Sau khi Lý Thanh Sơn giết chết Diêu thị Tam hung, ở trong núi rừng dùng toàn lực lao đi, không gặp trở ngại chút nào, gặp sông thì vượt sông, gặp núi thì thì băng núi, đem Hổ Ma Luyện Cốt quyền vận dụng càng ngày càng thuần thục. Chưa tới một canh giờ hắn đã chạy tới vách cheo leo ở phía đông của núi Long Môn. Núi cao như lưỡi kiếm sắc bén dựng thẳng đứng ở trước mặt hắn, hắn cân nhắc một chút, rồi cả người gia tốc lao về phía vách cheo leo.
Đang ở giữa không trung cao hơn trăm trượng, kình phong gào thét ở bên tai, nhưng hắn không thèm để ý, con ngươi như mũi kim, căng tròn thăm dò vách đá dựng đứng, tìm kiếm một khối nham thạch nhô ra nào đó để có thể bắt tay, dù cho chỉ nhô ra cực nhỏ, cũng đủ để cho hắn mượn lực, mà đến chỗ nào không có nham thạch nhô ra, thì hắn mạnh mẽ tung ra một trảo lên trên vách đá dựng đứng.
Nếu như coi vách đá cheo leo này là bình địa, thì dáng người hiện giờ của Lý Thanh Sơn lại giống như một con hổ lớn đang di chuyển trên đất bằng, tiêu sái như thường. Nhưng chỉ có hắn mới biết, chính mình giống như đang đứng trên lớp băng mỏng, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cho dù phạm phải sai lầm nho nhỏ cũng đủ để hắn rơi từ trên cao xuống đất, lúc đó ngay cả xương cốt có cứng như sắt thép cũng sẽ bị tan xương nát thịt, so với hung hiểm khi xông vào Hắc Phong trại không kém chút nào.
Nhưng trong lòng hắn cũng không sợ, trái lại nhiệt huyết còn sục sôi, tình thế nguy hiểm ép hắn phải bộc lộ ra toàn bộ tiềm lực trong người. Thân thể, tinh thần, ý chí, khí thế đều đạt đến một đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Hắn cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao những nhà leo núi lại liều lĩnh đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng để tìm kiếm lạc thú và tại sao lại có người yêu thích cực hạn của vận động. Dám khiêu chiến với gian nan hiểm trở, thành tựu của bọn họ vượt xa những người bình thường, đó vốn là nhiệt huyết và bản năng của nam nhi.
Bỏ qua những tín hiệu uể oải cơ thể không ngừng lan truyền đến, cũng không để ý tới xương khớp đã không chống đỡ nổi, hay gánh nặng của thân thể khi hoạt động, ngược lại tất cả điều đó mang đến một cảm giác linh hồn được phóng thích, giống như đang bay lượn.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái sơn cốc ngắn, hắn dốc sức nhảy lên, mãi đến khi nhìn thấy từng toà từng toà cung điện, mới bừng tỉnh, ý thức được, đây không phải là đoạn cốc, mà là đỉnh núi. Thế giới ở trong đầu của hắn một lần nữa chấn động, hắn nửa quỳ nửa đứng rơi lên trên vách đá, từ từ đứng lên nhìn xung quanh chỉ thấy dãy sơn như bầy thú dữ.
Một cái thành Khánh Dương nho nhỏ, chỉ cần đưa thân vào trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đàn thú xé nát, đây không phải là thế giới mà người bình thường có thể sinh sống bình yên, nơi đây đầy rẫy hung hiểm không thể nào tưởng tượng được.
Sinh sống ở Ngọa Ngưu thôn hơn mười năm, hắn từng oán giận vô số lần, hoài niệm tới gian phòng thoải mái của kiếp trước, có thể ăn các loại đồ ăn, quay về với chiếc máy vi tính, có thể ung dung sống sót qua một ngày. Mặc dù sau khi Thanh Ngưu xuất hiện, đã khiến hắn nhận thức được sức mạnh của sự mạnh mẽ, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có chút do dự, đại khái là, hai loại sinh hoạt như thế, đến tột cùng thì cái nào tốt hơn.
Mãi đến tận đêm nay, bỗng nhiên hắn mới có được đáp án chính xác, đem tia do dự cuối cùng vứt bỏ. Hắn mở hai tay ra, dường như muốn ôm lấy cả thế giới này:
-Đây mới là cuộc sống mà ta muốn, nơi này là thiên đường của các nhà mạo hiểm!
Gió lạnh thổi mạnh đến mức khiến quần áo Lý Thanh Sơn bay phần phật. Ở trên vách đá này, mối liên hệ duy nhất cùng kiếp trước đã dây dưa với hắn mười lăm năm, giờ chẳng qua chỉ là giấc mộng xưa, cuối cùng cũng kết thúc.
Ta là Lý Thanh Sơn, Lý trong mộc tử, Thanh Sơn trong nhân sinh nơi nào không thanh sơn.
Tiểu An cũng ở bên trong lọ sứ bò ra ngoài, si ngốc nhìn Lý Thanh Sơn, tuy không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng dường như nó cảm nhận được ý chí ở trong lồng ngực hắn, trong lòng nó yên lặng nói:
-Cho dù huynh phải đi tới phương nào, ta cũng sẽ theo tới cùng!
Lý Thanh Sơn kiên quyết xoay người, nhìn về phía tập trung các lâu phòng cung điện, đó chính là vị trí của Long Môn phái.
Lúc này đã không còn sớm, nhưng ở bên trong Phi Long điện của Long Môn phái, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.
Chưởng môn Dương An Chi đang ngồi ở chính giữa, bên cạnh là Dương Tuấn, sắc mặt của gã tái nhợt, tỏ rõ vẻ oán độc. Trưởng lão và với đệ tử nòng cốt trong môn phái, đều đang đứng ở hai bên, sắc mặt của mọi người đều trầm trọng, không có ai dám nói chuyện.
Lò lửa đỏ chót cũng không đốt nóng trái tim của bọn họ.
Hắc Phong trại bị Lý Thanh Sơn tiêu diệt, tin tức này dường như tảng đá lớn đặt ở trong ngực tất cả mọi người. Long Môn phái cũng coi như rất inh, lúc chạng vạng tối Lý Thanh Sơn mới trở lại Khánh Dương thành, thế mà tin tức đã lập tức truyền đến Long Môn phái, không thể nói là không nhanh.
Dương Tuấn vẻ mặt nhăn nhó gầm hét lên:
-Chuyện này không thể nào xảy ra, nhất định chỉ là tin đồn, trong vòng một ngày mà, Hắc Phong trại cũng không phải là giấy nát, sao có thể bị tiêu diệt được? !
-Tuấn nhi, đừng nói nữa, là Khánh Dương thành triệu tập đại quân, còn có Lưu Hồng và Hoàng Bệnh Hổ liên thủ, Hắc Phong trại bị diệt cũng chẳng có gì lạ, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy!
Dương An Chi không hổ là chưởng môn của một phái, liếc mắt một cái mà đã biết được sự tình đại biến, và vẫn có thể duy trì một chút trấn định.
Một trưởng lão nói:
-Không nghĩ tới chuyện Lưu Hồng và Hoàng Bệnh Hổ lại liên thủ giúp tiểu tử kia, chưởng môn sư huynh, hiện tại chúng ta phải làm sao? Rất nhiều thân sĩ đều đã gọi con cháu của bọn họ trở về.
-Cái gì mà giúp tiểu tử kia chứ, chỉ cần tài bảo của Hắc Phong trại, bọn họ đã nhất định không bỏ qua cho Long Môn phái, chuyện này quả thật là đại kiếp nạn trước nay chưa từng có của phái Long Môn!
Tuy Long Môn phái lập phái nhiều năm và trong giang hồ vẫn không được tính là đại phái, nhưng ở thành Khánh Dương cũng coi như có căn cơ rất sâu, võ công và quyền thế cấu kết, sức mạnh có thể coi như đủ để thống trị tuyệt đối. Nhưng lúc này bọn chúng lại giống như thằng chột an nhàn làm vua xứ mù đột nhiên biết trong thiên hạ có mình có kẻ phản, tất nhiên sẽ có cảm giác ngày tận thế đang tới gần.
-Chưởng môn sư huynh, ta đã nói qua tốt nhất là ràng buộc môn hạ đệ tử, không được làm xằng làm bậy, nếu chúng cứ sống như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ trêu chọc đến cường địch, rước lấy đại họa cho Long Môn phái chúng ta.
Mặc dù Hình đường trưởng lão đang nói chuyện với Dương An Chi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Dương Tuấn. Trên mặt những người khác ít nhiều cũng nhiều có oán khí.
-Lão già, ngươi nói nhăng nói cuội cái gì đó, lúc tên nhi tử ngu xuẩn của ngươi bị người tìm tới cửa, là ai ra chặn đầu cho y?
Dương Tuấn đột nhiên nổi giận, nếu như ngày thường, gã cũng không dám ăn nói kiểu như thế với trưởng bối, nhưng hôm nay đã bị mất đi võ công, thậm chí ngay cả Long Môn phái luôn che chở cho gã cũng có thể không bảo vệ nổi, tâm tư thất thường, cũng không còn kiêng kỵ gì nữa.
-Ngươi!
Hình đường trưởng lão đỏ mặt.
-Tất cả im miệng cho ta!
Tiếng thét của Dương An vang lên ong ong ở trong đại điện, một thân nội lực không thể khinh thường,
-Bây giờ là thời điểm để nội chiến sao? Bất luận quá khứ như thế nào, thì việc cấp bách bây giờ chính là ứng phó với cửa ải khó khăn ở trước mắt! Ta đã phái đệ tử bảo vệ sơn đạo, lấy việc đốt đuốc để truyền tin tức, nếu có người tấn công núi với quy mô lớn, tuyệt đối sẽ không giấu diếm được chúng ta. Nếu như thực sự không chống đỡ được, cũng chỉ có thể mang theo của cải, trốn theo mật đạo ở phía sau Tổ Sư đường, từ bỏ Long Môn núi, bảo tồn lực lượng.
Long Môn phái đến cùng vẫn là môn phái được truyền thừa mấy đời, ngoại trừ những công tử của mấy vị thân sĩ thì có không ít đệ tử trung thành luôn sẵn sàng dốc lực bảo vệ, chỉ là những đệ tử này không ngờ rằng, chưởng môn của bọn họ đã có tính toán từ bỏ bọn họ.
Từ bỏ núi Long Môn? Người trong điện đều bị lời này làm cho chấn kinh, bọn họ cũng đã nghĩ tới khả năng xấu nhất này, nhưng khi đột nhiên nghe xong, vẫn không thể tiếp thu.
-Ta chỉ nói đây là dự định khi khả năng xấu nhất xảy ra, hơn nữa cũng chỉ là kế sách tạm thời! Ta đã gởi thư đến toàn bộ đồng đạo cả hai phe chính tà trong võ lâm, tin tức Linh sâm đã bị mọi người biết. Không cần mất thời gian dài, Khánh Dương thành sẽ chật ních người trong giang hồ, khi đó tiểu tử này chỉ còn một con đường chết, ngay cả Lưu Hồng và Hoàng Bệnh Hổ cũng có thể chết oan chết uổng. Chỉ cần chúng ta bảo tồn được lực lượng, không mất bao nhiêu lâu đã có thể quay trở lại đây.
-Dương chưởng môn tính toán thật hay!
Lý Thanh Sơn vén rèm cửa lên, trên thân thể hắn còn mang theo gió lạnh hoa tuyết bước vào trong đại điện, ánh mắt như kiếm đâm thẳng vào người Dương An Chi:
-Vốn đang còn sợ các ngươi chạy trốn, nhưng bây giờ đã có thể an tâm, ta có chết hay không, vẫn còn chưa biết được, nhưng ngươi thì chết chắc rồi.
Những lời này phảng phất coi người đang đứng trong đại điện này chỉ như những con cừu non đợi người làm thịt.
Danh Sách Chương: