Họ được đưa vào trong một căn nhà băng cách trung tâm không xa, ở đó, Trình Húc gặp được Mã Lưu.
Gần mười ngày không gặp, tinh thần Mã Lưu trông như sa sút đi rất nhiều, chiếc cằm luôn được cạo sạch sẽ ngày trước giờ đây lại mọc râu li ti, cặp mắt vừa đỏ lại vừa sưng, mí mắt còn phù hết cả lên, chắc chắn nguyên nhân là vì lo lắng về những chuyện đã xảy ra khiến hắn mất ăn mất ngủ.
Hắn thấy Trình Húc tiến vào, đầu tiên là ngẩn người ngơ ngác, sau đó là phóng đến, nắm chặt lấy hai tay Trình Húc, giọng khàn khàn nói: "Trình đại ca, sao anh lại tới đây?"
Ngạn Thất không vui chút nào, hắn rút tay Trình Húc ra, nhíu mày nói: "Đương nhiên là tới để tìm anh rồi."
Mã Lưu nhìn thấy Ngạn Thất xa lạ, có hơi nghi hoặc: "Cậu này là?"
Trình Húc nói: "Để tôi giới thiệu một chút."
Anh giới thiệu thân phận của Ngạn Thất một cách đơn giản, Mã Lưu vừa nghe tin Ngạn Thất là ông chủ của Lý An, hai mắt sáng bừng lên, trong kích động còn mang theo run rẩy, hắn đang muốn bắt tay, Trình Húc đã hỏi: "Cậu có ổn không? Có bị thương không? Có phải là cậu không cẩn thận làm ngựa lông dài bị thương không?"
Nghe anh nói thế, biểu cảm trên mặt Mã Lưu lui về với ỉu xìu: "Tôi không cố ý đâu, lúc đi được nửa đường, tôi rất mệt nên ngủ gật, nhưng tôi đã chỉnh xe tuyết chạy với tốc độ chậm nhất rồi, không ngờ trên đường lại gặp ngựa lông dài, xe tuyết vô ý đâm phải một con ngựa nhỏ."
Trình Húc có hơi hối hận: "Sớm biết như thế, tôi đã đi với cậu rồi."
Ngựa lông dài sống rất hòa đồng với dân bản xứ, cho nên chúng không hề sợ con người mà còn sinh ra lòng hiếu kỳ với các đồ vật của nhân loại.
Nơi đây không có xe tuyết, khi Mã Lưu sử dụng, chắc chắn những con ngựa sẽ sinh tò mò với thứ máy móc đó.
Xe tuyết chạy không nhanh, nhưng cũng không có thông minh tới mức gặp chướng ngại vật là tự động dừng lại, những con ngựa lông dài trưởng thành sẽ biết tránh, nhưng những chú ngựa con lại không biết tránh, cho nên dẫn đến việc bị đâm phải rồi trọng thương.
Mã Lưu vốn đã từng tới nơi này để điều tra dân cư và nhiều thứ khác, tuy rằng khi ở chung với những người bản xứ không tính là quá hòa hợp, nhưng cũng chẳng làm hai bên sinh ra khó chịu nào, nhưng lần này hắn lại không cẩn thận làm chú ngựa nhỏ bị thương, nhóm người bản xứ lập tức nổi giận, nhốt hắn lại trong căn nhà này.
"Em đoán, nếu như chú ngựa nhỏ này không được cứu sống, có thể em sẽ bị giam ở chỗ này cả đời." Mã Lưu nói tới đây thì có hơi uể oải.
Ngạn Thất mỉa mai: "Lẽ nào không phải là bắt anh làm mấy cái nghi thức tế thần linh trời đất gì đó à?"
Mã Lưu nghiêm mặt nói: "Người của bộ lạc Sear sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu! Tuy rằng bọn họ bảo thủ, nhưng không hung ác, ngay cả động vật họ cũng rất yêu quý, huống chi là đồng loại?"
"Há." Ngạn Thất cười xấu xa nói: "Ở lại đây dường như cũng không tệ, nói không chừng anh còn có thể kết hôn với cô nào nữa đó, làm bạn đời của nhau."
Mã Lưu nghe được hai chữ "Bạn đời", đỏ hết cả mặt, sau đó lại nghiêm túc nói: "Tôi còn có nhiệm vụ và mục tiêu chưa hoàn thành, sao có thể ở lại nơi này được chứ!"
Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm Trình Húc: "Trình đại ca, loại thuốc kia chắc là sẽ có tác dụng mà nhỉ? Thật ra em cũng hy vọng chú ngựa con kia có thể được cứu sống, em không cố ý đâm nó mà."
Trình Húc nói: "Nếu có thể vượt qua hôm nay, chắc sẽ có hy vọng."
Lúc họ tới đã là giữa trưa, sau một hồi lăn lộn thì đã đến buổi chiều.
Không gian của căn nhà băng này rất lớn, cũng có cửa sổ, bên trong có thể xem là trống rỗng, chỉ có rơm rạ dày trên mặt đất và một miếng da thú, có lẽ là dùng để làm chăn.
Nhiệt độ ở đây quá thấp, nhưng ở trong phòng lại không quá lạnh, Trình Húc ngồi ở trên đống rơm, nói với Mã Lưu: "Mấy ngày nay cậu ngủ ở chỗ này à?"
"Vâng, tôi không có tín hiệu để liên lạc với anh, cho nên dù cho có mang theo điện thoại trên người thì cũng chẳng dùng tới."
Rất nhanh sau đó hắn lại vui vẻ, chỉ vào vách tường rồi nói với Trình Húc: "Trình đại ca, anh nhìn tay nghề của bọn họ xem, có phải là vô cùng xuất sắc hay không? Nếu được dùng cho thành băng, nhất định là sẽ hấp dẫn được rất nhiều du khách."
Trình Húc gật đầu nói: "Tôi cũng có chú ý tới."
Bọn họ nói chuyện phiếm với nhau, chờ đến khi sắc trời tối dần, cửa mới được mở ra, một người đàn ông tiến vào, tay cầm ba chén cháo đặt xuống đất, còn thêm một cái bình.
Người nọ không đáp, lần này là xoay người đi thật.
Ngạn Thất ở bên cạnh nói: "Nếu còn chưa 'xét xử' chúng ta, vậy thì chú ngựa con kia chắc là còn sống đó anh." Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn mấy thứ đặt trên mặt đất, nhíu chặt mày: "Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy? Có thể cho người ăn sao?"
Mã Lưu vội vàng nói: "Ngạn thiếu gia, đây là cháo khoai tây, là thực phẩm chính của bộ lạc Sear, cũng là món ăn chủ yếu của tinh cầu Địa Nhiệt."
Các loại củ sau khi trải qua quá trình nghiên cứu và phát triển, sớm đã có thể thích ứng với nhiệt độ thời tiết khắc nghiệt để sinh tồn, nhưng nơi này vẫn quá lạnh, chỉ có thể gieo trồng trong mấy tháng có nhiệt độ ấm hơn.
Người của bộ lạc Sear tranh thủ trồng ra rất nhiều khoai tây trong mấy tháng đó để dự trữ, với mục đích vượt qua mùa đông rét lạnh và mùa đông cũng rét lạnh nhưng ở mức độ kinh hoàng hơn.
Mã Lưu đã đói bụng từ sớm nên không rảnh để xem nó có đẹp đẽ thơm tho hay không, hắn cúi đầu xuống ăn, sau khi ăn xong, còn đổ nước ấm từ trong bình ra chén, uống rất ngon lành.
Vốn dĩ Ngạn Thất không định chạm vào chén cháo kia, nhưng Trình Húc khẽ nói với hắn một câu "Ăn đi.", nên hắn đành phải miễn cưỡng bưng chén cháo lên, cau mày ăn sạch.
Ngoại trừ thời gian "xin" đi vệ sinh ra thì bọn họ không có cơ hội nào khác để rời khỏi căn nhà băng này, tối đến chỉ có thể ngủ ở đây.
May mắn thay, người của bộ lạc Sear vẫn còn có tình người, ném vào bên trong thêm hai miếng da thú, chạm vào mềm như bông, có vẻ rất ấm áp.
Ngạn Thất cẩn thận xác nhận một chút, nói: "Đây là da của ngựa lông dài?"
Mã Lưu nói: "Đúng vậy, là da lông của ngựa lông dài qua đời tự nhiên, bọn họ không săn bắn ngựa lông dài sống đâu."
Hắn rất nhẹ nhàng, cứ giống như đang thực hiện "Lễ nghi của chủ nhà" vậy, hắn bày đống rơm ra chỉnh tề, rồi nói: "Tôi ngủ ở bên trái, Trình đại ca ngủ ở giữa, Ngạn thiếu gia thì ngủ ở bên phải đi. Ngủ cùng nhau, hôm nay chắc là sẽ ấm áp hơn một ít."
Hắn có hơi ngượng ngùng: "Thật ra, mấy ngày trước tôi hay bị tỉnh giấc vì lạnh đến cứng người."
Ngạn Thất nói rất lưu loát: "Tôi ngủ ở giữa."
Mã Lưu ngẩn người, nhìn mặt theo bản năng nhìn Trình Húc, hắn lắp bắp nói: "Tôi, chỉ là tôi cảm thấy Trình đại ca khá là sợ lạnh nên để anh ấy ngủ ở giữa sẽ ổn hơn...... Chẳng lẽ Ngạn Thất thiếu gia còn sợ lạnh hơn nữa sao?"
Ngạn Thất miệng cười tâm không cười, nói: "Đúng vậy, tôi rất rất sợ lạnh!"
Trình Húc nói: "Để cậu ta ngủ ở giữa đi."
Mã Lưu vừa nằm xuống thì thôi, còn nhỏ giọng nói thầm một câu "Tiểu thiếu gia có tiền chẳng biết thông cảm cho người ta gì hết.", hắn ôm chặt miếng da thú của mình, cố gắng cuộn tròn thân lại, vừa muốn tiến gần đến nguồn nhiệt ở bên cạnh, Ngạn Thất đã nói khẽ: "Tôi không thích dựa quá gần vào người khác, nếu không sẽ ngủ không được."
Mã Lưu nghe xong thì cứng đờ cả người, không dám động nữa.
Nhà băng tối đen, tối đến mức duỗi tay ra cũng không thể thấy được năm ngón tay.
Trình Húc nằm trên cỏ khô, tuy rằng lớp cỏ khô dày, nhưng trước kia anh sống quá thoải mái, cho nên vẫn cảm thấy không dễ chịu lắm, nơi không được quần áo bao bọc cứ như đang bị sâu cắn, cảm thấy có hơi ngứa.
Anh hít một hơi thật sâu, kiềm nén cái nhoi trong lòng, bỗng có một cánh tay vắt ngang qua, trực tiếp và thuần thục ôm lấy vòng eo của anh, giây tiếp theo, một nguồn nhiệt lớn dán lên người anh, ngay cả da thú cũng được đặt gọn trên người anh.
Bị mùi hương quen thuộc xâm lấn, Trình Húc hoảng hốt trong hai giây, anh đè thấp âm lượng nói: "Không phải là không thích quá gần gũi với người khác sao?"
Ngạn Thất có chút ủy khuất nói: "Không bao gồm anh trong đó đâu."
Tâm tình của Trình Húc bây giờ rất phức tạp, không biết nên thấy may mắn hay nên làm thế nào, đối với việc Ngạn Thất bộc lộ bản tính, anh đã có chuẩn bị về mặt tâm lý từ sớm.
Người đàn ông này ngụy trang quá tệ, hắn luôn là người đứng ở đỉnh cao, để hắn nhẫn nhịn đúng thật là một chuyện rất khó khăn.
Mà bản thân mình lại phải đối phó như thế nào đây?
Còn chưa có nghĩ xong đáp án, đôi môi ấm áp của đối phương đã dán lên, dịu dàng, mang tính thăm dò, đầu tiên là dùng môi cọ lên môi anh hai lần, sau lại vươn đầu lưỡi ẩm nóng ra liếm lên bờ môi của anh, sau khi liếm một hồi lâu mà không cảm nhận được phản ứng của Trình Húc, lại nhịn không được mà dán lên toàn bộ, dường như không thể kiềm chế được nữa, hắn dùng đầu lưỡi tách hàm răng của anh ra, sau đó luồng lưỡi vào khoang miệng anh liếm láp làm loạn.
Nụ hôn này từ nhẹ nhàng cẩn trọng đến kịch liệt chiếm đoạt, chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi.
Nụ hôn của Ngạn Thất vô cùng bá đạo cứ như con người của hắn, chờ đến khi đầu lưỡi bị mút đến tê dại, Trình Húc cuối cùng cũng xác định được người này chính là Ngạn Thất.
Hơn nữa hắn còn chẳng có bất cứ thay đổi gì.
Nhưng mà hiện tại bản thân cũng không có năng lực phản kháng, không những bị hắn giữ chặt mà còn có một Mã Lưu đơn thuần ở cách đó không xa, anh không hy vọng bị đối phương nhận ra những chuyện đang xảy ra.
Cho nên anh chỉ có thể thụ động mà chấp nhận, chỉ có khi Ngạn Thất muốn đưa tay vào trong quần áo, anh mới bắt lấy tay của đối phương, chờ đến khi nhịp thở đều trở lại, mới thấp giọng nói:
"Không được!"
"Em nhớ anh." Ngạn Thất vùi đầu vào gáy của anh, hơi thở quanh quẩn bên da thịt anh, tựa như muốn làm bỏng anh, giọng điệu của hắn không còn sự cường thế của lúc trước, thậm chí còn mang theo chút ủy khuất: "Anh Húc, em nhớ anh vô cùng, rất rất nhớ anh, khi nghe thấy tin chuyến tàu của anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em sợ lắm, sợ muốn chết luôn."
Giọng nói của hắn rất thấp, nó dán lên lỗ tai của Trình Húc mà đi vào, từng chữ từng chữ một rõ ràng rót thẳng vào trong tai của anh.
Trình Húc nhắm mắt, không biết nên trả lời như thế nào nên anh quyết định im lặng.
Ngạn Thất rất bất mãn với sự trầm mặc của anh, hắn cảm thấy trong đoạn tình cảm này, dường như chỉ có mỗi hắn là nôn nóng, thoạt nhìn vào hai người thì hắn là bên chiếm ưu thế, hắn có năng lực giam Trình Húc lại bên người, nhưng thật ra bản thân hắn biết, chính mình mới là bên yếu thế hơn.
Trình Húc rời xa hắn, tựa như một con chim trốn thoát khỏi chiếc lồng hắn tạo ra, có thể tự do bay lượn giữa trời đất, hơn nữa còn chẳng thèm nhớ đến cái lồng giam. Nhưng hắn rời xa Trình Húc, chỉ như một con cá rời khỏi nước, tới hô hấp mà cũng khó khăn.
"Em thích anh, lúc trước em đã dùng sai cách rồi, em xin lỗi, anh Húc, nhưng em sẽ sửa mà, anh tin em thêm một lần nữa thôi có được không anh?"
Ngạn Thất nói xong, lại vội vàng tìm đôi môi của Trình Húc, sau khi lấp kín là một lần hôn sâu, sợ nếu như không chặn kín, sẽ nghe thấy những lời mình không muốn nghe.