“Còn có vấn đề khác không?” Ánh mắt của Bùi Hồng Hiên có khí thế bức người, giọng điệu cứng rắn, không hề cho cô một chút đường sống cứu vãn do dự.
Lâm Tuyết trầm mặc một hồi lâu, nói: “Không có!”
“Vậy thì tốt!” Bùi Hồng Hiên quét nhìn bốn phía một lần, ánh mắt cuối cùng vẫn ngừng trên người Lâm Tuyết, trầm giọng tuyên bố: “Chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày sau lên đường hành động!”
— ———- —–
Đầu mùa xuân, mưa lạnh rơi thấu xương, rơi liên tiếp mấy ngày, cả Kinh thành, khắp nơi đều hoàn toàn ướt nhẹp lạnh lẽo.
Một chiếc Ferrari màu vàng lóa mắt dừng trước cửa một tứ hợp viện có phong cách cổ xưa hoàn toàn, xe dừng lại, mở cửa xe, một tay thon lộ ra ngoài xe mở một chiếc dù hoa.
Đây là một tình cảnh rất có thi ý, cô gái xinh đẹp che dù đi mưa đứng trước cửa tứ hợp viện, đang móc chìa khóa mở khóa đồng kia.
Sau đó có một người đàn ông to lớn anh tuấn bước xuống xe, anh đi đến gần trước, giúp cô cầm cây dù, sau đó ánh mắt hơi nghi ngờ khó hiểu quan sát tất cả trước mắt.
Trời đổ mưa lạnh như thế, cô lại dẫn anh tới nơi này, không biết vì cái gì.
“Cạch!” Khóa đồng mở ra, cô ngoái đầu nhìn anh cười nhẹ nói nhỏ, “Đi vào xem một chút với em đi!”
“Đây là nhà của ai? Sao em lại có chìa khóa nhà này?” Anh đương nhiên biết được giá trị của tứ hợp viện ở vùng này, cũng không phải là người bình thường có thể mua được.
“Đi vào anh sẽ biết!” Cô dí dỏm nháy nháy mắt với anh, kéo bàn tay to của anh, hai người như người tình đang cuồng nhiệt trong tình yêu vai kề vai, tay nắm tay cùng đi vào.
Đôi tuấn nam mỹ nữ này chính là Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết, bọn họ bất chấp mưa phùn chạy xe tới khu tứ hợp viện này, bởi vì Lâm Tuyết nghĩ trước khi rời Kinh thành tới đây xem một chút.
Hoa cỏ cây cối trồng trong sân phần lớn còn ở trạng thái ngủ đông, đầu xuân ở kinh thành khí lạnh bức người, chỉ có nụ hoa mai kiêu ngạo trong gió lạnh nở rộ, đỏ như son.
Trong vườn hoa trồng đa số là hoa mai, màu sắc nhiều đến hơn mười mấy loạn, có rất nhiều hàng hiếm trên thị trường cũng không thấy. Nói cách khác, chỉ những thứ hoa mai này, đã có giá trị hơn trăm vạn.
Tròng mắt sắc bén của Lương Tuấn Đào quét nhìn cả viện một lần, liền nhìn ra giá trị của những hoa mai này. Tròng mắt đen thâm thúy trở nên u ám, anh mấp máy môi mỏng, hỏi, “Mạc Sở Hàn đưa cho em?”
Trừ Mạc Sở Hàn ra, còn có ai có bút lớn như vậy, khu tứ hợp viện này giá trị chừng hai đến ba tỷ, không phải người bình thường có thể gánh được.
Lâm Tuyết lườm anh một, sẵng giọng: “Anh có thể đừng cứ chuyện gì đều kéo lên người Mạc Sở Hàn không? Nếu như là anh ta đưa, em có thể nhận sao?”
Nhận lấy Lâm thị là bởi vì anh ta thiếu cô, trừ lần đó ra cô không hề vô duyên vô cớ tiếp nhận những món quà tặng khác.
“Không phải thì tốt rồi!” Lương Tuấn Đào nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt sắc bén lại một lần nữa quét nhìn cả viện.
Bất tri bất giác, hai người che dù hoa, sóng vai đi tới trước mái hiên, Lâm Tuyết chuyển ghế gỗ bằng gỗ hồ đào thật ra, ngồi trên bậc thềm dưới mái hiên với Lương Tuấn Đào ngắm trận mưa xuân liên miên không ngớt này.
“Là Hoắc Gia Tường đưa cho em?” Lương Tuấn Đào đột nhiên tỉnh ngộ lại, bởi vì lần trước cha con nhà họ Hoắc chính là xuất hiện ở đây, lúc ấy anh chỉ cho rằng bọn họ thuê tạm làm điểm dừng chân, không hề nghĩ đến sẽ mua lại tặng cho Lâm Tuyết.
“Ừ.” Hôm nay mang Lương Tuấn Đào tới đây, Lâm Tuyết cũng không có tính toán muốn giấu giếm anh. Vợ chồng đồng lòng, cô không muốn có điều giấu giếm anh, giả sử khu tứ hợp viện mà Hoắc Gia Tường đưa cho cô này, cũng không muốn lừa gạt anh, “Ông ấy nói… Căn nhà này coi như là đồ cưới ông ấy đưa cho em!”“Hứ!” Lương Tuấn Đào cười lạnh quay đầu, ánh mắt không tỏ vẻ gì nhìn mưa phùn rả rích, mỉa mai nhếch môi, “Có cha vợ hào phóng như vậy anh thật may mắn!”
Giữa Hoắc Gia Tường và Lương Tuấn Đào tích tụ thù oán quá sâu, cho dù có Lâm Tuyết kẹp ở giữa làm liều thuốc hòa hợp, vẫn khó có thể dùng thái độ bình thản đến đối mặt với nhau.
“Em vốn không muốn nhận, nhưng nhìn ông ấy từ ngàn dặm xa xôi tới…” Cô không đành lòng từ chối Hoắc Gia Tường, lòng dạ cũng cứng rắn không nổi từ chối tình thương hiền lành của cha từ ông ấy, trong tiềm thức, cô quá cực kỳ khát vọng ấm áp đến từ người thân.
“Được rồi, nhận lấy thôi!” Lương Tuấn Đào quay đầu liếc nhìn Lâm Tuyết, trong đôi mắt sáng chói lóe ánh sao cười như không cười, “Bạn trai cũ tặng em công ty, người cha trùm buôn thuốc phiện tặng em một tòa nhà, bây giờ em có giá trị rất cao, anh dám trêu chọc em sao?”
Người này, mồm mép lém lỉnh độc địa hơn rồi! Lâm Tuyết đưa tay hung hăng bấm anh một, lại dùng sức nhéo một.
Anh nhếch miệng hút khí, lại không động, bởi vì cô bấm. Hết cách rồi, anh sinh ngốc, chỉ thích bị cô ngược.
Đợi cô bớt giận, anh bất tri bất giác kéo cô vào trong ngực mình, ôm cô cùng nhau nhìn màn mưa càng lúc càng dày. Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì nữa.
Tiết xuân se lạnh, một cơn gió mạnh đánh tới, cứng rắn lạnh lẽo thấu xương xuyên thẳng vào trong cốt tủy.
Lương Tuấn Đào dùng áo khoác lông của mình bao lấy cô, hôn lên chóp mũi đỏ đông lạnh của cô, hỏi, “Đi vào nhà ấm áp đi?”
Cô lắc đầu, trong mắt trong veo giống như bay xuống giọt mưa, trong suốt, “Anh nói cho em biết đi, lệnh điều em đi lưỡi liềm vàng có phải do anh hạ lệnh không!”
Cô gái cực kỳ thông minh như thế, anh không có chuyện gì có thể lừa gạt được cô. Lương Tuấn Đào ngẫm nghĩ một chút, hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ em không muốn đưa Mạc Sở Hàn lên xét xử?”
Giữa anh và Mạc Sở Hàn cần làm một kết thúc, cho dù là vì công hay vì tư! Chỉ có kết liễu hoàn toàn kẻ địch này, anh mới có thể tiếp tục cuộc sống sau này.
Dĩ nhiên, anh hy vọng Lâm Tuyết có thể đi cùng anh, chứng kiến quá trình này.
“Em chỉ cảm thấy… Mạc Mạc còn quá nhỏ!” Lâm Tuyết thở dài, lòng của đàn ông, quả nhiên vẫn nguội lạnh hơn phụ nữ, sao anh lại cam lòng để đứa bé còn nhỏ như vậy ở nhà, vợ chồng cùng đi nơi đất khách quê người xa xôi.
“Đàn ông con trai phải dưỡng thành tinh thần độc lập tứ nhỏ, thằng bé quá lệ thuộc vào em, đây cũng không phải chuyện tốt lành gì!” Nhớ tới con trai luôn chiếm cứ lấy cô, anh ở bên cạnh gấp đến mức vò đầu bứt tai, trong lòng cũng hơi không thăng bằng. Thì ra ham muốn giữ lấy của anh mạnh như thế, ngay cả chia sẻ cô cho con trai anh cũng cảm thấy không tình nguyện.
Cánh tay sắt khóa chặt eo thon nhỏ nhắn của cô khóa chặt hơn, anh hôn lên cánh môi đầy đặn của cô, chạm nhẹ từng chút một, nhiệt độ đốt người và khát vọng nồng đậm của anh không hề che giấu chút nào đã lộ hết ra ở trước mặt cô.
Chưa đầy hai tháng ở cữ, cô vẫn không thể cùng phòng với anh.
Lâm Tuyết chìa bàn tay nhỏ ra ngăn cản anh lại hôn như lửa nóng, thở dài nói: “Nhịn một chút!”
Lương Tuấn Đào không tiếp tục miễn cưỡng, hai người gắn bó kề cận bên nhau ngồi đó, nhìn mưa phùn rơi tí tách, trong lúc nhất thời đều hơi lặng lẽ.
“Được, em đi với anh!” Hồi lâu, Lâm Tuyết đáp lại, cô chủ động hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh, mắt trong veo nheo lại nhìn anh, đầy vẻ không muốn.
Nếu để cho một mình anh đi nơi đất khách quê người, cô ở nhà khẳng định đêm sẽ không ngủ được. Có lẽ, Lương Tuấn Đào chính là nghĩ đến điểm này, mới yêu cầu cô đi theo đồng hành với anh.
Anh lấy lửa càng nóng hơn hưởng ứng chủ động của cô, bàn tay to ôm sát cô bắt đầu không thành thật.
Lại ôm như vậy tiếp nữa nhất định sẽ lau súng cướp cò, Lâm Tuyết liền vội vàng dùng lực tránh khỏi ngực của anh, đứng lên.
Cô hít sâu một hơi hồi phục gò má nóng bỏng của mình, sau đó lấy chìa khóa mở cửa phòng gian nhà chính ra, ngoắc gọi người đàn ông ở bên cạnh bởi vì bị từ chối mà hơi ấm ức không thích đi vào chung cùng cô.