Nguyễn Mộ Tình còn chưa hết bàng hoàng, hai tay tuỳ tiện đẩy vào ngực Lưu Hồng Huy: “Ngươi, ngươi buông ta ra.”
Chú ý tới ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc phát hiện không biết từ lúc nào cúc áo trên người của mình đã bị cởi ra, vội vàng đưa tay lên che lại, tay áo rộng tung bay.
Lưu Hồng Huy nắm lấy cánh tay của nàng ta, nhìn chằm chằm vào những dấu vết ngược đãi chi chít ở phía trên, trong mắt bốc lên hai ngọn lửa: “Hắn ta lại đối xử với nàng như vậy!”
“Không phải hắn ta làm, là ta, là do ta tự va phải.”
Nguyễn Mộ Tình hoảng hốt lo sợ đỏ hết cả mặt, dùng sức kéo cánh tay của hắn ra: “Ngươi mau buông ta ra, để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì!”
“Tự va phải!” Lưu Hồng Huy cười lạnh lùng một tiếng, mặc kệ nàng ta giãy giụa, hắn xắn hai tay áo lên, liền sau đó kéo tà áo phía trước của nàng ta xuống, lộ ra một nửa bờ vai trắng mịn và chiếc áo lót: “Nàng nói cho ta biết, nàng bị va vào đâu mà thành ra nông nỗi này?”
Hắn là nam nhân, sao có thể không hiểu những dấu vết này là từ đâu mà ra, nghĩ đến nữ nhân mình muốn mà không có được lại bị ngược đãi như vậy, Lưu Hồng Huy trong mắt hiện lên một vẻ hung ác.
Nguyễn Mộ Tình không đề phòng hắn sẽ kéo y phụ của mình, sửng sốt liền nắm chặt cổ áo lại, nước mắt lưng tròng, hung hăng đá hắn một cái: “Sao ngươi có thể, sao có thể làm như vậy. Tại sao ta phải giải thích với ngươi, ngươi là gì của ta chứ?”
Nhận ra mình đã mất bình tĩnh, Lưu Hồng Huy mím môi.
Nguyễn Mộ Tình suy sụp khóc lớn lên: “Ta không cần ngươi quan tâm, mau thả ta ra, thả ta ra. Nếu có người nhìn thấy, bọn họ sẽ lại chửi ta là hồ ly tinh. Cho dù có chuyện gì xảy ra, người mà bọn họ chửi đầu tiên chính là ta, người bị mắng thậm tệ nhất cũng chính là ta.”
Lưu Hồng Huy năm ngón tay co quắp lại, buông nàng ta ra, đưa ra một chiếc khăn tay: “Đừng khóc nữa.”
Nguyễn Mộ Tình nức nở liếc nhìn hắn, cầm lấy chiếc khăn tay màu xanh nước biển, lau nước mắt, lau khô xong nước mắt lại chảy ra, chảy ra rồi lại lau.
Lưu Hồng Huy chưa từng thấy nữ nhân nào khóc nhiều như vậy, nhưng hắn không thấy chán ghét, đợi khi nàng ta bình tĩnh lại, hỏi: “Thẩm Khắc Kỷ luôn đối xử với nàng như vậy sao?”
Nghe vậy, Nguyễn Mộ Tình liền tái mặt, vội vàng lắc đầu: “Không phải vậy, gần đây tâm trạng hắn ta không tốt, trước kia, trước kia hắn ta không như vậy, chỉ là gần đây tâm trạng không tốt, qua một khoảng thời gian nữa thì sẽ ổn định lại thôi.”
Lưu Hồng Huy nghĩ đến bài thơ mà nàng ta đã làm, khó trách nhìn thấy vài cành hoa sẽ bị xúc động: “Hắn ta đã đối xử nàng như vậy, nàng còn muốn bênh vực hắn ta sao?”
Nguyễn Mộ Tình cười cay đắng nói: “Hắn ta chỉ là tâm trạng không tốt, không hề cố ý, sau này sẽ không như vậy.”
“Ở chỗ này là vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, không phải chỉ là một lần. Nếu như Thẩm Khắc Kỷ không vượt qua được chuyện này, rất có thể một ngày nào đó nàng sẽ bị hắn ta giế t chết ở trên giường.”
Nguyễn Mộ Tình vừa xấu hổ vừa khó chịu, đỏ mặt mắng: “Không cần ngươi quản, ta không cần ngươi lo việc của ta. Phục Lễ chắc chắn sẽ tốt trở lại, cho dù cả cuộc đời này hắn ta không thể vượt qua, ta cũng sẽ chấp nhận.”
Lưu Hồng Huy th ở dốc, ánh nhìn vô ý đập vào lồ ng ngực đang phập phồng vì tức giận của nàng ta, nơi đó vạt áo vẫn chưa kịp cài khuy đã mở rộng ra trước mắt nàng ta, lộ ra chiếc áo lót màu son đỏ và làn da mềm mịn phủ đầy những vết yêu, bóng bẩy, khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Lưu Hồng Huy ánh mắt hơi nhìn chằm chằm.
Nguyễn Mộ Tình nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện một lần nữa quần áo của mình bị xộc xệch, kinh ngạc kêu lên một tiếng, xoay người lại, vội vàng cài lại cúc áo.
Lưu Hồng Huy đứng phía sau không nhịn được giật giật cúc áo, chỉ cảm thấy dưới bụng như có lửa bùng cháy, không ngừng đốt cháy lên, nóng đến mức toàn thân thấy đau.
Nguyễn Mộ Tình đang cài cúc áo đột nhiên bị ôm từ phía sau, nàng ta kêu lên một tiếng, còn chưa kịp kêu lên tiếng thứ hai thì đã bị bịt miệng, trong chốc lát bị hắn quật ngược xuống bãi cỏ dễ như trở bàn tay. Lưu Hồng Huy như một con dã thú đói bụng hung hăng, đ è xuống.
Con mèo hoang trên cây đúng lúc kêu hai tiếng.
Bên dòng nước, trò chơi Khúc Thuỷ Lưu Thương với không khí rộn ràng, Thẩm Khắc Kỷ với bài thơ “Xuân Giang Vãn Cảnh” làm lòng người xao xuyến, thơ thì là một bài thơ hay nhưng nhân phẩm của thi nhân khiến người ta khó diễn tả.
“Hay lắm, trong thơ có họa, trong họa có thơ, tuyệt vời!”
Nhưng đối với một số người, há có thể phế bỏ văn vì người, bên cạnh đó, còn nhiều người có thể hiểu cho Thẩm Khắc Kỷ, mặc dù về mặt đạo nghĩa có phần thiếu hụt, nhưng hãy đặt mình vào vị trí của người mà nghĩ xem. Làm gì có người nam nhân nào chủ động vạch trần khuyết điểm đó của mình, nam nhân nào lại không yêu mỹ nữ, người tiểu thiếp kia của Thẩm Khắc Kỷ là một báu vật tài mạo song toàn, hắn ta không kìm chế được cũng là điều có thể hiểu và tha thứ.
Có người khen thứ nhất thì sẽ có người khen thứ hai, thứ ba. Chưa kể, bài thơ này chắc chắn là một bài thơ hay, đáng để được khen ngợi.
Nhiều người không khỏi nhìn sang A Ngư cũng đang có mặt ở đó, rất muốn biết cảm giác của nàng khi đối diện với người trượng phu tài hoa như vậy, nàng có chút hối hận nào không?
A Ngư vẫn giữ nguyên nụ cười, cảm tưởng của nàng chính là ván quan tài của cư sĩ Tô Đông Pha sắp không đậy được nữa rồi.
“Thế Tử Vinh Vương, xin dám hỏi một câu, bài thơ này có phải do ngươi tự nghĩ ra không?”
Xuất hiện một sự không hài hoà trong câu hỏi đâm chọt.
Danh Sách Chương: