Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh ngồi đối diện nhau ở bàn ăn ở góc boong tàu, lắng nghe gió cùng ngắm trăng.
Cuối bữa tối, Lâm Tiễn lắc ly chạm nhẹ với ly của Tiêu Uyển Thanh. Cô nhấp một ngụm, nhìn vầng trăng sáng ở phía chân trời, đột nhiên hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu Tiểu Uyển, Tết Trung thu năm ngoái, lúc này dì đang nghĩ gì?"
Lông mày Tiêu Uyển Thanh ẩn tình, nhìn Lâm Tiễn cúi đầu nếm rượu, có thể mơ hồ thấy được vài năm nữa nàng sẽ có được cơ duyên. Nàng cười nhẹ, đối Lâm Tiễn đáp: "Dì quên rồi." Nàng thật sự quên rồi, chỉ nhớ mình giống như vẫn cô đơn lẻ bóng như ngày nào.
"Vậy thì đoán xem lúc đó con đang nghĩ gì?"
Tiêu Uyển Thanh suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: "Dì không đoán được." Lúc đó Lâm Tiễn hẳn đang ăn uống vui vẻ cùng gia đình đi?
Lâm Tiễn nâng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, giọng điệu cuối cùng nhẹ nhàng, nhẹ giọng đánh giá: "Con đang nghĩ tới dì."
Tiêu Uyển Thanh bất ngờ mà ngẩn ra một chút. Sau đó, nàng nhướng mày mỉm cười. Ánh mắt nàng lộ rõ
vẻ khó tin. Nàng chỉ coi Lâm Tiễn là muốn làm cho nàng vui vẻ, dù sao thì nàng và Lâm Tiễn quen nhau chưa được bao lâu.
Lâm Tiễn thấy Tiêu Uyển Thanh không cho là đúng, cũng không thèm để ý. Cô chỉ cười, tiếp tục hỏi: "Tiêu Tiểu Uyển, dì có biết con bắt đầu nhận ra con thích dì từ khi nào không?"
Nụ cười của Tiêu Uyển Thanh cứng lại, đột nhiên trở nên căng thẳng. Thực ra trong lòng nàng đã nghĩ về câu hỏi này không biết bao nhiêu lần, vì điều này mà nàng tự trách bản thân vô số lần. Nàng luôn cảm thấy áy náy có thể tình yêu của nàng dành cho Lâm Tiễn đã ảnh hưởng đến Lâm Tiễn. Về sau Lâm Tiễn tự nhận thức bản thân khiến nàng cảm thấy thoáng giảm bớt áy náy hơn một chút.
Nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn nghĩ, nếu Lâm Tiễn chưa tìm thấy mình, khả năng sẽ tốt hơn không?
Nhưng ngoài dự kiến chính là, Lâm Tiễn nói với nàng: "Chính từ Tết Trung thu đó, con bắt đầu mơ hồ phát hiện con rất động tâm, rất thích dì."
Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Tiễn ngây người, đầu óc nàng trống rỗng trong giây lát. Đây không phải là quá trình nàng cũng nhận ra sao?
Lâm Tiễn thổ lộ: "Tiêu Tiểu Uyển, con thích dì sớm hơn dì nghĩ. Con bắt đầu trước, cũng chính là con thích dì trước. Con thích dì rất lâu, rất lâu rồi."
Tim Tiêu Uyển Thanh run lên theo lời nói của cô. Tình cảm sâu đậm trong mắt nữ hài khiến nàng còn say hơn cả rượu đỏ nàng vừa nếm.
Nhà hàng đổi thành một bản nhạc trữ tình, Lâm Tiễn uống cạn ngụm rượu đỏ cuối cùng trong ly, đứng lên, cúi nửa người, vươn tay mời Tiêu Uyển Thanh: "Tiểu thư, tôi có phúc hạnh mời cô khiêu vũ không?"
Tiêu Uyển Thanh nhìn sâu vào khuôn mặt tươi sáng của nữ hài, khóe môi hơi cong lên, cuối cùng, bàng kéo chiếc da catkin ra, đeo vào bàn tay thanh tú của nữ hài.
Hai người đang ở góc boong tàu, trong thế giới nhỏ bé chỉ thuộc về hai người, đứng bên vầng trăng sáng, đối diện với gió sông nồng nàn, cùng tiếng nhạc khiêu vũ réo rắt, bước trêи nhịp hai trái tim đang đập. Nhẹ nhàng xoay tròn, nhảy theo nhịp nhạc.
