Beta: Pi sà Nguyệt
Dù ngay tại thời điểm quan trọng nhất Hậu Khanh lâm trận bỏ chạy nhưng Hoàng Đế lại không thể vứt hết thể diện lao tới nhà bắt hắn, lão chỉ có thể oanh tạc người nhà hắn.
Thân là người nhà của Hậu Khanh, Hậu Thổ tự thấy mình đuối lý nên một bên gã cười ha ha chịu phạt, một bên về nhà dạy em trai một trận nên thân.
Tiếc thay Hậu Khanh không sợ gã, mấy câu răn dạy thề thốt vào tai này ra tai nọ, Hậu Thổ lắm sự vụ bận rộn nên chẳng có thời gian lao lên Phù Không đảo dạy dỗ cậu em trai. Cuối cùng chuyện đâu vẫn hoàn đó.
Qua mấy ngày yên ổn, Hậu Khanh lại phải rời đảo.
Lần này không phải Hoàng Đế làm tình làm tội. Kể ra thì ngày ấy Ứng Long thua dưới tay Phong Bá Vũ Sư, tình cảnh quả là trầy trật, Ứng Long lại là một vị thần rất mực tự tôn, biết chuyện mình vừa khóc vừa bay về doanh trại bị thiên hạ thấy hết, hắn vừa thẹn vừa tức quay đầu bỏ chức, chạy đến phương nam.
Vị Thần Long tức giận này khiến Hoàng Đế hết mực khó xử. Mặc kệ? Dù gì Ứng Long cũng ứng chiến theo lệnh của mình, giờ mặc kệ sẽ làm cấp dưới lạnh lòng. Nhưng bảo ông sếp này đi xử lí thì chẳng biết nói chi. Lão cũng bận lắm, nào rảnh rỗi ngày ngày đi chữa vết thương lòng của đám thuộc hạ.
Tình cờ thấy Doanh Câu lượn lờ vô ích trong doanh trại, thế là Hoàng Đế đuổi hắn ra ngoài luôn: “Đi khuyên Ứng Long về, nếu hắn không về ngươi cũng đừng về!”
Doanh Câu mặt mày nghiêm túc muốn hỏi, nếu không khuyên được thì có được về Hoàng Tuyền Minh Hải luôn không? Chỉ tiếc chút tâm tư của hắn đã bị người ta nhìn thấu.
Hoàng Đế nở nụ cười giả dối: “Chuyện cỏn con này mà ngươi cũng không làm được thì ta sẽ đề nghị với Địa Tạng vương cho tên lái đò kia làm thay chức ngươi, đỡ cho ngươi phải ôm bô mà không hốt cứt.” Đòn này ác! Doanh Câu uể oải lết người đi.
Vốn mọi chuyện khá thuận lợi, Ứng Long vừa chạy vừa khóc, Doanh Câu chỉ cần đi theo dấu mưa ven đường là tìm được cái tên khóc nhè kia nhưng cách này hắn nghĩ được thì Xi Vưu cũng nghĩ được. Doanh Câu đi chưa được bao xa, nửa đường đã bị người ta trùm tải đập cho hai ba phát rồi bắt trói về trại địch.
Giờ thì hay rồi, Hoàng Đế truyền tin bằng phép tiên tới tay Hậu Khanh: “Bạn ngươi bị bắt, giờ chúng ta không có ai rảnh đi cứu hắn, ngươi xem rồi xử lí đi.”
Doanh Câu dù là bạn xấu nhưng vẫn là vị trúc mã thân thiết, giao tình sâu sắc với Hậu Khanh.
Nhớ năm đó đằng trước Hậu Khanh đánh người, đằng sau Doanh Câu đưa gạch; Hậu Khanh đi vu oan giá họa, Doanh Câu chịu tội bao che. Bằng không sao hắn dám đưa pháp bảo giữ nghề của mình cho một tiểu yêu như Ôn Như Thị. Đương nhiên Doanh Câu không biết chuyện mượn pháp bảo không phải ý của Hậu Khanh.
Tóm lại, hay tin Doanh Câu bị bắt, về tình về lí, Hậu Khanh không thể mặc kệ.
Hắn vội dặn Thanh Hạc và Minh Uyên vài câu rồi chuẩn bị đi Đông Di luôn. Trước khi đi, Hậu Khanh còn tới tạm biệt Ôn Như Thị nhưng Ôn Như Thị không đáp lại lời từ biệt của hắn.
Từ khi tỉnh lại tới nay, Ôn Như Thị đối xử với hắn như người xa lạ. Trừ khi bôi thuốc ra không có bất cứ tiếp xúc ở phạm vi gần nào, nàng gần như chẳng nói với hắn lấy một lời. Hậu Khanh trông như không bận tâm, ở trong phòng một lát rồi đi.
Hậu Khanh vắng nhà, Ôn Như Thị lên tinh thần, nhanh chóng chạy đi tìm Minh Uyên.
Thấy nàng chịu ra ngoài chơi, Minh Uyên cũng vui, kéo Ôn Như Thị đi xem mấy gốc tiên thảo mình mới trồng, Ôn Như Thị khen vài câu, tiện đó học luôn phép cưỡi mây lướt gió rồi khéo léo chuyển chủ đề nói chuyện sang hướng mình quan tâm: “Nếu ta nhặt được túi càn khôn của người khác, có cách nào lấy được đồ ở trong không?”
Minh Uyên cười đáp: “Thần tiên có được cái túi càn khôn chưa chắc là hạng lợi hại nhưng ít ra cũng là hạng có chút tài, người chỉ có tí xíu linh lực, sao phá được cấm chế người ta đặt trong túi? Trừ phi người mạnh hơn đối phương.”
Mạnh hơn đối phương? Không thể nào. Ôn Như Thị loại phương án này ngay lập tức: “Không có cách khác ư?”
“Có thì cũng có, cần một giọt máu trong tim của đối phương kết hợp với pháp thuật tương ứng cũng có thể phá giải cấm chế.” Minh Uyên nghĩ ngợi một hồi rồi quay sang nhìn nàng với vẻ khó khiểu, “Nhưng ngươi nói nhặt được túi càn khôn mà? Nếu tìm thấy chủ thì trả cho người ta đi, mấy trò lén lút kiếm lợi này không tốt đâu.”
“Ừ,” Ôn Như Thị ngoài gật đầu mà lòng nghĩ chuyện khác, “Ta nói lung tung thôi.”
Một giọt máu trong tim…
Nàng kéo tay áo Minh Uyên: “Ngươi dạy ta pháp thuật đó đi.”
…
..
Trên đảo Phù Không, cây cỏ xanh mướt, hoa nở như xuân, trước cửa là hoa lăng dao vĩnh viễn không tàn nở suốt bốn mùa cảnh đẹp như tranh, ba sắc cánh hoa tung bay trong gió.
Dạo này Rùa Tiên ngày ngày nằm nghỉ dưới gốc cây không chịu nhúc nhích. Không phải vì nó chợt nảy lòng văn thơ lãng mạn thưởng thức cảnh đẹp trước mắt mà vì vỏ nó bị Ôn Như Thị nhét bao nhiêu thứ đồ, con vật vốn chậm chạp tới đau tim giờ chẳng buồn nhúc nhích.
Lần này Hậu Khanh đi hơn mười ngày, không có hắn ở nhà, Ethel thông minh trốn khỏi tầm mắt Ôn Như Thị.
Đảo Phù Không bảo lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng muốn tìm một con hồ ly thành tinh trốn trên đảo cũng khá tốn sức. Nhưng Ôn Như Thị không làm thế, cứ như nàng đã quên sự tồn tại của hồ ly. Ngày ngày nàng ngồi trên tảng đá to ở rìa đảo, im lặng nhìn về phía biển mây mù sương đằng xa.
Khi Hậu Khanh cưỡi mây về tới nơi, đập vào mắt hắn là khung cảnh này. Trên vách đá xa xa có một cô bé ngồi trên cao khom lưng ôm gối, bộ đồ hồng rực bay phấp phới trong gió. Lòng hắn thoáng động, đổi hướng nhảy xuống trước mặt nàng. Ôn Như Thị đứng dậy, im lặng nhìn Hậu Khanh, đôi mắt thấu hiểu rực rỡ trong trẻo khôn cùng.
Nàng khẽ vươn tay, dáng điệu “mau ôm đi”. Hậu Khanh khẽ mỉm cười, cúi xuống ôm nàng: “Chúng ta về thôi.”
Ôn Như Thị vòng tay qua cổ hắn, ừ khe khẽ. Trên người hắn trừ mùi hương quen thuộc còn có một chút xíu mùi thuốc, mùi rất nhạt, nhạt tới mức nếu nàng không kề sát hắn chắc cũng chẳng ngửi được.
Hậu Khanh bị thương.
Dù hắn che dấu rất kĩ nhưng Ôn Như Thị tin chắc hắn bị thương, hơn nữa còn thương nặng. Nếu không với tính cách của Hậu Khanh, hắn chắc chắn không đi lâu như thế mới về và không dùng hết sức dấu mùi thuốc trên người.
Ôn Như Thị đoán không sai, chuyến đi của Hậu Khanh lần này quả thực không thuận lợi lắm.
Kế hoạch của Xi Vưu vốn là mai phục viện quân của Hoàng Đế, không ngờ chỉ có một mình Hậu Khanh tới. Hậu Khanh tuy vô cùng mạnh mẽ nhưng mười tám mãnh tướng dưới trướng đối thủ nào phải hạng ăn không ngồi rồi.
Xi Vưu cũng hơi do dự. Hậu Khanh tuy nhiều lần phá trận địa nhưng chưa từng thực sự định đẩy họ vào đường chết, hơn nữa hắn có Viêm Đế chống lưng, Xi Vưu nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định thử chiêu hàng xem sao.
Thắng mà không người chết là tốt nhất, Hậu Khanh cũng biết thời biết thế đồng ý nghị hòa. Cơm nước no nê xong thì thảo luận chi tiết chuyện nghị hòa, khả năng đàm phán gian xảo không nương tay của Hậu Khanh khiến Xi Vưu rất căm tức, hắn nghiến răng nghiến lợi ra con át chủ bài.
Doanh Câu bị trói được mời lên trận, đi cùng là Dao Hoa tiên tử đẹp như hoa như ngọc. Xi Vưu không chút trù chừ, phất tay phóng khoáng: “Chỉ cần ngươi chịu về trướng ta, Doanh Câu và Dao Hoa tiên tử là của ngươi.”
Chịu bỏ chừng ấy vì một đối thủ chưa chắc đã thắng nổi, Xi Vưu quả là chịu chơi.
Đáng ra sau khi hai bên hình thành tình hữu nghị “sâu sắc” mới tới màn gặt hái nữ chính một cách long trọng nhưng chẳng hiểu sao tình tiết này lại bị đẩy lên xuất hiện ở cái tình huống kì lạ này. Đáng tiếc giờ trong mắt Hậu Khanh chỉ có người anh em tốt bị người ta đánh cho bầm dập, phải nhờ người đỡ mới đi nổi, nào còn tâm tư đi thưởng thức dung nhan tuyệt sắc của Dao Hoa tiên tử.
Trong cơn tức giận, hắn trở mặt!
Xi Vưu không ngờ Hậu Khanh dám động thủ ngay tại bàn đàm phán, một đám người chưa kịp chuẩn bị cho hắn cơ hội lao ra ngoài! Nhưng bọn họ mau chóng hoàn hồn, lập tức bắt đầu truy kích.
Hậu Khanh không sợ đối phương, chỉ sợ mấy đòn tấn công dồn hết lên người Doanh Câu. Hắn không thể chắn hết các đòn nhằm vào cái tên yếu đến sống dở chết dở này được.
Kết quả cuối cùng có thể đoán được, Hậu Khanh bảo vệ Doanh Câu vừa đánh vừa lui, lui tới chỗ cách thành trăm dặm mới cắt đuôi được binh sĩ của Xi Vưu.
Doanh Câu bị đuổi về Địa Phủ được lợi còn đòi: “Nếu đã đến thì ngươi nói với Địa Tạng mấy câu hộ ta, mấy vụ đánh đánh giết giết cỏn con này ta chẳng có hứng.”
Hậu Khanh chẳng nói chẳng rằng mà vứt hắn xuống rồi đi thẳng.
Doanh Câu vội gào lên sau lưng hắn, “Xét thấy xem như nhà ngươi đã cứu ta nên đồ ngươi mượn tạm thời cho ngươi giữ!” Bóng dáng mạnh mẽ của Hậu Khanh cưỡi mây bay đi không ngoảnh đầu lại, vết máu vàng tràn trên khóe miệng cũng chẳng thèm lau.
Mười ngày sau, Hậu Khanh ở chỗ quân Liêm Thương dưỡng thương. Không phải vì Doanh Câu không đáng tin mà chẳng qua so với Địa Phủ ma qua quỷ lại, sơn cốc của quân Liêm Thương vắng vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Hắn có quá nhiều kẻ thù, nếu để kẻ khác biết Hậu Khanh trăm trận trăm thắng bị thương nặng, đoán chừng sẽ có cả đống người sẵn sàng dùng trăm phương nghìn kế tìm hắn nói chuyện nhân sinh.
Mười ngày ngắn ngủi không đủ để khỏi hẳn nhưng nếu không chiến đấu mạnh, chỉ qua lại vài chiêu, dù là thần tiên cũng khó nhận ra.
Ngồi sau bàn ngọc xanh, Hậu Khanh mặc đồ trắng, ngồi trên tấm thảm Thiên Nữ dệt trắng như tuyết. Hắn hơi nghiêng đầu, mái tóc bạc rũ xuống như thác. Nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thấy nàng, Hậu Khanh dịu giọng hỏi: “Có việc?”
Trong không khí phảng phất mùi tiên thảo nhạt, theo học Minh Uyên đã lâu, Ôn Như Thị biết có vài vị trong này dùng để trị thương.
Mãi lâu sau nàng mới khẽ gật đầu: “Ta sẽ nhờ Minh Uyên sắp xếp một gian phòng, ngày mai sẽ chuyển đi, nếu chủ nhân thấy không ổn thì chuyển luôn hôm nay cũng được.”
Hậu Khanh giật mình, hình như hắn không ngờ nàng đột nhiên lại nói thế, mãi sau mới đáp: “Thật ra… ngươi không phải vội như thế.”
Ôn Như Thị siết chặt Dây Trói Tiên trong tay, bình tĩnh mỉm cười, im lặng.
Nàng không vội, còn cả đêm mà, sao phải vội?