Có lẽ là bởi vì bầu không khí không thích hợp, cũng có thể là bởi vì sức ăn của cô nhỏ, thế nên Tô Điềm chưa ăn được mấy miếng đã buông đũa xuống.
Hệ thống sưởi trong nhà đã được bật hết công suất, vừa khô vừa ngột ngạt. Sau khi rời khỏi bàn ăn, cô thắt chặt vạt áo, chuồn ra bên ngoài cho thoáng.
Đối diện nhà ăn là một hồ nước nhân tạo.
Nước hồ xanh như ngọc bích, không còn thấy những con cá koi màu đỏ cam đâu cả, chúng đều đã ngủ đông dưới đáy hồ rồi, hoặc cũng có thể được người ta chuyến vào nhà để nuôi, tóm lại là mặt nước vô cùng im lặng,
Cô cứ ngẩn người như vậy, nhìn chăm chẵm mặt hồ.
Mãi cho đến khi mùi thuốc lá xông vào mũi, Tô Điềm mới lấy lại tinh thần.
Tô Điềm nhìn sang bên cạnh, Quý Sở Yến đang chậm rãi đi về phía cô, kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay.
Từ khi bọn họ ở bên nhau, Tô Điềm không nhìn thấy anh hút thuốc lá nữa. Bởi vì mỗi lăn anh lấy hộp thuốc lá ra thì cô lại nhào tới cướp lấy, nói là nếu anh hút thì cô cũng hút. Lâu dân, Quý Sở Yến cũng không hút nữa.
Lần này Tô Điềm thấy anh hút, nhưng cũng không có ý định nhào lên người anh đòi hút cùng.
Cô chỉ lặng lẽ đút hai tay vào túi áo khoác, nhướng mày nhìn anh từng bước đi về phía mình.
Chậm rãi, càng ngày càng găn, mùi thuốc lá cũng càng lúc càng đậm.
Cô cứ thế nhìn anh chằm chằm,, ánh mắt trần trụi mà nóng rực.
Cho đến khi trong không khí vang lên tiếng cười khẽ của Quý Sở Yến.
“Sao thế? Lạnh quá à? Nhìn em cứ như là lạnh đến đần cả người vậy.”
Quý Sở Yến vòng tay ôm lấy eo cô, cả người cô nhanh chóng nhào vào trong ngực anh.
Bị anh đột nhiên ôm lấy thế này, Tô Điềm không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn anh: “Lâu lầm rồi mới lại nhìn thấy anh hút thuốc.”
Bàn tay đang cầm thuốc lá của Quý Sở Yến hơi ngừng lại, hành động còn nhanh hơn ý thức một bước.
Anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, cúi đầu hỏi cô: “Em không thích mùi thuốc lá à? Vậy anh..”
"Không phải.”
Còn chưa nói hết đã bị cô ngất lời.
“Những gì bác trai vừa nói..”
Tô Điềm cẩn thận từng li từng tí, nhưng vẫn có thể cảm giác được lồng ngực của người đàn ông, dường như nhanh chóng cứng lại một chút.
Cô khẽ thở dài, rút tay ra, lưỡn vào trong áo khoác của anh, xuyên qua lớp áo len mà vuốt ve vòng eo săn chắc của anh, thấp giọng hỏi: "Mặc dù em không biết được lúc đó anh đã phải đối mặt với những khó khăn như thế nào, nhưng em tin tưởng, cho dù có để anh lựa chọn lại một lần nữa thì anh cũng vẫn sẽ đưa ra sự lựa chọn như vậy.”
Một lời tuyên bố chắc nịch không một chút do dự.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Quý Sở Yến nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sao của cô, anh bỗng nhiên cười một tiếng, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Cha anh cũng đã nói cho anh biết nửa câu nói sau của em rồi.”
Hai cha con anh không vừa mắt nhau nhiều năm như vậy, nhưng lão Quý vẫn là người hiểu rõ anh nhất.
Ông biết mình sẽ không bao giờ thay đổi được tính nết của đứa con trai này, biết rắng cho dù có cho anh bao nhiêu cơ hội để chọn lựa thì anh cũng sẽ vẫn chọn con đường đó.
Tô Điềm vuốt ve lưng anh, không biết nên nói cái gì, cuối cùng dứt khoát không nói gì cả.
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng, hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau.
Không bao lâu sau, đột nhiên từ đãng xa truyền đến một tiếng động bén nhọn, sau đó, pháo hoa chói mất lần lượt nổ vang, chiếu sáng cả một khoảng trời
Quý Sở Ngôn nâng tay nhìn đồng hồ: “Chín giờ, sao bản pháo hoa sớm thế nhỉ”
Tuy nhiên, người bên cạnh lại yên tĩnh vô cùng.
Anh không khỏi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cô đang chăm chú nhìn lên bầu trời, khóe môi thấp thoáng ý cười. Ánh sáng của pháo hoa chiếu sáng gương mặt cô, tạo ra một cảm giác vừa chân thực vừa huyền ảo.
Quý Sở Yến ngây người, nhìn cô chăm chú.
Khi con người mất đi lý trí, thời gian dường như chậm lại, tốc độ di chuyển của kim chỉ nam kéo dài vô tận.
Trong đêm đông, dưới ánh sáng rực rỡ, lần đầu tiên Quý Sở Yến nhận ra “Dịu dàng” cũng có thể cảm nhận được một cách cụ thể.
Cô đứng ở đó, mái tóc đen dài chính là dịu dàng, chiếc áo khoác trằng chính là dịu dàng, khóe mắt đuôi mày cong cong chính là dịu dàng.
Quý Sở Yến không kiềm chế được, khế nảm lấy tay cô, đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ, như chưồn chưồn lướt nước.
Yêu một người sẽ sinh ra dục vọng, khao khát giữ gìn.
Cho dù sự giữ gìn đó có khó khăn như giữ bọt
biển dưới ánh mặt trời, hay là giữ hoa quỳnh trong đêm vắng lặng.
Tô Điềm nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ hoang mang.
Đôi mắt của cô giống hệt đôi mắt của nàng tiên cá nhỏ trong truyện cổ tích Andersen khi lần đầu được lên bờ thăm thú trần gian, ướt át và mềm mại nhưng tràn đầy niềm vui và nhiệt huyết.
Quý Sở Ngôn không nhịn được, khẽ nhéo lỗ tai cô một cái, cười nói: “Đi thôi, anh dẫn em tới một nơi, nơi đó rất thích hợp để xem bắn pháo hoa.”
“Nơi nào?”
Anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau.
“Đi theo anh”
Danh Sách Chương: