An vương vội vã trở về, sau khi biết được ngọn nguồn lập tức nổi trận lôi đình. Quả là hồ nháo!
An vương chỉ vào Tấn Dương quận chúa đang lấm lem nước mắt, làm thế nào cũng không thể liên tưởng những từ 'hủy trong sạch đoạt nhân duyên' của người ta với nữ nhi ngay thẳng thuần lương. Theo ông ta, nữ nhi của ông ta vừa ngây thơ đơn thuần lại tốt bụng, làm sao có thể làm một chuyện vô liêm sỉ đến như vậy.
Nếu không phải sự thật đã bày ra trước mắt, quả thật An vương cũng sẽ không thể tin được, đây là chuyện nữ nhi thiên kiều bách sủng của mình có thể làm ra.
Cho dù là muốn cướp nam nhân, dùng cách minh đoạt quang minh chính đại của hoàng gia quận chúa cũng đáng tự hào hơn làm ra loại thủ đoạn bỉ ổi này. Từ xưa đến nay, không phải không có những công chúa, quận chúa ép phu thê người ta hoà li.
An vương đè nén lửa giận: "Tuyên Bình Hầu, phụ thân của Nhan Gia Dục, hơn mười năm trước đã cứu ta một lần trên chiến trường, ngươi biết không?"
Tấn Dương quận chúa co rúm lại chui vào trong lòng An vương phi, nàng ta ái mộ Lục Minh Viễn, làm sao có thể không tìm hiểu rõ về vị hôn thê Nhan Gia Dục của Lục Minh Viễn. Sau khi biết Nhan Gia Dục và nhà mình còn có phần quan hệ sâu xa này, nàng ta do dự rối rắm rất lâu, nhưng vẫn thật sự không buông bỏ được.
"Để người ta biết ngươi muốn hủy hoại sự trong sạch của nữ nhi Nhan thị, còn đoạt nhân duyên của nàng, toàn bộ An vương phủ chúng ta đều sẽ bị người ta châm chọc sau lưng." An vương tức giận đến mức vểnh râu lên, dù cho mười mấy năm về trước, nhân tình của ông ta cũng không hề kém cạnh. Nhưng một khi xảy ra chuyện, chắc chắn có người nói chuyện này ra ngoài, An vương phủ bọn họ sẽ bị người ta nói là loại vong ân phụ nghĩa, hà khắc với cô nhi của công thần.
"Có phải tên Lục gì đó... Lục gì đó dạy ngươi làm như vậy không, chính hắn ta không dám gánh vác tội danh phá bỏ hôn ước, cho nên mới xúi giục ngươi bày mưu tính kế." Người làm cha vẫn không muốn tin nữ nhi của mình hư hỏng như vậy, ông ta tình nguyện tin rằng nữ nhi bị người ta dạy hư.
"Không phải, không có, hắn ta không có." Tấn Dương quận chúa lại bật khóc, nàng ta sốt ruột hoảng hốt bảo vệ người trong lòng: "Phụ vương, đây đều là chủ ý của một mình con, hắn ta hoàn toàn không biết gì hết, là con làm cho hắn ta. Hắn ta cũng khuyên con nên buông bỏ, nhưng là do con không thể bỏ hắn ta. Con biết sai rồi, là tại con quá mù quáng."
Tấn Dương quận chúa khóc đến mức như đứt từng khúc ruột, An vương câm nín thở phì phì phất tay áo đi tìm Lục hoàng tử. Hôm nay, không chỉ An vương phủ bọn họ mất mặt, mà Lục hoàng tử cũng xảy ra chuyện lớn. Lục hoàng tử dễ lừa gạt, nhưng cha Lục hoàng tử không dễ lừa gạt.
Lục hoàng tử đang ngủ ngon, hắn ta phải uống không ít rượu để thêm can đảm, hơn nữa còn làm chuyện kia, cả người vừa say vừa mệt mỏi, sau khi thời khắc căng thẳng nhất qua đi, hai mắt lập tức nhắm lại tiến vào mộng đẹp.
Trông thấy An vương, Nội thị hầu hạ Lục hoàng tử bèn nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn ta.
Lục hoàng tử vẫn ngủ ngon không nhúc nhích chút nào.
An vương tưởng như sắp ngất đi, ông ta lo lắng sứt đầu mẻ trán, sốt ruột đến bốc hỏa, vậy mà tên Lục hoàng tử này, một trong những kẻ đầu sỏ gây ra chuyện lại ngủ say như chết, thoạt nhìn còn ngủ rất ngon, dáng vẻ vô tâm vô phế này như chọc nát ống phổi của An vương.
Lục hoàng tử là nam tử, vậy nên loại chuyện mất mặt như thế này không có hại, hơn nữa hắn ta còn có thân phận hoàng tử hộ thể, lại là một tên lêu lổng không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, tất nhiên có thể ngủ được. Nhưng danh tiết của nữ nhi nhà ông ta đã bị hủy hoại, nửa đời sau cũng bị hủy theo, nào có ai cam nguyện cưới một nữ tử loạn luân cùng đường huynh chứ!
An vương cắn răng: "Gọi hắn ta dậy!"
Nội thị dùng sức đẩy vài cái, Lục hoàng tử vẫn bất động như núi, còn mất kiên nhẫn tát người ta một cái sau đó trở mình.
Sau một hồi lăn lộn lấy nước lạnh rửa mặt, sau đó lại rót canh giải rượu, cuối cùng cũng đánh thức được Lục hoàng tử đang ngủ như heo chết.
Vừa mới mở mắt ra, vẻ mặt Lục hoàng tử vẫn còn mờ mịt, sau khi đối diện với gương mặt đen như than của An vương, hắn ta nhảy dựng khỏi giường như một con cá chép lộn mình: "An... An Vương thúc."
Thì ra hắn ta còn biết sợ, biết chột dạ, An vương khổ sở đè nén xúc động muốn bóp ch3t hắn ta: "Lục điện hạ, chúng ta tiến cung thỉnh tội với bệ hạ đi thôi."
Chuyện này náo loạn lớn như vậy, danh dự hoàng thất bị tổn hại. Sớm muộn gì hoàng đế cũng sẽ biết, nói không chừng hiện giờ hoàng đế đã biết, thay vì để cho người khác thêm mắm dặm muối, thà rằng bọn họ chủ động tiến cung thỉnh tội, tranh thủ được xử lí khoan hồng.
Lục hoàng tử rụt cổ nuốt nước miếng.
Hoàng đế đã nghe nói rồi, là Trình Yến nói cho ông ấy biết. Trình Yến không tham gia tiệc Quế Hoa hôm nay, cũng không thể cản trở hắn biết được, hắn vốn đang là tai mắt của hoàng đế, nắm quyền cao chức trọng ở trong An vương phủ, tự nhiên cũng có sắp xếp.
Trong lúc An vương cùng Lục hoàng tử còn đang trên đường tiến cung, Hoàng đế đã biết được ngọn nguồn của toàn bộ sự việc. Hoàng đế muốn dùng một cái tát tát chết Lục nhi tử, nó thiếu nữ nhân đến mức nào mà phải dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để mưu đoạt nữ tử.
Còn cả chất nữ Tấn Dương này, vẫn luôn cho rằng nàng ta là một cô nương tốt thông minh hiểu chuyện. Nhi tử của mình tự mình hiểu rõ, lão Lục có chút thấu đáo, lá gan cũng không lớn, đầu óc lại không thông minh, nếu không phải Tấn Dương châm ngòi thổi gió, chắc chắn lão Lục không thể nghĩ ra được chủ ý này.
Lúc cao tổ hoàng đế nghèo hèn, lão Hầu gia Nhân gia dốc hết gia sản tương trợ, mà tiền nhiệm Tuyên Bình Hầu vì cứu An vương bị vây nhốt nên mới hy sinh. Vậy mà chỉ vì tư tình nhi nữ, bèn dùng loại thủ đoạn hạ lưu này hại công thần. Nếu truyền ra ngoài, trái tim của những lão thần khai quốc kia cũng sẽ đau đớn.
Thay ngươi đấu tranh giành thiên hạ, lại bán mạng vì ngươi, kết quả là gì, con cháu còn bị ngươi chà đạp, ngẫm tới đây, hoàng đế cũng cảm thấy đỏ mặt.
"Lão Lục đúng là một tên không biết trời cao đất dày." Hoàng đế vỗ đùi: "Và cả Tấn Dương nữa, xưa nay vẫn cho rằng nàng ta là người tốt, không ngờ còn có thủ đoạn tâm cơ đến nhường này, may mắn không đính ước cho ngươi."
Cháu ngoại trai cũng không còn trẻ, đại cô nương Lương Quốc Công phủ cũng đã mất gần ba năm. Ba năm trước điều tra được rõ ràng, bởi vì mối hôn sự mà đại cô nương Lương Quốc Công phủ bị kế muội nàng hại chết, trong lòng cháu ngoại trai hổ thẹn, bèn nói ba năm không đón dâu, tận tâm tận ý vì đại cô nương Lương Quốc Công phủ.
Hoàng đế không lay chuyển được hắn nên chỉ đành chấp nhận, thật vất vả cuối cùng kỳ hạn ba năm này đã đến, Hoàng đế bèn bắt đầu quan tâm đ ến hôn sự của hắn. Hoàng hậu có nhắc tới Tấn Dương, ông ấy cảm thấy có thể cân nhắc suy xét, may mắn còn đang suy xét.
Trình Yến liếc mắt, sao hắn có thể không biết chuyện này.
Danh Sách Chương: