Bất quá, hắn vẫn có chút để tâm, mỗi ngày cần mẫn phái người chạy tới kiểm tra phòng thí nghiệm.
Hôm nay, mới 24 giờ kể từ lúc đám người Diệp Tố một lần nữa bắt đầu tiến hành thực nghiệm, lập tức có người báo cáo với Leopold: "Bọn họ đưa ra yêu cầu, muốn mười lăm bộ trang phục phòng lạnh."
"Trang phục phòng lạnh?" Leopold hỏi lại: "Bọn họ muốn trang phục phòng lạnh để làm cái gì?
"Theo lời bọn họ, là để làm thực nghiệm."
Leopold sắc mặt do dự, hướng phía phòng thực nghiệm mà đi.
Giải thích với hắn là Lý Hoằng Hậu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chúng ta phát hiện, muốn tróc ký sinh nguyên tố ngoài điện áp ra, còn cần nhiệt độ thấp. Nhưng cơ chế hoạt động cụ thể ra sao, còn cần thực nghiệm thêm. Chúng ta cần một hoàn cảnh nhiệt độ thấp để quan sát tình huống nguyên tố ký sinh, điều này nói có lẽ ngươi hiểu không rõ, nếu ngươi không yên tâm, có thể để tiến sĩ Miranda tới nghe ta giải thích một chút."
Nói đến tiến sĩ Miranda, mấy người phía sau Lý Hoằng Hậu liền biểu tình phức tạp mà rũ xuống ánh mắt. Tiến sĩ Miranda là ân sư của bọn họ, gọi là người dẫn đường quan trọng nhất với mọi thành tựu hóa học của bọn họ cũng không quá. Nhưng trải qua sự tình mấy ngày hôm trước, bọn họ cũng hiểu, tiến sĩ Miranda và Leopold là cùng một giuộc, đều có mắt không tròng với việc cầm tù bọn họ ở đây (ý là lờ đi, thản nhiên chứ không phải theo nghĩa "có não không dùng" đâu nha). Bọn họ một bên không thể tin nổi tiến sĩ Miranda lại là người không thể phân biệt trắng đen như vậy, một bên lại cảm thấy thực có lỗi khi mình trái ngược với ước muốn lúc tuổi già của tiến sĩ.
Leopold đương nhiên là mời tiến sĩ Miranda lại đây xem tình huống.
Học thức tiến sĩ Miranda quả thực là uyên bác của uyên bác, nhưng cũng không hiểu rõ về nguyên tố ký sinh như Diệp Tố, Diệp Tố học được từ Tinh tế thế giới một số lý luận về nhiệt độ thấp, tùy tiện lấy ra hai ba điều cũng đủ hù người, lại qua lời thuyết phục son sắt của Lý Hoằng Hậu, càng đầy lực thuyết phục.
Sau khi Miranda già nua lâm vào một hồi trầm tư, hai mắt vẩn đục mới nổi lên gợn sóng rõ ràng, nàng gật đầu với Leopold nói: "Phối hợp bọn họ."
Có Miranda giám định, Leopold không còn gì không yên tâm, lập tức triệu Benedict tới, để hắn tạm thời đi theo Lý Hoằng Hậu, phụ trách kiến tạo phòng đông lạnh.
"Tiến sĩ......" Khi tiến sĩ sắp được trợ thủ đẩy khỏi phòng thí nghiệm, phía sau Lý Hoằng Hậu có một người không nhịn được hô lên.
Tiến sĩ Miranda thở dài nhẹ khó phát hiện ra, trợ thủ truyền đạt lại lời nàng: "Một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu tiến sĩ."
Từ đầu đến cuối, tiến sĩ Miranda cũng không quay đầu lại liếc nhìn những người đã từng là học sinh của mình một cái, nàng nhẹ nhàng phất tay, trợ thủ lập tức đẩy nàng rời đi.
Vài tên học sinh của nàng đối diện nhau một lát, đều toát ra thần sắc thất vọng. Bọn họ có lẽ sẽ hiểu tiến sĩ Miranda, nhưng tuyệt đối không thể đồng tình, bọn họ chấp nhất, phụng hiến vì hóa học, nhưng mà tại sao hóa học lại tồn tại? Tiến sĩ Miranda từng dạy bọn họ, sở dĩ ngành học của nhân loại bao gồm hóa học, là để xúc tiến văn minh phát triển. Hóa học là một ngành học độc lập, nhưng nó không phải một văn minh độc lập, nó luôn cùng một nhịp thở với nhân loại, muốn học tốt hóa học, phải học được mục tiêu của khoa học — là vì phát triển cùng truyền thừa văn minh nhân loại.
Nếu bởi chấp nhất với hóa học mà mất đi bản tâm ban đầu của mình, người nghiên cứu sẽ tạo ra thành tựu nhiễm oán khí, khiến hóa học tiến bộ mà phát ra lừa gạt cùng bạo lực, chẳng lẽ không phải lẫn lộn đầu đuôi sao?
Bọn họ nhớ rõ lời Miranda từng nói, nhưng bản thân nàng lại quên mất.
Có lẽ là thật sự già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa.
"Tiến sĩ." Một người học sinh thân cận Miranda nhất — hắn đã không còn trẻ, tóc đầy hoa râm, nếp nhăn loang lổ. Nhưng giờ phút này, ánh mắt hắn trở lại thời tuổi trẻ khí thịnh của mình, tràn đầy ý chí cùng hào khí, "Ta sẽ tiếp tục nghe lời chỉ điểm của ngươi."
Miranda dường như cuộn tròn lại trong xe lăn, được trợ thủ đẩy đi càng lúc càng xa.
Mọi người thu lại ánh mắt đặt trên cửa, đều trầm trọng mà rũ xuống. Ngay sau đó, bọn họ lại tràn ngập ý chí chiến đấu, bắt đầu kế hoạch bí mật của mình, tiến tới, để họa một bút rực rỡ mà quang minh chính đại trên trang sử hóa học.
Leopold cùng Benedict không thể nói không quan tâm đến nghiên cứu nguyên tố ký sinh, phàm là vấn đề liên quan tới thực nghiệm, vô luận Lý Hoằng Hậu Diệp Tố bọn họ yêu cầu dụng cụ thiết bị hoặc vật gì khác, đều sẽ nhanh nhất mà vận chuyển tới.
Mà lần này bọn họ cần phòng đông lạnh, lại một lần nữa thể hiện lực chấp hành siêu cường của Benedict cùng bộ đội cấp dưới. Dường như chỉ trong một buổi sáng, bọn họ liền đả thông phòng thí nghiệm với phòng cách vách.
Phòng cách vách nguyên bản là kho hàng tạp vật, sau khi dọn sạch sẽ, liền lắp đặt nhiều máy làm lạnh công suất lớn. Sau thi tương liên cùng phòng thí nghiệm, lại lắp đặt cửa điện tử cảm ứng ở chỗ tiếp giáp, hiệu quả cách nhiệt thực không tồi, nhiệt độ thấp sẽ không ảnh hưởng tới người trong phòng thí nghiệm.
Đợi Benedict điều chỉnh thử máy làm lạnh, rốt cuộc cũng đưa tới trang phục phòng lạnh Diệp Tố bọn họ chân chính chờ, mỗi người một bộ.
Mọi người vội vàng ép xuống sự vui mừng vào lòng, kế hoạch đào vong đã hoàn thiện bước đầu tiên, bọn họ sau đó lại biểu hiện tâm bình khí hòa mà tiếp tục làm thí nghiệm. Benedict yên lặng nghe một lát, phát hiện mình nghe một chút cũng không hiểu, mới bỏ đi ý định nghe lén, chỉ nói: "Nhóm giáo thụ nếu còn yêu cầu gì cứ nói, chúng ta sẽ đem hết toàn lực mà xây ra phòng thí nghiệm tốt nhất toàn cầu cho các vị, hy vọng sớm ngày nghe đến tin vui của nhóm giáo thụ."
Benedict liếc khóe mắt nhìn Tiếu Thừa ăn không ngồi rồi một góc đang cầm giấy thử pH nghịch chơi, vốn định nói gì đó, sau đó lại ngẫm lại, lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm.
Leopold vẫn trông giữ thực nghiêm Lý Hoằng Hậu bọn họ, cứ cách ba giờ lại phái một người tới kiểm tra xem xét, rồi trở về báo cáo tình huống, mà Benedict sẽ xuất hiện mỗi lúc mang cơm tới.
Đây đúng là nan đề lớn nhất trong kế hoạch chạy trốn. Muốn ăn mòn một cái động trên vách tường, hơn nữa tiếp tục dựa vào dung băng dịch mà hòa tan ra một cái cầu thang, thời gian ngắn không thể hoàn thành được, theo ước tính ban đầu của bọn họ, ít nhất cần hơn ba mươi tiếng đồng hồ. Làm thế nào để tránh được tai mắt đám người Benedict, trở thành nan đề khiến bọn họ đau đầu.
Ví thế ý tưởng phòng đông lạnh liền lóe linh quang trong đầu bọn họ, còn thuận tiện giải quyết được trang phục phòng lạnh sau khi trốn ra, đồng bạn Tiếu Thừa nếu không thể tìm được bọn họ ngay lập tức, cũng có thể chống đỡ được đến lúc cứu viện tới.
Thời gian kế tiếp, Benedict có thể thấy người trong phòng thí nghiệm chia làm hai nhóm, một số người không ngừng làm thực nghiệm trong phòng thí nghiệm, đủ loại chất rắn lỏng khí đủ mọi màu sắc sinh ra phản ứng hóa học thập phần huyễn mỹ; mà một số người khác sẽ mặc trang phục phòng lạnh tiến vào phòng đông lạnh.
Benedict lúc đầu còn tiến vào phòng đông lạnh xem bọn họ đến tột cùng đang làm gì, sau hai ba lần, Benedict liền không có hứng thú nữa. Một đám người dường như đờ đẫn mà nhìn chằm chằm số liệu biến hóa — trong mắt Benedict, hắn căn bản không thấy có gì biến hóa, hơn nữa lại cực kỳ nhàm chán, một lần xem là xem tận mấy tiếng, sau đó ra ngoài nói một đống danh từ chuyên nghiệp cùng đám người còn lại, Benedict nghe đến đầu đầy mịt mờ.
Sau đó, Benedict cũng lười tiếp tục tiến vào phòng đông lạnh. Mỗi lần cũng chỉ đi dạo trong phòng thí nghiệm, mà Tiếu Thừa luôn ngồi xổm một góc, ăn không ngồi rồi. Cảm giác tồn tại của hắn ngày càng thấp, thấp đến mức, Benedict cũng không cố ý để tâm hành tung của hắn nữa, ngẫu nhiên liếc mắt thấy, cũng chỉ đảo qua.
Hắn thế nào cũng không tưởng tượng được, trong phòng đông lạnh, vách tường gần sông băng kia đã liên tục bị ăn mòn, kim loại có cứng rắn ra sao cũng vô pháp chịu được ngày nối đêm ăn mòn, bị xuyên thủng chỉ là vấn đề thời gian.
Diệp Tố cùng Lý Hoằng Hậu bọn họ dường như cũng lâm vào thực nghiệm ngày nối đêm, đương nhiên không phải là tróc nguyên tố ký sinh như Benedict và Leopold nghĩ, mà là để tìm tỉ lệ hoàn mỹ cho dung băng dịch.
Rốt cuộc khi nghiên cứu dung băng dịch tiến vào giai đoạn quyết định, Diệp Tố mới nhẹ nhàng thở ra, định ngủ một giấc, sáng mai lại tinh thần no đủ mà làm một bước thực nghiệm cuối cùng.
Hơn nữa, Diệp Tố nghĩ, mình ở Tinh tế thế giới cũng đã không tỉnh gần hai ngày, trước khi hắn ngủ thấy Hàn Nghiệp mới trở về, không biết có sốt ruột hay không, còn phải tìm cái lý do giải thích dị trạng của mình.
Diệp Tố vừa nằm lên giường, liền mệt mỏi lập tức ngủ, ngay cả lý do cũng chưa kịp nghĩ.
"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, muốn làm chúng ta gấp chết a!"
Diệp Tố mông lung nghe được thanh âm Moka lão sư, dùng sức mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy mặt Moka vừa vui vừa gấp, Diệp Tố nhìn nhìn xung quanh, không thấy Hàn Nghiệp.
Diệp Tố lưu loát ngồi dậy, nói: "Ta không sao."
"Ngươi lúc này có nói không sao, ta cũng không có khả năng tin." Moka thở phì phì nói, "Ngươi đừng nhúc nhích, đợi lát nữa kiểm tra thân thể cho ngươi."
"Được rồi." Lực cánh tay Moka quá cường, Diệp Tố bị hắn mạnh mẽ nhét về trong chăn.
Moka lại nhét quang não cho Diệp Tố: "Mau mau gửi tin báo bình an cho Hàn Nghiệp, bằng không hắn thật sự gấp đến chết."
"Hiện tại Hàn Nghiệp ở đâu?" Diệp Tố một bên cúi đầu gõ quang não một bên nói.
"Trên đường về Hoa Đô tinh." Moka tức giận nói, "Buổi chiều hôm qua mới rời đi, trước khi đi còn ngàn lần vạn lần dặn dò, bắt ta khi ngươi tỉnh phải để ngươi gọi điện cho hắn đầu tiên. Buổi sáng hôm qua án Lý Mặc mở phiên tòa, phán tù chung thân, hắn đương nhiên lựa chọn chống án, hơn nữa yêu cầu lập tức đến Hoa Đô tiến hành nhị thẩm. Hàn Nghiệp cùng Kiều Nguy Nhiên trải qua điều tra, hoài nghe đại nhi tử Lý Mặc đã thông đồng cùng người nào đó, để hải tặc cứu Lý Mặc ra trên đường về Hoa Đô tinh, hai người bọn họ đành che giấu tung tích cùng đi theo về Hoa Đô tinh.
Diệp Tố gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, trò chuyện bên này vừa phát ra thỉnh cầu, bên kia liền lập tức chuyển tiếp được.
Màn hình xuất hiện Hàn Nghiệp rõ ràng mang theo nôn nóng, bối cảnh là sao trời vô ngần, Hàn Nghiệp vẫn đang trên đường.
Nhìn thấy Diệp Tố thanh tỉnh, đuôi lông mày căng chặt của Hàn Nghiệp cuối cùng cũng hạ được xuống, ngữ khí cũng không tự giác mà ôn hòa hơn nhiều, tuy rằng lời nói vẫn nhàn nhạt như trước, "Ngươi tỉnh?"
"Ân." Diệp Tố trong lòng mạc danh có chút vui vẻ, "Xin lỗi, để ngươi lo lắng."
Hàn Nghiệp nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ngươi tạm thời nghỉ ngơi tại biệt thự, thực mau sẽ có đội chữa bệnh Hoa Đô tới Tây Đô xem bệnh cho ngươi, chính là những người xem bệnh cho ngươi lần trước ở Tát Luân tộc. Có lẽ sẽ tạo thành tổn hại nhất định cho thân thể ngươi, nhưng để tra rõ nguyên nhân bệnh, ắt không thể thiếu, hy vọng ngươi có thể hiểu."
Diệp Tố ngẩn ra một chút, hắn biết mình không có bệnh, cũng không biết nên giải thích thế nào, đành phải hàm hồ nói: "Ân, ta sẽ phối hợp."