“Đội trưởng!” Có thành viên Côn Luân nhận ra thân phận của tượng băng, ai ai cũng hốt hoảng, sợ rằng tượng bị đập nát nhưng lại không thể tiến lại gần.
Trưởng ban Quan và Tiêu Văn được đội hộ vệ đưa đến khu vực an toàn.
“Anh vừa nói là ông trời phù hộ?” Trưởng ban Quan hỏi Tiêu Văn.
Tiêu Văn gật đầu.
“Ý của Trái Đất?” Trưởng ban Quan xác nhận lại.
Tiêu Văn lại gật đầu.
Trưởng ban Quan ngẩng đầu nhìn trời, không thấy rõ hai bóng người đang đánh nhau nữa, chỉ còn bầu trời ngập tuyết và những chấn động năng lượng truyền đi liên tục, mãnh liệt đến mức dường như có thể làm thủng màn trời.
Nếu ý trời đã lựa chọn tin tưởng Trần Sơ, vậy bọn họ còn nghi ngờ điều gì nữa đây.
Trưởng ban Quan đã nhẹ lòng hơn.
Khác với trưởng ban Quan, Tiêu Văn lại cực kì căng thẳng. Là một tiên tri, anh có khả năng cảm nhận ý trời và tương lai một cách nhạy bén nhất. Vào giờ phút này, anh đang trải qua một cảm giác cấp bách. Có lẽ trận chiến này đang quyết định đến số phận tương lai của Trái Đất. Hoặc phải nói rằng, Trần Sơ bắt buộc phải chiến thắng.
“Tìm được lũ lụt chưa?” Tiêu Văn bỗng hỏi trưởng ban Quan.
Vật phẩm tai họa lũ lụt cũng đã xuất hiện, ngay sau khi bão tuyết xảy ra. Chỉ là nơi gặp phải lũ lụt khốn khó hơn nhiều, lũ lụt bị Lửa Xanh ném ở nước D, mà trong biên giới nước D có một con sông dài chảy qua hơn chục quốc gia. Mấy tháng nay nước D đã mưa nhiều, rơi vào cảnh ngập lụt mấy lần. Vậy nên khi vật phẩm bị đặt ở đây, nạn lũ ở nước D đã mất kiểm soát, chỉ trong một đêm đã phá hủy sáu con đê, vùi dập mười mấy ngôi chợ. Nước lũ tràn về không chỉ nước D gặp nạn mà các nước ven sông khác cũng đang phải hứng chịu mực nước dâng cao đáng kể, nước E giáp với nước D thậm chí đã bắt đầu sơ tán người dân.
“Chưa.” Trưởng ban Quan lắc đầu.
Cứu thế đâu phải việc tầm phào, sáu vật phẩm tai họa phải được kích hoạt trên Trái Đất, không phải chuyện chỉ nước mình gánh được, hơn nữa trưởng ban Quan cũng không muốn hoạt hóa tất cả trên đất mình, vậy nên anh đã tổ chức hội nghị quốc tế.
Ban đầu, kế hoạch của trưởng ban Quan là muốn trao đổi trực tuyến về các thông tin cơ bản với lãnh đạo dị năng của các nước trước, sau đó hẹn gặp mặt ở một địa điểm khác để thảo luận chi tiết. Nhưng không ngờ thủ lĩnh Lửa Xanh lại hành động nhanh đến vậy, liên tiếp phát động hai vật phẩm tai họa theo cùng một cách, hắn đang ép buộc phải cứu thế bằng phương thức thô bạo như vậy.
“Các nước khác tỏ thái độ như thế nào?” Tiêu Văn hỏi.
“Vẫn đang quan sát.” Không ai nghĩ đến việc dập lửa cho đến khi ngọn lửa bén trên người mình. Hiện tại, ngoại trừ nước D cũng hứng chịu thảm họa tương tự như Trung Quốc, người đứng đầu các nước khác đều đã đưa ra câu trả lời là sẽ bàn bạc thêm.
Mặc dù hơi rầu rĩ lắm nhưng trưởng ban Quan cũng có thể thấu hiểu, nếu là anh, anh cũng sẽ quan sát thêm một thời gian nữa.
“E là không còn thời gian xem xét nữa đâu.” Tiêu Văn nói.
“Sao cơ?” Trưởng ban Quan nhìn Tiêu Văn, đoán xem có phải anh lại sinh ra dự cảm gì không.
“Có thứ gì đó đang tiến gần đến Trái Đất, tôi nghi là…” Tiêu Văn trầm ngâm: “Mảnh vỡ không gian của Vòm Trời.”
Trưởng ban Quan trợn tròn mắt, người run rẩy mất kiểm soát.
Cùng lúc ấy, tiên tri các nước cũng có một dự cảm hệt như vậy. Bọn họ đang ăn cơm, đang nghỉ ngơi, đang đi bộ trong rừng nhưng lại cảm nhận được nguy hiểm cùng thời điểm với nhau.
Có mảnh vụn không gian đang bay đến Trái Đất.
Lời tiên tri này mới xuất hiện được một phút đã đến tai các lãnh đạo cấp cao của cục dị năng các nước bằng nhiều cách và nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Đây là tận thế ư?
“Đây là đang hủy diệt thế giới à?” Vua Biển hay tin từ Lâm Xuân không kìm được mà hỏi.
“Không phải vậy, chỉ cần hồi sinh Vòm Trời trong vòng một tháng thì mảnh vỡ không gian ở đó sẽ không đâm vào Trái Đất đâu.” Lâm Xuân vội giải thích.
“Thảo nào Trần Sơ dù bị trưởng ban Quan nói phản quốc nhưng vẫn cố giữ thủ lĩnh Lửa Xanh lại.” Vua Bẩn ngẫm nghĩ rồi hiểu ra sự lựa chọn của Trần Sơ.
“Trận này bắt buộc phải thắng.” Nét mặt Thanh Không đanh lại.
Chỉ khi Trần Sơ thắng thì mới có thể tái sinh Vòm Trời với cái giá thấp nhất. Nếu Trần Sơ thất bại, hoặc cả hai bên cùng thua thì kết cục của Trái Đất cũng chỉ có một mà thôi.
“Có thắng được không?” Trợ lí Đàm lo lắng hỏi.
“Có, chắc chắn sẽ thắng.” Lâm Xuân trả lời chắc nịch, không cho cơ hội được phản bác.
Trên bầu trời, cuộc chiến giữa hai người vẫn đang tiếp tục.
Sau vài chiêu đấu với Trần Sơ, Diễm Minh Hiên đã nhận ra rằng Trần Sơ vừa mới thăng cấp và sức mạnh của anh vẫn chưa ổn định. Anh không thể kiểm soát được dị năng như hắn, nhưng anh vẫn được thiên đạo ủng hộ. Thiên Đạo hỗ trợ Trần Sơ và chèn ép hắn, trong một cuộc đối đầu đầy cạnh tranh này, hai người ngang sức ngang tài với nhau.
Diễm Minh Hiên biết Trần Sơ muốn giết mình, thật ra hắn cũng muốn giết Trần Sơ, hơn nữa hắn còn nóng lòng hơn cả đợt trước. Khi hệ thống chọn cách ngủ đông trên Trái Đất, để cho Vòm Trời bắt đầu va chạm với địa cầu, hai người bọn hắn đã không còn sự lựa chọn.
Trừ khi Trần Sơ cùng phe với hắn.
“Trần Sơ, chẳng lẽ mày không muốn hồi sinh mẹ mày à?” Diễm Minh Hiên vừa đánh vừa nói với Trần Sơ: “Mày biết linh thể ở Vòm Trời vẫn còn sống, mẹ mày sinh mày ra nên mới khiến mình tan biến. Một người mẹ vì mày như vậy mà mày không muốn cứu mẹ sao?”
– Chỉ đơn giản là khôi phục Vòm Trời, tái sinh những người bình thường, mẹ mày là chủ nhân của gió, chỉ khi nào Vòm Trời hoàn toàn hồi phục thì bà ta mới sống lại được.
Trần Sơ bịt tai không nghe Diễm Minh Hiên nói.
Mẹ anh thậm chí còn không bắt anh phải phục sinh Vòm Trời.
“Ý nghĩa của việc làm sống lại một thế giới chỉ có người bình thường là gì? Bây giờ mày cũng là tôn giả rồi, mày cũng cảm nhận được sự tồn tại của thiên đạo và quy tắc của đất trời. Rõ ràng chúng ta đã có sức mạnh như này, tại sao còn bị trói buộc bởi những luật lệ đó. Rõ ràng là nhân tài mà chỉ được sống có một trăm năm như người bình thường, mày bằng lòng à?” Diễm Minh Hiên không cam tâm, khi tiếp xúc với những quy tắc này, và lúc nhận ra vận mệnh của mình đang bị điều khiển bởi một thứ gọi là “thiên đạo”, hắn đã nổi giận.
Nếu ta chỉ là người bình thường, không biết số phận của mình bị người khác nắm trong tay thì thôi, nhưng giờ ta giơ tay lên đã có thể chạm được đến mấy luật lệ đó, ta chắc chắn phải xé tan cái đống quy tắc đó ra.
“Trái Đất toang rồi, đứa nào cũng là phế vật, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.” Diễm Minh Hiên gào thét.
“Ông cũng là phế vật à?” Cuối cùng Trần Sơ cũng trả lời hắn một câu.
“Tao cũng từng như vậy, nếu cái thứ kia không chọn tao, nếu tao không biết bản chất của thế giới thì cả đời tao cũng chỉ là loại ăn hại thôi.” Diễm Minh Hiên nói: “Trái Đất như cái giếng, con người bị nó nuôi dưới đáy giếng hết rồi. Ếch ngồi đáy giếng, bị nó nuôi dưỡng thành kẻ ăn tàn phá hại. Vậy nên, đến Vòm Trời với tao đi, chúng ta kết hợp để tái sinh Vòm Trời. Đến lúc đó chúng ta là chúa cứu thế của Thiên Vũ Đại Lục, chúng ta sẽ được trường sinh, sẽ được con dân Vòm Trời đời đời ca tụng. Thậm chí chúng ta còn có thể thoát khỏi sự ràng buộc của thiên đạo, hoàn toàn tự do.”
Trần Sơ không nói gì thêm, anh không định giảng đạo với hắn, đối với một kẻ có chấp niệm ăn sâu vào xương tủy, dẫu có thuyết giáo cũng chẳng được gì.
Anh vươn tay, áp lực gió xung quanh ập tới tựa như một cái hòm phong ấn cơn lốc, nhốt Diễm Minh Hiên ở bên trong.
Diễm Minh Hiên giơ tay rút kiếm, thân kiếm trắng như tuyết, hắn vung tay, những bông tuyết giăng kín trời như bị thứ gì đó triệu hồi nên đã chảy vào lưỡi kiếm, tạo ra ra một thanh kiếm vô song, xé rạch cơn lốc.
Kiếm này? Đôi mắt Trần Sơ co rụt lại, anh nhận ra loáng thoáng cây kiếm này là một vật phẩm vô cùng khủng khiếp, còn mạnh hơn cây giáo của anh rất nhiều.
Cứ thế này sẽ không thể giết Diễm Minh Hiên được.
Mặc dù Diễm Minh Hiên bị thiên đạo kìm hãm một phần sức mạnh nhưng sự áp chế của thiên đạo phải phù hợp với quy tắc Trái Đất hiện giờ. Nếu kiềm chế quá mức, các nội quy đang hiện hữu của Trái Đất sẽ bị đảo lộn. Một khi xảy ra chuyện như vậy, Diễm Minh Hiên sẽ nhân cơ hội để phá luật và trở thành kẻ bất tử. Tương tự, thiên đạo phù hộ cho anh cũng vì lí do đó, anh có thể nhận được sự giúp đỡ của lẽ trời nhưng nó chỉ được nằm trong các luật lệ mà thế giới đã đề ra.
Ưu thế duy nhất của anh hiện giờ chỉ là sự chở che của thiên đạo.
Trần Sơ ngẫm nghĩ, bất giác, người anh bỗng tan ra rồi hóa thành cơn gió. Giờ anh đã là chủ nhân của gió, gió trên thế giới này là anh và anh chính là gió.
Ánh mắt Diễm Minh Hiên cứng lại, người cũng vỡ ra, hóa thành vô vàn bông tuyết. Hắn là chủ nhân của tuyết, tuyết trên thế gian này là hắn và hắn chính là tuyết.
“Trần Sơ, mày và tao đều là người đứng đầu các nguyên tố, ở đây còn có vật phẩm bão tuyết, dù hai bên đánh nhau, mày cũng không phải đối thủ của tao.” Diễm Minh Hiên vẫn luôn giữ bão tuyết bên mình là bởi đó là thứ trợ giúp cho dị năng của hắn.
Trần Sơ không nói gì, cơn cuồng phong lướt qua bầu trời mênh mông, cuốn lấy sức mạnh băng tuyết ở gần đó. Hai nguyên tố đụng vào nhau gây nên tiếng “Ầm” kinh thiên động địa. Thanh âm làm rung chuyển mặt biển khiến hàng nghìn con sóng chồng lên nhau từng lớp từng lớp, cuối cùng hình thành nên một cơn sóng thần cao mười mấy mét tràn vào bờ biển.
Nhưng khi mọi người chưa kịp chạy thoát thân khỏi cơn sóng thần ùn ùn kéo đến, sóng nước cao hàng chục mét đã bị đóng băng tại chỗ và đông cứng thành tượng băng.
Một tượng băng làm từ sóng nước cao mấy chục mét.
“Hóa ra sóng thần cũng bị đóng băng.” Có người nói với vẻ không thể tin được.
Trưởng ban Quan nhìn tượng băng gần như đã nhấn chìm cả bờ biển. Trong khắc hãi hùng, điện thoại anh bỗng reo lên. Máy của anh không hay đổ chuông, mà như thế này thì chứng tỏ đã xảy ra chuyện lớn nên anh đã nghe máy ngay lập tức mà không nghĩ ngợi gì.
“Trưởng ban Quan, tuyết rơi khắp cả nước rồi.” Tiếng nói sợ hãi của cấp dưới vang lên ở đầu dây bên kia.
– Gì cơ?
– Khắp cả nước, tất cả mọi nơi đều có tuyết. Không chỉ tuyết mà còn có gió nữa.
“Gió gì?” Trưởng ban Quan truy hỏi.
– Lốc xoáy, bão, gió khắp đông tây nam bắc. Trưởng ban Quan, hình như gió bị mất kiểm soát rồi.
Trưởng ban Quan sửng sốt, cả gió và tuyết cùng mất khống chế.
Bấy giờ, ở đầu điện thoại bên kia cứ reo chuông mãi không ngừng. Một lúc sau, cấp dưới lại báo cáo: “Trưởng ban Quan, không chỉ nước mình mà các nước khác cũng gặp phải tình trạng tương tự. Nước M, nước F và nước G gọi tới hỏi đây có phải do ảnh hưởng của bão tuyết hay không?”
Không phải.
Mặc dù vật phẩm bão tuyết có một sức mạnh khổng lồ nhưng nó cần thời gian để lan rộng, không thể ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới chỉ trong tích tắc như này. Mà người có liên quan đến bão tuyết là hai người đang ở trên bầu trời kia.
Rốt cuộc hai người đang làm gì thế, tại sao có thể kêu gọi toàn bộ gió tuyết trên thế giới này?
“Không ổn rồi, gió và tuyết đều đang mất kiểm soát.” Thanh Không là người đầu tiên nhận ra có điều sai sai, ánh mắt anh có thể nhìn thấy chân tướng của vạn vật.
“Sao vậy anh?” Lâm Xuân không hiểu.
“Với người dị năng hệ nguyên tố, lúc chiến đấu cần điều động nguyên tố tương ứng để mình sử dụng trong lúc chiến đấu, bản chất là mượn sức mạnh của nó. Ví dụ, khi em muốn uống nước, em sẽ kéo một xô nước từ dưới giếng lên. Nhưng cái thùng này chẳng là gì so với cả giếng nước. Song giờ đây, toàn bộ nước trong giếng đang sôi ùng ục, chỉ cần xảy ra sai sót thì giếng sẽ cạn khô.” Thanh Không nói.
Đây là cuộc chiến giữa hai nguyên tố.
Nếu hệ thống còn thức, nó chắc chắn sẽ nói cho Lâm Xuân biết đây là trận đấu của các nguyên tố. Hai người đứng đầu nguyên tổ đấu đá nhau, một khi có phe thất bại, điều đó thể hiện rằng nguyên tố thuộc phe đó cũng sẽ suy tàn. Cuộc chiến nguyên tố không tiêu hao năng lượng của một người mà đó là năng lượng của cả thế giới.
Dưới sự bảo bọc của bão tuyết, Trần Sơ không phải là đối thủ của tuyết chủ, nhưng anh không từ bỏ, hai nguồn sức mạnh vẫn cứ đối chọi mãnh liệt và bào mòn nhau.
Mới đầu Diễm Minh Hiên chưa phát giác ra điều bất thường, nhưng sức mạnh băng tuyết cứ ngày một vơi dần, hắn đã nhận thấy có mùi không ổn. Trần Sơ muốn tiêu hao sức mạnh của hắn bằng cách tiêu tan sức mạnh băng tuyết của cả thế giới.
“Mày đang muốn lấy mạng đổi mạng với tao.” Diễm Minh Hiên phát cáu: “Nếu cả hai cùng chết, Trái Đất và Vòm Trời sẽ bị hủy diệt.”
Hai người bọn họ không thể chết chung như thế này, nếu làm vậy trong khi hệ thống đang ngủ, vật phẩm sẽ không có ai thu thập và kích hoạt, để rồi một tháng sau, Trái Đất chắc chắn sẽ bắt đầu va chạm với những mảnh vỡ của Vòm Trời, cho đến khi nào cả hai thế giới cùng bị phá hủy.
“Chỉ có mình ông chết thôi.” Sao Trần Sơ không nghĩ đến việc này được chứ.
Là sao? Rõ ràng giờ mình vẫn đang nắm đằng chuôi, tại sao nó lại nói người chết là mình?
Diễm Minh Hiên suy ngẫm trong thoáng chốc rồi chợt vỡ lẽ, bởi vì đây là Trái Đất, mà Trần Sơ lại được lẽ trời phù hộ. Cả hai người, một người là chủ nhân của gió, một người là chủ nhân của tuyết, sai khi nguyên tố hóa, bản chất của bọn họ là một loại nguyên tố của Trái Đất. Nói cách khác, dù Trần Sơ hao hết sức mạnh thân mình để đồng quy vu tận với hắn, Trái Đất cũng có thể ngưng tụ năng lượng nguyên tố để tái sinh Trần Sơ.
Diễm Minh Hiên sực nhớ đến lời hệ thống từng nói, tôn giả thực ra là hiện thân của một loại sức mạnh nào đó đã được tu luyện đến cực điểm, sở dĩ họ bất tử là vì họ không được coi là con người nữa, bản chất của họ thực chất là một loại năng lượng của thế giới.
Hắn tự mình khôi phục năng lượng nguyên bản, tệ hơn nữa là địa cầu không phải là Vòm Trời, bởi vì ý thức của con người ở Vòm Trời quá mạnh, ý thức thế giới đã không thể khống chế sức mạnh được nữa nên nó sẽ vận hành theo quy luật đã được định ra. Vì vậy, kết quả của cuộc chiến giữa các nguyên tố rất có thể là cả hai bên đều thua, nhưng Trái Đất lại khác, quy tắc của Trái Đất là kiểm soát năng lượng. Nó đã thiết lập nên một thế giới chỉ toàn những người bình thường bằng cách thao túng năng lượng.
“Không!” Nhận ra được điều này, Diễm Minh Hiên không muốn hao tổn sức mạnh của mình nữa, hắn điên cuồng rút sạch sức mạnh nguyên tố, muốn quay về hình người. Vậy nhưng Trần Sơ nào cho hắn được toại nguyện, khi nãy cả hai đụng nhau, gió đã tràn vào tuyết, khiến sức mạnh hai bên không thể tách rời.
Diễm Minh Hiên giùng giằng, gào thét, rõ ràng hắn đang chiếm thế thượng phong nhưng bây giờ lại tiến dần đến cái chết. Cuối cùng, tuyết bị hao mòn hơn nửa, gió lại được quy tắc đất trời bổ khuyết, Diễm Minh Hiên hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
– Được, chết thì cùng chết!
Sao tiếng thét gào, bão tuyết đã rơi xuống đất và thu hút sự chú ý của mọi người lại bay lên không trung.
Mọi người kêu lên nhưng lại chẳng có cách nào cả, đành trơ mắt nhìn bão tuyết bay về phía tầng mây bập bềnh.
Khuôn mặt Trần Sơ biến sắc: “Ông định làm gì?”
Diễm Minh Hiên nổi điên: “Bên trong bão tuyết còn phong ấn do chủ nhân của lửa để lại, để tao xem xem nếu không có nó thì mày định phong ấn bão tuyết ra sao.”
Dứt lời, Diễm Minh Hiên đang ở giữa trận đột nhiên phóng ra một sức mạnh nguyên tố đánh vào bão tuyết, một cột lửa vọt lên trời, rực sáng cả nhân gian.
Đó là chủ nhân của lửa – một trong hai mươi tám vì tinh tú của Vòm Trời, người đã dùng cả tính mạng của mình để phong ấn bão tuyết.
Trần Sơ trơ mắt nhìn phong ấn vỡ tan, bão tuyết lại rơi xuống mặt đất.
Sau khi Diễm Minh Hiên giải phóng sức mạnh để phá hủy phong ấn, nguyên tố gió do Trần Sơ hóa thân cuối cùng đã mạnh hơn tuyết, toàn bộ sức mạnh đã hội tụ và tấn công dồn dập, sau tiếng “Ầm” vang dội, tuyết đã hoàn toàn bị trừ khử khỏi đất trời. Giờ đây, Diễm Minh Hiên – chủ nhân của tuyết đã chẳng thể hóa thành người được nữa, hắn sẽ bị quy tắc của Trái Đất sắp xếp lại và chuyển hóa thành nguyên tố tuyết thuần túy.
Trong phút chốc, tuyết trên toàn bộ thế giới đã ngừng lại, ngoại trừ tỉnh Hải vẫn đang chìm trong bão tuyết.
Giữa hư không, chỉ còn lời nguyền rủa độc địa của Diễm Minh Hiên: “Trần Sơ, tao hóa thành tuyết ở Trái Đất, mày cuối cùng cũng sẽ biến thành gió ở Vòm Trời, tao và mày đi đâu cũng như nhau. Ha ha ha ha ha ha…”
Trần Sơ lại quay về hình người, anh chỉ hơi ngẩn ra rồi bay xuống đất.
“Anh Trần Sơ kìa, anh Trần Sơ thắng rồi.” Lâm Xuân hưng phấn hét lên, không đợi Trần Sơ đáp xuống đất đã chạy ra phía sau đụn tuyết, vụt đến nơi anh.
Các thành viên tổ sáu ai cũng mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.
“Trần Sơ thắng rồi.” Trưởng ban Quan nhìn Trần Sơ bay từ trên trời xuống, báo tin cho Tiêu Văn không nhìn thấy gì. Sau đó anh đi cùng Tiêu Văn đến chỗ Trần Sơ.
Trần Sơ ngồi xổm xuống, cầm bão tuyết trong tay, đó là viên tinh thể băng hình ngôi sao sáu cánh, nó trong suốt, đẹp vô cùng.
“Anh Trần Sơ.” Lâm Xuân gọi từ phía xa xa.
Trần Sơ nghe thấy giọng cô, bàn tay anh siết chặt lại, tinh thể băng hòa vào cơ thể anh, trôi theo dòng máu chảy đến trái tim anh.
Sau khi làm xong hết thảy mọi thứ, anh mới quay người lại, mỉm cười với cô gái đang chạy ào đến bên anh. Sau lưng cô, tuyết bay ngợp trời đã rút lui, ánh nắng lâu lắm rồi mới xuất hiện, xuyên qua từng tầng mây rọi xuống đất trời, rực rỡ tựa như nụ cười của cô lúc này.
– Tuyết ngừng rơi rồi à?
– Bão tuyết bị phong ấn?
– Tốt quá rồi!
Ở nơi xa xa kia, mọi người không kìm được mà reo hò.