Editor: Quỳnh Nguyễn
Bắc Minh Dạ hơi hơi nhíu nhíu đầu mày, lần này trở về nha đầu kia tựa hồ đặc biệt thích làm trái lại cùng anh, quả nhiên theo nam nhân khác lá gan cũng lớn, ở trước mặt anh cư nhiên cũng dám phản kháng rồi.
Anh không có tức giận, ngược lại nhợt nhạt cười cười, bỗng nhiên bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của cô đem cô nhẹ nhàng lôi kéo, Danh Khả đứng ở phía sau không hề phòng bị lập tức hoàn toàn bị anh kéo từ phía sau sô pha tới đây, cắm đầu ngã rơi vào trong lòng anh.
Cô hét lên một tiếng, hai tay theo thói quen để tại trên ngực anh, mi tâm nhíu chặt, không vui nói: "Buông, anh đã nói đêm nay sẽ không. . ."
"Tôi nói rồi cái gì rồi hả ?" Anh nhíu mày, ý cười khóe môi vẫn nhạt nhẽo như cũ, lần này tựa hồ ít đi vài phần lạnh, nhiều vài phần khí tức ấm áp: "Gần đây quá mệt mỏi, lúc này trí nhớ không tốt lắm, nếu không cô nói cho tôi nghe một lần nữa một chút, nhìn xem tôi có thể nhớ tới hay không."
Danh Khả nghẹn trong lòng, một hơi nhất thời sung huyết, nắm tay nắm thật chặt, thực hận không thể một quyền hướng trên mặt anh vung đi, đem ý cười khóe môi anh đánh tan đi.
Anh làm sao có thể vô lại như vậy! Rõ ràng đáp ứng chính mình, quay đầu cư nhiên mượn nói trí nhớ không tốt quên không còn một mảnh, anh quá khứ không phải như thế, người người đều nói Bắc Minh Dạ một lời nói một gói vàng, anh là nặng nhất hứa hẹn, không phải sao?
Biết lúc này chính mình không có biện pháp cùng anh đối kháng, tay nhỏ đã nắm chặt chỉ có thể từ từ buông ra, cô hít sâu một hơi thăm dò để cho chính mình tỉnh táo lại, mới nhẹ giọng nói: "Anh đã nói đêm nay không đụng chạm tôi, anh cũng nói, anh mà nói liền nhất định sẽ làm được đến."
Hai người đối thoại tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý nơi này có những người khác, loại đáp ứng không đụng chạm cô này cư nhiên là từ trong miệng bé gái này nói ra.
Trong lòng bàn tay Du Phi Phàm hơi hơi nắm chặt, sắc mặt Bắc Minh Đại Đại cũng thay đổi, trong lòng hoàn toàn không biết là cái tư vị gì, bộ dạng này thấy thế nào đều đã giống là lão Đại bọn họ bắt buộc người ta, cùng người ta không có một chút quan hệ.
Nữ hài này xem ra một chút cũng không nghĩ muốn ở bên cạnh anh, thậm chí vẫn muốn rời xa, chẳng lẽ thật là chính mình hận sai người sao?
Lại nhìn Danh Khả khi đó, hai tay cô vẫn để tại trong ngực Bắc Minh Dạ như cũ, hận không thể dùng lực đẩy anh ra, nhưng cô rất rõ ràng, loại khí lực nhỏ này ngay cả gãi ngứa đều đã ngại quá nhỏ, tại trước mặt lão Đại cô ta nào có đường sống phản kháng?
Ánh mắt Bắc Minh Dạ vẫn rơi vào trên mặt Danh Khả như cũ, bàn tay to còn đang tại trên eo cô, chỉ cần cánh tay dài kia hướng trên eo cô để, cô luôn luôn tránh không được.
Nhìn biểu tình của cô cũng không an, kinh hoảng, dần dần phẫn nộ rồi, mi tâm anh dương lên cười đến càng thêm tùy ý: "Cô xem ra tựa hồ càng ngày càng thích phản kháng, là ai cho cô lá gan lớn như vậy?"
"Tiên sinh, chúng ta kết thúc rồi." Kỳ thật trong lòng càng muốn mắng là cầm thú, bất quá cô rất rõ ràng vào loại thời điểm này chính mình căn bản không có năng lực phản kháng, cho nên chỉ có thể cố gắng ngăn chặn chính mình tức giận, không cần đi chọc giận anh.
" Tôi và cô kết thúc cái gì? Tôi không phải mới vừa nói trí nhớ tôi không tốt lắm rồi hả ? Nếu không cô lại nhắc nhở một phen." Thanh âm của anh vẫn nhạt nhẽo như cũ, vẫn là vẻ mặt ý cười.
Danh Khả lại tức giận đến ngay cả mặt đều đã đỏ, đúng là trước mặt nhiều người như vậy, cô nào dám đưa hiệp nghị bọn họ nói ra miệng? Bắt buộc một người tiểu nữ oa anh cũng không cảm giác được xấu hổ!
Cô lại hít sâu một hơi, cố gắng để cho chính mình áp đi bực mình xuống, muốn trên người anh ngồi xuống, từ trong ngực anh trượt xuống, nhưng anh thủy chung không cho cô bất luận cái cơ hội gì.
Tư thế như vậy quá mức ái muội, tại sau khi cô đáp ứng Mộ Tử Khâm làm bạn gái anh, lại cùng anh được thân mật như vậy, trong lòng cô thật sự có vài phần xin lỗi Tử Khâm.
Nhưng mà cô hiện tại thật là bất lực, Tử Khâm sẽ thông cảm cô, phải hay không?
Cô cắn cắn môi, vẫn ý đồ nghĩ muốn cùng anh giảng đạo lý như cũ: "Tiên sinh, anh đáp ứng tôi, anh đã nói đêm nay không đụng chạm tôi."
Mặc dù bên người còn có những người khác, nhưng cô một chút đều đã không ngại, cho dù vứt một chút mặt, cũng tổng dễ chịu hơn ban đêm bị cầm thú này áp bách, dù sao trước mặt những người này cô cho tới bây giờ liền không có mặt gì, cho nên cô cũng không thèm để ý rồi.
Nghe lời của cô, Bắc Minh Dạ lại cười cười, cười kia nhìn trong mắt Danh Khả thật sự là không bằng cầm thú, nhưng mà xem tại trong mắt Du Phi Phàm cùng Bắc Minh Đại Đại nhưng là tao nhã tuyệt thế, điên đảo chúng sinh.
Bình thường anh cũng vẫn cứ cười, nhưng mỗi lần đều đã cười đến nhạt nhẽo như thế, cực kỳ rõ ràng cho thấy ý cười giả dối thói quen.
Đêm nay anh có nhiều lần đều là cười thất thanh, cười kia lại có vài phần phát ra từ nội tâm như vậy, bên trong giả dối nhiều một chút chân thành quá khứ chưa từng có, có lẽ ngay cả chính anh cũng không biết, anh hiện tại cười đem tâm ý của anh hoàn toàn bại lộ rồi.
Trong lòng Du Phi Phàm càng thêm mất mác, cô biết Bắc Minh Dạ có lẽ vẫn cho là chính mình chỉ thích thân thể nữ hài này, nhưng anh có nghĩ tới hay không, có lẽ tình cảm chính mình đối với bé gái này cùng những người khác là bất đồng, chỉ là chính anh cũng không biết?
Bắc Minh Đại Đại cũng là nhìn có vài phần thất thần, lão Đại cười thật sự rất đẹp mắt, là cô ta chưa bao giờ thấy, cười như vậy không nên hướng về phía bé gái này phát ra, anh nên cười đối với chị Phi Phàm, tất cả mỹ hảo anh đều đã cần phải lưu cho chị Phi Phàm.
Cô ta thật muốn hỏi anh một câu, anh có phải thật sự quên chị Phi Phàm đối với anh tốt hay không? Anh như bây giờ, cũng không biết sẽ làm bị thương tâm chị Phi Phàm sao?
Hai người kia suy nghĩ cái gì, Danh Khả là một chút cũng chưa để ý, cũng không nghĩ muốn để ý, Bắc Minh Dạ cười để cho cô tâm phiền ý loạn, bởi vì cô thấy không rõ bên trong ý cười này giấu gì.
"Tiên sinh." Cô lại thấp gọi.
Bắc Minh Dạ lại nhíu mi, bỗng nhiên cúi đầu để sát vào cô, khí tức cực nóng cứ như vậy tiếp xuống, sợ tới mức trái tim của cô ngừng một trận co rút, lời nói của anh làm cô sợ tới mức nhất thời trắng bệch, giống như hoảng sợ: "Tôi có nói qua hay không, nếu tôi cao hứng, nói qua cũng là có thể đổi ý?"
Cô ước chừng tốn vài giây thời gian mới đem những lời này của anh tiêu hóa xuống, chờ suy nghĩ cẩn thận ý tứ lời này của anh, cô hít sâu hai ngụm khí, mi tâm nhất thời nhíu lại, quăng ra quả đấm, rốt cuộc nhịn không được, một quyền hướng trên mặt anh vung đi.
Cái hành động này làm cho Bắc Minh Đại Đại cùng Du Phi Phàm thậm chí Dật Thang đều đã nhất thời mắt choáng váng, bé gái này cư nhiên thật sự dám động thủ đối với tiên sinh bọn họ, cô muốn đánh tiên sinh a!
Đương nhiên, lấy điểm ấy năng lực Danh Khả, muốn đánh Bắc Minh Dạ thật là đầm rồng hang hổ, quả đấm kia còn không có đụng tới anh đã bị bàn tay to của anh bọc ở trong đó kéo tiếp xuống.
Anh không có tức giận, ngược lại cười đến càng thêm sung sướng: "Muốn đánh tôi, cô cho là cô có bổn sự này?"
"Bắc Minh Dạ, anh không cần khinh người quá đáng." Lần này cô không lại xưng hô anh là tiên sinh, mà là cả tên cả họ rống lên: "Buông, tiền bạc tôi nợ anh, tôi sẽ trả lại anh, buông."
Mi tâm anh hơi hơi nhíu, buông xuống mâu nhìn cô, trong lời nói ý cười tà mị càng sâu: "Chính là hơn mười triệu, tôi khi nào thì nói qua để vào mắt?"
. . .