"Vậy thì dì đoán xem, con thích dì từ khi nào?" Đôi mắt của nữ hài sáng hơn những vì sao trêи bầu trời.
Tiêu Uyển Thanh mắt đầy sóng. Theo động tác của nữ hài, nàng thay đổi bước nhảy, lắc đầu.
Lần này, Lâm Tiễn không có ngoan ngoãn đưa ra đáp án. Cô cong môi nở nụ cười giảo hoạt, rồi đột nhiên thả bàn tay đang ôm eo Tiêu Uyển Thanh ra.
Cô bước nhanh đến chỗ ngồi, lấy túi xách nhỏ ra, từ trong đó lấy ra một cái hộp nhỏ, sau đó ba hai bước quay lại bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, đưa cho nàng, "Đáp án đây."
Sau cùng, cô nhét chiếc hộp nhỏ vào tay Tiêu Uyển Thanh, vui vẻ chạy trốn. Vừa chạy, cô vừa nghịch ngợm quay đầu lại nói: "Muộn rồi, chúng ta về phòng đi, con đi tắm trước."
Tiêu Uyển Thanh như đã nghĩ ra cái gì đó từ lời nói của cô, má nàng bắt đầu đỏ bừng vì rượu.
Nàng cụp mắt xuống, tò mò mở chiếc hộp nhỏ mà Lâm Tiễn khi rời đi đã đưa đưa cho nàng. Trong hộp có bốn viên đá con dấu được đặt ngay ngắn. Tiêu Uyển Thanh dùng tay cái xoa viên đá, nở nụ cười nhìn theo hướng Lâm Tiễn rời đi.
Khi nàng trở lại phòng, Lâm Tiễn đang cầm trêи tay bộ đồ ngủ. Nữ hài hôn lên má nàng rồi đi vào phòng tắm.
Đèn trong phòng mờ ảo, Tiêu Uyển Thanh không kịp bật đèn trần, liền gấp không chờ nổi mà lấy sổ tay từ trong ba lo ra. Nàng lấy con dấu cùng bút mực ra khỏi hộp, bắt đầu tìm kiếm câu trả lời khiến nàng lo lắng xao xuyến.
Dưới con dấu đầu tiên, có những hoa văn tinh xảo được hiển thị ở các góc, ký tự "Nhất" được khắc họa rõ ràng ở giữa, ở góc dưới bên phải, sao giống như có một hoa văn thấp thoáng?
Tiêu Uyển Thanh tò mò cầm lấy con dấu thứ hai, cẩn thận dựa vào chữ "Nhất", rồi in lại.
Lần này, ở giữa là một chữ "Kiến" độc đáo xinh đẹp.
Tim Tiêu Uyển Thanh đột nhiên đập dồn dập. Nàng giống như đã có một chút đáp án.
Quản nhiên, nàng in từng cái một trêи giấy trắng theo thứ tự cùng hình dạng mà Lâm Tiễn đặt trong hộp, có bốn chữ "Nhất Kiến Chung Tình" ở giữa, nàng ấn ấn xong mới thấy rõ bên phải cùng trái có chữ "Tiễn", một từ "Thanh", còn có một trái tim ở giữa.
Tiêu Uyển Thanh cúi đầu nhìn chằm chằm bốn chữ đơn giản này thật lâu, còn có chữ "Thanh" ngoài dự đoán, không chỉ là tim đập thình thịch.
Tình yêu dâng trào hạnh phúc như mơ khiến mũi nàng chua xót.
Làm thế nào mà nàng có thể may mắn đến vậy? Có được tình yêu của Lâm Tiễn.
Trêи thế gian này, thực sự còn có một người yêu nàng bằng cả trái tim.
Tiêu Uyển Thanh cúi đầu hôn lên tờ giấy đầy tình yêu của Lâm Tiễn, giọng nói trong trẻo của Lâm Tiễn đột nhiên vang lên từ phòng tắm: "Tiêu Tiểu Uyển, miếng dán thuốc bị con làm ướt rồi, dì vào thay cho con được không?"
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy tiếng động, đặt sổ tay xuống, đôi mắt đỏ hoe, sủng nịch mỉm cười. Nàng lấy ra miếng dán mới từ hộp thuốc mà không nghi hoặc gì, mở cửa phòng tắm đi vào.
Trong phòng tắm, có hơi nước cùng sương mù trắng. Tiêu Uyển Thanh mở cửa mà không thấy nữ hài, điều đầu tiên khiến nàng chú ý là một tấm bản đồ được vẽ trêи giấy kraft rất lớn trêи kính của phòng tắm, giống như đang sáng rực rỡ.
Tiêu Uyển Thanh không thấy rõ những gì được vẽ trêи giấy, nàng vô thức đi hai bước vào trong.
Bất ngờ cửa kính bị đẩy sang một bên, tấm bản đồ lệch khỏi tầm nhìn của Tiêu Uyển Thanh. Cùng lúc đó, xuất hiện trước mặt Tiêu Uyển Thanh là khuôn mặt ửng hồng của nữ hài, thân hình tuyệt đẹp.
Toàn thân Tiêu Uyển Thanh lập tức đông cứng, như quên thở, trong tích tắc, hơi nóng dâng lên hai má nàng, đỏ bừng bừng.
Nàng ngơ ngác muốn quay lưng lại, đầu tiên bối rối giải thích: "Dì không biết con chưa..."
Nàng còn chưa nói xong, nữ hài cười khẽ ngọt ngào bên tai. Sau đó, một đôi tay ấm áp nhu mị từ ôm chặt nàng từ phía sau.
Hơi ẩm trêи người nữ hài trong nháy mắt làm ướt chiếc áo mỏng. Hình dáng đẹp đẽ đó, lưng của Tiêu Uyển Thanh còn có thể cảm nhận mà phác họa ra. Yết hầu của Tiêu Uyển Thanh trượt lên xuống, cắn chặt môi dưới, có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập gấp gáp cùng hơi thở của nàng trong không gian nhỏ bé nóng bỏng này.
"Tiễn Tiễn ..." Tiêu Uyển Thanh vô thố gọi tên Lâm Tiễn, chỉ sau đó nàng mới biết giọng mình khàn như thế nào.
"Tiêu Phán Phán..." Lâm Tiễn cuối cùng đã gọi ra nhũ danh mà cô đã gọi vô số lần trong lòng trước mặt Tiêu Uyển Thanh như cô mong muốn. Cô cảm thấy vào lúc mình gọi, hơi thở của Tiêu Uyển Thanh càng nhanh hơn.
Cô đẩy cửa kính phòng tắm, tấm bản đồ quay lại tầm mắt của Tiêu Uyển Thanh. Lâm Tiễn chỉ vào tiểu nhân vật tóc dài cùng cảnh nhỏ được vẽ trêи bức tranh, còn có con đường nối những cảnh này với một ngôi nhà màu đỏ hình trái tim. Cô giải thích với Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu Phán Phán, Đây là con đường của con đến trái tim của dì. Dì nhìn kỹ. "
Tiêu Uyển Thanh nhìn theo đầu ngón tay của cô, nhìn thấy cảnh Lâm Tiễn nói với nàng, "A di, con muốn gả cho dì" khi cô còn nhỏ, nhìn thấy "tình yêu sét đánh" của Lâm Tiễn khi hai người gặp nhau lần đầu tiên nhiều năm sau đó. Nàng nhìn thấy khi chăm sóc Lâm Tiễn bị ốm lần đầu tiên, nàng nằm bên cạnh Lâm Tiễn, Lâm Tiễn nghĩ "Muốn hôn dì", khi hai người trở về từ Tết Trung thu, cùng uống trà, trái tim Lâm Tiễn đã động tâm với nàng ...
Khi nàng nói với cô, "Đêm nay ánh trăng thật đẹp", trong lòng cô đã hét lên "Con thích dì", thấy Lâm Tiễn viết xuống "Chậm rãi dụ hoặc" trêи giấy ...
"Là con đối với dì nhất kiến chung tình, lại thận trọng từng bước từng bước dụ hoặc dì. Cuối cùng lại để dì rơi vào vòng xoáy tình ái khó khăn như bây giờ. Tiêu Phán Phán, dì có trách con không?" Lâm Tiễ tỏ ra hết lòng thẳng thắn trước mặt Tiêu Phán Phán của cô.
Tiêu Uyển Thanh quay đi nhìn vào tấm gương đối diện, nàng không biết Lâm Tiễn đã làm những cái này như thế nào, có một trái tim được vẽ trong gương phản chiếu rõ ràng Lâm Tiễn và nàng. Nàng nhìn vào đôi mắt thâm tình cùng căng thẳng của nữ hài trong gương, từ từ nở một nụ cười dịu dàng.
Là như vậy a...
Yêu nàng, đây là lựa chọn của Lâm Tiễn theo lý trí, không phải lựa chọn đưa ra sau khi bị nàng tác động?
Nàng không trách Lâm Tiễn.
Nếu hai người bị thu hút bởi nhau, nếu Lâm Tiễn không yêu nàng, nàng cũng sớm muộn gì cũng sẽ yêu Lâm Tiễn.
Nàng tựa vào cánh tay ướt át của nữ hài, quay đầu lại, hôn lên má cô, nỉ non: "Tiễn Tiễn, đem quãng đời còn lại của con cho dì đi."
Giống như nghe thấy một lời khẳng định cùng khích lệ bất ngờ nào đó, mũi của Lâm Tiễn đột nhiên trở nên đau, mắt cô ươn ướt. Cô nhìn vẻ mặt mềm mại cùng mê hoặc của Tiêu Uyển Thanh trong gương khi nàng đang hôn cô, ánh mắt bắt đầu nóng rực.
Tim đập như sấm.
Lâm Tiễn không nhịn được cúi đầu hôn lên cái cổ mảnh khảnh của Tiêu Uyển Thanh, bắt đầu dùng tay leo lên, ngây ngốc đáp lại: "Tiêu Phán Phán, dùng cả quãng đời còn lại yêu dì."
Ngọn lửa nóng rực của Lâm Tiễn đã được châm ngòi... Chiếc áo sơ mi của Tiêu Uyển Thanh xộc xệch, hai chân mềm nhũn ra. Nàng chống một tay lên bồn rửa mặt, lông mày cùng ánh mắt ửng đỏ dụ hoặc, nàng run giọng khẩn cầu: "Tiễn Tiễn, đừng ở đây..."
Lâm Tiễn nhìn xuống, hơi cúi người xuống, liền bế bổng người yêu nhu nhược bước ra ngoài.
"Tiễn Tiễn, vai của con." Tiêu Uyển Thanh gắt gao nắm chặt vai Lâm Tiễn, chạm vào miếng dán thuốc, nhất thời tỉnh táo trở lại.
"Yêu dì, con có quyền năng vô hạn a." Lâm Tiễn vững vàng đặt nàng ở trêи giường, đột nhiên cong môi, ɭϊếʍ môi dưới nàng, một đường xuống phía dưới, một ngữ hai nghĩa mà thấp nhu trả lời.
Tiêu Uyển Thanh không khỏi xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn.
Ánh đèn ấm áp màu vàng lờ mờ không biết từ lúc nào đã bị ngượng ngùng của Tiêu Uyển Thanh dập tắt. Trong bóng tối, nữ hài đã kiệt sức, nhưng chậm chạp không tiến thêm một bước. Tiêu Uyển Thanh cắn môi, kiềm chế không yên, ngầm thúc giục, nhỏ giọng nói: "Tiễn Tiễn..."
Giọng nói của Lâm Tiễn căng thẳng, trong giọng nói có một tiếng kêu nức nở, khẩn trương cùng lo lắng nói: "Tiêu Phán Phán, con...... con không tìm được..."
Trong đầu cô sớm đã trống rỗng, những thứ cô nhìn thấy đã bị lãng quên từ lâu.
Đôi mắt Tiêu Uyển Thanh mờ mịt sương mù, đôi bàn tay trắng nõn mỏng manh đang nắm chặt ga trải giường không yên. Nàng kiềm chế ngại ngùng của mình, run rẩy chạm vào tay Lâm Tiễn, giọng nói trầm thấp khàn khàn dẫn dắt cô: "Đồ ngốc, là nơi này..."
Giống như một người lưu lạc lâu ngày, cuối cùng cũng tìm được đường đi, như con cá khô cạn lâu ngày cuối cùng cũng bơi ra biển.
Lâm Tiễn thở dài, thỏa mãn cùng hạnh phúc dâng trào.
Chết cũng không hối tiếc.
Bên ngoài du thuyền, thảm thực vật bị gió đêm làm xáo trộn tạo nên âm thanh xào xạc ...
Trêи mặt sông phẳng lặng, có sóng nước khẽ lăn tăn, gợn sóng, lan tỏa hết vòng này đến vòng tròn khác ...
Thật lâu, không dừng lại ...