Mục lục
Mộng Đẹp Tuyền Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người một nhà… tạm thời cứ coi như là người một nhà đi, đợi cho đến lúc giới thiệu chính thức với nhau là vào bữa trưa.

“Tuyền Cơ, đây là nhị đệ của ta Khiết Cẩn Minh, Cẩn Minh, đây là đại tẩu tương lai của ngươi, Tạ Tuyền Cơ.” Triệu Kiến Thận không thèm để ý đến Tuyền Cơ đang ngượng ngùng kéo ống tay áo kháng nghị, hào phóng giới thiệu.

Tuyền Cơ cứng đầu ngượng ngùng chào hỏi Khiết Cẩn Minh: “À, xin chào!” Thật không hổ là hai huynh đệ, hôm qua đã cảm thấy bề ngoài của hai người họ có hơi giống nhau, hôm nay nhìn kỹ, càng nhìn càng thấy giống, chẳng qua là khí chất hoàn toàn khác biệt, một người là nội liễm tao nhã, còn một người là dũng cảm uy nghiêm.

Khiết Cẩn Minh liếc mắt nhìn Tuyền Cơ một cái, hừ mũi một tiếng, coi như trả lời. Trong bụng thầm nghĩ, nữ tử này biết được thân phận của mình rồi mà còn có thể bình tĩnh thế, thật không phải là loại người đơn giản.

Thật không lễ phép! Tuyền Cơ thầm đánh giá trong lòng, vừa đi theo Triệu Kiến Thận vào ngồi ăn cơm.

Dịch Thanh Vân vẻ mặt kỳ dị, hoàn toàn quên mất là phải tiếp đãi khách, vì hai vị khách không mời mà đến đảo khách thành chủ.

Lạc Dương là vì bị Khiết Cẩn Minh kiên quyết lôi tới, chỉ là không biết hắn cùng với Khiết Cẩn Minh đã hiểu được chuyện gì, không hề giống như buổi sáng mà ẩn nấp trốn tránh, chỉ là lúc ánh mắt đảo qua nhìn Dịch Thanh Vân và Tuyền Cơ, có hơi chần chừ.

Một bàn năm người, ăn một bữa cơm hết sức nặng nề, ba chủ nhân mỗi người đều có tâm sự của riêng mình, ăn mà không tập trung, Khiết Cẩn Minh và Triệu Kiến Thận vô cùng ân cần gắp thức ăn cho ý trung nhân của mình, bộ dạng đúng chuẩn của một trượng phu tốt.

Dịch Thanh Vân nhìn một hồi rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa, Tuyền Cơ với Triệu Kiến Thận như vậy cũng thôi đi, nhưng Lạc Dương với Khiết Cẩn Minh thì sao lại thế này?! Đặt chén cơm bụp một tiếng xuống bàn, quay sang nhìn hai người Lạc Khiết nói: “Các ngươi… các ngươi…” Các ngươi cả buổi trời cũng không nói ra được nguyên do, Dịch Thanh Vân bỗng dưng phát hiện mình không biết nên dùng từ ngữ gì để biểu đạt mà không làm tổn thương đến Lạc Dương.

Mặc dù Dịch Thanh Vân không nói rõ ràng, nhưng người có mặt trừ bỏ Tuyền Cơ, ai cũng hiểu hắn định nói cái gì.

Lạc Dương sắc mặt trắng bệch. Trong mắt Khiết Cẩn Minh hiện lên tia lo lắng, không tự giác mà cầm tay Lạc Dương, tựa như là cho hắn sự an ủi ủng hộ, ánh mắt nhìn về phía Dịch Thanh Vân lại giống như muốn ăn thịt người. Dịch Thanh Vân mà chỉ cần nói thêm nửa câu làm Lạc Dương của hắn đau lòng. Cho dù có là biểu đệ của hắn. Cũng đừng nghĩ hắn sẽ nể mặt!

Triệu Kiến Thận dương dương tự đắc, Tuyền Cơ nhìn ánh mắt trao đổi tới lui của ba người mà mê man.

“Sư huynh,” Lạc Dương khẽ cắn môi mở miệng nói: “Ta… ta quyết định ở cùng một chỗ với đại sư huynh!”

“Cái gì?!” Dịch Thanh Vân hét nhảy dựng lên, có phải sư đệ uống phải mê dược của đại sư huynh hay không, hai nam nhân thì làm sao… làm sao ở cùng một chỗ?!

Lạc Dương bị sự kích động của hắn làm cho hoảng sợ, Khiết Cẩn Minh lại bất chấp những người còn lại, một tay ôm lấy hắn vào trong ngực, quát về phía Dịch Thanh Vân: “Ngươi hét cái quái gì?”

Nhìn tình thế này, nếu Tuyền Cơ còn không biết quan hệ giữa hai nam nhân này là gì, thì kiếp trước sống thật uổng phí!

Khó trách Khiết Cẩn Minh ngày hôm qua lại đối xử với Lạc Dương như vậy. Thì ra là ghen tị, hôm nay lại còn không lễ độ như vậy, hóa ra là vậy a hóa ra là vậy…

Lạc Dương tránh khỏi cái ôm ấp của Khiết Cẩn Minh, quay đầu lại cười cười trấn an hắn, đoạn quay sang nhìn Dịch Thanh Vân nói: “Ta biết ta cùng với Đại sư huynh ở bên nhau là không hợp thế tục, nhưng ta không nghĩ sẽ giấu giếm ngươi. Sư huynh nếu cảm thấy ta làm nhục sư môn, từ nay về sau đừng thừa nhận… đừng thừa nhận sư đệ như ta. Ta cũng không một lời oán hận.”

Sắc mặt của Dịch Thanh Vân giống như ma thuật biến đổi liên tục, đột nhiên đưa tay đánh một quyền lên bả vai của Lạc Dương nói: “Nói hưu nói vượn cái gì thế? Chúng ta là sư huynh đệ! Ta là vì quan tâm ngươi, ngươi ở cùng một chỗ với tên kia, phải hy sinh bao nhiêu ngươi có biết không?”

Lạc Dương liếc mắt nhìn Khiết Cẩn Minh một cái, nam nhân này ra vẻ rất có tự tin, hắn lại nhìn thấy sự kinh hoảng trong đáy mắt của hắn ta, là sợ hắn đổi ý sao? Tên nam nhân này!

Trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót mà nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ta chỉ muốn được ở cạnh hắn. Chuyện sau này, để sau này tính! Ta không hối hận.”

Những lời này cách thề non hẹn biển rất xa. Giọng nói cũng không trào dâng dữ dội, nhưng trong đó là kiên định dứt khoát, quyết không lùi bước mà tất cả mọi người nghe đều hiểu được.

Dịch Thanh Vân oán hận đập bàn một cái, cuối cùng vì không nỡ lòng làm sư đệ khó chịu, tức giận mà ngồi yên xuống không hé răng. Lạc Dương hiểu đây là sự thỏa hiệp của sư huynh, mặt không khỏi có chút giãn ra.

Mới quay đầu sang đã thấy Tuyền Cơ đang dùng đôi mắt to đánh giá mình từ trên xuống dưới. Hắn rất ít khi quen thân với người lạ, dù chỉ tiếp xúc với Tuyền Cơ không lâu, nhưng hắn đã coi nàng như muội muội, nghĩ đến về sau, nữ tử đáng yêu này có lẽ chỉ lo tránh mình còn không kịp, trong lòng không khỏi có chút ảm đạm.

“Này, cái kia, chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão… chúc mừng!” Tuyền Cơ suy nghĩ cả buổi trời, cũng không biết nên nói cái gì, tới lúc này rốt cuộc nghẹn ra một câu bản thân cho là thích hợp, bình thường người khác tuyên bố kết hôn, hình như đều chúc phúc giống vậy, mặc dù bây giờ không tính là tuyên bố kết hôn, nhưng có vẻ cũng không khác lắm.

“Ngươi nói cái gì?” Khiết Cẩn Minh cao giọng nói. Vẻ mặt của Lạc Dương cũng là giật mình.

Tuyền Cơ nhìn Triệu Kiến Thận cầu cứu nói: “Không thể nói chúc mừng sao?”

Triệu Kiến Thận thấy dáng vẻ nhút nhát của nàng rất đáng yêu, bất chấp còn có người ngoài, kéo lại gần hôn một cái chụt lên mặt.

Mặt Tuyền Cơ thoáng chốc đỏ bừng, tên bại hoại này, có nhiều người ở đây như vậy mà cũng dám ngang nhiên phi lễ nàng, quá đáng thật!

Lại nghe thấy Khiết Cẩn Minh cười ha ha nói: “Có thể! Đương nhiên có thể!” Lại nói với Triệu Kiến Thận: “Ánh mắt ngươi quả không tồi!”

Triệu Kiến Thận an tâm nhận lời ca ngợi nói: “Khách khí khách khí!”

Lạc Dương nhìn Tuyền Cơ, nói nhỏ: “Đa tạ!” Giờ khắc này, một câu thừa nhận chúc phúc, đủ để khiến cho hắn khắc sâu trong lòng.

Dịch Thanh Vân nhìn thấy muội muội mình dễ dàng ngả về phía bên kia, cũng không còn nhăn nhó mặt mày kiên trì làm khó người ta.

Mọi người tiếp tục ngồi xuống ăn cơm, lời tuy không nhiều, nhưng không khí rõ ràng thoải mái không ít.

Khiết Cẩn Minh thấy quan hệ của hai người đã được công khai rồi, hành động lại càng vô cùng thân thiết càn rỡ hẳn lên, Lạc Dương không ngừng dùng ánh mắt ngăn lại, hiệu quả cũng không lớn. Tuyền Cơ ngồi bên cạnh nhìn thấy thầm líu lưỡi, quả nhiên đệ đệ của đại sắc lang cũng là sắc lang, hừ hừ!

Đáng tiếc cho một ứng viên người chồng tốt nhất như Lạc Dương, ai!

Triệu Kiến Thận trong lòng đã có chút chua chua, nam nhân mà nhị đệ theo đuổi cũng đã đuổi tới tay, nhưng nữ nhân bên cạnh mình ngay đến cả thừa nhận quan hệ của hai người cũng không chịu, càng đừng nói đến chuyện giống như Lạc Dương chủ động tỏ thái độ muốn được ở lại bên cạnh người mình yêu.

Sau khi ăn xong, Lạc Dương đến ruộng thuốc trông coi dược thảo, Khiết Cẩn Minh một khắc cũng không chịu lơi lỏng mà đi theo.

Dịch Thanh Vân bực bội một mình đến vườn hoa xem bảo bối hoa vương của mình.

Triệu Kiến Thận mở lòng từ bi thả Tuyền Cơ trở về ngủ trưa, tự đi tìm Dịch Thanh Vân.

Hắn đã suy nghĩ rất kỹ, có Dịch Thanh Vân ở đây một ngày, Tuyền Cơ còn có chỗ dựa vững chắc, tám chín phần mười là sẽ nghĩ hết cách ở lại Phồn Tinh cốc không chịu đi, nếu như mình dụ được Dịch Thanh Vân đi, vậy thì sẽ có đủ lý do dẫn Tuyền Cơ “cô đơn khổ cực không có chỗ dựa” đóng gói mang về nha.

Ruộng thuốc cách hoa viên rất gần, Lạc Dương cũng không đi thẳng đến ruộng thuốc, mà ngược lại kéo Khiết Cẩn Minh đến xem Dịch Thanh Vân chiết cây hoa vương, hy vọng có thể khiến cho quan hệ của hai vị sư huynh hòa hoãn một ít.

Khiết Cẩn Minh đối với trồng thuốc quả thực rất có thiên phú, Dịch Thanh Vân vốn giận nhanh nguôi cũng mau, ba người có cùng sở thích nói mấy câu liền hợp rơ, không khí nhanh chóng hòa hợp. Lạc Dương âm thầm thở phào, biết đại sư huynh vì không đành lòng nhìn mình khó chịu nên mới vô cùng phối hợp. Chứ nếu không với cái tính cuồng bá nhìn ai cũng ngứa mắt của hắn, thấy sắc mặt của Dịch Thanh Vân như vậy, còn có thể ôn hòa mà cùng hắn đàm luận hoa cỏ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK