Đây là một cái ôm kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi hai điếu thuốc trên tay cả hai người đều đã cháy được một nửa.
Tô Điềm tự thừa nhận rằng cô rất tham lam, cô bị ám ảnh bởi hơi thở của Quý Sở Yến, bị mê luyến cái ôm của anh, bị đảm chìm trong cảm giác an tâm khi rúc vào ngực anh.
Cho đến khi thoát khỏi vòng tay anh, cô vẫn còn nóng mặt nắm lấy áo vest của anh, lưu luyến mãi không chịu buông tay.
Sau đó, Tô Điềm đã được Quý Sở Yến nói về khủng hoảng mà Hoa Dịch Văn Sang đang phải đối mặt.
Đối với Hoa Dịch Văn Sang mà nói, nguồn lực cốt lõi thực sự là đội ngũ thiết kế hàng đầu. Tuy nhiên, một tháng trước, giám đốc thiết kế của Hoa Dịch đã dẫn theo mấy thành viên trong đội sang công ty đối thủ, điều này khiến cho hàng loạt những đối tác vô cùng bất mãn, nhao nhao đòi chấm dứt hợp đồng. Mấy dự án quan trọng của Hoa Dịch cũng vì thế mà phải tạm dừng.
Đó là lý do tại sao Quý Sở Yến phải tới Newyork công tác hơn nửa tháng. Thực ra là anh định liên hệ với một nhà thiết kế nổi tiếng người Trung đang làm việc ở New York- Eve, đồng thời muốn mời cô ta về nước, đảm nhiệm vị trí giám đốc thiết kế đang trống của Hoa Dịch.
Nghe anh nói thì Tô Điềm cũng biết, Eve là một nữ. thiết kế trẻ đầy triển vọng, tài năng và đã giành được nhiều giải thưởng thiết kế quốc tế. Hiện tại, Eve đang sống ở New York và chỉ nhận các đơn đặt hàng thiết kế riêng.
Ngoài ra, nếu không thể tuyển dụng một nhà thiết kế nổi tiếng để ngồi vào vị trí giám đốc thiết kế đang trống kia trong một thời gian ngắn thì Hoa Dịch Văn Sang rất có thể phải đối mặt với việc phải tạm dừng không ít dự án, chuyện thua lỗ là chuyện không thể nào tránh khỏi
Eve tài năng như thế, còn Hoa Dịch lại đang gặp phải nguy hiểm, rõ ràng là hai bên không xứng đôi.
Tô Điềm nhịn không được cau mày hỏi: “Anh đi hơn nửa tháng mới về... Vậy cô ấy đã đồng ý chưa?”
Quý Sở Yến lắc đầu: "Cô ta vẫn chưa đưa ra quyết định, nhưng mà cũng có chút tiến triển. Ít nhất thì cô ta đồng ý về nước và tới Hoa Dịch khảo sát một thời gian”
Xem ra, cho dù Quý Sở Yến tự mình bay tới New York, thành ý đến tận cửa bàn công chuyện, thuyết phục hơn nửa tháng, nhưng Eve vẫn không bị lay chuyển.
“Thế à...”
Tô Điềm gật đầu trầm ngâm, hút một hơi thuốc, vị the mát của bạc hà quyện với khói thuốc bất ngờ tràn vào phổi khiến cô không nhịn được mà ho khan.
“Khụ, khụ..”
Quý Sở Yến thấy vậy thì nhíu mày, không cho cô hút nữa, nhanh chóng giật điếu thuốc khỏi tay cô.
Không đợi Tô Điềm kịp phản ứng, anh đã đi thẳng đến thùng rác trong góc, dập tắt điếu thuốc của cô và của anh, sau đó ném vào trong
Tô Điềm che miệng ho nhẹ, hai má đỏ ứng, mắt cũng lấp lánh nước. Thấy anh quay trở lại, cô lập tức. phàn nàn: "Sao lại... Khụ khụ... Ném thuốc của em đi?”
“Ho đến thế rồi còn không cho ném à?” Quý Sở Yến nhíu mày nhìn cô.
Tô Điềm đành phải chột dạ ngậm miệng lại.
Từ lúc đó cho đến khi về đến nhà, tâm trí cô chỉ toàn những thứ về Hoa Dịch Văn Sang và chuyện mời Eve.
Danh Sách Chương: