Ðoàn Dự nuốt mấy thìa rồi nhìn thấy vẻ mặt Chung Linh tươi như ánh hồng buổi ban mai. Trên môi đọng mấy giọt mồ hôi lấm tấm.
Ðang tiết trời đại thử về tháng sáu, cánh tay nhỏ nhắn của Chung Linh thò ra ngoài tay áo, trong trắng như ngọc.
Ðoàn Dự đầu óc mơ màng, đột nhiên nghĩ bụng:
- Giả tỷ, lúc này người bón thang cho ta là Vương cô nương thì dù ta có phải nẫu ruột, nát gan cũng rất cam lòng.
Chung Linh thấy chàng cứ thộn mặt ra mà nhìn mình, nàng có hiểu đâu lúc này chàng đang nghĩ đến người khác, đôi môi nàng vẫn tủm tỉm cười hỏi:
- Có gì hay lắm sao mà nhìn người ta dữ vậy?
Ðoàn Dự toan trả lời bỗng nghe tiếng kẹt cửa rồi có người tiến vào.
Hai người này, một là Ðại Hán và một thiếu nữ.
Nàng con gái lên tiếng:
- Chúng mình hãy vào đây nghĩ một lúc.
Thanh âm của chàng trai đáp lại:
- Ðược rồi! Ðể cô nương khỏi mệt nhọc cõng tại hạ trên lưng đi lại, tại hạ áy náy vô cùng!
Thiếu nữ nói:
- Ðừng rườm lời nữa.
Ðoàn Dự nghe thanh âm hai người thì biết ngay là A Tử và Du Thản Chi. Chàng còn biết A Tử là con gái tư sinh của phụ thân mình, thì cô ta với mình cũng là anh em cùng cha, khác mẹ. Có điều cô này từ thuở nhỏ đã làm môn hạ phái Tinh Tú mà tiêm nhiễm tính nết gian ác, bướng bỉnh, điêu ngoa, ngang ngược. Phủ tiên Tiêu Lăng Thiên Lý, một trong Tứ ẩn nước Ðại Lý, bị cô ta làm nhục mà chết. Ðoàn Dự lại rất thân thiết với Tứ ẩn, Tam Công trong nước. Chàng nghĩ tới cái chết của Lăng Thiên Lý, đã không muốn nhìn mặt cô em tàn nhẫn ngang bướng này rồi. Huống chi, hôm qua, chàng đã giúp Tiêu Phong để đánh lại Du Thản Chi. Lúc này chàng đang bị trọng thương để gã thấy mặt thì mất mạng cũng chưa biết chừng.
Ðoàn Dự vội dơ ngón tay lên ra hiệu cho Chung Linh phải kín tiếng.
Chung Linh tự gật đầu, tay vẫn cầm bát thang gà không dám đặt xuống bàn, sợ phát ra tiếng động lọt vào tai mấy người mới đến.
Bỗng nghe phía ngoài A Tử cất tiếng gọi:
- Có ai trong ấy không?
Chung Linh đưa mắt nhìn Ðoàn Dự, vẫn im tiếng không trả lời.
Nàng nghĩ thầm:
- Thị này không chừng là Vương cô nương cũng nên. Thị đi cùng biểu ca nên Ðoàn lang không muốn để y thấy mặt. Nghĩ vậy, nàng cố ý nhìn lén cho thấy mặt Vương cô nương xem con người nguyệt thẹn hoa nhường thế nào mà khiến cho Ðoàn Dự phải điên đảo thần hồn. Nhưng nàng không dám rời chân cất bước.
Nàng nghĩ rằng:
- Nếu Ðoàn lang mà thấy mặt thị là có chuyện không hay, nên cứ để mặc A Tử la gọi. Chắc hai người kia gọi mãi không thấy ai rồi cũng bỏ đi.
A Tử càng gọi gắt hơn:
- Trong nhà này chết cả rồi hay sao mà không thấy đứa nào? Nếu không ra mau, bản cô nương sẽ phóng hoả đốt nhà!
Chung Linh lẩm bẩm:
- Con mụ Vương cô nương này ngang chướng thật!
Bỗng nghe Du Thản Chi khẽ nói:
- Ðừng lên tiếng! Lại có người đến nữa đó!
A Tử hỏi:
- Ai vậy? Bọn Cái Bang phải không?
Du Thản Chi đáp:
- Có đến bốn năm người. Có lẽ là tụi Cái Bang. Bọn chúng ở mé bên này đi tới.
A Tử nói:
- Mấy tên trưởng lão Cái Bang đối với công tử đã sinh lòng phản bạn. Nếu gặp bọn chúng thì hai ta đều nguy mất!
Du Thản Chi hỏi:
- Bây giờ biết làm thế nào?
A Tử đáp:
- Hãy vào phòng ẩn rồi sẽ tính. Công tử bị thương nặng lắm không thể động thủ với chàng được đâu.
Ðoàn Dự thấy Du Thản Chi và A Tử bàn nhau muốn vào phòng ẩn lánh thì không khỏi chột dạ. Tuy chẳng ưa gì A Tử nhưng có gặp nàng cũng chẳng ngại vì nàng đui mù. Còn gã Bang chúa Cái Bang mà gặp mình thì có thể nguy đến tính mạng.
Chàng vội nhìn Chung Linh, vẩy tay ra hiệu bảo nàng tìm cách lẩn tránh. Nhưng đây chỉ là căn nhà bé nhỏ hủ lậu của một gã nông phu trên rừng. Phòng trong rất nhỏ hẹp, người ngoài vô tới nơi là nhìn thấy ngay, không còn chỗ nào ẩn núp được.
Chung Linh nhìn khắp bốn phía, chưa biết ẩn vào đâu.
Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên.
Hai người ngoài sảnh đường đang tiến lại phía cửa phòng.
Nàng khẽ bảo Ðoàn Dự:
- Nấp vào dưới gầm lò sưởi vậy.
Rồi nàng không chờ Ðoàn Dự trả lời, ẵm luôn chàng lên. Cả hai người chuồn vào gầm lò sưởi. Trên núi Thiếu Thất, từ tháng mười trở đi, khí trời rất lạnh. Những nhà dân trên núi đều đốt lửa trên lò sưởi để sưởi ấm. Hiện giờ đang giữa mùa hạ, lò sưởi để không, nhưng dưới gầm lò cũng đầy tro than.
Ðoàn Dự vừa chui vào, ngửi thấy bụi than suýt nữa nôn oẹ, phải cố nhịn.
Chung Linh để chàng tựa vào mình rồi giương mắt nhìn ra ngoài thì thấy đôi chân nhỏ đi giày bằng đoạn tía tiến vào phòng.
Bỗng nghe chàng trai nói:
- Hỡi ơi! Tại hạ để cô nương cõng trên lưng, chạy lui chạy tới như vậy thiệt là tiết mạn quá.
Thiếu nữ nói:
- Tình trạng của chúng ta hiện giờ khác nào người mù và người què, phải nương tựa vào nhau mà sống.
Chung Linh rất lấy làm kỳ nghĩ thầm:
- Té ra Vương cô nương là người đui mù. Thị cõng biểu ca trên lưng, nên mình không trông thấy chân chàng trai.
A Tử đem Du Thản Chi đặt xuống giường rồi nói:
- ơ hay! Cái giường này vừa có người nằm, chiếu hãy còn nóng hổi.
Bỗng nghe đánh sầm một tiếng. Cửa ngoài bị đạp tung ra rồi mấy người tiến vào.
Một người lên giọng ồm ồm:
- Vương Bang chúa! Việc lớn Bang chúa chưa xong sao Bang chúa đã bỏ đi là nghĩa gì?
Người nói đó chính là Tống trưởng lão. Lão dẫn hai tên đệ tử hạng bảy túi, hai tên sáu túi đến đây tìm Du Thản Chi.
Nguyên cha con họ Tiêu, cha con Mộ Dung và quần tăng chùa Thiếu Lâm cùng quần hùng Trung Nguyên ầm ập chạy lên chùa Thiếu Lâm rồi, bọn Cái Bang thấy bữa nay bị mất thể diện, lại sợ bang mình là bang lớn nhất ở Trung Nguyên khó lòng còn đất đứng trong võ lâm. Họ thấy mối thù oán giữa cha con họ Tiêu và Mộ Dung Bác không liên quan gì đến Cái Bang, nên không muốn dúng tay vào. Lúc họ tìm đến Vương Tinh Thiên thì không biết gã đi đâu rồi?
Quần Cái Bang nghĩ rằng, hai chân y đã bị gãy, chưa thể nào chạy xa được, liền chia đi các ngả để tìm kiếm. Họ chưa tính gì đến chuyện sau khi gặp gã sẽ xử trí thế nào. Nhưng dù sao thì Vương Tinh Thiên cũng không thể để làm Bang chúa Cái Bang được nữa. Về điểm này quần Cái Bang chưng khẩu đồng từ, không ai dị nghị. Nhưng theo thể lệ Cái Bang thì tân Bang chúa phải được cựu Bang chúa trao lại cây Ðả cẩu bổng. Vương Tinh Thiên lại bỏ đi rồi, thiếu người thực hành nghi lễ này, nên họ phải đi kiếm gã.
Lúc quần hùng Cái Bang đi kiếm Vương Tinh Thiên, họ phát giác ra mất luôn cả A Tử thì đoán là nàng cùng Vương Tinh Thiên tất đi với nhau.
Tống trưởng lão dẫn bốn tên đệ tử đi về phía Ðông Nam núi Thiếu Thất để tìm kiếm. Lão trông thấy từ đằng xa có bóng vạt áo tía lấp loáng và tiến vào trong căn nhà của một nông gia.
Mọi người đuổi theo nhìn rõ là A Tử mà trên lưng nàng lại cõng một người hao hao giống Vương Tinh Thiên, liền đuổi đến tận nơi tiến vào trong nội phòng thì quả thấy Vương Tinh Thiên cùng A Tử ngồi với nhau trên lò sưởi.
A Tử nghe Tống trưởng lão hỏi vậy liền đáp:
- Tống trưởng lão! Trưởng lão vẫn kêu y bằng Bang chúa mà sao lại la gọi ầm ỹ không còn chút quy củ nào của kẻ thuộc hạ muốn yết kiến Bang chúa?
Tống trưởng lão chưng hửng, lão biết lời nàng không phải là phi lý, liền đáp:
- Bang chúa! Bọn thuộc hạ mấy ngàn anh em đều còn lưu lại trên núi Thiếu Thất, bây giờ biết đi theo ai? Xin Bang chúa chỉ thị cho!
Du Thản Chi đáp:
- Các ngươi còn coi ta là Bang chúa nữa không? Hay chỉ muốn tìm ta về để giết cho hả giận? Như vậy thì ta không đi đâu.
Tống trưởng lão vẫy tay bảo các tên đệ tử:
- Các ngươi mau đi báo tin cho anh em biết là Bang chúa ở đây rồi.
Bốn tên đệ tử vâng lời toan trở gót ra đi.
A Tử bỗng quát lên:
- Hạ thủ đi.
Du Thản Chi phóng chưởng ra đánh.
Chung Linh cùng Ðoàn Dự ở dưới gầm lò sưởi, bỗng thấy trong lòng nổi lên một luồng khí lạnh thấu xương.
Bốn tên đệ tử Cái Bang chưa kịp rú lên một tiếng đã chết lăn dưới đất.
Tống trưởng lão vừa kinh hãi vừa tức giận, để bàn tay lên trước ngực thủ thế nói:
- Bang chúa!... Ðối với anh em trong bang mà Bang chúa tàn nhẫn đến thế ư?
A Tử nói:
- Giết luôn cả lão đi để bịt miệng.
Du Thản Chi lại phóng chưởng đánh ra.
Tống trưởng lão giơ chưởng lên đỡ đánh"binh"một tiếng.
Người lão bị hất tung ra ngoài cửa lớn đâm vào cánh cửa đánh "sầm" một tiếng.
A Tử cười khanh khách nói:
- Vương công tử! Lão già này không sống được nữa rồi! Công tử có đói không? Chúng ta đi kiếm cái ăn đi đã.
Nói xong, nàng cõng Du Thản Chi lên lưng rồi hai người cùng xuống bếp đem cơm canh mà Chung Linh đã nấu ra ăn.
Chung Linh ghé vào tai Ðoàn Dự nói thầm:
- Hai đứa mặt dày kia đem nốt thang gà ta nấu phần công tử ra ăn mất rồi.
Ðoàn Dự khẽ nói:
- Bọn chúng thủ đoạn vô cùng độc ác, hễ ra tay là giết người. Chúng ăn xong tất lại lên phòng. Chi bằng chúng ta thừa cơ họ đang ngồi ăn, chuồn cổng sau lánh đi là hơn.
Chung Linh vốn không muốn để cho Ðoàn Dự thấy mặt Vương cô nương nên nghe chàng bảo vậy thì rất là vừa ý mình.
Hai người rón rén từ gầm lò sưởi bước ra.
Chung Linh thấy Ðoàn Dự mặt mũi lem luốc đầy tro bụi, không nín cười được phải dơ tay lên bịt miệng, để ra khỏi cửa phòng và phải đi vòng xa nhà để ra cổng sau.
Ðoàn Dự cố nín đã lâu, bây giờ không chịu phải nôn oẹ ra.
A Tử nghe tiếng nôn oẹ vội vàng từ trong bếp chạy ra.
Chung Linh nguýt Ðoàn Dự một cái.
Bỗng nghe tiếng lách cách rồi trong sảnh đường phía trước có tiếng xô bàn.
Nàng đưa mắt nhìn bốn mặt, không thấy chỗ nào ẩn nấp được chỉ có căn phòng xếp củi đằng sau nhà bếp là kín đáo. Nàng liền dắt Ðoàn Dự tiến vào nấp trong đống củi. Lại nghe A Tử hỏi Du Thản Chi:
- Trong này nhất định có người. Công tử thử coi kỹ xem có gì khác lạ không?
Du Thản Chi đáp:
- Ðại khái là bọn điền tốt trong làng, ta bất tất phải để ý đến họ.
A Tử nói:
- Sao lại không để ý? Công tử sơ sót như vậy là hay lỡ việc lắm đấy! Ðừng có lên tiếng!
Từ khi A Tử bị đui mắt rồi thính giác nàng càng linh diệu hơn. Nàng nghe có tiếng sột sạt trong đống củi liền nói:
- Trong đống củi kia dường như có người.
Chung Linh cùng Ðoàn Dự nấp trong đống củi nghe thấy A Tử cùng Du Thản Chi đã ra bên ngoài, liền ngồi im không dám nhúc nhích nữa.
Chung Linh bỗng thấy có giọt nước miếng rớt vào má liền giơ tay lên sờ thấy ướt bầy nhầy, mà mũi lại ngửi thấy mùi máu tanh, bất giác cả kinh hỏi:
- Công tử! Vết thương ra sao?
Ðoàn Dự khẽ nói:
- Ðừng lên tiếng!
Nhưng câu nói của Chung Linh vừa rồi đã lọt vào tai A Tử.
Nàng vỗ vào đùi Du Thản Chi ra hiệu cho gã biết trong nhà chứa củi có người.
Du Thản Chi liền phóng chưởng ra đánh vào phòng chứa củi.
Chung Linh la lên:
- Ðừng đánh! Ðừng đánh! Ðể chúng ta ra!
Nàng dìu Ðoàn Dự từ đống củi ra.
Nguyên Ðoàn Dự bị Cưu Ma Trí phóng "Hoả diệm đao" vào trước ngực bị thương rất nặng. Chàng từ trên lò sưỏi chui xuống gầm rồi lại từ gầm lò sưởi chạy đến nấp trong buồng củi. Mấy lần di động này, thương lại vỡ, máu tươi chảy ra.
Lúc chàng từ trong đống củi chui ra, toàn thân đầm đìa máu tươi, lẫn với tro than lem luốc trông rất thảm hại.
A Tử hỏi:
- Sao lại có thanh âm một vị tiểu cô nương?
Du Thản Chi đáp:
- Có một chàng trai và một cô bé nấp trong đống củi. Chàng trai đầy mình những máu còn cô bé thì mắt long lên đang nhìn cô nương đó.
A Tử từ khi bị đui mắt rất ghét ai nói đến tiếng mắt.
Du Thản Chi lại nói tới "mắt cô bé" khiến nàng xúc động tâm thần, liền hỏi:
- Cái gì mà mắt cô bé long lên? Mắt thị xinh lắm phải không?
Du Thản Chi không hiểu tâm sự nàng đang tức bực, liền đáp:
- Người cô ta dơ dáy, chắc là con gái một nhà nông. Nhưng mặt mắt cô ta đen láy và linh hoạt vô cùng.
Nguyên Chung Linh ngồi nấp dưới gầm lò sưởi nên đầu tóc và mặt mũi lem luốc, song cặp mắt vẫn trong như nước hồ thu.
A Tử tức quá, đột nhiên lòng nảy độc ác nói:
- Công tử! Sao công tử không móc tròng mắt nó ra?
Du Thản Chi thất kinh hỏi:
- Tại sao lại móc mắt cô ta?
A Tử ở với Du Thản Chi lâu ngày đã biết lòng gã nhân hậu, không chịu hại người vô tội, liền nói:
- Cặp mắt ta bị Ðinh lão quái làm cho đui mù. Vậy công tử móc mắt con bé này để lắp vào cho ta đặng ta được nhìn thấy ánh mặt trời. Há chẳng hay lắm sao?
Du Thản Chi ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
- Nếu hai mắt nàng nhìn lại rõsự việc này nàng sẽ thấy mình xấu như quỷ sứ, tất không chịu nhìn nhận đến mình nữa. Không chừng nàng còn nhận ra bản tướng mình là gã đầu sắt thì những lời man trá của mình nào là chưởng môn nhân phái Cực Lạc, nào là Vương Tinh Thiên công tử, đều bị bại lộ. Lập tức nàng sẽ trở mặt với ta. Vậy việc này ta không thể nào làm được.
Gã nghĩ vậy liền nói:
- Giả tỷ tại hạ mà chữa được cặp mắt cho cô nương thì dù có phải tan xương, nát thịt cũng cam tâm. Tại hạ chỉ lo mình không làm được mà thôi.
A Tử cũng biết rõ không thể móc mắt người khác để lắp vào mắt mình cho sáng được. Nhưng sau khi nàng bị đui mù, trong lòng chứa đầy oán hận và muốn cho hết thảy mọi người trong thiên hạ cũng đui mù như mình mới hả dạ.
Nàng liền nói:
- Công tử cứ thử coi! Biết đâu là không được! Công tử động thủ mau đi! Móc mắt ả đó ra!
A Tử đang cõng Du Thản Chi trên lưng, rảo bước tiến về phía hai người.
Chung Linh nghe hai người đối đáp, thì khiếp sợ vô cùng. Nàng liền cất bước chạy như điên.
Chung Linh chân tay mau lẹ lại đang lúc kinh sợ nên chạy rất nhanh. Chớp mắt đã chạy hơn mười trượng.
A Tử đã đui mắt lại cõng Du Thản Chi trên lưng, dĩ nhiên là không đuổi kịp Chung Linh. Nàng nghe lời chỉ điểm đâu bằng mắt mình trông thấy. Mỗi khi lên tiếng hỏi lại là mất thì giờ.
Nàng nghe tiếng chân Chung Linh bước đã đi xa, biết rằng không đuổi kịp la lên:
- Con ranh kia đã chạy thoát, vậy đánh chết thằng cha kia đi!
Chung Linh ở đằng xa nghe thấy bất giác cả kinh, liền dừng bước, quay đầu nhìn lại thì thấy Ðoàn Dự ngã nằm lăn dưới đất. Bên mình chàng máu tươi đã chảy thành vũng. nàng đành trở lại quát lên:
- Con đui mù kia! Mi dám sát hại y ư?
Lúc này nàng đứng đối diện với A Tử nên nhìn rõ diện mạo thấy dung nhan rất xinh đẹp, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân. Nàng không hiểu tại sao cô ta người đẹp thế mà lòng dạ lại nham hiểm tàn ác?
A Tử bỗng quát lên:
- Ðiểm huyệt con bé này đi!
Du Thản Chi tuy không muốn, nhưng A Tử bảo gì gã không bao giờ dám trái lệnh. Lúc gã còn ở phủ Nam Viện đại vương tại Nam Kinh nước Ðại Liêu đã thế rồi. Sau gã làm Bang chúa Cái Bang cũng vẫn vậy. Gã vừa nghe A Tử quát lên, liền giơ ngón tay ra điểm đánh véo một tiếng.
Chung Linh ngã lăn ra, la lên:
- Vương cô nương! Cô nương đừng giết y. Lúc nằm mơ... y vẫn gọi tên cô nương đó! Ðối với cô nương, y quả có một lòng một dạ rất trung thành.
A Tử lấy làm kỳ hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Ai là Vương cô nương?
Chung Linh đáp:
- Cô... Cô không phải là Vương cô nương ư? Vậy cô là ai?
A Tử tủm tỉm cười nói:
- Ta cùng vị công tử đây tuy là người nhà nhưng ta không phải họ Vương. Nếu y muốn ta là họ Vương thì ta bảo câu gì cũng phải tuân theo không được trái lệnh.
Du Thản Chi trống ngực đánh thình thình. Gã nghe A Tử nói câu này thì dường như mình phải vĩnh viễn theo ý nàng. Có thể nàng mới chịu hạ mình để kết lứa đôi.
Bất giác gã hốt hoảng la:
- Ðoàn... Ðoàn...
Rồi không nói hết lời được.
A Tử đặt Du Thản Chi xuống đất để gã ngồi tựa gốc cây rồi nói:
- Ðã thế, công tử phải móc mắt con bé kia đi!
Du Thản Chi dạ một tiếng rồi vươn tay ra nắm lấy đầu Chung Linh.
Chung Linh hốt hoảng kêu rú lên:
- Ðừng móc mắt ta! Ðừng móc mắt ta!
Ðoàn Dự nằm thẳng cẳng dưới đất, thần trí đã mê man. Nhưng chàng còn biết rằng hai người kia đang chực móc mắt Chung Linh để làm mắt giả cho A Tử. Chàng biết rõ Chung Linh đã thoát thân rồi, chỉ vì muốn cứu mình mà mắc bẫy.
Chàng liền hít mạnh một hơi chân khí rồi la lên:
- Các ngươi... móc luôn cả mắt ta đây nữa! Chúng ta là người một nhà... thêm vào càng tốt...
A Tử không hiểu chàng nói gì, cũng không hỏi nữa, lên tiếng giục Du Thản Chi:
- Sao ngươi chưa động thủ?
Du Thản Chi "dạ" một tiếng, kéo Chung Linh lại gần, giơ ngón tay trỏ ra toan móc mắt Chung Linh.
Bỗng nghe thanh âm một người đàn bà la lên:
- Trời ơi! Các ngươi làm chi vậy?
Du Thản Chi ngẩng đầu lên, lập tức sắc mặt xám ngắt. Gã thấy dưới gốc cây liễu bên khe suối có hai chàng trai và bốn cô gái đứng đó.
Hai chàng trai là Tiêu Phong và Hư Trúc. Còn bốn cô gái là Tứ kiếm: Mai, Lan, Cúc, Trúc.
Tiêu Phong nhanh mắt, vừa nhìn đã biết ngay là Ðoàn Dự nằm dưới đất. Ông vội nhảy phóc tới ẵm Ðoàn Dự lên, chau mày nói:
- Vết thương lại vỡ, ra nhiều máu lắm!
Ông quỳ chân trái xuống, để tựa người chàng lên đùi đặng nhìn vết thương.
Hư Trúc chạy lại gần nhìn vết thương Ðoàn Dự nói:
- Ðại ca bất tất phải hoang mang. Thuốc "Cửu chuyền hùng xà hoàn" của tiểu đệ trị thương rất linh nghiệm.
Hư Trúc nói xong, giơ tay ra điểm vào vết thương Ðoàn Dự để cầm máu, rồi lấy "Cửu chuyền hùng xà hoàn" cho chàng uống.
Ðoàn Dự sắc mặt lợt lạt, thoáng lộ nụ cười nói:
- Ðại ca! Nhị ca! Ðừng để chúng móc mắt Chung cô nương!
Tiêu Phong và Hư Trúc đồng thời nhìn về Du Thản Chi.
Du Thản Chi trong lòng sợ hãi đang nắm đầu Chung Linh vội buông ra.
A Tử nghe biết rõ là thanh âm của Tiêu Phong liền hỏi:
- Tỷ phu! Tỷ nương lúc lâm tử đã dặn tỷ phu những gì? Tỷ phu đánh chết Tỷ nương, rồi những lời dặn dò cũng quên luôn cả hay sao?
Tiêu Phong nghe A Tử nhắc đến A Châu thì vừa thương tâm vừa oán hận, ông hắng giọng một tiếng chứ không trả lời.
A Tử lại nói:
- Tỷ phu chẳng chiếu cố gì đến ta. Ðinh lão quái làm ta đui mắt, tỷ phu cũng chẳng quan tâm. Tỷ phu! Ai cũng bảo tỷ phu là đệ nhất đại anh hùng ngày nay, thế mà chẳng bảo vệ được cho đứa em bé nhỏ. Chẳng lẽ tỷ phu không có bản lãnh đáng kể chăng? Hừ! Rõ ràng Ðinh lão quái không địch nổi tỷ phu thì bản lãnh tỷ phu không phải tầm thường. Có điều tỷ phu chẳng muốn nhìn nhõi gì đến ta hay bảo vệ cho ta mà thôi.
Tiêu Phong nói:
- Ngươi đột nhiên không từ biệt bỏ đi thì ta biết là ngươi đi đâu? Nhưng cặp mắt ngươi bị đui mù mà trách ta là bảo vệ không chu toàn thì lòng ta thực cũng áy náy.