Mục lục
Mộng Đẹp Tuyền Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt vừa thấy bàn tay của Nhạc Nghịch vươn đến, Tuyền Cơ liền phản xạ có điều kiện trốn về sau.

Nhạc Nghịch tiện tay nắm lấy cổ nàng, xách nàng từ trên chỗ ngồi đến trước mặt, tay phải lần sờ từ tóc mai đến hàm ếch của Tuyền Cơ, lại dùng sức chà xát trên gò má của nàng một chút, xác định trên mặt nàng không có gì che phủ lại tiện tay ném nàng trở về trên chỗ ngồi, giọng lạnh lùng nói: “Nói, có chuyện gì với mặt của ngươi?!”

Mặt Tuyền Cơ vừa bị hắn véo vừa bị chà xát nên xuất hiện vài mảng đỏ, vội vàng lấy tay xoa xoa nơi bị làm đau, vừa xấu hổ vừa tức giận lại uất ức, nước mắt đã chảy ra, cắn môi không chịu mở miệng.

Tần phi, cung nữ, thái giám đầy trên sân nhìn thấy Nhạc Nghịch bạo hành ngay trước mặt mọi người, đều im phăng phắc không một tiếng động.

Nhạc Nghịch quét mắt một vòng qua vẻ mặt khác nhau của đám tần phi ánh mắt đang lấp lánh ở phía dưới, chỉ vào thầy trò quốc sư quát: “Các ngươi ở lại, những người khác lui ra hết!”

Có ngu ngốc cũng nhìn thấy được Hoàng thượng đang nổi giận, nhóm tần phi đành phải đè nén sự khó chịu ghen ghét trong lòng, ngoan ngoãn hành lễ cáo lui.

Ngự hoa viên to như vậy trong chớp mắt vắng vẻ hẳn, chỉ còn lại Nhạc Nghịch, Tuyền Cơ, thầy trò quốc sư và vài tên thái giám thị vệ thân cận.

Nhạc Nghịch nhìn chằm chằm Tuyền Cơ nói: “Ta hỏi lại một lần nữa, mặt của ngươi sao lại thế này?!”

Trong lòng Tuyền Cơ suy tính, bây giờ mà khăng khăng mình trời sinh đã có hình dạng này, thầy trò quốc sư nhất định phải chết, bọn họ chết thì thôi, chính mình nhất định cũng không có kết quả tốt, tên côn đồ Nhạc Nghịch này, hy vọng tan vỡ thì tâm trạng sẽ xấu, hành hung mình một chút để trút ra cũng không kỳ lạ.

Hơn nữa, tuy rằng Nhạc Nghịch ra vẻ khinh thường hai thầy trò quốc sư, trên thực tế trong lời nói và cách làm đều tin lời nói của bọn họ. Mình mà không có một lời khai đúng ý hợp lòng thì cũng không phải không có khả năng sẽ bị nghiêm hình bức cung, vu oan giá họa.

Đành phải kéo dài trước rồi nói sau.

“Ta đã dùng dược dịch dung…” Tuyền Cơ nhỏ tiếng thừa nhận nói.

Trong mắt Nhạc Nghịch nhanh chóng hiện lên một sự vui mừng khôn xiết, nhưng nháy mắt lại được thay thế bởi sự căm phẫn vì bị lừa gạt, nhìn chằm chằm Tuyền Cơ giống như muốn ăn thịt, cằm nghiến chặt.

“À. Thuốc giải ở nhà không có mang theo…” Một bên vừa nói dối một bên vừa dùng ánh mắt nhút nhát của động vật nhỏ nhìn lén Nhạc Nghịch, lo sợ hắn nổi nóng đánh người.

Nhưng lúc này nàng nhất định phải kiên trì, bây giờ mà khôi phục lại dung mạo, chỉ sợ đêm nay sẽ bị Nhạc Nghịch nuốt sống cả da lẫn xương cốt.

Nhạc Nghịch lạnh lùng nói: “Thuốc giải ở đâu?”

“Ta không biết, là đệ đệ bào chế dược.” Tiếp tục lừa dối.

Nhạc Nghịch dường như tạm thời tin tưởng. Xoay người hỏi lão quốc sư: “Tế đàn Thánh quân chính là chỉ tế đàn núi Xích Thánh sao?”

Lão quốc sư nói: “Đúng ạ.”

Nhạc Nghịch nhíu mày nói: “Ngoại trừ phải đi tế đàn, còn phương pháp nào có thể chứng minh thân phận của nàng không?”

Núi Xích Thánh cách xa kinh thành trăm dặm, tế đàn lại ở trong rừng rậm, đi tới đi lui ít nhất phải hai ba ngày, chuyện Thiên nữ liên quan đến nghiệp lớn thiên hạ, Nhạc Nghịch một ngày cũng không muốn chờ.

Lão quốc sư lắc đầu.

Nhạc Nghịch xoay đầu nhìn Tuyền Cơ một cái nói: “Ngươi đến nhìn xem, có cách nào có thể khiến nàng khôi phục lại dung mạo không.”

Hai gã thái giám vội vàng tiến đến nâng lão quốc sư lên dìu đến trước ngự tọa (chỗ vua ngồi).

Tuyền Cơ vừa oán hận vừa sợ, chỉ sợ lão nhân này thật sự biết phương pháp giải dịch dung đan. Nhưng mà Nhạc Nghịch ở ngay bên cạnh. Mình trốn cũng trốn không được, đành phải trơ mắt nhìn đôi tay như móng vuốt gà của lão quốc sư hướng về phía mặt mình sờ, trong lòng ai oán nghĩ thầm, bị một tên vô lễ trước mặt mọi người còn chưa đủ, lại còn đến một tên, hơn nữa tên sau già hơn tên trước, có lầm hay không a! Cho dù bị vô lễ, nhưng ngàn vạn lần không được biết giải pháp mới tốt.

Nhạc Nghịch ở bên cạnh nhìn bàn tay của lão quốc sư đụng đến Tuyền Cơ, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa giận, hận không thể chém cánh tay kia. Nhưng nghĩ đến chính sự, cuối cùng vẫn cố gắng chịu đựng.

May mắn là lão quốc sư chạm một chút liền thông minh rút tay về, nói: “Lão phu bất lực, xin Hoàng thượng thứ tội. Nhưng mà…”

Gương mặt Nhạc Nghịch tối đen, nghe được hai chữ “Nhưng mà” lập tức lại sáng lên, không kiên nhẫn nói: “Ấp a ấp úng! Nhưng mà cái gì?”

Lão quốc sư nói chậm rì: “Tế đàn Thánh quân còn lưu lại một ít thần lực. Thiên nữ đi lên tế đàn, thần lực có khả năng xóa bỏ tất cả dược lực (hiệu lực của thuốc) trên người nàng. Dịch dung dược cũng sẽ tự nhiên mất đi hiệu lực.”

Nhạc Nghịch vốn đang có chút do dự, nghe xong lời này trong lòng mừng rỡ nói: “Được. Trẫm lập tức sắp xếp đi đến núi Xích Thánh, nhưng mà, đến lúc đó nếu để trẫm phát hiện được ngươi cả gan dám nói bừa lừa gạt, trẫm sẽ khiến cho hai thầy trò các ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong!”

Uy hiếp xong, phất tay để thị vệ tiến lên áp giải hai người xuống trông giữ, lại mệnh lệnh cho thái giám đưa Tuyền Cơ về Ý Hoa cung bảo vệ cẩn thận, rồi kích động đi đến ngự thư phòng bố trí quan viên chuẩn bị các công việc cần thiết để đi đến núi Xích Thánh.

Tuyền Cơ trở lại trong Ý Hoa cung, đau đầu đến mức ngay cả ngủ cũng không được, uống liền mấy chén trà đậm đặc, lui về trên giường lo lắng kế tiếp nên làm gì bây giờ.

Ở trên giường trở mình vài lần, đột nhiên cảm thấy dưới thắt lương dường như đè lên một cái gì đó, đưa tay vào trong chăn sờ, quả nhiên đụng đến một cuộn tròn giống như cuộn dây, lấy ra ngoài xem, không khỏi trước mắt sáng ngời - đúng là một dây đan rùa bị đè ép.

Tuyền Cơ mừng rỡ, đây rõ ràng là dây đan rùa mình đã thắt ở trên thuyền, sau đó lại bị Đại ma vương đoạt đi còn kiên quyết coi là tín vật đính ước! Nó ở đây chứng tỏ là, Đại ma vương đã đến rồi!

Hi hi! Có Đại ma vương, mình còn lo lắng cái gì? Tuyền Cơ vui vẻ đến mức suýt nữa cười ra tiếng, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng móc bụng rùa, xem bên trong có đồ vật gì.

Mảnh giấy vo tròn bên trên viết ba chữ “Triệu Kiến Thận” đã mất, đổi thành một mảnh vải vo tròn, Tuyền Cơ càng nhìn mảnh vải càng cảm thấy quen mắt, nhưng trên vải không có cái gì, nhìn trái nhìn phải cũng không nắm được mấu chốt, vì thế cũng lười nghĩ nhiều, nhét vải lại vào trong bụng rùa, sau đó điều chỉnh lại dây rùa như ban đầu.

Ôm tiểu rùa đã khôi phục lại hình dạng vào trong ngực, Tuyền Cơ cười lén, quay lại nằm trên giường, cơm chiều cũng lười ăn, kéo chăn qua an tâm mà ngủ.

Cọ cọ gối đầu lụa tơ tằm, Tuyền Cơ đột nhiên nhớ ra lai lịch miếng vải bố, trên mặt nổi lên một chút màu đỏ giống như trái cà chua…

Mảnh vải nhìn có chút quen mắt kia vốn là một góc khăn trải giường…

Khăn trải giường này nàng trải trên giường ở Phồn Tinh cốc.

Nàng và Đại ma vương lần đầu tiên… lăn lộn chính là trên khăn trải giường này.

Nàng rõ ràng đã kêu Đại ma vương trước khi rời khỏi Phồn Tinh cốc, đem chứng cớ phạm tội hủy bỏ, tại sao, tại sao khăn trải giường vẫn còn a… Thật muốn chết mà! Đại ma vương kia đầu óc chỉ toàn là tình sắc! Ô ô ô!

Cả người Tuyền Cơ chui vào trong ổ chăn. Trời ạ! Đại ma vương vô lại kia không bỏ qua cơ hội nào đùa giỡn nàng!

Trong Ý Hoa cung, Dung ma ma, Vương công công cùng với nhiều cung nữ, thái giám đều vui vẻ điên cuồng rồi, ngoan ngoãn đợi ở ngoài phòng ngủ trao đổi một ít tin tức, không ai dám cãi lại mệnh lệnh của Hoàng hậu mà vào tẩm điện quấy rầy người đang yên giấc.

Thiên nữ a! Hoàng hậu lại có thể là Thiên nữ! Lần này thì tốt rồi, có một chủ nhân thân phận cao quý, lai lịch lại lớn vô cùng. Bọn họ từ trên xuống dưới trong Ý Hoa cung này từ nay về sau đã có thể tung hoành rồi.

Thì ra trời sinh Hoàng hậu không phải bộ dáng xấu xí, chỉ sử dụng dược nên dung nhan mới biến thành như vậy. Chờ Hoàng hậu khôi phục dung mạo, nhất định là tiên nữ mỹ nhân số một! Người nào trong cung này đã lén nhạo báng Hoàng hậu xấu xí rốt cuộc cũng sẽ cười không nổi!

Vẫn là Hoàng thượng thật tinh mắt!

Trời hôm nay vẫn chưa tối hoàn toàn, tin đồn về việc Hoàng hậu là Thiên nữ, vốn có dung mạo như tiên nữ, dùng dược mới biến thành như vậy đã lan truyền khắp từng ngóc ngách trong cung, có người vui mừng có người buồn, có người phấn chấn có người ghen ghét.

Sắc trời dần tối. Một góc cung điện nào đó, một mỹ nhân quần áo rực rỡ hung tợn vò nát nhánh hoa trên tay, nói với một ma ma bên cạnh: “Đúng là thất sách (kế hoạch hỏng), vốn nghĩ một con xấu nữ ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu, đối với bổn cung trái lại sẽ có lợi, không ngờ lại biến thành như vậy!”

Ma ma kia nhìn xung quanh một chút, chắc chắn cung nữ thái giám đều đã nghe lời mà đi xa, lúc này mới tiến lại gần đáp: “Đúng vậy, sớm biết như thế, ngày đó nên đồng ý với Lưu phi. Hợp tác với nàng, dù sao nếu việc thất bại cũng có người khác gánh.”

