Mục lục
Dư Sinh Vi Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, dưới tác động của đồng hồ sinh học, Tiêu Uyển Thanh thức dậy sớm hơn vài phút so với đồng hồ báo thức như mọi ngày. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiễn đang ngủ say trong ánh ban mai cách đó không xa. Trái tim là sự ổn định đã mất từ

lâu.

  Nó khác với cảm giác khi nàng thức dậy và nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Lâm Tiễn nhiều lần trước đó. Hôm nay, nàng có vẻ bớt lo được lo mất hơn, thực sự thỏa mãn hơn một chút. Nàng nhìn chăm chú Lâm Tiễn hồi lâu, nâng nửa người lên, đặt khuỷu tay xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán Lâm Tiễn một nụ hôn. Sau đó rón rén rời giường chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

  Trong giờ nghỉ trưa, Tiêu Uyển Thanh nằm trêи giường gấp trong phòng làm việc, chuẩn bị chợp mắt. Nhưng hết lần này đến lần khác, trong đầu là trước sau xuất hiện chính là Lâm Tiễn, từng cử chỉ, nụ cười trong và những lời cô nói với chính mình đêm qua.

  Nàng chỉ đơn giản ngồi dậy, vén những sợi tóc vương vãi trêи trán, tựa lưng vào tường trầm ngâm. Một lúc lâu sau, nàng hơi nắm chặt tay, cầm lấy điện thoại đặt sang một bên, lại do dự một lần nữa rồi gửi tin nhắn cho Ôn Đồng.

  Nàng loanh quanh hỏi Ôn Đồng: “Đồng Đồng, nếu mình không phải chỉ muốn bồi Lâm Tiễn một đoạn đường, luôn chuẩn bị tâm lý nàng tuy thời sẽ rời đi. Mà là muốn được nàng, cùng nàng đi thật lâu. Suy nghĩ kiểu này có phải quá tham lam cùng quá đáng không? "

  Thời điểm đồng xu được ném lên, trong lòng ngươi liền đã có đáp án. Vào lúc vấn đề được đưa ra, Tiêu Uyển Thanh biết nàng hy vọng nhận được đáp án tích cực đến mức nào.

      Ôn Đồng hiện đang chuẩn bị kế hoạch điều chỉnh khuôn khổ của công ty, thảo luận về việc phát triển kinh doanh mới. Mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt. Tiêu Uyển Thanh đã ăn xong, chuẩn bị chợp mắt. Ôn Đồng bên này vừa hoàn thành công việc, chuẩn bị ăn cơm.

  Cô vừa dọn cơm hộp, mở gói đũa dùng một lần, tin nhắn của Tiêu Uyển Thanh liền thông báo đến. Ôn Đồng để đũa xuống, cầm lấy điện thoại, cúi đầu xem kỹ tin nhắn của Tiêu Uyển Thanh.

  Đôi mắt cô sâu kín, không thể nhìn ra là vui hay buồn. Một lúc lâu sau, cô cúi đầu thở ra một hơi dài, trêи môi nở một nụ cười nhẹ.

  Cô đặt tay lên điện thoại, ngón tay uyển chuyển, đối với Tiêu Uyển Thanh nói lại: "Khi yêu đương, tốt hơn là nên nghĩ về việc ở bên nhau lâu dài. Chỉ nghĩ xem khi nào thì rời đi mới là càng quá đáng đi?"

  Xung quanh Tiêu Uyển Thanh không có người nào đáng tin cậy để hỏi, nên thái độ cùng ý kiến

của Ôn Đồng thực sự rất quan trọng đối với nàng. Trong lòng nhàn nhạt lo lắng, nàng chờ đợi câu trả lời của Ôn Đồng, không ngờ sau một hồi chờ đợi, thứ đang chờ đợi chính là câu hỏi có chút trêu chọc của Ôn Đồng.

  Nhưng có phải Ôn Đồng không phản đối chủ ý của nàng không? Có một tia sáng trong mắt Tiêu Uyển Thanh. Nàng vừa mới thoải mái được một thời gian, liền lại nghĩ đến điều gì đó vô cùng lo lắng, lông mày lại chùng xuống.

  "Chu Tỷ thì sao? Mình có lỗi với nàng. Đồng Đồng, mình thật sự đang làm chuyện sai lầm sao?"

  Ôn Đồng vẫn chưa nhấc đũa trở lại, đang tha thiết chờ tin nhắn mà Tiêu Uyển Thanh có thể sẽ gửi lại. Quả nhiên, không bao lâu, điện thoại của cô rung lên, màn hình lại sáng lên.

  Ôn Đồng nhíu mày, nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn, vô thức xoa nhẹ ngón tay cái. Theo quan điểm của Lâm Mẹ, những gì Tiêu Uyển Thanh làm tất nhiên là sai lầm khó chấp nhận, thậm chí có thể khiến người ta cảm thấy bị phản bội cùng lừa gạt, do đó mà chán ghét căm hận.

Nhưng từ góc độ của Tiêu Uyển Thanh, mối quan hệ giữa nàng cùng Lâm Tiễn có gì sai?

  Tiêu Uyển Thanh bất quá là thích một người. Ngay cả người chủ động cũng không phải nàng.

  Coi như cô bênh vực người của mình đi.

  Ôn Đồng nhíu mi, hít sâu một hơi, xóa xóa hồi lâu mới tập hợp lời nói trả lời Tiêu Uyển Thanh: "Chu tỷ khó có thể chấp nhận được một lúc, nhưng cảm tình nơi nào là đúng sai. Bây giờ cảm mình giữa cậu và Lâm Tiễn đã phát sinh rồi, cậu không thể muốn rời đi là rời đi, vậy tất cả những gì cậu có thể làm là cố gắng giảm thiểu mức độ không thể chấp nhận được của Chu Tỷ, đúng không? "

  Tiêu Uyển Thanh sững sờ nhìn vào màn hình. Nàng và Lâm Tiễn thật sự có thể đến bước này sao? Nàng thật sự có tư cách vì Lâm Tiễn mà chuẩn bị đến bước này sao?

  Đang suy nghĩ, tin nhắn của Ôn Đồng lại đến.

  Ôn Đồng giống như đang trêu chọc nàng: "Hơn nữa, Lâm Tiễn cừu khoác da sói này, sớm muộn gì cũng sẽ cởi bỏ ngụy trang mang cậu về làm con dâu của Chu Tỷ thôi. Không lâu sau Chu tỷ sẽ hiểu thay vì giao Lâm Tiễn cho những nữ nhân không rõ lai lịch, còn không bằng giao cho cậu lại yên tâm hơn."

  Tiêu Uyển Thanh nghe Ôn Đồng mô tả Lâm Tiễn như vậy, không khỏi bật cười. Này so sánh như vậy vì sao nghe không giống như khen Lâm Tiễn a? Ôn Đồng nơi nào có đại ý như vậy đối với Lâm Tiễn? Nhưng sự chú ý của nàng từ từ chuyển sang nửa sau những gì Ôn Đồng nói. Đưa Lâm Tiễn cho người khác không biết tốt xấu, lại có thể thực sự cảm thấy yên tâm sao?

  Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, nàng không thể chợp mắt được. Tiêu Uyển Thanh quay lại bàn làm việc, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra để chải tóc trang điểm.

  Nàng có thể trở thành lựa chọn tốt nhất của Lâm Tiễn không? Tiêu Uyển Thanh nhìn mình trong gương, bất giác tự hỏi bản thân.

  Nàng đặt gương xuống, quay đầu lại, liền thấy ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu rọi, thế giới cũng sáng ngời.

  Trong nháy mắt, nàng cảm thấy sau khi Lâm Tiễn hỏi nàng có muốn nhìn thế giới từ một góc độ khác không, chỉ qua một đêm, thế giới giống như thực sự khác.

*

  Tối thứ Tư, Lâm Tiễn hiếm khi được nghỉ ngơi mà không làm việc bán thời gian vì trường học của tiểu hài tử có tổ chức khảo thí, phải tham gia tiết học buổi tối. Sau khi hai người bận rộn với công việc, hai người dọn dẹp bàn cùng nhau khắc con dấu.

  Tiêu Uyển Thanh luôn có thói quen luyện tập thư pháp, con dấu của nàng là do Ôn Đồng khắc, thập phần hợp ý. Tiêu Uyển Thanh rất thích, từ khi nhận được liền sử dụng cho tới hiện tại. Sau khi Lâm Tiễn phát hiện ra, cô thầm ăn dấm nhưng đành bất lực.

  Cho nên sau đó, Lâm Tiễn đã mua một bộ công cụ hoàn chỉnh như đá đóng dấu, dao khắc với lý do cô thích khắc dấu, khi rảnh rỗi sẽ bắt đầu khắc. Tiêu Uyển Thanh phương diện này cũng không hiểu nhiều, nhìn thấy Lâm Tiễn học tập nghiêm túc, sau khi nhìn thấy vài lần, nàng không khỏi ngứa tay, bắt đầu tìm hiểu. Theo thời gian, cả hai thực sự hứng thú với việc này, hai người sẽ cùng nhau đào sâu khi có thời gian để thiết kế con dấu.

  Nhưng lần này, khi hai người vừa bước vào trạng thái không có âm thanh nào, điện thoại mà Lâm Tiễn đặt trêи bàn mạc danh rung lên.

  Màn hình hiển thị một loạt các cuộc gọi lạ không có số lưu trữ.

  Lâm Tiễn vô thức đoán có phải là một cuộc gọi lung tung khác hay không. Cách đây vài ngày, cô vừa trả lời vài cuộc gọi bán nhà cùng bảo hiểm. Cô cau mày, gạt nút đỏ cúp điện thoại.

  “Ngô, có lẽ lại là một cuộc gọi bán hàng a.” Cô không để bụng mà giải thích với Tiêu Uyển Thanh.

  Nhưng cô vừa cầm con dao khắc lên một lần nữa thì điện thoại lại rung lên. Người gọi vẫn là chuỗi số đó.

  “Tiếp điện thoại đi, nếu gọi hai lần hẳn là người mà con biết có việc tìm con đi?” Tiêu Uyển Thanh dừng khắc trêи tay, giải thích nói.

  Lâm Tiễn bị làm phiền có chút không vui, nhưng cô cũng đáp ứng lời của Tiêu Uyển Thanh. Cho nên cô lấy khăn giấy ra lau vết bột trêи tay, kết nối điện thoại rồi đưa lên tai.

  Khi cuộc gọi được kết nối, thứ lọt vào tai Lâm Tiễn là tiếng nhạc ồn ào đinh tai nhức óc. Lâm Tiễn không nhịn được kéo điện thoại ra xa một chút, cau mày "Uy" một tiếng.

  “Lâm Tiễn, là tôi.” Một giọng nam có chút mơ hồ cùng phấn khích truyền đến.

  Lâm Tiễn không biết giọng nói đó là ai.

  Những nam nhân mà cô biết chỉ có Hứa Thành Tuyển cùng cùng một vài thành viên nam của đội tranh luận, cũng như một số cán sự trong hội học sinh. Nhưng nghe tới đều không giống. "Xin lỗi cậu là?"

  “Tôi, Trương Tư Siêu, cậu nghe không biết sao?” Nam nhân cười toe toét hỏi. Có vẻ như có tiếng cười cùng tiếng nói của nam nhân cùng nữ nhân gần đó.

  Lâm Tiễn cau mày, siết chặt điện thoại.

  Cô và Trương Tư Siêu đã cùng nhau làm một vài bài tập nhóm sau giờ học trêи lớp, hai người không nói một từ.

  “Có việc gì sao?” Lâm Tiễn lãnh đạm lạnh giọng hỏi. Trương Tư Siêu này nghe có vẻ như đã uống quá nhiều, không thể hiểu được.

  "Tôi... tôi ..." Đầu dây bên kia đã lâu không nghe thấy gì.

  Ngay khi kiên nhẫn của Lâm Tiễn sắp cạn kiệt, định cúp máy, thì đột nhiên có tiếng kính va chạm mạnh cùng một tiếng động lớn. Giây tiếp theo, Trương Tư Siêu hét lớn, "Lâm Tiễn, tôi thích cậu, làm bạn gái của tôi được không?"

  Bởi vì lúc đầu âm thanh rất ồn ào, Lâm Tiễn cũng không áp điện thoại vào tai mà dời đi chỗ khác, cho nên cách âm không tốt lắm. Thanh âm xưng hô này nhàn nhạt vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh qua loa.

  Lâm Tiễn sửng sốt một lúc trước khi phản ứng. Cô vô thức hoảng hốt nhìn Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, Lâm Tiễn phân biệt không ra cảm xúc.

  Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Tiêu Uyển Thanh, lạnh giọng hỏi người kia: "Cậu đang đùa sao?"

  Bên kia lắp bắp sau nói to: "Không ... Tôi không... Tiễn Tiễn, tôi... tôi nghiêm túc."

Khi Lâm Tiễn nghe thấy nhũ danh của mình bị một người con trai gần như không quen thuộc gọi, cô cảm thấy sởn da gà. Cô tức giận. Bởi vì người bên kia say khướt, bởi vì người bên kia gọi nhũ danh của cô trước mặt Tiêu Uyển Thanh giống như hai người rất quen thuộc nhau.

  “Tôi cùng cậu rất quen thuộc sao?” Lâm Tiễn lớn giọng hỏi.

  “Tôi không nhận.” Cô không muốn nói thêm nữa, đơn giản cúp điện thoại. Cô nhướng mày, trong khi không thể giải thích được với người bên kia, “Quả thật không thể hiểu được!”, Đồng thời cố tình tiếp cận Tiêu Uyển Thanh, oán giận đưa số này vào danh sách đen trước tầm mắt của nàng.

  Nàng thân mật ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, nhìn như thường ngày không thấy được xúc động cùng tức giận, lo lắng hỏi nàng: "Tiểu Tiểu Uyển, dì nghe thấy sao?"

  “Ân, nghe được.” Tiêu Uyển Thanh kiềm chế sóng đen hỗn loạn trong mắt, giọng nói nhàn nhạt.

  "Đừng hiểu lầm a. Nam sinh này là bạn cùng lớp của con. Con cùng nhóm với cậu ta vài lần vì bài tập về nhà sau giờ học. Cũng không cậu ta từ cơn gió nào đưa tới”.

  "Tiêu Tiểu Uyển, con ở bên ngoài, cũng rất coi trọng khoảng cách nam nữ. Tin tưởng con."

  “Ân, dì tin con.” Tiêu UyểnThanh giấu tâm trạng dao động trong lòng, khống chế bản thân bình tĩnh đáp lại Lâm Tiễn, cố gắng làm cho Lâm Tiễn cảm thấy thoải mái.

  Nhưng với tâm trạng bình tĩnh của nàng, Lâm Tiễn ngày càng trở nên hỗn loạn.

  "Cậu ta có đẹp trai không? Học lực có tốt không?" Tiêu Uyển Thanh đột nhiên không khỏi bình tĩnh hỏi. Rốt cuộc nàng vẫn có chút khó chịu. Hắn tự tin đến mức nào mà dám theo đuổi nữ hài của nàng vội vàng như vậy.

  Lâm Tiễn cảm thấy bất an khi nghe ngữ khí của Tiêu Uyển Uyển Thanh hỏi câu hỏi này, tâm mạc danh lạnh một chút.

  Đây là điểm chú ý của Tiêu a di sao?

  Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vẻ mặt của Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh thoạt nhìn thực sự rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức Lâm Tiễn cảm thấy hơi lạnh.

  Tiêu Uyển Thanh hỏi cái này có ý gì? Hắn đẹp trai hay không cùng điểm số của hắn có liên quan gì đến nàng đâu? Nàng lại có chủ ý lùi bước sao? Lại nghi ngờ cô cùng hắn có quan hệ gì đó sao?

  Đột nhiên, Lâm Tiễn cảm thấy hơi mệt mỏi cùng chán nản.

  Một người lạnh lùng lý trí như Chi Cẩn tỷ, lại không thể bình tĩnh khi Mãn Mãn bị người khác theo đuổi, đều không thể che giấu cảm xúc mà nổi lên một biển dấm. Tiêu a di bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ một chút đều không để bụng sao?

  Cô buông hai tay đang ôm Tiêu Uyển Thanh đứng dậy, nhỏ giọng đáp: "Con không biết, con chưa bao giờ để ý đến cậu ta." Sau đó, cô để lại một câu, "Con đi tắm trước", không đợi Tiêu Uyển Thanh trả lời, cô rời khỏi thư phòng.

  Tiêu Uyển Thanh nhìn áp suất thấp của nữ hài, cảm thấy hơi giật mình một chút. Tiễn Tiễn, đây là không cao hứng sao?

  Nàng còn chưa sinh khí mà Lâm Tiễn lại sinh khí?

  Nàng giơ tay trái buông thõng bên cạnh ghế nhìn thấy ngón trỏ của mình, khi nghe lời tỏ tình, nàng vô tình bị dao cứa vào, sợ chảy máu sẽ bị Lâm Tiễn phát hiện, liền lập tức dùng ngón tay cái bịt chặt miệng vết thương.

  Nàng nhẹ nhàng chạm một cái, máu bắt đầu rỉ ra.

  Cho đến khi Tiêu Uyển Thanh thu thập thư phòng, trở về phòng tắm rửa, đi ngang qua phòng tắm của Lâm Tiễn, gõ cửa gọi cô như thường lệ, Lâm Tiễn chỉ bất thường đáp lại: "Ân."

  Không hài lòng là điều hiển nhiên.

  Tiêu Uyển Thanh nhíu mày, không rõ tại sao. Nàng kìm nén trỗi dậy ghen tuông trong lòng, cảm nhận được nóng nảy đột ngột của Lâm Tiễn, nàng  cũng cảm thấy có chút không đúng.

  Nàng đứng ở cửa phòng tắm một lúc, đưa tay lên vuốt ve cánh cửa, năm ngón tay tuột khỏi khe cửa, dần dần gom lại thành nắm đấm.

  Cuối cùng, nàng cô độc quay trở lại phòng.

  Lâm Tiễn khả năng tối nay sẽ ở  không ở đây, đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK