Editor: Quỳnh Nguyễn
" Đêm nay theo tôi trở về Đế Uyển." Thanh âm Bắc Minh Dạ lại vẫn vang lên ở bên tai, hơi thở nóng toàn bộ rơi vào trên mặt trên cổ Danh Khả, cô theo bản năng rụt rụt cổ muốn né tránh anh.
Cô không có cốt khí gì, chỉ là muốn cầu anh buông tha chính mình, nhưng thoáng nhìn ý cười tà ác nhợt nhạt đáy mắt anh, ý thức nhất thời thanh tỉnh chút.
Có người đứng sau lưng bọn họ.
Mộ Tử Khâm, không biết anh trở về đến nơi đây lúc nào, liền đứng sau lưng bọn họ, sắc mặt khẽ biến thành âm u, ánh mắt cũng có vài phần phức tạp.
Vừa rồi cô cùng Bắc Minh Dạ nói, anh đều đã một chữ không rơi rớt nghe qua toàn bộ phải không? Bắc Minh Dạ quá mức cường hãn, khi anh nhích lại gần mình Danh Khả căn bản phân không ra tinh lực dư thừa đi chú ý tình hình chung quanh.
Cho nên liền ngay cả có người đến gần cũng không biết.
Bắc Minh Dạ... Anh là cố ý, cố ý để cho Mộ Tử Khâm nghe được những cái lời nói ái muội không rõ này của bọn họ.
Cô trầm đôi mắt xuống, che đi không chịu nổi đáy mắt, lại giương mắt, trong mắt đã khôi phục một mảnh thanh minh.
Cô là nữ nhân Bắc Minh Dạ, Mộ Tử Khâm sớm đã biết, lúc này còn có cái gì cảm thấy được bất an? Cô chưa bao giờ phủ nhận không phải sao?
"Có thể đem tay anh từ trên lưng bạn gái tôi lấy ra sao?" Ánh mắt Mộ Tử Khâm rơi vào cánh tay dài Bắc Minh Dạ vòng bên hông Danh Khả, sắc mặt lại trầm xuống vài phần.
Bạn gái!
Đây là lần đầu tiên, Mộ Tử Khâm tại trước mặt người khác thậm chí trước mặt cô nói ra như vậy.
Danh Khả không nói gì, vẫn ngồi an tĩnh như cũ, Bắc Minh Dạ ngẩng đầu nhìn Mộ Tử Khâm phía sau, an tĩnh nhìn thoáng qua, sau đó khóe môi dương lên, ánh mắt trở lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi trắng xanh của Danh Khả, cười đến tùy ý: "Cậu ta nói, cô là bạn gái cậu ta."
Thân thể mảnh khảnh cô hơi hơi chấn động, rõ ràng cảm giác được cánh tay dài anh vòng chính mình nháy mắt tăng thêm lực đạo, chỉ nghe thanh âm anh tà mị còn đang vang lên: "Nữ nhân hai ngày trước còn nằm ở bên cạnh tôi, hai ngày sau đó cư nhiên thành bạn gái người khác?"
Anh đưa tay, bàn tay to quơ quơ trước mặt cô: "Cô có phải đã quên hay không, hai tay này đã từng sờ qua chỗ nào cô? Muốn tôi từng thứ nhắc cho cô hay không?"
"Dạ, không cần quá phận." Mộ Tử Khâm đưa tay, một phen nắm cổ tay của anh, muốn đem tay anh lấy ra, nhưng không có dùng lực quá lớn.
Bắc Minh Dạ không có nhìn anh, ánh mắt vẫn khóa trên mặt Danh Khả như cũ, đáy mắt lại hơi hơi trầm: "Nếu không muốn cùng tôi đối nghịch, sẽ không cần đụng chạm nữ nhân của tôi."
"Nếu cậu thực coi cô như nữ nhân của cậu." Anh vẫn lại là đem tay Bắc Minh Dạ lấy ra, nhân tiện cũng đem Danh Khả từ trong khuỷu tay của Bắc Minh Dạ giải cứu ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô rõ ràng sợ hãi lại giả bộ bình tĩnh như cũ, thanh âm anh phóng nhu: "Không có việc gì đi?"
"Không có việc gì." Danh Khả lắc lắc đầu, nhẹ nhàng tránh ra bàn tay to anh lôi kéo chính mình.
Bắc Minh Dạ ở trong này, cô không biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì, nhưng thủy chung là không dám cùng nam nhân khác quá mức phân thân cận.
Người đàn ông này cô thật sự không thể trêu vào, nếu có thể cô không hề muốn chọc giận anh, mặc dù vừa rồi anh nói lời thật sự khiến người không chịu nổi, nhưng cô chỉ cầu anh nhanh chóng rời khỏi, chỉ cầu không cần gặp anh, về phần cái khác cô căn bản cái gì cũng không ngẫm lại.
Bắc Minh Dạ rốt cục đứng lên, ý cười khóe môi dĩ nhiên không thấy, ánh mắt thâm u đảo qua hai người, cuối cùng khóa trên mặt Danh Khả, cái nhìn kia có vài phần lạnh lẽo: "Đêm nay tôi tới tìm cô, theo tôi trở về Đế Uyển."
"Cô sẽ không theo anh trở về." Mộ Tử Khâm nhìn anh, thanh âm trầm thấp.
Bắc Minh Dạ lại liền nhìn đều đã không muốn nhìn một cái, xoay người, hướng trong đám người đi đến.
Tranh chấp vừa rồi đã rơi vào trong mắt không ít người, mặc dù không có phóng viên nhưng loại chuyện này tự nhiên rất nhanh sẽ trong vòng tròn này truyền ra, đại thiếu gia tập đoàn Đế Quốc cùng Nhị thiếu gia Mộ Thị vì tranh đoạt một nữ nhân, cơ hồ vung tay, tin tức kình bạo như vậy, không truyền ra ngoài quả thực không có thiên lý.
Mãi đến bóng lưng Bắc Minh Dạ dung nhập đến trong đám người náo nhiệt, tầm mắt Mộ Tử Khâm nhìn bóng dáng anh mới thu hồi, cúi đầu vừa thấy nữ nhân bên người dĩ nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng Bắc Minh Dạ ngẩn người.
Ánh mắt kia tự nhiên không giống những nữ nhân khác si ngốc mê mẩn, mà là tràn ngập sợ hãi.
"Đừng sợ, đêm nay đi theo bên cạnh tôi, tôi sẽ không để cho anh khi dễ cô." Anh cầm tay cô mới phát hiện tay nhỏ của cô lạnh lẽo, cơ hồ không có một chút nhiệt độ.
Danh Khả bị lòng bàn tay anh ấm áp trở về tâm tư tan rả, cúi đầu thấy anh đang nắm tay mình, cô theo bản năng lại rút tay trở về, an tĩnh ngồi trở lại đến trên ghế dựa.
Anh nói, đêm nay anh đi tìm cô, muốn cô cùng anh trở về Đế Uyển, cô cơ hồ đã có thể lường trước đến đêm nay lại có bão táp đợi chờ mình, chọc giận anh, trừng phạt của anh tuyệt đối là đáng sợ cô tưởng tượng không tới....
"Đi." Mộ Tử Khâm bỗng nhiên nắm chặt tay cô, cứ thế kéo cô từ trên vị trí lên, hướng phương hướng cửa sau kéo đi.
Danh Khả căn bản phản ứng không kịp, không biết anh muốn dẫn chính mình đi nơi nào, cũng không biết anh làm như vậy rốt cuộc là có ý tứ gì.
Cô sẽ không khờ dại như thế, cho rằng cùng anh đi ra cánh cổng này là có thể thoát khỏi khống chế Bắc Minh Dạ với cô, thoát khỏi không được, chỉ cần người đàn ông kia không muốn buông tay cả đời cô đều đã trốn không thoát.
Hai trăm cái ban đêm, cô chỉ có thể van xin anh có thể nói lời giữ lời, vạn nhất anh đổi ý a? Vạn nhất, anh căn bản không định phóng cô rời khỏi...
Cô không muốn quá tự mình đa tình, chỉ là, mấy ngày này trôi qua, lại đối mặt Bắc Minh Dạ, trong lòng thật sự hoàn toàn không có bất luận cái cảm giác gì, hoàn toàn không biết tương lai chính mình rốt cuộc còn có thể làm cái gì.
Mộ Tử Khâm không có mang cô đi quá xa, đương nhiên cũng không phải muốn dẫn cô rời khỏi, chỉ là dẫn cô đến phía sau biệt thự, rời xa yến hội ồn ào.
"Làm cái gì?" Thấy anh nắm tay cô chạy ở trong sân, bất an đáy lòng Danh Khả dần dần bị kinh ngạc thay thế, nhìn bóng lưng anh thon dài, hô hấp cũng bởi vì chạy trốn dần dần gấp rút.
"Cô lạnh, mang cô ra ngoài vận động một phen có lẽ sẽ ấm áp lên." Mộ Tử Khâm vẫn lôi kéo cô như cũ, nện bước nhanh hơn.
Danh Khả còn muốn nói cái gì nhưng bước chân anh không ngừng lại nhanh hơn, vì bắt kịp anh cô cũng chỉ có thể bước nhanh hơn, nhưng chân anh quá dài, bước một bước có thể hơn cô hai bước, cô muốn bắt kịp, tốc độ còn phải nhanh hơn gấp đôi anh.
Liền chạy không tới 2 phút như vậy, cô đã mệt đến mức thở hồng hộc, đừng nói mở miệng nói chuyện, còn có thể hô hấp liền không tệ rồi.
Chỉ là, cứ chạy như vậy, cảm thụ được gió đêm ôn nhu thổi ở trên mặt, trong lòng ảm đạm lại giống như từ từ bị thổi tan đi, áp lực vừa rồi lúc này cũng dần dần biến mất.
Con đường này tựa hồ rất dài, sân sau nhà Nam Cung cũng rất lớn rất lớn, chạy ở trên đường, bỗng nhiên liền có một loại ảo giác, tựa hồ đây là một đường không có tận cùng, nếu đúng là từ đây thoát khỏi khống chế Bắc Minh Dạ, cho dù biết rõ không tận cùng cô cũng nguyện ý tiếp tục chạy xuống.
Nếu, thực ghê gớm...
. . .