Mục lục
Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tai họa ngầm lớn nhất uy hiếp địa vị của mình lập tức biến mất, Tào Dịch Côn cũng lập tức trở nên thân thiết với Lương Tuấn Đào. Tiến lên nhanh một bước đưa tay vỗ bả vai đố phương, kinh ngạc thở dài nói: “Cậu đang làm cái gì vậy? Chỉ vì vợ mình mang thai mà bỏ nơi này lại chạy về nước? Không sợ lãnh đạo quân đội đánh dẹp cậu?”

“Không sợ!” Lương Tuấn Đào cười hì hì không có hình tượng, chỉ có điều giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Trời đất bao la, vợ lớn nhất!”

Lâm Tuyết cảm giác mình giống như đặt bản thân vào trong một thế giới giả tưởng, lúc thì chung quanh đều là chim hót hoa thơm khoe hương khoe sắc, lúc lại trời băng đất tuyết lạnh lẽo thấu xương, lập tức biến đổi khiến cho cô không biết theo ai.

Cô có nghe lầm không? Anh còn nói bởi vì cô mang thai, muốn dẹp bỏ nhiệm vụ nơi này, theo cô về nước!

Trời đất bao la, vợ lớn nhất! Trời ạ, anh coi mình đây là Chu U Vương phiên bản hiện đại? Nếu như bị mấy lão thủ trưởng ở quân đội coi trọng anh biết được, còn không phải bị giận chết!

“Cậu được đấy!” Tào Dịch Côn liếc nhìn Lâm Tuyết, trong mắt lộ ra vài phần lưu luyến không thôi. Tình cảm với cô chỉ có tăng không giảm, đáng tiếc cô là người phụ nữ của Đào, hơn nữa còn có thai! Nuốt một ngụm nước miếng, cũng nuốt luôn thèm thuồng và lưu luyến với cô, ánh mắt của anh phức tạp nhìn Lâm Tuyết cúi đầu trầm mặc nói, “Em dâu, em nghe chưa? Đào vì em mà không làm việc đàng hoàng rồi!”

Lâm Tuyết ngẩng đầu lên, hé miệng cười, thoải mái đáp: “Hết cách rồi, ai bảo tình vợ chồng tụi em vững hơn vàng!”

Lương Tuấn Đào mừng rỡ ha ha cười không ngừng, đi tới ôm cô vào trong ngực, cưng chiều hôn cô một cái.

Hai vợ chồng này một xướng một họa cố ý chọc giận anh! Tào Dịch Côn trợn mắt nhìn, trong cổ họng giống như bị mắc xương cá, vướng đến khó chịu. Ho khan vài tiếng, anh hậm hực nói với Lương Tuấn Đào: “Được…! Cậu làm thì làm đi! Dù sao trên trời cao còn có ông cụ Lương chống đỡ thay cậu, người của quân đội ai dám nói gì? Tôi người nghèo hai bàn tay trắng bối cảnh gì cũng không có, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn tiếp tục lưu lại nơi này làm lao động khổ sai!”

Lời nói ra rất không cam lòng, giọng nói lại cam tâm tình nguyện! Thật ra thì anh quyết tâm ở lại đây làm trùm buôn thuốc phiện, cho dù quân đội muốn rút anh về anh cũng không về!

Nếu như anh thật sự cảm thấy chán ghét uất ức với cuộc sống hiện tại, cũng sẽ không khẩn trương đến như thế với Lương Tuấn Đào. Ở lại Tam giác vàng hô mưa gọi gió, sống cuộc sống xa hoa lãng phí giống như đế vương, cùng với trở lại trong nước tiếp tục làm nhà sư khổ hành chịu quản thúc trong đơn vị, cuộc sống nào phù hợp với anh hơn, trong lòng anh rất rõ ràng.

Tào Dịch Côn lại hàn huyên tán dóc mấy câu, đơn giản là hỏi Lương Tuấn Đào cụ thể khi nào rời đi.

“Anh cứ không kịp chờ muốn đuổi em đi như vậy?” Lương Tuấn Đào cố ý ghét bỏ anh ta, “Em cứ không đi, lưu lại đây mấy ngày, bổ sung tuần trăng mật với vợ!”

“Không đi thì cậu cứ nán lại thôi! Mẹ nó, thằng nhóc cậu kẻ thích gây rối, không có chuyện gì chuyên đối nghịch với tôi!” Tào Dịch Côn hung tợn trừng mắt nhìn cậu ta, hùng hùng hổ hổ xoay người rời đi.

Thấy Tào Dịch Côn rời đi, Lương Tuấn Đào cúi đầu hỏi người trong ngực: “Đưa em về nghỉ ngơi một chút?”

“Bây giờ không sao!” Lâm Tuyết lắc đầu một cái, ngước mắt nhìn anh, thấy trong cặp mắt sáng đẹp đẽ như sao của anh hiện lên tia máu vằn vện, điều này nói rõ anh cả đêm không ngủ.

Tối hôm qua rõ ràng nhìn thấy anh ngả xuống giường liền ngủ luôn rồi, tại sao còn cả đêm không ngủ? Nguyên nhân có thể nghĩ ra, anh vốn không ngủ!

Trong lòng hơi khổ sở, hơn nữa là áy náy, tâm tình rất phức tạp không nói ra được rối rắm trong lòng, khiến cho cô có ngàn lời vạn câu muốn nói trong lúc nhất thời cũng không thể nào nói ra.

“Đừng nghĩ nhiều, trời sẽ không sập xuống! Cho dù sập xuống thật còn có anh chống thay em, sẽ không sập vào em!” Lương Tuấn Đào yêu thương nhìn khuôn mặt tái nhợt lại tiều tụy của cô, nhẹ nhàng mổ hôn lên gương mặt gầy gò của cô, dịu dàng nói, “Bên ngoài quá nóng, chúng ta trở về!”

Lâm Tuyết gật đầu, thuận theo đi cùng anh về chỗ ở.

Mặt trời theo thường lệ nóng rát chiếu trên đầu, bọn họ không dùng ô, đây là quy củ của bộ đội, làm một quân nhân, ra cửa còn bật ô che mặt trời, sẽ khiến cho người ta cười đến rụng răng.

Chỉ có điều thủ trưởng Lương hiển nhiên rất đau lòng vợ, dặn dò: “Về sau lúc không có chuyện gì không cần chạy đến, bây giờ thân thể của em yếu đuối, cẩn thận bị cảm nắng!”

Tâm tư Lâm Tuyết tinh tế nhạy cảm, cô có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình bây giờ của anh rõ ràng có sự khác biệt với tối hôm qua! Tối hôm qua anh hơi rối rắm và phiền não, anh bây giờ đã vững vàng lại, đối xử tốt với cô trước sau như một.

Nói rõ cái gì? Nói rõ anh đã tiếp nhận sự thật tàn khốc khiến cho người ta rối rắm bất đắc dĩ, tiếp tục toàn tâm toàn ý sống qua ngày với cô, hoàn toàn không bởi vì cô là con gái của Hoắc Gia Tường mà thay đổi.

Thời tiết quang đãng như vậy, mặt trời chói chang độc như vậy, cô lại cảm thấy trước mắt ngưng tụ một lớp sương mù, mông lung toàn bộ thế giới.

Anh đối xử tốt với cô, khiến cô nhận lấy thì ngại! Cô không nên giấu giếm chân tướng với anh, suy nghĩ một chút đã cảm thấy không có mặt mũi nào đối mặt với đối xử tốt của anh, không có mặt mũi nào đối mặt với tất cả cưng chiều của anh.

“Lão đại, đi dạo với chị dâu kìa!”

Trên đường thỉnh thoảng gặp lính dưới quyền đang tập luyện, đám người Phùng Trường Nghĩa giống như các chiến sĩ, lộ ra nửa thân trên, đối mặt với ánh nắng cay độc, luyện tập bắn bia.

Thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đi ngang qua, cũng ngẩng dầu lên tụm năm tụm ba chào hỏi hai người.

“Hết cách rồi, lúc này tình huống chị dâu các cậu đặc biệt, tôi bên cạnh cô ấy nhiều hơn, các cậu đừng có ý kiến khác, càng không cho phép lười biếng!” Lương Tuấn Đào tùy ý đáp lại.

“Không thành vấn đề! Chị dâu có thai mà, lão đại thương yêu chị ấy nhiều là phải, chúng em nào dám có ý kiến! Lão đại yên tâm, cho dù anh có đây hay không, các anh em đều nghiêm túc, sẽ không buông lỏng chút nào!”

“Được, buổi trưa có bia uống, tôi chè chén với các cậu!” Lương Tuấn Đào khuyến khích bọn họ.

“A, có bia uống!” Tin tức tốt này trong giây lát truyền khắp cả sân huấn luyện, sức mạnh huấn luyện của mọi người càng dồi dào!

Thật ra lần này chủ yếu huấn luyện những thợ mỏ kia cách kỹ năng dùng súng và quy cách đánh nhau, khiến đội ngũ thợ mỏ tinh nhuệ này càng có thể phát huy sở trường.

Lương Tuấn Đào vốn định cùng Thạch Vũ tự mình giám sát, nhưng nhìn cảm xúc của Lâm Tuyết không tốt, mấy lần bị Vân Phàm cảnh cáo, lại không dám khinh thường, nên giao nhiệm vụ quan trọng này cho Triệu Bắc Thành, để Triệu Bắc Thành phối hợp với Thạch Vũ giám sát huấn luyện.

Những chuyện này, có chuyện Lâm Tuyết biết, có chuyện cô không biết. Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, vì cô, người đàn ông này hy sinh bỏ qua thay đổi thật sự rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi cô dùng cả một đời tới bồi thường cho anh cũng còn thiếu rất nhiều!

Trở lại phòng, điều hòa thổi mát mẻ, uống một tách trà ô mai ướp lạnh Lương Tuấn Đào pha, Lâm Tuyết cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều.

Dặn dò Lâm Tuyết hóng mát nghỉ ngơi, Lương Tuấn Đào ngồi trên ghế sa lon mở laptop ra, gửi báo cáo mình xin rút khỏi nhiệm vụ lần này về đơn vị. Thật ra thì, thay vì nói vì báo cáo xin rút, còn không bằng nói thông báo anh chuẩn bị về nước thì thích hợp hơn.

Không cần bất kỳ con dấu phê chuẩn của lãnh đạo nào, dù thế nào đi nữa ba ngày sau anh chuẩn bị đi.

Lâm Tuyết ngồi ở bên cạnh anh, nhìn mười ngón tay thon dài đàn ông gõ như bay trên laptop màu đen, một bài báo cáo rất nhanh đã gõ xong. Ấn enter gửi đi rồi, anh đóng laptop lại. Tất cả làm được chính là sao gọn gàng linh hoạt như vậy, người đàn ông này làm việc vĩnh viễn đều đẹp trai như thế!

“Anh thật sự định giao nơi này lại cho Triệu Bắc Thành, theo em trở về nước?” Mặc dù biết vấn đề của mình hơi vẽ vời thêm chuyện, nhưng cô thật sự không tìm được lời dạo đầu nào thích hợp.

“Ừm!” Lương Tuấn Đào vểnh môi cười nói, “Báo cáo xin rút đã gửi đi rồi, không phải em có nhìn thấy sao?”

Lâm Tuyết cúi tròng mắt trong veo xuống, hơi thấp thỏm nói: “Nếu bị ông nội biết…” Có thể giận đến phát tác nhồi máu cơ tim không! Dĩ nhiên nửa câu sau cô chưa nói xong, Lương Tuấn Đào cũng hiểu.

“Không sợ!” Lương Tuấn Đào cười tủm tỉm, giọng rất chắc chắn, “Nghe nói cháu dâu sinh chắt nhỏ cho ông cụ, ông cụ vui mừng còn không kịp!”

Điều này cũng đúng, biết được tin tức cô mang thai, tin tưởng ông nội nhất định vô cùng vui vẻ! Chỉ có điều… “Mấy thủ trưởng quân đội kia, bọn họ sẽ nói anh coi trọng vấn đề cá nhân hơn vinh dự quân đội, đi ngược lại tác phong tốt đẹp của quân nhân, ảnh hưởng đến anh như vậy…”

“Em nói ảnh hưởng đến việc anh thăng chức?” Lương Tuấn Đào cười ha ha, nụ cười hào phóng này đủ bễ nghễ thế giới. “Vợ, nhìn năm chữ không trung bay tới –– cũng không phải chuyện gì!”

Người đàn ông không cố chấp hào hóng không câu nệ như vậy, cố tình còn có lòng cố chấp. Anh toàn tâm toàn ý tốt với cô, coi cô quan trọng hơn bất cứ chuyện gì trên đời! Đối với anh mà nói, hỉ nộ ái ố của cô là chúa tể tất cả của anh, bất cứ chuyện gì chỉ cần nảy sinh va chạm với cô, anh cũng không hề nghi ngờ mà lựa chọn đứng ở phía cô.

Mắt trong veo được làm trơn, giống nha hai trái nho đen mông lung, cực kỳ động lòng người. Cô miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như đóa hoa nhài tươi mát thuần khiết đẹp đẽ động lòng người, “Anh… Có phải đã biết rồi không!”

Mắt sáng khẽ nhếch, tròng mắt đen nhánh giống như thâm thúy yên lặng liếc nhìn cô, hút cô vào, lại mím môi không nói.

“Em, em không cố ý lừa gạt anh!” Lâm Tuyết hơi chột dạ cúi đầu xuống, nói đúng sự thật, “Chỉ có điều vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào với anh!”

Quả nhiên là cô gái cực kỳ thông minh, không đợi anh mở miệng, cô đã chủ động nói ra! Khuôn mặt tuấn mỹ như ve hiện lên nụ cười ấm áp, thân hình cao to anh tuấn dựa lưng vào ghế sa lon, ngồi chờ cô thẳng thắn nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK