“Lệ Cảnh Minh, anh nhìn tôi như vậy, là sợ tôi cắn lưỡi tự sát chết sao?”
Lệ Cảnh Minh không thích nghe thấy chữ “chết” từ trong miệng cô, nhưng nhìn bộ dạng như con nhím xù gai này của cô, anh cũng không nhịn được lại đâm cô một nhát: “Thẩm Tri Ý, loại người như cô, thứ duy nhất có giá trị trên thân thể cô là dòng máu chạy trong người cô, vì nó trùng nhóm máu với Minh Nguyệt”.
Cho nên, vừa rồi nỗi lo lắng trong mắt anh là vì những giọt máu trong người cô chứ không phải vì con người cô.
Đây là chuyện cô vốn phải hiểu ngay từ đầu, nhưng sao khi nghe chính miệng Lệ Cảnh Minh nói ra, lòng cô lại đau đớn đến thế.
Giọng điệu thản nhiên như không, lại giống như cây kim chọc thủng màng nhĩ cô, đau đến không nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác.
Rõ ràng đã đau như vậy, nhưng Thẩm Tri Ý lại cười rạng rỡ, cô bỏ cuộc, không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nằm im dưới người Lệ Cảnh Minh: “Nhóm máu giống cô ta, quả thật đúng là một thứ khiến người ta ghê tởm… Lệ Cảnh Minh, tôi hối hận lắm rồi…”
Lệ Cảnh Minh mím chặt môi, đôi lông mày anh tuấn nhíu lại, đáy mắt âm u mơ hồ toát lên hung ác.
Hối hận lắm…
Hối hận cái gì?
Hối hận gặp phải anh, hay là hối hận một lòng muốn cưới anh? Hoặc cả hai đều đúng.
Nhưng bây giờ mới nói hối hận không cảm thấy quá muộn rồi sao? Cơn điên cuồng trong lồng ngực như muốn bùng phát, anh tiếp tục phát tiết ra ngoài thông qua “cách thức nào đó”.
Lệ Cảnh Minh tiếp tục hôn cô ngấu nghiến, nói là hôn, chi bằng nói là cắn xé, hai người như hai con mãnh thú, cô cắn tôi một cái, tôi cũng phải giật ra một miếng thịt của cô mới thỏa lòng, ai cũng đừng hòng được dễ chịu.
Lệ Cảnh Minh giễu cợt: “Thẩm Tri Ý, hôm nay cô làm ầm lên như thế, chẳng phải là vì ghen tuông khi thấy Minh Nguyệt chuyển vào đây hả, sao thế, sợ cô ấy cướp mất vị trí của cô, sợ sau này tôi không ngủ với cô nữa à?”
Thẩm Tri Ý tức điên lên, há miệng mắng một câu thô tục: “Chó má!”
Lệ Cảnh Minh không thích cô nói tục như thế, bèn cố tình làm mạnh hơn nữa, Thẩm Tri Ý hít mạnh một hơi, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đau dữ dội, may sao trước đó cô đã uống thuốc giảm đau, cho nên lúc này mới không đến mức đau ngất đi.
“Đàn bà thường hay nói trái với lòng như thế đấy”.
Thẩm Tri Ý đau đến độ không còn sức mà kêu nữa, chỉ có thể yếu ớt trừng mắt, căm hờn nhìn gã đàn ông trước mặt.
Từ trước tới nay, cô chưa từng tưởng có một ngày, người đàn ông cô yêu nhất lại trở thành kẻ mà cô chỉ muốn lánh xa nhất có thể, mà nay, nỗi e ngại này đang từ từ chuyển thành nỗi hận.
Nỗi hận kia chiếm cứ toàn bộ lồng ngực cô, gần như đập vụn lí trí của cô, cô hận người đàn ông trước mặt này, chỉ có anh mới coi nỗi thống khổ của cô là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, chỉ có anh coi cơn đau tột cùng của cô là lời nói mát trái với lòng.
Lệ Cảnh Minh đã lâu không được chạm vào Thẩm Tri Ý, lần này vừa chạm vào liền không thể dừng lại, tựa như một kẻ lạc đường lang thang trong sa mạc bao ngày, đói khát cồn cào lại đột nhiên phát hiện một ốc đảo trù phú.
Bỗng trong anh nổi lên một ý tưởng, muốn cho Thẩm Tri Ý có thai với mình, chẳng phải cô hận anh đến độ muốn rời xa anh đó sao? Có thai rồi, xem cô trốn được đến đâu.
Thẩm Tri Ý đã trắng bệch mặt mày, viền mắt đỏ bừng, lệ trào mi, Lệ Cảnh Minh thấy thế lại chẳng hề thương xót, nhưng khi đang muốn tiếp tục làm thì… bên ngoài vang lên tiếng đập cửa gấp gáp.
Một tiếng nối một tiếng, như thể không mở cửa sẽ không bỏ qua, đột nhiên bị cắt ngang, Lệ Cảnh Minh khó chịu ra mặt, anh nhíu mày bất mãn, quét mắt nhìn về phía cửa lạnh lùng và hung ác.
Lát sau, tiếng đập cửa dừng lại, thay thế bằng giọng nói yếu ớt của Hạ Minh Nguyệt.
“Cảnh Minh, đầu em đau quá… Em buồn nôn”, thanh âm thều thào yếu ớt gợi lên vài phần thương cảm.
Lệ Cảnh Minh thở ra một hơi thật dài, liếc nhìn Thẩm Tri Ý đang co rút người trên giường, lẩy bẩy run từng cơn, cô chôn mặt vào gối, khiến anh không thấy rõ sắc mặt cô lúc này.
Lệ Cảnh Minh kéo mặt cô khỏi gối, ngón tay quệt lên lớp mồ hôi lạnh trên mặt cô, bấy giờ anh mới phát hiện người Thẩm Tri Ý đã lạnh đến phát sợ, thái dương cũng đã đẫm mồ hôi.
Danh Sách Chương: