Đến khi người dẫn cả hai về phòng đi rồi, Lâm Xuân không kìm được nữa: “Anh Trần Sơ, anh nghĩ cuối cùng trụ sở chính sẽ quyết định thế nào?”
Lúc ở trong phòng họp, gần như cô không nói câu nào, đây là điều cả hai đã trao đổi với nhau khi ra khỏi tiệm lẩu. Không phải cô không được nói mà là cô có quá nhiều bí mật, dù hôm nay cô đã chia sẽ rất nhiều nhưng Thanh Không và Trần Sơ vẫn thấy được nhiều điểm bất hợp lí.
Ví dụ như, tại sao dị năng của cô lại liên quan đến Vòm Trời, tại sao chỉ có cô mới mở được cổng Thiên Cực Cảnh, cô bảo những vật phẩm đó đã nói cho cô biết nhưng có thể để chúng trao đổi với lãnh đạo chính phủ hay không? Quan trọng nhất là vì sao cô lại biết chuyện thủ lĩnh Lửa Xanh muốn trường sinh bất lão? Dị năng của cô có quan hệ gì với hắn?
Lâm Xuân biết quá nhiều bí mật nhưng lại không thể giải thích rõ ràng. Thanh Không và Trần Sơ có thể tin tưởng cô chỉ vì nghe cô bảo chuyện này không dễ giãi bày nhưng trụ sở chính thì không. Vậy nên cuối cùng chỉ có mình Trần Sơ nói, thân phận đặc biệt của anh là sự tồn tại khách quan, việc đại tư tế tìm anh đã cho anh đủ lí do rồi. Thậm chí cũng có thể nói rằng đại tư tế đã tiết lộ cho bọn họ việc kẻ đứng đầu Lửa Xanh muốn bất tử. Còn về vai trò của Lâm Xuân, có thể suy ra rằng cô nhận được sự truyền thụ đặc biệt trong không gian con nên cô có thể mở cổng cõi trời.
Trần Sơ không trả lời ngay mà xem xét tình hình xung quanh để chắc chắn rằng không có ai nghe lén, sau đó còn bố trí tấm chắn hệ phong để bao bọc hai người, xong hết rồi mới lên tiếng: “Trụ sở chính nửa tin nửa ngờ với mình.”
Anh đã nhìn qua, cả phòng họp dường như chỉ có mình ông Hoa tin anh. Ông Hoa là viện trưởng viện nghiên cứu, dành cả đời nghiên cứu Vòm Trời, sự hiểu biết về nơi ấy của ông đã vượt xa các lãnh đạo phía chính phủ. Những lời ông nói hẳn phải có nội dung nào đó được chứng thực bằng nghiên cứu của ông. Ngoài ra, viện nghiên cứu còn là ban ngành trong tổ chức chính phủ có sự hợp tác chặt chẽ nhất với tiên tri. Mặc dù ông Hoa không phải thầy bói nhưng ông nghiên cứu về hệ thống dị năng nên ông cũng là người hiểu rõ nhất về sự đặc biệt của thầy bói.
Về phần đội trưởng Quan, anh ta vẫn đang bán tín bán nghi nhưng chỉ cần anh tin tưởng một chút thì sẽ có cách để chứng minh. Còn những người khác trong phòng họp, chỉ cần đủ bằng chứng thì họ sẽ rất dễ bị thuyết phục.
“Mới nửa tin nửa ngờ, bao giờ họ mới tin mình 100% đây.” Lâm Xuân hơi mất kiên nhẫn: “Vật phẩm tai họa chỉ có mấy thứ như vậy, nếu chúng ta không tranh thủ thu thập, lỡ bị thủ lĩnh Lửa Xanh giành trước là sẽ rơi vào thế bị động. Đáng lẽ vừa nãy chúng ta phải nói ra mục đích khôi phục Vòm Trời của hắn, như vậy quan trên mới thấy cấp bách.”
Trong vấn đề hồi sinh Vòm Trời, người dị năng phía chính phủ mới là bên thụ động nhất. Kể cả Vòm Trời lẫn thủ lĩnh Lửa Xanh chẳng ai quan tâm đến việc địa cầu sẽ phải trả giá như thế nào khi kích hoạt vật phẩm tai họa.
Có lúc Lâm Xuân không hiểu, tại sao làm chuyện ác luôn dễ hơn làm việc thiện, Vòm Trời đi gom vật phẩm thảm khốc, không chỉ phải cân nhắc đến thiệt hại mà còn phải hi sinh tôn giả để phong ấn vật phẩm. Còn thủ lĩnh Lửa Xanh thì sao, hắn chỉ cần vứt bừa mấy thứ đó ở một nơi là được.
Trần Sơ: “Có một số việc không phải chỉ cần mình nói là họ sẽ tin. Chính phủ vẫn chưa hoàn toàn tin vào việc Vòm Trời có thể sống lại. Nếu em cứ khăng khăng nói tiếp, ý thức Vòm Trời đang định sửa đổi quy tắc của nó, mà mục đích của kẻ cầm đầu Lửa Xanh là ngăn chặn hành động đó, chưa cần nói đến việc mọi người có tin hay không, chứ bọn mình sẽ gặp rắc rối to rồi đó.”
Lâm Xuân cũng hiểu: “Nhưng nếu bọn mình không nói thì nhóm đội trưởng Quan có biết không?”
Trần Sơ bật cười: “Đừng coi thường chính phủ, nếu anh đoán không nhầm đội trưởng Quan đang triệu tập tiên tri rồi đấy.”
Lâm Xuân: “Nhưng tiên tri của địa cầu đã đủ thực lực chưa?”
Đại tư tế từng nói, chỉ khi đạt đến cấp bậc tôn giả thì người dị năng mới có thể cảm nhận được ý niệm của đất trời.
Trần Sơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh không biết, nhưng nếu đây là ý đồ của ý thức thế giới thì chắc sẽ có ám hiệu.”
Lâm Xuân sững lại, đúng, nếu hệ thống không nói láo, để tự cứu lấy mình nên ý thức Trái Đất cho phép Vòm Trời mượn sức mạnh địa cầu thì khi tiên tri của Trái Đất định kết nối với đất trời, có lẽ ý thức thế giới sẽ chủ động nhả ra thông tin mới.
“Hệ thống?” Cô không kìm được thầm hỏi hệ thống.
“Chiều ý thức thế giới quá cao, không thể tùy tiện nói chuyện với loài người được.” Hệ thống giải thích: “Ý thức thế giới khác với ý thức loài người, nó giống một tập hợp các quy tắc, suy nghĩ của nó phải được gắn với các quy tắc nhất định thì mới hiện lên nhưng chúng thường không rõ ràng cho lắm.”
Lâm Xuân gật đầu mà cái hiểu cái không, phải, nếu ý thức thế giới giống con người, nghĩ nhiều, cảm xúc dễ thay đổi, vậy thế giới sẽ chẳng tốt hơn là bao.
Từ từ…
Cô lại sực ra một vấn đề: “Suy nghĩ của cậu rõ ràng lắm cơ mà, nên thực chất cậu không phải ý thức thế giới?”
Hồi trước cô tưởng hệ thống là ý thức Vòm Trời bởi cậu ấy từng nói mình đã giao dịch với ý thức Trái Đất. Điều đó làm cô vô thức nghĩ rằng chỉ có ý thức thế giới mới trao đổi được với nhau, nhưng đấy là thứ không thể biểu đạt rõ ràng, mà hệ thống lại sống động như con người thế này, chứng tỏ cậu ấy không phải ý thức thế giới.
Hệ thống: “Đừng có suy đoán thân phận của tôi, nguy hiểm cho cô lắm.”
Lâm Xuân bỗng nhớ ra một chuyện, rất lâu về trước, cái thời cô hẵng còn suy đoán danh tính của hệ thống, cậu ấy đã bảo không ai được phép biết đến sự tồn tại của hệ thống, bởi nếu chuyện này bị bại lộ, cô sẽ không thể chịu đựng được.
Hiện giờ cô lại dám đoán hệ thống là ý thức thế giới nhưng không có gì bất trắc xảy ra, chẳng lẽ hệ thống là còn thứ cao hơn cả?
“Anh ra ngoài một chuyến.” Trần Sơ đứng dậy khỏi sofa.
Lâm Xuân: “Anh đi đâu?”
Trần Sơ: “Đi tìm Đường Thiên Nguyên.”
Cô sững lại.
Trần Sơ: “Chắc hẳn di sản tinh thể của thành phố Bão đang nằm trong tay ông ta.”
Trước khi vào viện nghiên cứu, anh không hề biết cõi đời này lại có di sản tinh thể. Khi đang nghiên cứu, ông Hoa thấy dị năng của anh không thể điều hòa được, nguyên nhân là do thiếu phương pháp tu luyện nên đã tìm di sản tinh thể cho anh. Tiếc rằng tinh thể không có nhiều, mà cái đẳng cấp lại càng ít. Di sản tinh thể cấp cao nhất mà ông Hoa tìm được cho anh chỉ mới cấp S, chẳng có giá trị nào với anh hết.
Sau khi biết không gian con có tinh thể truyền thừa, viện nghiên cứu vẫn luôn thu thập nó, nhất là trong mấy năm gần đây, các thành viên Côn Luân đã lên đến cấp SS, nhiệm vụ chính của họ chủ yếu là tìm kiếm di sản tinh thể trong không gian con. Từng là một không gian con cấp S, đương nhiên thành phố Bão cũng đã bị lục tìm. Trần Sơ có hỏi ông Hoa, mặc dù kiếm được ở đó một ít tinh thể truyền thừa nhưng cấp bậc không hề cao nên anh đã kết luận, một là phong chủ không để lại di sản cho anh, hai là nó đã bị người khác lấy đi.
Mà người này chỉ có thể là Đường Thiên Nguyên.
Lâm Xuân gật đầu: “Anh đi sớm về sớm nhé.”
Trần Sơ “Ừ” với cô, dị năng không gian dao động, anh dịch chuyển sang nơi khác. Mà ngay khi anh đi, ngoài cửa đã vang tiếng gõ cửa dồn dập.
Lâm Xuân ra mở, thấy người gõ cửa là thành viên của đội tuần tra đã dẫn bọn cô tới đây. Người đó thấy cô rồi lại nhìn vào trong, biết rồi còn cố hỏi: “Trần Sơ có ở đây không?”
Cô mỉm cười đáp lại: “Anh Trần Sơ ra ngoài mua đồ ăn rồi?”
“Đồ ăn? Trụ sở chính có phòng ăn mà.” Người đó cau mày, có hơi khó chịu, rõ ràng vừa nãy đã nhắc là không được phép đi lại tùy ý rồi.
Lâm Xuân vẫn cười: “Anh Trần Sơ muốn ăn gà rán, sẽ về nhanh thôi.”
Người đó nói: “Ở trụ sở cũng có thể đặt món bên ngoài.”
Cô nói: “Tôi xin lỗi, do chúng tôi không suy nghĩ chu toàn, bọn tôi là người dị năng không gian, đi đâu cũng tiện, muốn ăn gì thì cứ dịch chuyển là đến, lâu dần tạo ra tư duy qán tính. Cứ thấy đặt ship mất thời gian quá, với lại gà mới ga lò mới ngon. Xin lỗi, lần sau chúng tôi chắc chắn sẽ đặt hàng về.”
Cảm giác như cô cậu đang lãng phí dị năng không gian của mình để tiết kiệm cho việc đặt ship vậy.
– Nhanh bảo cậu ấy về đi.
“Để tôi gọi điện cho anh ấy.” Lâm Xuân đáp qua loa lấy lệ để tiễn thành viên đội tuần tra đi về. Cô có thể thấy được người ta đang cáu nhưng có lẽ vì không đánh được Trần Sơ nên chỉ nói ngoài miệng đôi câu như vậy.
“Nhắc đến gà rán lại thèm.” Nói xong, cô mở máy nhắn WeChat cho Trần Sơ.
Lâm Xuân: Bao giờ về anh mua một suất gà rán nhé.
Bấy giờ Trần Sơ vừa mới bước ra hành lang không gian, đứng trong sân của đội Huyền Vũ. Khi đến đây, anh không giếm hơi thở của mình nên không gian dao động cực kì rõ ràng, thoáng chốc đã có đội viên của Huyền Vũ bao quanh.
Người đầu tiên chạy đến là Đường Lam Nguyệt, cô ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trần Sơ bỗng xuất hiện ở Huyền Vũ, vội vàng đón chào: “Trần Sơ, sao cậu lại tới đây?”
Trần Sơ nhìn cô, không trả lời ngay mà mở máy đọc tin nhắn của Lâm Xuân rồi đáp “Ừ” với cô.
Anh cất điện thoại, ánh mắt xuyên qua Đường Lam Nguyệt, nhìn về phía Đường Thiên Nguyên vừa mới bước ra từ đại sảnh.
Ánh mắt Đường Thiên Nguyên nhìn anh đong đầy sự phong bị bởi ông ta biết anh đến gặp ông ta chẳng phải chuyện hay ho gì.
Đường Lam Nguyệt vẫn còn tự thuật: “Sáng tớ nghe nói cậu vào Xích Thủy mà lo lắm, sợ cậu không phải đối thủ của đại tư tế. May mà cậu ra ngoài được. À phải rồi, tớ nghe nói Xích Thủy sụp đổ, chiến đấu với đại tư tế kịch liệt quá nên vô tình phá hủy Xích Thủy à? Đại tư tế bị giết chưa? Không ngờ hắn lại có thể qua lại giữa các không gian con…”
Đường Thiên Nguyên ngắt lời con gái hẵng đang lải nhải: “Lam Nguyệt, đội hai vừa báo cáo, tiệm đồ cổ ở đường bên kia có điểm bất thường, con qua xem thế nào đi.”
Đường Lam Nguyệt: “Đội trưởng đội hai qua rồi mà?”
Đường Thiên Nguyên: “Con đi cùng đi.”
Đường Lam Nguyệt có ngốc đến đâu cũng phải phát giác ra điều không ổn. Cô biết bố mình không thích Trần Sơ, nói thật, từ bé đến giờ cô vẫn không hiểu vì sao bố lại ghét cậu ấy. Trần Sơ rất giỏi, tốt tính, rất tôn trọng bố nhưng chẳng biết tại sao bố lại không ưa, lúc nào cũng có thành kiến với cậu. Cách bố đối xử với Trần Sơ còn không bằng đội viên làng nhàng trong Huyền Vũ.
– Bố…
“Ra ngoài!” Đường Thiên Nguyên trợn mắt với con gái.
Đường Lam Nguyệt giật mình, không dám trái lời bố nhưng vẫn an ủi Trần Sơ theo thói quen: “Cậu đừng cãi nhau với bố tớ, bố nóng tính, mắng cậu là vì ưng cậu đấy.”
Mắng tôi vì coi trọng tôi, hồi mười tuổi anh cũng chẳng tin vào cái lời này.
Trần Sơ phì cười, cuối cùng cũng đáp lại lời Đường Lam Nguyệt: “Yên tâm, đội trưởng Đường không dám mắng tôi nữa đâu.”
Đường Lam Nguyệt sững lại, giờ mới nhớ ra Trần Sơ của thời khắc này không còn là chàng trai từng khát khao nhận được sự công nhận của bố mình nữa. Bây giờ Trần Sơ là người dị năng cấp SS, cậu đã mạnh hơn bố từ lâu rồi.
“Có gì vào trong rồi nói.” Dứt lời, Đường Thiên Nguyên đã quay vào trước.
Trần Sơ cất bước theo ông.
Đường Thiên Nguyên dẫn anh vào văn phòng. Sau khi mở kết giới, ông nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Trần Sơ cũng không muốn lãng phí thời gian với ông ta nên hỏi thẳng vào vấn đề: “Mẹ tôi có để lại di sản tinh thể cho tôi không?”
Đôi mắt Đường Thiên Nguyên co rụt lại: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Anh khẽ cười: “Không thừa nhận?”
Ông ta: “Trần Sơ, cậu đừng tưởng giờ cậu mạnh rồi nên muốn làm gì thì làm. Tôi biết, giờ tôi không phải đối thủ của cậu, nhưng tôi cam đoan với cậu, chỉ cần tôi chết, bí mật của cậu sẽ được công bố trên web của người dị năng ngay lập tức.”
Trần Sơ kệ xác ông ta, chỉ hỏi lại: “Tôi hỏi ông lần nữa, có di sản tinh thể không?”
Đường Thiên Nguyên: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Anh không định tốn sức với ông ta, thấy không trao đổi được nữa, anh chợt tiến lên một bước rồi dịch chuyển tức thời, vào cái khắc ông ta còn chưa kịp phản ứng, anh đã đè vai ông lại.
Đường Thiên Nguyên hoảng hốt, muốn phản kích lại theo bản năng nhưng lại dị năng như vũ bão của Trần Sơ đè ép. Dị năng hệ thổ trong người ông không thể kích hoạt, đã vậy còn bị năng lượng của Trần Sơ cắt đứt.
Đến tận giờ phút này, ông mới thấu tỏ rằng, thực lực hai bên đã cách biệt quá nhiều.
– Trần Sơ, cậu muốn…
Đường Thiên Nguyên còn định đe dọa thêm mấy câu nhưng ông tự dưng bị hoa mắt, Trần Sơ đã dẫn ông biến mất khỏi văn phòng. Đến khi ra ngoài đã là một căn phòng xa lạ.
Vượt không gian? Trần Sơ nắm giữ dị năng không gian từ bao giờ đây, đã thể còn hành động ngay trong phòng làm việc của ông. Phải hiểu rằng, văn phòng của ông có kết giới bảo vệ, những người cấp S ngang ông cũng không thể xuyên qua được.
Với lại đây là đâu? Trông giống phòng khách sạn.
Tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng ngủ được mở ra, một người đàn ông mặc áo tắm đi dép lê bước ra ngoài, vô cảm nhìn Trần Sơ: “Gì đây?”
“Giúp em nhìn xem ông ta giấu di sản tinh thể ở đâu?” Trần Sơ chỉ vào Đường Thiên Nguyên rồi nói.
Thanh Không nhìn Đường Thiên Nguyên, câm nín đáp: “Ông ta cấp S, anh cấp A, em nể dị năng của anh quá rồi đấy.”
Dẫu dị năng của anh rất lợi hại nhưng lại bị cấp bậc áp chế. Nếu anh có thể nhìn thấu bất cứ bí mật của mọi người thì anh đã bị người ta đánh chết rồi.
Trần Sơ mỉm cười: “Đơn giản.”
Nói xong, khi hai người kia còn chưa kịp phản ứng, dị năng hệ phong đã trào ra, xuyên qua bả vai Đường Thiên Nguyên để tràn vào cơ thể ông.
Ông rên lên, chỉ thấy một nguồn sức mạnh hệ phong khủng khiếp đã nghiền nát dị năng hệ thổ của ông, đánh lâu đánh dài, cuối cùng công kích vào năng lượng nguyên bản ở ấn đường ông, khiến năng lượng trong ông tán loạn, tổn thương nguyên khí nặng nề.
Chẳng hôm nay Trần Sơ muốn giết mình thật?
“Giờ nhìn được chưa?” Trần Sơ hỏi Thanh Không đương trợn mắt há mồm.
“…” Thanh Không.
Chú giỏi đấy, hồi trước không biết Trần Sơ lại là người mất trí như vậy, để mình có thể nhìn thấu được nội tâm của Đường Thiên Nguyên mà suýt nữa triệt tiêu toàn bộ dị năng của ông ta.
Thanh Không nhìn lại Đường Thiên Nguyên, thoáng nhớ về hình ảnh phách lối của ông ta khi đến thành phố Tấn vào mấy tháng trước, giờ đây ông chỉ là một kẻ hèn mọn đáng thương.
– Tinh thể truyền thừa hệ phong đang nằm trong két chứa vật phẩm ở nhà ông ta.
Khuôn mặt Đường Thiên Nguyên biến sắc, ông ta nhận ra điều gì đó, vội vàng nhắm mắt lại, không đối mặt với Thanh Không nữa.
“Món đồ đó nằm ngay trong bộ vest màu xanh ở tủ quần áo của ông ta, mật mã là 158902.” Đôi mắt chân thực của Thanh Không chẳng cần phải nhìn vào mặt người khác, người ta nghĩ gì là anh cũng đọc được hết. “Di sản tinh thể vẫn còn ý niệm sót lại, mỗi năm phải rót vào trong đó một phần dị năng của em, nếu không nó sẽ nổ tung, đồng thời thu hồi năng lượng mà nó đã truyền vào cơ thể ông ta.”
Trần Sơ sửng sốt, ý niệm, năng lượng được truyền vào người Đường Thiên Nguyên.
“Quả nhiên, bao nhiêu năm nay không phải ông không muốn giết tôi mà không thể giết tôi.” Mặc dù Trần Sơ đã đoán ra nhưng anh không ngờ thứ bảo vệ mình lại là ý niệm trong tinh thể ấy.
Bây giờ mặt mày Đường Thiên Nguyên đã xám ngắt lại nhưng ông ta vẫn cắn răng nói: “Cậu giết tôi thì bí mật của cậu cũng sẽ bị bại lộ.”
Thanh Không thờ ơ nói tiếp: “Ông ta cài chức năng tự động đăng trên web rồi, cứ cách một tiếng lại phải thiết lập một lần, giờ còn mười phút nữa. Nếu ông ta chết thì mười phút sau, video em chào đời sẽ tự động đăng tải lên mạng.”
Đường Thiên Nguyên đắc ý: “Đúng! Trần Sơ, dù tôi chết tôi cũng phải khiến cậu chết theo.”
Thanh Không đợi ông ta nói xong mới cất tiếng: “Mật khẩu đăng nhập của ông ta là wer@098331, tài khoản là tên ông ta.”
Đường Thiên Nguyên: “…”
Thanh Không: “Ông ta có viết chuyện này vào di chúc. Sau khi ông ta chết, luật sư sẽ mang di chúc cho con gái ông ta. Bây giờ di chúc đang ở chỗ luật sư XX, cần anh cung cấp chân dung cho em không?”
Vừa nãy Đường Thiên Nguyên vô thức nghĩ đến luật sư của mình nên đã để cho anh đọc được.
Ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, không còn ngôi sao may mắn nào.
Trần Sơ nhìn Thanh Không, chẳng nói hết thành lời: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Thanh Không đẩy kính: “Không có gì, nếu không còn việc gì nữa thì phắn luôn được không? Anh đang định đi ngủ.”
Trần Sơ gật đầu: “Ngủ ngon.”
Nói xong, anh đưa Đường Thiên Nguyên với sắc mặt xám xịt biến mất trong hành lang không gian.
Hết chương 126.