“Nói đi nói lại, đều là phụ thân làm hỏng việc, lúc trước hắn khuyên bản cung thuyết phục Hoàng thượng tìm một Hoàng hậu xấu xí an phận so với tìm một Hoàng hậu xinh đẹp, thông minh sẽ tốt hơn, muốn bản cung nịnh hót Hoàng hậu thật nhiều, nắm giữ thực quyền trong cung, đợi sinh hạ đứa con, sau khi có chỗ đứng thật vững vàng thì lại loại trừ Hoàng hậu, đoạt lấy vị trí đó. Bản cung nghe xong cũng không để ý tới lời đề nghị của mấy con hồ ly quấy rối kia. Còn ngầm phá hoại chuyện của các nàng, không ngờ hôm nay lại biến thành như vậy.” Mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi, oán hận không thôi.

Ma ma nói “Nương nương, việc đã đến nước này, hối hận cũng không được gì, lúc trước mọi người cũng không dự đoán được. Chỉ là lúc nãy lão nô vừa ra bên ngoài hỏi thăm một chút, nghe nói hiện tại Hoàng thượng đã ra chỉ thị trong ngoài Ý Hoa cung phải phòng vệ càng nghiêm mật hơn, e là xuống tay càng khó.”

Mỹ nhân kia nheo hai mắt nói: “Ngày mai ngươi mượn cớ ra cung đi tìm phụ thân của bản cung, bảo người nghĩ ra biện pháp thật tốt. Với ý tứ của Hoàng thượng thì nội trong vài ngày tới sẽ xuất phát đến núi Xích Thánh, hiện tại ở trong cung ta không làm gì được xấu nữ kia, tốt nhất là phụ thân giải quyết nàng ở ngoài cung, tránh đêm dài lắm mộng!”

***

Sau khi trời tối, Linh Tuyền cung vẫn im lặng như mọi ngày bình thường. Nhạc Linh ngồi bất động trầm tư dưới đèn, nàng biết nhiều hơn so với Nhạc Nghịch một chút, nghe xong tin đồn Hoàng hậu là Thiên nữ, đã đoán được Tuyền Cơ có quan hệ gì với Dịch Thanh Vân.

Tuy rằng nàng và Dịch Thanh Vân xa nhau đã hai năm, nhưng vẫn luôn lưu ý đến tin tức về hắn, hắn ở Ninh quốc nhận lại tổ tông trở thành Thế tử, cùng với muội muội Ninh Nguyệt Quận chúa có đủ loại tin đồn, xâu chuỗi lại đủ để xác nhận vị Hoàng hậu Thiên nữ này cùng Thiên nữ muội muội của Dịch Thanh Vân chắc chắn là cùng một người.

Chẳng trách nàng lại biết đàn khúc “Giai nhân”, người đời đều cho rằng “Giai nhân” là một sáo khúc, nhưng ngày trước Dịch Thanh Vân đã đem nó cải biên thành cầm khúc gảy đàn biểu diễn cho nàng, cũng trong những ngày đó, Dịch Thanh Vân đã vô tình tháo gỡ được sự phòng bị trong lòng nàng, xông thẳng vào trong lòng nàng…

Trên gương mặt tĩnh lặng của Nhạc Linh lộ ra một nụ cười dịu dàng, cái tên miệng lưỡi trơn tru cợt nhả kia, không biết hiện giờ ở đâu?

Nàng từng nghĩ đến việc đi Phồn Tinh cốc tìm hắn, nhưng nghĩ đến việc trí nhớ của hắn về mình đã bị chính mình ra tay phong tỏa, Ly hồn đan cũng không có thuốc giải, nàng rất sợ mình xuất hiện lại ở trước mặt hắn sẽ nhìn thấy ánh mắt xa lạ của hắn, rất sợ việc phát hiện ra hắn đã thích một nữ nhân khác, không còn thích mình nữa.

Tên kia có tiếng hoa tâm mà! Nữ nhân xinh đẹp, hắn gặp một người thì yêu một người, hừ!

Nhưng mà, nghe cách nói của muội muội hắn, hắn hẳn là vẫn còn ấn tượng đối với mình, trong lòng Nhạc Linh nổi lên hy vọng, đồng thời cũng oán hận mình ngày đó bởi vì xem muội muội của hắn là tình địch mà sĩ diện không chịu đến hỏi nhiều một chút về chuyện của Dịch Thanh Vân.

Trong lòng trăn trở, lúc thì ngọt ngào, lúc thì vui mừng, lúc thì do dự, lúc thì oán hận, lúc thì hoài niệm, đủ loại cảm giác pha trộn, hoàn toàn không còn bình tĩnh như lúc thường. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK