Mục lục
Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125:


Trên kéo toàn gỉ sắt, nắm trong lòng bàn tay hơi khó chịu, Bạch Thu giơ chân đạp lên con chuột, ánh mắt trở nên lạnh tanh.

Anh ta ngay lập tức dùng lực cắm thẳng mũi kéo lên trên cổ con chuột, cái kéo cũ cứ thế xuyên thẳng qua đầu nó, máu chảy thành dòng.

Bạch Thu nhìn con chuột chết dưới chân, biểu cảm trở nên cực kỳ hiểm ác.

Thẩm Tri Ý nhìn thấy cảnh tượng này thì đột nhiên lạnh hết cả sống lưng, quá kỳ dị.

Bạch Thu dùng kéo nhấc con chuột đã chết lên rồi vứt vào trong thùng rác với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Anh ta quay đầu nhìn Thẩm Tri Ý, vẻ tàn ác lập tức biến mất, thay vào đó là dáng vẻ ngờ nghệch như khi trước.

“Ý Ý, chỉ cần cô sợ thì tôi đều có thể giúp cô giải quyết, bao gồm cả con người”.

Thẩm Tri Ý nhìn thấy tia máu từ trong mắt anh ta.

Cô không biết tại sao từ trên người Bạch Thu lại toát lên vẻ tàn ác doạ người tới vậy, cô cảm thấy hơi sợ hãi.

Giống như vô ý mở một cái chuồng ra, bên trong đang nhốt một con dã thú hung hãn, mà lúc này con dã thú đang nhìn chằm chằm vào cô.


Bạch Thu lộ ra vẻ mặt hoang mang, anh ta ý thức được hành động ban nãy của mình có thể đã doạ Thẩm Tri Ý sợ.

Anh ta liếc nhìn xuống tay mình, không có máu chuột mà chỉ dính chút gỉ sắt, anh ta lập tức giơ tay lau lên trên quần của mình.

“Cô đừng sợ tôi, tôi chỉ muốn cô hiểu được rằng tôi có thể bảo vệ cho cô”.

Thẩm Tri Ý lấy lại tinh thần, lên tiếng: “Tôi không sao, trở về thôi”.

Bạch Thu nhìn nụ cười trên mặt cô, anh ta muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ trắng bệch mệt mỏi trên gương mặt cô, cuối cùng anh ta lại chẳng nói gì hết.

Bạch Thu bất an đi theo phía sau Thẩm Tri Ý, nhìn bóng lưng của cô.

Anh ta sợ Thẩm Tri Ý sẽ sợ hãi mà xa lánh anh ta, né tránh anh ta, anh ta có thể không bận tâm tới ánh mắt của bất cứ ai, nhưng ánh mắt sợ hãi của Thẩm Tri Ý lại khiến cho anh ta hoảng sợ bất an.

Lại để trễ mất một khoảng thời gian, lúc Thẩm Tri Ý mang túi quà quay lại thì đã hơn mười phút trôi qua.

Lệ Cảnh Minh đứng trước cửa đại sảnh, nhìn cô rồi nói một câu: “Quá năm phút”.

Thẩm Tri Ý không lên tiếng, Lệ Cảnh Minh thấy sắc mặt cô hơi tái, sau đó ánh mắt lại chuyển lên trên người Bạch Thu đang đứng cách đó không xa.

Gương mặt anh hết sức lạnh lùng, anh dụi tắt điếu thuốc trong tay, làn môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt dò xét lập tức trở nên tàn bạo.

Anh cảm nhận được hai người này đã phát sinh gì đó, vừa nghĩ tới chuyện hai người này ngấm ngầm làm chuyện gì đó mà anh không biết phía sau lưng, trong lòng lập tức trở nên bực bội.

Lúc Thẩm Tri Ý tiến lại gần, anh dùng lực nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi kéo cô vào trong lòng mình, dụi vào hõm cổ cô rồi ngửi.

Hành động này của anh lọt vào trong mắt người khác thì chính là đang tuyên bố chủ quyền.

Lệ Cảnh Minh mặc kệ có người ngoài ở đây không, sau khi ngửi một lúc cổ của Thẩm Tri Ý, anh lại vén cái váy dài của cô lên nhìn làn da bên trong.

May là không có gì hết, người còn sạch sẽ.

Ánh mắt Thẩm Tri Ý nhìn anh giống như con dao tẩm độc, sau khi quan sát một lượt từ đầu tới chân, miệng Thẩm Tri Ý mỉm cười nhưng trong lòng không vui, nói: “Đã xem đủ chưa? Có cần cởi đồ ra để anh kiểm tra cho kỹ không?”
“Về rồi cởi”, Lệ Cảnh Minh nắm chặt lấy tay của Thẩm Tri Ý rời khỏi cô nhi viện, viện trưởng vốn định tiễn bọn họ, nhưng lại bị ánh mắt của Lệ Cảnh Minh doạ sợ phải dừng bước luôn.

Đợi người đi rồi, bà ta mới hỏi Bạch Thu: “Nãy giờ cậu ở cùng với cô Thẩm sao?”

Bạch Thu không nói, chỉ gật đầu.

“Thời gian lâu như vậy hai người đã làm gì?”
Bạch Thu trả lời: “Nói chuyện, giết chết một con chuột”.

Viện trưởng hơi ngẩn ra, hiểu rồi: “Trong nhà kho lại có chuột rồi à?”
“Vâng”, Bạch Thu trả lời, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Thẩm Tri Ý, mãi tới khi cô lên xe rời đi, anh ta vẫn đứng nhìn về phía đó.

Viện trưởng thở dài: “Đừng nhìn nữa, người ta đã có chồng rồi”, hơn nữa dù cho chưa có chồng thì cũng sẽ không thích một tên ngốc như cậu đâu.

Vế suy nghĩ phía sau khiến cho người khác quá tổn thương, nên viện trưởng không nói ra thành lời.

“Tôi biết”, Bạch Thu lẩm bẩm, trong lòng hết sức khó chịu, anh ta siết chặt tay thành nắm đấm, nghĩ tới những chuyện Lệ Cảnh Minh làm với Thẩm Tri Ý ban nãy, ánh mắt và động tác đó không hề có chút gì tôn trọng Thẩm Tri Ý cả.

Anh ta thật sự muốn giết chết người đó giống như giết con chuột ban nãy.


Lệ Cảnh Minh nắm chặt tay Thẩm Tri Ý suốt cả chặng đường, cũng không cần biết cô có đi theo kịp không, anh thì sải bước rất dài.

“Vào trong”, anh vẫn còn lý trí, mở cửa xe ra nhưng không ném thẳng người vào bên trong.

Động tác của Thẩm Tri Ý chợt khựng lại, liếc nhìn cổ tay bị anh siết đỏ ửng, cô giơ tay nắn bóp, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Lệ Cảnh Minh, không biết anh đột nhiên nổi điên cái gì.

Bị anh sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, cô còn chưa nổi giận, sao anh còn mặt mũi so đo với cô?
Thẩm Tri Ý khẽ nhếch môi, vứt đống quà trong tay ra ghế sau rồi mới ngồi lên ghế lái phụ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

“Anh nổi giận cái gì?”
“Anh không thích ánh mắt tên ngốc kia nhìn em, càng không thích em lại gần hắn ta”, Lệ Cảnh Minh nói với gương mặt lạnh tanh: “Thẩm Tri Ý tốt nhất là em nên cách xa anh ta một chút”.

Nói ra cũng buồn cười, nhìn Bạch Thu và Thẩm Tri Ý đứng cạnh nhau anh lại nảy sinh cảm giác có mối nguy, cảm giác đó còn mạnh hơn cả cảm giác mà Tần Mặc mang lại cho anh.

“Lệ Cảnh Minh đầu anh đang nghĩ cái gì thế? Xem tôi như là kỹ nữ hả? Thấy đàn ông là muốn nhảy bổ tới à? Tôi ứng phó với một mình anh thôi cũng mệt lắm rồi, làm gì còn tâm tư để ứng phó với những người đàn ông khác nữa?”, Thẩm Tri Ý chế nhạo.

Lệ Cảnh Minh mím chặt môi, bàn tay đặt trên vô lăng khẽ siết lại.

“Thẩm Tri Ý, mười sáu năm trước chúng ta gặp nhau ở đâu?”
Sắc mặt Thẩm Tri Ý chợt sững sờ, đây là lần đầu tiên Lệ Cảnh Minh nhắc tới chuyện mười sáu năm trước, ngơ ngác một lúc, cô mới bình tĩnh lại.

“Không phải anh không nhớ sao? Hỏi nhiều như vậy để làm gì?”, lúc trước cô yêu Lệ Cảnh Minh tới mức phát điên, lúc nào cũng không ngừng léo nhéo bên tai anh nói: “Đã lâu không gặp”, hy vọng anh có thể nghĩ ra gì đó.

Đáng tiếc, những thứ này quên cũng đã quên cả rồi, giống như chiếc nhẫn khi trước cô cố gắng đeo lên ngón áp út, từ khoảnh khắc tháo bỏ nó, cô đã không đeo lại nữa.

Bây giờ cô không muốn nhắc tới chuyện mười sáu năm trước, những ký ức tươi đẹp đó vĩnh viễn được cất giữ trong trái tim cô, sẽ không bị Lệ Cảnh Minh làm vấy bẩn.

Chương 126:


Lệ Cảnh Minh không hỏi nhiều, anh đã biết từ bác sĩ tâm lý địa điểm cụ thể và họ quen biết thế nào. Thẩm Tri Ý không muốn nhắc đến là chuyện tốt, anh vẫn sợ cô thường nhắc đến thì sẽ nhớ lại gì đó.


“Thẩm Tri Ý, trí nhớ của anh không được tốt, anh đã quên đi rất nhiều chuyện trước đây, chúng ta đừng quan tâm đến nó nữa mà hãy nhìn về phía trước, chuyện gì qua rồi cứ để nó qua đi, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt”.




“Lệ Cảnh Minh, anh có tư cách gì nói sau này với tôi? Có rất nhiều chuyện không đơn giản chỉ cần một câu là có thể cho qua”.


Một câu cho qua là xong chuyện thì cần đến pháp luật để làm gì? Lệ Cảnh Minh rất không có tư cách nói mấy lời này.




Cô rất biết ơn cuộc gặp gỡ vào mười sáu năm trước, bây giờ cũng rất hối hận, cô hối hận vì đã gặp anh, cô không hiểu tại sao yêu một người lại thảm hại như thế, càng không hiểu tại sao mình lại trải qua những chuyện này.


Cùng lắm cô chỉ tùy hứng một chút, cũng ép Lệ Cảnh Minh kết hôn, cô không kiểm soát tự do của anh, càng không ép anh cắt đứt tình cảm với Hạ Minh Nguyệt.




Trước đây cô và anh vốn dĩ là thỏa thuận bình đẳng, cô nhiều lần hiến máu cho Hạ Minh Nguyệt nhưng chẳng nhận lại được một câu cảm ơn.


Mấy cái này cũng thôi không nói, đã không có tình cảm thì ly hôn nhưng anh lại không chịu buông tha cho cô, hại cô tan nhà nát cửa.




Rốt cuộc cô có lỗi gì với anh? Cô đã tạm nhân nhượng vì mọi người rồi tại sao vẫn muốn ép cô?


“Người chết rồi không thể hồi sinh, anh dựa vào đâu mà có thể nói cho qua?”


Lệ Cảnh Minh bỗng im lặng không nói, mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào trong xe như thể chỉ như thế mới có thể khiến người ta thở phào.



Lệ Cảnh Minh lái xe ra ngoài phố đi bộ, xuống xe rồi dẫn Thẩm Tri Ý vào.


Phố đi bộ này khá nổi tiếng ở Thành Đô, chỗ ăn chỗ chơi cũng khá nhiều, phong cảnh cũng đẹp, mỗi ngày lượng khách du lịch đến đây chơi rất đông.


Hôm nay người đến đây cũng rất nhiều, Lệ Cảnh Minh nắm tay Thẩm Tri Ý, sau đó đan mười ngón tay vào với nhau.


Thẩm Tri Ý hơi lúng túng, rốt cuộc Lệ Cảnh Minh muốn làm gì?


Hai người sánh bước đi trong đám đông giống một đôi tình nhân bình thường, sau bữa trưa là lúc mặt trời gay gắt nhất, những tán lá nhỏ từ trên cây rơi xuống tạo thành bóng cây lốm đốm.





Lệ Cảnh Minh nắm tay Thẩm Tri Ý đi đến một nơi râm mát, phố đi bộ là một đoạn cổ trấn, mái ngói rêu xanh, tường trắng, đường được lát đá, hai bên đường trồng cây dương liễu, hai người nắm tay không ai làm phiền ai.


Nhìn thấy thứ gì ngon thì đến xếp hàng, một lát sau trên tay Thẩm Tri Ý là đủ loại đồ ăn.


Oden, cơm chân gà, mực nướng, khoai tây chiên và các món được giới thiệu trên mạng, trong tay còn ôm một quả dừa.


Lệ Cảnh Minh cũng cầm không ít đồ ăn, nhìn Thẩm Tri Ý ôm trái dừa lớn hơn cả mặt cô uống quả thật trông ngoan đến lạ.


Đi ngang qua một nhà hàng, Lệ Cảnh Minh thấy không khí ở đây khá tốt nên dẫn Thẩm Tri Ý vào trong, nơi này không có phòng VIP nhưng mỗi bàn đều có ván gỗ ngăn cách, Lệ Cảnh Minh chọn một bàn gần cửa sổ.


Thẩm Tri Ý đặt hết những thứ trên tay lên bàn, bình tĩnh nhìn người đàn ông đang ngồi phía đối diện.


Có lẽ là vì ánh nắng mặt trời nên trên người Lệ Cảnh Minh cũng thêm chút hương vị của nắng, nhất là ánh mắt dịu dàng mà ngày thường cô không dám nghĩ đến.


Lệ Cảnh Minh nhìn xung quanh rồi nói: “Em muốn ăn gì?”


Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Không đói”.


Lệ Cảnh Minh cau mày: “Em có bệnh về dạ dày, không ăn món chính sao mà được?”


Phục vụ đưa menu sang, Lệ Cảnh Minh lật hai trang rồi gọi hai món đặc sản và một phần canh theo khẩu vị của mình.


Nhà hàng này lên đồ ăn rất nhanh, không lâu sau đã mang đủ đồ ăn lên, Lệ Cảnh Minh múc cho Thẩm Tri Ý nửa bát canh như thường.


Thẩm Tri Ý nhìn chằm chằm cái bát, cuối cùng cô hỏi thắc mắc luôn muốn hỏi khi ở trên đường: “Anh đang làm gì thế?”


Lệ Cảnh Minh sửng sốt vô thức nói: “Hẹn hò, em không nhận ra sao?”


Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Lệ Cảnh Minh, anh không cần giả vờ đối xử tốt với tôi”, như thế càng ghê tởm hơn thôi.


“Nói cứ như thể trước đây anh đối xử tệ bạc với em vậy”.


Ánh mắt Thẩm Tri Ý hiện lên vẻ chế giễu không hề che giấu, Lệ Cảnh Minh đểu đến mức không tự biết mình, còn nghĩ mình là thánh nhân.





Lệ Cảnh Minh bị ánh mắt của cô làm cho không được tự nhiên, cũng nghĩ đến điều gì, những lời vừa nói càng không có tự tin nữa: “Anh nói rồi, anh sẽ bù đắp cho em”.


Xem ra anh không hề nghe lọt những lời cô đã nói ở trong xe, Thẩm Tri Ý lười nhìn anh.


“Đợi ăn xong chúng ta đi xem phim, em thấy được không?”


Thẩm Tri Ý ngước mắt lên nói: “Không được”, trước đây cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến phố ẩm thực hẹn hò với Lệ Cảnh Minh, đi xem phim giống đôi người yêu bình thường nhưng Lệ Cảnh Minh đã nói cô thế nào? Nói cô ngây thơ.


Bây giờ cô không muốn làm những điều này nữa thì Lệ Cảnh Minh lại kéo cô đi, có nực cười không cơ chứ.


Lệ Cảnh Minh không tức giận nói tiếp: “Hôm nay còn rất dài, em muốn đi dạo ở đâu, anh đều đi với em nhưng trước tiên ăn cơm đã, trong xe không có thuốc”.


“Không muốn ăn, nuốt không trôi”, Thẩm Tri Ý chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.


Lệ Cảnh Minh nhìn theo tầm mắt cô vừa lúc nhìn thấy một người bán hồ lô.


“Em đợi ở đây một lát, anh quay lại ngay”, anh đứng lên rồi chạy ra khỏi nhà hàng mua một xiên hồ lô đường trong ánh mắt khó hiểu của Thẩm Tri Ý.


Lệ Cảnh Minh quay lại, sau đó đưa hồ lô đường trong tay cho Thẩm Tri Ý: “Em ăn đi”.


Hồ lô đường tỏa ra hương thơm ngọt ngào vàng óng phủ lên trên một lớp vừng, Thẩm Tri Ý giơ tay ra nhận lấy lạnh lùng hỏi: “Sao đột nhiên muốn mua cái này?”


“Chẳng phải em thích ăn hồ lô đường sao?”, giọng điệu rất là đương nhiên.


Anh vẫn còn nhớ trong bữa tiệc vào sáu năm trước, trong tay Thẩm Tri Ý lấy một xiên hồ lô đường, nếu không thích có lẽ sẽ không cầm rồi.


“Tôi chưa từng nói tôi thích hồ lô đường”, Thẩm Tri Ý ném hồ lô đường trong tay vào thùng rác, sắc mặt bình tĩnh vừa rồi bỗng chốc trở nên cáu gắt như một quả bom dễ nổ.


Lệ Cảnh Minh cũng không vui vẻ gì, hiếm khi anh đi lấy lòng một người phụ nữ nhưng cô lại chẳng vuốt mặt nể mũi gì khiến anh không biết giấu mặt vào đâu.


Anh không hiểu tại sao Thẩm Tri Ý lại nổi cáu, một xiên hồ lô đường ngon ngọt như thế chưa nếm thử đã vứt vào thùng rác, rõ ràng vừa rồi còn nhìn chằm chằm người bán hồ lô đường bên ngoài, đúng là thay đổi thất thường.


Lệ Cảnh Minh không muốn buổi hẹn hò tốt đẹp kết thúc với thất bại, anh kiên nhẫn nói: “Thẩm Tri Ý, em ngoan nào, đừng làm loạn”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK