng người trong cung kia, không phải là quốc quân Tề quốc thật.”

Yến Tần vô cùng kinh ngạc: “Chuyện lớn như vậy, tại sao vương thúc không nói cho cô biết sớm hơn?”

“Chỉ là tin đồn thất thiệt, không thể xác định, hơn nữa đó là quốc quân Tề quốc, nói cho bệ hạ nghe, cũng chẳng có ích gì khác.”

Yến Tần lại không nghĩ như vậy, nếu tin tức này là thật, vậy thì khả năng lợi dụng sẽ rất lớn.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chương tiếp theo sẽ có chương khóa.

Sau đó, vào khoảng 4 giờ chiều ngày mai, chương khóa sẽ được thay thế (thêm 1000 chữ), vì vậy những bạn mua sớm sẽ có lợi hơn (mua sớm chỉ cần refresh, không cần mua thêm), mình sẽ không bù thêm đâu.

Không có cách nào, mình phải ép bản thân một chút QAQ, không đặt mục tiêu thì mình không bao giờ có thể cập nhật sớm được.

Chúc ngủ ngon.

Cảm ơn các bạn vẫn yêu thương mình trong năm mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK