Tú bà thều thào nói:
-Đại quan nhân, mau cứu nô gia!
Quả nhiên không hổ là Luyện Khí sĩ, vẫn chưa hề bất tỉnh. Phù Dung nhìn thấy vũng máu dưới sàn, nghe thấy người tiếp theo chính là mình, liền kêu lên:
-Cứu ta…
Ả còn chưa nói hết đã bị bóp chặt cổ.
-Dừng tay, thả Phù Dung cô nương ra!
Vân Vũ lâu lại một lần nữa nhốn nháo lên.
Không chỉ là lầu dưới, ngay cả hành lang lầu trên cũng đầy người nằm úp sấp, nhìn thấy cảnh náo nhiệt hiếm có này, đều nhao nhao bàn tán.
-Ưng Lang vệ không phải là ô che cho Vân Vũ lâu sao? Sao hôm nay lại đối đầu thế này!
Trong thiên hạ làm gì có chuyện gì giấu được lâu, thanh lâu làm chuyện xằng bậy trong thành Gia Bình, nếu như không phải có Ưng Lang vệ che chở thì sớm đã bị phá bỏ rồi, trên đời thiếu gì những người sáng suốt mà không nhìn ra được.
-Thằng nhãi kia còn đánh Phù Dung!
-Cái gì, hắn thật sự ra tay sao?
Không ít người nghiến răng nghiến lợi, bọn họ đều coi Phù Dung là nữ thần của mình, cho dù là không có được, thì cũng không dễ dàng cho phép người khác ức hiếp cô ả.
-Xem, đó chính là Phù Dung, đang bị thằng nhóc kia bóp cổ!
Lại càng làm dấy lên sự công phẫn, trong mắt bọn họ, Phù Dung đau khổ tuyệt vọng, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy sự bi ai, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tan nát cõi lòng.
-A Ninh!
Điêu Phi cho dù là mới bị Lý Thanh Sơn đánh thức, nhìn thấy gương mặt Phù Dung, lúc này cũng cảm thấy mơ hồ, cắn mạnh vào lưỡi một cái, tỉnh táo trở lại.
Phù Dung mới kêu lên một tiếng, đã thu hút không ít người biết võ công, tất cả đều muốn ra tay, ngay cả những kẻ không biết võ công cũng lớn tiếng mắng mỏ, trên dưới thanh lâu, đều phát ra những lời chửi bới Lý Thanh Sơn:
-Mau thả Phù Dung cô nương, không thả ông đây sẽ không cho ngươi được chết tử tế!
-Hừ, một lũ ngu ngốc!
Lý Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng lại dễ dàng lấn át tiếng chửi bới kia, chấn đến mức khiến đám người xung quanh đều ù đầu ù tai.
Hắn chỉ nhìn Triệu Lương Thanh nói:
-Ngươi có thả hay không?
Lưỡi đao trong tay đã đưa lên cổ tú bà.
Triệu Lương Thanh hai tay run run buông Khánh Tú ra, Khánh Tú vội vàng chạy lại phía Lý Thanh Sơn, cẩn thận tránh vũng máu trên đất. Nhìn thấy tình trạng thê thảm của tú bà, tuy biết đủ mọi hành vi của mụ, mỗi một chị em đều là bị mụ tận tay giết chết, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy có chút không nỡ.
Sau đó lại quay lên nhìn Lý Thanh Sơn, hắn hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào như vậy, ngược lại khoé miệng hơi nhếch lên nở nụ cười tàn nhẫn, nếu đã là anh hùng, đương nhiên phải ý chí hơn người, trừ gian diệt ác, vẫn là chuyện sảng khoái hàng đầu.
-Lý Thanh Sơn, ngươi đang làm cái gì vậy?
Trác Trí Bá nổi giận đùng đùng bước vào, dẫn theo Tiền Dung Chỉ cùng năm Huyền Lang vệ, nhìn thấy cảnh tượng trong thanh lâu, cũng đều vô cùng kinh hãi.
Trác Trí Bá tự nhận thấy, cái bẫy hoàn hảo y bày ra ở nơi đây, cho dù Lý Thanh Sơn mắc bẫy, cũng không thể trách y, ta có lòng tốt sai người đưa ngươi đến thanh lâu khuây khoả, ngươi dám nói ta không tốt sao? Cho dù hắn thật sự có quan hệ với Cố Nhạn Ảnh, cũng không thể nói với nàng ta, Lý Thanh Sơn trúng chiêu thì chỉ có một con đường chết, không trúng chiêu cũng chỉ còn cách câm miệng, có thể nói là không có lấy một kẽ hở, vô cùng hoàn mỹ.
Trên thực tế, nếu như không phải có một chút ngoài ý muốn về chuyện của Khánh Tú, thì ngoại trừ việc cho Phù Dung một cái tát, Lý Thanh Sơn cũng chỉ có thể nuốt cục tức này lại, chờ đợi ngày sau phục thù, nhưng nhờ có con nha đầu kia, hắn liền gây náo loạn cả thanh lâu, cho Trác Trí Bá thấy rõ, ngươi muốn cài bẫy ta, ta sẽ phá đổ hết.
Triệu Lương Thanh nói:
-Trác thống lĩnh, đây là cách Ưng Lang vệ ngài làm việc sao? Chơi gái xong không trả tiền thì cũng không sao, đằng này lại còn kiếm cớ gây sự!
-Thì ra là như thế sao? Đúng là khinh người quá đáng!
-Người ta an phận kinh doanh, ngươi còn muốn làm cái gì?
-Mau thả Phù Dung cô nương, Phù Dung cô nương mà bị thương một sợi tóc, ta sẽ chém ngươi trăm vạn lần!
Chơi gái không trả tiền đúng là một cái tội lớn, nếu như bị gắn cái mác này, Lý Thanh Sơn sẽ không thể tiếp tục ở lại thành Gia Bình nữa, Trác Trí Bá vẻ mặt nghiêm nghị nói:
-Thanh Sơn, là như vậy sao?
Cứ như không phải là chính y sai Cát Kiện đưa hắn tới đây vậy.
-Không phải, là bọn họ…
Khánh Tú đứng phía sau Lý Thanh Sơn lớn tiếng giải thích, nhưng lại bị át đi trong tiếng chửi bới của đám người xung quanh.
Lý Thanh Sơn không nhiều lời, phù một tiếng, lưỡi đao cắm phập vào ngực tú bá, lại rút trở lại, không dính một vệt máu nào.
Ngươi mắng ta, ta đánh mụ, ngươi đánh ta, ta vẫn đánh mụ, nhưng ngươi vu oan cho ta, ta liền giết mụ.
-Ngươi…
Triệu Lương Thanh phẫn nộ, Lý Thanh Sơn lại thản nhiên kề đao lên cổ Phù Dung, lẩm bẩm nói:
-Chết mất một, vẫn còn một người!
Một cước đạp thân hình béo núc của tú bà xuống, đã nói giết trước một người là một người.
Trong thanh lâu này, có ai là không biết tú bà, có ai là không biết người đàn bà khéo đưa đón khách nhưng cũng vô cùng độc ác. Mụ kinh doanh thanh lâu nhiều năm ở thành Gia Bình, khách đến khách đi, đều do một tay mụ quản lý, có thể nói là một người cực kỳ nổi tiếng, hiện giờ lại bị người ta chém chết thê thảm, biến thành một bộ thi thể như vậy.
Không khí trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều như muốn hỏi, tên thiếu niên kia là ai? Tại sao lại hung hãn đến thế?
Trác Trí Bá cũng không ngờ được, Lý Thanh Sơn lại dám hành hung ngay trước mặt y, trong lòng y cơn giận như trực trào ra, nếu như không phải còn bận tâm đến người kia, thì y sớm đã ra tay với hắn rồi. Tiền Dung Chỉ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, tên thiếu niên giết người không ghê tay kia hoàn toàn không phải thuộc hạng đàn ông mà ả bình sinh gặp được, tuyệt đối không phải là loại người dễ đối phó.
Khi Lý Thanh Sơn lôi Phù Dung đứng dậy, Triệu Lương Thanh cuối cùng cũng không nhịn được thất thố kêu lên:
-Ngươi dám?
Đó chính là cái cây hái tiền của gã, căn cơ gốc rễ của cả toà thanh lâu này, gần như đều ở hết trên người cô ta, tú bà chết rồi còn có thể tìm lại, nhưng nếu cô ta chết, thì cả toà thanh lâu này sẽ sụp theo.
Lý Thanh Sơn nói với Trác Trí Bá:
-Trác thống lĩnh, thanh lâu này làm việc bất chính, ép con gái nhà lành làm kỹ nữ, cô gái bên cạnh ta chính là chứng cứ, mong ngài công bằng xét xử.
Triệu Lương Thanh cũng nhìn lại, gần như đang nói, mỗi năm ta đều tặng ngài nhiều đan dược như vậy.
Trác Trí Bá cảm thấy sứt đầu mẻ trán, trong tất cả những người ở đây, y mới là người ném chuột sợ vỡ đồ nhất. Y còn muốn dựa vào quyền lực trong tay để an hưởng tuổi già, nếu mạo hiểm để giết Lý Thanh Sơn, có thế nào y cũng không dám, nhưng nếu như muốn y đồng ý với Lý Thanh Sơn, thì chính là tự tát vào mặt mình, cắt đứt con đường tiền tài.
Lý Thanh Sơn nhìn ra thái độ của y, nên quyết định ra đòn trước, không thể không nói, hắn sỡ dĩ dám cược lớn như vậy giữa sự uy hiếp của hai Luyện Khí sĩ cường mạnh, cũng là do có liên quan trực tiếp đến thực lực của bản thân hắn.
Cho dù là gặp phải tình huống xấu nhất, hắn cũng có thể dựa vào sức mạnh tiềm ẩn để trốn thoát, chỉ cần hơi giải phóng một chút yêu khí, liền có thể dễ dàng thoát khỏi nơi này, có điều hiển nhiên, lo lắng của hắn chỉ là dư thừa.
Trác Trí Bá nói đầy ẩn ý:
-Thanh Sơn, ngươi quá kích động rồi, thẩm án xử án là chuyện của tri huyện đại nhân, chứ không phải là chuyện ta có thể quyết định được!
Triệu Lương Thanh nghi ngờ nhìn Trác Trí Bá, vì chuyện của ngươi mà ta chết mất nhiều người như vậy, thế mà ngươi lại chỉ nói một câu quá kích động sao?
Nhưng Trác Trí Bá lập tức trừng mắt trở lại với gã, nhắc cho Triệu Lương Thanh nhớ lại chênh lệch thực lực giữa hai bên, cùng với lời nói của ai mới có uy quyền ở thành Gia Bình này, khiến gã chỉ còn cách nuốt cơn giận xuống bụng, Trác Trí Bá ngươi được lắm!
-Bản huyện ở đây, có án tình gì cứ nói ra!
Lúc này, Chu Văn Tân trên người khoác quan bào màu son thêu hình mãng xà bước vào trong thanh lâu.
-Chu đại nhân!
-Chu đại nhân đến rồi!
Tiếng áo cọ sát vào nhau sột soạt.
Trong thanh lâu, bất kể là thảo dân lầu dưới hay quan khách lầu trên, toàn bộ đều hướng về phía người đàn ông trước mặt quỳ xuống. Trong mắt bọn họ, hoàn toàn không chỉ có nỗi sợ hãi trước quyền uy, mà còn tràn ngập sự tôn kính khẩn thiết, quỳ cũng là cam tâm tình nguyện, thành tâm thành ý mà quỳ.
Lý Thanh Sơn lúc này mới biết, trong thành Gia Bình này Chu Văn Tân lại có được sự trọng vọng đến thế. Giờ phút này hắn mới chợt nghĩ lại, tiểu thanh quan kia đưa tờ giấy cho hắn, có lẽ chính là muốn hắn bẩm báo với Chu Văn Tân.
Chu Văn Tân một mình bước vào, liền nhận được sự tôn kính của Trác Trí Bá cùng đám Ưng Lang Vệ, gã nho nhã nói:
-Các vị hương thân phụ lão mời đứng dậy!
Chu Văn Tân liếc nhìn Trác Trí Bá một cái, lại quay sang nhìn Lý Thanh Sơn, thanh lâu xảy ra chuyện lớn như vậy, gã ngay từ đầu đã biết tin, không chỉ như vậy, còn làm rõ ràng ngọn tình sự việc, thậm chí nhìn thấu cả âm mưu của Trác Trí Bá, lòng thầm nghĩ:
-Tên tiểu tử này, đúng là thiên tài gây chuyện, lấy bé địch lớn, lại có thể khiến Trác Trí Bá rơi vào tình huống đứng ngồi không yên này.
Trác Trí Bá lạnh lùng nói:
-Chu đại nhân đến thật đúng lúc!
Chu Văn Tân cười nói:
-Không dám! Không dám!
Tay áo phất lên, lướt đến trước mạt Lý Thanh Sơn, đã biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi:
-Thanh Sơn, ngươi đang làm cái gì vậy?
-Nàng ấy có oan tình, ta vốn muốn dẫn nàng ấy đến nha huyện gặp đại nhân, không ngờ rằng lại bị tiểu nhân cản đường! Ta nghĩ đến mình thân là Ưng Lang vệ, quang minh lỗi lạc, trừ gian diệt ác, uy phong lẫm liệt, vì dân phụng mệnh, sao có thể sợ hạng tiểu nhân này, do đó mà lỡ tay giết chết mấy người, mong đại nhân minh xét!
Lý Thanh Sơn kéo Khánh Tú từ phía sau lên, đem tờ giấy trong tay giao cho Chu Văn Tân.
Mấy câu thành ngữ kia nói ra khiến Trác Trí Bá không ngừng nhíu mày, trong lòng thầm chửi ầm lên, hận không thể một đao chém chết Lý Thanh Sơn.
-Dân nữ Khánh Tú, là con của ngư dân làng chài, bảy năm trước chơi đùa bên bờ sông, bị bắt đến nơi này…
Khánh Tú nhẹ nhàng cúi bái, nói chuyện đã trôi chảy hơn nhiều, rõ ràng trong lòng đã nhẩm lại lời này vô số lần.
Triệu Lương Thanh nói:
-Đại nhân, thế này thì oan uổng quá, con bé này vốn là do chúng tôi bỏ ra hai mươi lượng bạc mua về, có giấy tờ làm chứng, nó một lòng muốn bỏ trốn, mới bịa ra những lời dối trá đó để lừa gạt đại nhân.
Khánh Tú lên tiếng giải thích:
-Không phải, không phải ta, ngươi mới nói dối…
Chu Văn Tân đưa tay lên ngăn hai người lại:
-Vụ án này bản quan nhất định sẽ điều tra rõ ràng, tuyệt đối không hàm oan cho người tốt, cũng không tha cho kẻ xấu.
Ra lệnh một tiếng, hai mươi mấy tên nha dịch nối đuôi nhau chạy vào, tuy đều không phải là Luyện Khí sĩ, nhưng võ công cao cường, dưới sự chỉ dẫn của Khánh Tú đi giải cứu những cô gái khác, nhưng một lát sau quay lại, vẫn không tìm ra gì, rõ ràng là đã bị chuyển đi từ trước.
-Mong đại nhân minh giám!
Triệu Lương Thanh ngược lại sai nô tài đi lấy một tờ chứng nhận, bên trên viết rõ rành rành, Khánh Tụ bị bán với giá hai mươi lượng bạc vào thanh lâu.
Khánh Tú gấp vội đến chảy nước mắt:
-Đại nhân, ta không nói dối!
Chu Văn Tân ôn hoà nói:
-Yên tâm đi, ta sẽ phái người đến làng chài điều tra.
Trong lòng hắn biết rõ, ở cái nơi như thanh lâu này, sao có thể sạch sẽ đến vậy, lời ai nói là sự thật, vừa nhìn là hiểu rõ!
Danh Sách Chương: