Beta: Vi Nguyệt + Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Trước nay, Ôn Như Thị chưa từng nuôi mãnh thú, thích thú ôm Miêu Vương thuộc giống hiếm đang gầm gừ hoảng loạn, nàng hỏi kỹ gã hầu chuyên chăm sóc thú nuôi về những điều cần lưu ý, sau đó hào hứng ôm nó vào phòng.
Tuy con hổ này còn nhỏ nhưng nanh vuốt trời sinh sắc bén, lại ngặt vì tẩm cung của Hoàng đế đâu phải nơi ai cũng có thể đặt chân đến, nên dẫu gã có lo sợ con hổ kia làm quý nhân bị thương đến mấy thì vẫn phải đứng ngoài cửa chờ lệnh, tuyệt không dám tự tiện bước vào.
Nhóc Miêu Vương này có vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu, lông tơ còn chưa thay hết, mềm như bông, đi được một bước đã run rẩy ba lần, ấy vậy mà lại làm Ôn Như Thị thấy dễ thương muốn chết.
Sao nó có thể dễ thương đến thế! Nàng vui vẻ ôm chặt bé hổ, xoa xoa nắn nắn một hồi, xoa tới nỗi nó phải giãy nảy hoảng hốt muốn bò ra ngoài.
Trước sự quấy nhiễu không chút nể nang của nàng, bé Miêu Vương đáng thương không chịu nổi phiền phức, định bụng giơ vuốt nhe nanh cảnh cáo một phen, lại đúng lúc không đề phòng, bị nàng tập kích đệm thịt mềm mại trên chân, sợ hãi rụt chân lại, bé hổ hoảng tới mức kêu gầm gừ… Tiếc là mấy tiếng gầm gừ nhỏ bé ấy không có chút lực sát thương.
Ôn Như Thị vui vẻ trêu đùa bé hổ, thấy bé hổ khó chịu vô cùng, nàng bèn dùng chăn xếp thành một vòng tròn lớn, túm lấy lớp da mềm mại trên cần cổ của bé hổ, thả lên giường, một người một hổ bắt đầu ‘trau dồi tình cảm’.
Trong khi bé Miêu Vương đang gắng sức vùng vẫy trong Chiêu Hoàn cung, kẻ khởi xướng mọi chuyện lại đang yên ổn ngồi trong đại điện, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được.
Biết Ôn Như Thị rất hòa hợp với bé hổ trong cung, hiếm có một ngày hắn được yên tĩnh, Lâu Nhược Già rốt cục cũng có thể chuyên tâm xử lý chính sự, đến khi xong việc, ngẩng đầu lên đã thấy sắc trời sắp nhuốm hoàng hôn.
Từ khi Ôn Như Thị chuyển vào Chiêu Hoàn cung, bình thường Lâu Già Nhược cũng hồi cung dùng bữa tối với nàng, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trước kia hồi phủ trong màn đêm thăm thẳm chỉ có một căn phòng lạnh lẽo, hai người vốn ở riêng đã lâu, số lần chạm mặt ít ỏi đến đáng thương; còn giờ, dù muộn tới đâu, hắn biết vẫn luôn có người chờ hắn, cảm giấc ấy ấm áp vô cùng; trước và nay, quả thực hoàn toàn khác biệt.
Nghĩ tới cả ngày hôm nay không thể ở bên Ôn Như Thị, hắn không khỏi bước nhanh hơn, nhưng hôm nay nơi cửa cung lại thiếu mất bóng hình quen thuộc.
Đi qua bình phong chạm hoa, tiến vào phòng trong, chỉ thấy hình như Ôn Như Thị chơi mệt rồi, đang nằm nhoài trên trên chồng chăn ngủ thiếp đi, ngay cả khi Lâu Già Nhược chậm rãi tới gần, ngồi ngay cạnh nàng vẫn không khiến nàng tỉnh giấc.
Ngược lại, bé hổ bị chà đạp nguyên một ngày giờ lại tỉnh như sáo, bắt đầu phát uy, cắn váy nàng ra sức lôi lôi kéo kéo. Ôn Như Thị vẫn khép mi ngủ, khóe môi khẽ mỉm cười dịu dàng, tựa như đóa hải đường đượm sắc xuân đang say ngủ.
Lâu Già Nhược nhíu mi, búng vào đầu hổ con một cái thật vang, khiến nó lăn lôc lốc ra phía sau.
Lâu Già Nhược vốn có bệnh yêu sạch sẽ, hắn tuyệt đối không bao giờ chạm tới thứ đã bị người khác động vào, Ôn Như Thị cũng chỉ được hắn tha thứ vài lần, huống chi là để một con súc sinh lăn lộn trên long sàng.
Hắn cúi người ôm Ôn Như Thị, đạp con hổ con nằm cản đường sang một bên, rồi ôm nàng tới giường mềm gần cửa sổ, Ôn Như Thị mơ mơ màng màng mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn vương chút mông lung ngái ngủ, giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ: “… Già Nhược, chàng về từ lúc nào thế?”
“Vừa về.” Lâu Già Nhược dịu giọng đáp lới. Tùy tùng theo sau hắn đã hiểu ý từ lâu, tinh ý bước lên thay hết chăn màn gối đệm trên long sàng.
Ôn Như Thị khẽ ngáp, tự nhiên vòng tay ôm cổ hắn, tựa vào ngực hắn, biếng nhác khép mi ngủ tiếp, ngoài miệng còn lầm bầm: “Ừm… Miêu Vương của ta đâu?”
Không hiểu vì sao Lâu Già Nhược hơi khó chịu, mới có một ngày mà nàng đã dính lấy cái con vật kia, đây không phải là dấu hiệu tốt. Hắn liếc nhìn Liên Kiều vừa tiến vào, nàng hiểu ý, nhẹ nhàng cúi xuống bế hổ con đang ngồi đực ra dưới đất, rón rén lui ra ngoài.
Đến khi người hầu kẻ hạ đã lui ra ngoài hết, Lâu Nhược Già mới khẽ vuốt ve gò má hồng hào vì ngủ của nàng, đáp lời: “Mang ra ngoài cho ăn rồi.”
Cảm thấy ngưa ngứa, Ôn Như Thị khẽ nghiêng đầu né tránh, cọ cọ vào lồng ngực hắn: “Tối muốn ngủ với Miêu Vương cơ.”
Lâu Già Nhược nhíu mi, từ chối thẳng thừng: “Nuôi thì được, nhưng không được cho vào phòng.”
Ôn Như Thị bất mãn, giả vờ giãy dụa khóc hu hu trong lòng hắn, Lâu Nhược Già vẫn bình chân như vại, hắn không muốn cãi cọ với nàng, giơ tay định đẩy nàng ra, tay khẽ chạm vào bờ vai mềm mại, không kìm được thoáng khựng lại, hơi không cam lòng: “Trẫm và Miêu Vương của nàng, nàng nói xem ai quan trọng hơn?”
Cái ôm quá đỗi dễ chịu của Lâu Nhược Già khiến đầu óc Ôn Như Thị tiếp tục chìm trong trạng thái mơ màng.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt mơ màng, nét mặt Lâu Nhược Già vẫn thờ ơ như mọi khi, Ôn Như Thị nghiêng đầu ngẫm nghĩ, như vẫn đang tiếc rẻ món đồ chơi mới: “Qua đêm nay, chàng mới quan trọng hơn.” Ý là Miêu Vương mới tới giờ vẫn còn mới lắm, ít nhất phải qua đêm nay nàng mới hết hứng thú với nó, bình tĩnh đối phó với hắn được.
Lâu Già Nhược nghe vậy thì đen mặt, nheo mắt nhìn nàng, mắt phượng nhướn lên: “Hổ ở trong lồng tre, nếu nàng muốn ngủ cùng nó thì đi đi.”
Ôn Như Thị trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, nàng khẽ cười, tiến sát đến trước mặt hắn, trên người vẫn còn vương mùi hương của con hổ kiam càng khiến hắn nghẹn lời: “Già Nhược, không phải chàng đang ghen đấy chứ?”
Tranh giành tình cảm với một con súc sinh, dù Lâu Già Nhược yêu chiều sủng ái nàng tới cỡ nào cũng không chịu nói ra lời mất mặt tới vậy.
Hắn đẩy nàng ra, đứng dậy nói: “Nếu giờ nàng không đứng dậy tắm rửa thay đồ, muộn giờ dùng bữa, trẫm sẽ sai người đổ hết phần của nàng.”
Ôn Như Thị: “…”
Thức ăn trên bàn không nhiều, nhưng đều tinh xảo ngon miệng, phần lớn đều là món Ôn Như Thị thích. nàng ngoan ngoãn uống một ngụm canh bồ câu hầm sâm thơm nồng, chép miệng: “Chắc Miêu Vương cũng uống được thứ này đây.”
Lâu Già Nhược im lặng, chợt cảm thấy quyết định để nàng nuôi thú cưng giải sầu không ổn.
Ban đêm, hắn tựa vào giường đọc sách, Ôn Như Thị hiếm khi không quấy nhiễu hắn, chỉ thỉnh thoảng hỏi một câu —— buổi tối Miêu Vương ngủ ở đâu, hổ con ở một mình có sợ không, buối tối nó ăn có no không có nên cho ăn thêm bữa khuya hay không… Đại loại như vậy, phiền phức vô cùng, còn khiến người ta bực bội hơn cả việc giở trò mọi khi.
Lâu Nhược Già dứt khoát gấp sách lại, cất lên giá, tắt nến, xoay người bắt đầu cởi vạt áo của Ôn Như Thị.
Trong đêm, chỉ nghe thấy một tiếng hét kinh hãi, tiếp theo là tiếng ưm ưm a a mờ ám, và rồi đến tiếng xột xoạt đến từ những mảnh vải thượng đẳng đang cọ vào nhau, sau cùng chính là tiếng quần áo rơi xuống đất nhẹ tênh.
Trong phòng, lư đồng Kim Nghê tỏa hương lượn lờ, trướng rủ màn che, uyên ương trong màn xuân ý vô biên.
Lần thứ nhất nàng còn có sức giãy dụa, đến lần thứ hai cả người đã mềm nhũn, và đến lần thứ ba, Ôn Như Thị đã hết sức kháng cự, chỉ đành mặc địch chiếm đóng… Lâu Già Nhược hài lòng ôm lấy Ôn Như Thị đã mê man kiệt sức, hẳn là từ giờ nàng sẽ không dám liên miên dài dòng về con hổ kia trước mặt hắn?
Hắn quan trọng hơn con hổ kia nhiều, đây là điều chắc chắn!
Thời gian dần trôi, thoắt cái đã trôi qua giữa những trò đùa trẻ con sứt đầu mẻ trán của họ, chớp mắt đã tới mùa thu, cây ngân hạnh trong Chiêu Hoàn cung đã nhuộm sắc vàng rực rỡ, tầng tầng lớp lớp phiến lá như dát vàng lấp lánh.
Răng nanh của Miêu Vương đã dài lắm rồi, ngày nào cũng phải ăn vài tảng thịt lớn mới đủ no. Gã hầu chăm sóc nó vốn muốn cho nó ăn thịt sống để duy trì dã tính, nhưng lại bị Lâu Già Nhược khiển trách nặng nề.
Hắn để Ôn Như Thị nuôi nó giải khuây chứ không phải để đó đi săn trong cung, phàm là những thứ có thể tiếp cận Ôn Như Thị, Lâu Già Nhược đều cẩn thận vô cùng, tuyệt không để lại họa ngầm.
Miêu Vương được Ôn Như Thị nuôi từ nhỏ, nó chẳng hề bận tâm thịt mình ăn là thịt sống hay thịt chín, sau mấy tháng, nó càng ngày càng thích bám người, chẳng có chút dáng vẻ chúa tể rừng xanh, nhưng lại học như đúc cái tính biếng nhác của Ôn Như Thị.
Mỗi ngày, trừ những lúc chơi đùa với nàng, thời gian còn lại nó không ăn thì ngủ, một ngày phải ngủ 8 – 9 canh giờ mới chịu tỉnh. Trong Chiêu Hoàn cung, nếu Lâu Già Nhược và Ôn Như Thị là đại ca, nhị ca thì nó chính là tam ca, hoành hành ngang dọc.
Khi rảnh rang thì ngậm đệm mềm các thị nữ chuẩn bị, hay ngậm món đồ chơi mới đi tìm chỗ nào đó dễ chịu, nằm xuống cắn, cắn, rồi lại cắn, dù sao nó cũng có nhiều đồ chơi, hỏng thì thay cái mới.
Cứ như vậy, Lâu Già Nhược rất nghi ngờ, không biết Miêu Vương có biết nó là một con hổ hay không. Có khi nó còn tưởng mình cùng giống loài với họ, chỉ khác chút vẻ bề ngoài…
Ngược lại, Ôn Như Thị lại đặt niềm tin lớn lao vào Miêu Vương, ngày ngày đốc thúc bảo ban không ngừng.
Nếu có cung nữ, thái giám đi nhầm vào Chiêu Hoàn cung mà thấy một con hổ cỡ nhỡ ngoan ngoãn ngồi trên đệm bắt tay người ta thi đừng vội kinh ngạc, đó chắc chắn là Miêu Vương duy nhất trong cung của nương nương…
Tình cảm giữa Ôn Như Thị và Lâu Già Nhược ngày càng tốt, chỉ cần nàng không quá phận, thì dường như Lâu Già Nhược vẫn là Tam hoàng tử bao dung trước kia. Chỉ khác là, cái gai trong lòng hắn được giấu sâu hơn mà thôi.
Nếu cứ như vậy, có lẽ một ngày nào đó Lâu Già Nhược sẽ thật sự quên hết những chuyện trước kia, có khi còn trở thành một đôi thần tiên quyến lữ với Ôn Như Thị… Nhưng tiếc thay, đời chẳng đẹp như mộng ảo.
Cái ngai vàng đẫm máu này chính là thứ thực hiện nguyện vọng của hắn, nó cho hắn quyền thế để giam cầm Thái thượng hoàng và Lâu Già Giới suốt đời, giúp hắn cướp lại Ôn Như Thị. Nhưng đổi lại, Lâu Già Nhược buộc phải gánh vác cái giá của ngai vàng, cái giá của ngôi vị Hoàng Đế.
Vua một nước sao có thể tuyệt hậu, Lâu Già Nhược có thể không tuyển phi, nhưng không thể không lập hậu —— chuyện Ôn Như Thị hồng hạnh vượt tường chẳng phải bí mật trong hoàng tộc, chắc chắn không thể là ứng cử viên thích hợp cho ngôi mẫu nghi thiên hạ.
“Con của ta, tuyển phi hoặc lập hậu, dù sao con cũng phải chọn một.” Khi Thái Hậu thở dài, đẩy bản tấu chương của một vị trọng thần mà hắn cố ý tạo áp lực giấu đi, gạt đi đến trước mặt hắn, Lâu Già Nhược hiểu, chuyện này thực sự không thể trốn tránh được nữa.