Thỏ trắng nhỏ vừa lên đài liền khiến Niệm Khanh hai mắt tỏa sáng, hai tay không tự giác nắm lấy mặt tiểu la lị, thịt phúng phính, thật đáng yêu!
Niệm Khanh coi như đã gặp nhiều mỹ nữ dễ nhìn, loại la lị chưa trổ mã cũng gặp không phải chỉ một hai cái, thử nghĩ xem nữ tử trong hoàng cung có người nào không phải là mỹ nhân? Loại la lị cũng không ít, đều là cung nữ dự bị, tuy nói như thế nhưng ai ai cũng là vạn dặm mới tìm được một, tuyệt đối là mỹ nhân bại hoại, nhưng so với tiểu cô nương trước mặt thì cái gì cũng đều là mây bay! Trước kia đều là rác, đều là rác hết!
Đương nhiên ngoại trừ Niệm Khanh thì ba nữ nhân khác cũng là một vẻ bị đáng yêu tác động đến, nhìn thấy tiểu la lị liền không nhịn được mà tình mẹ tràn ra.
- Haiz, đời này ta không có cơ hội sinh một tiểu hài tử đáng yêu như vậy - Du Lăng tỷ tỷ nhìn thấy tiểu la lị này liền không nhịn được cảm thán, dù nàng muốn sinh thì Tuyết Chi Lạc cũng không có năng lực này!
- Haiz - Ly Tuyệt cũng một vẻ vô cùng đau đớn, nếu có một tiểu hài tử đáng yêu như thế gọi mình là mẫu thân thì cũng không uổng cuộc đời này, nhân sinh cũng có thể coi như viên mãn.
Kỳ thật trước khi có tiểu la lị này, Ly Tuyệt và Du Lăng đều ôm ý niệm trong đầu rằng tiểu hài tử là quỷ đòi nợ, ngươi nghĩ xem, một cây cải đỏ đầu thì có thể biết cái gì? Vừa khóc vừa nháo, phiền muốn chết.
Nhưng sau khi Du Lăng đem con thỏ con về thì cái gì cũng cải biến. Trên đời sao lại có tiểu hài tử ngoan như vậy? Vì sao không phải là của ta! Bóp cổ tay thở dài! Đáng buồn nhất chính là đời này không có khả năng tự mình sinh tiểu hài tử, cho nên muốn nuôi la lị đáng yêu như thế, trên cơ bản là vọng tưởng.
Vị Triều thế nhưng thật ra không có cảm khái lớn như vậy, nàng vốn không thích tiểu hài tử, cũng chỉ có tiểu la lị này có thể khiến nàng có vài phần yêu thích, nếu đổi lại là tiểu hài tử khác thì khó có thể nói.
Niệm Khanh rất đồng cảm gật gật đầu, thông đồng với Hoa Chi Phá thì mình không có hậu nhân là chuyện thật vững chắc. Ngẫm lại đất phong này của mình, còn có bạc trắng bóng kia, chờ khi nào mình treo thì đất phong còn không bị hoàng gia thu hồi lại sao, thật có điểm không cam lòng!
Nghĩ như vậy đột nhiên có cảm giác như hiểu ra, các nàng không thể sinh thì hoàn toàn có thể nhận nuôi mà! Ngẫm lại bối cảnh của bốn các nàng đều là đại biểu cho tài phú trắng trợn, không có người thừa kế thì thật đúng là một vấn đề.
Muốn thu dưỡng cũng chỉ có thể dưỡng cái có thể hợp mắt mình, tựa như hoàng đệ Hoàng Phủ Nhân luôn lo lắng, lấy một con nối dòng từ trong thành viên hoàng tộc này mà con thừa tự, đây cũng không phải không thể.
- Kỳ thật chúng ta hoàn toàn có thể thu dưỡng nàng! - Niệm Khanh đập tay phải vào lòng bàn tay trái, nhìn về phía Vị Triều, Ly Tuyệt, Du Lăng, nói - Nếu chúng ta không thể có con nối dòng của chính mình thì vì sao không thu dưỡng một đứa mình thích? Y thuật của Vị Triều, ám khí của Ly Tuyệt, Ám Bộ của Du Lăng, bối cảnh hoàng gia của ta, các ngươi nghĩ xem bốn cành hợp nhất là cường thế đến thế nào? Còn có ai dám khi dễ nàng?
Ba người bị Niệm Khanh nói một phen làm chấn động, giống như bồ đề quán đỉnh, lập tức được khai sáng.
- Chuyện này... khó không thể! - Du Lăng quay đầu nhìn tiểu la lị ngây thơ không biết gì, cười rất gian trá - Bị bốn người chúng ta liên thủ bồi dưỡng, tiền đồ tương lai không thể đếm được!
- Đúng vậy, đến lúc đó tìm vài tức phụ quốc sắc thiên hương, chúng ta cũng có thể công thành lui thân! - Ly Tuyệt yên lặng nhìn tiểu la lị như thể đã thấy được cuộc sống tương lai, mắt cong thành một đường thẳng.
Vị Triều nghe xong buổi nói chuyện thì thiếu chút nữa đập đầu xuống bàn:
- "Vài"? - Tức phụ!
Ly Tuyệt một bộ đương nhiên:
- Làm nữ nhi kiêm truyền nhân của tứ đại hoa khôi chúng ta, sao có thể chỉ tìm một? Tức phụ, đương nhiên là càng nhiều càng tốt!
- Nói xem, nếu Loạn Loạn nhà ngươi tìm thêm một cái thì sao? - Du Lăng nói tiếp.
- Hừ hừ, ta liền làm thịt nữ nhân kia, dùng đầu của nàng làm thành Oanh Thiên Lôi đặt ở đầu giường của Nguyệt Chi Loạn - Ly Tuyệt chỉnh lại mái tóc đen của mình, thực tự nhiên nói - Nếu đổi thành Tuyết Chi Lạc thì sao?
- Giận chó đánh mèo, không tốt, không tốt! Nếu Tuyết Chi Lạc dám câu tam đáp tứ sau lưng ta, ta liền ném nàng ta vào Ám Bộ để huấn luyện, dù sao thân thể nàng ta thật sự yếu.
- Ngươi đây là giúp nàng hay là trừng phạt nàng?
- Ngươi cảm thấy nàng ta vào xong còn có thể ra sao? - Du Lăng bĩu môi, làm lão đại Ám Bộ, khi đó không phải là nàng muốn thế nào liền chỉnh như thế sao! - Vị Triều thì sao?
Vị Triều liếc mắt xem thường, dùng một loại ánh mắt ngươi-thực-nhàm-chán nhìn Du Lăng và Ly Tuyệt:
- Người phụ ta, không thể giữ! - Trước đây nàng còn có thể tiêu sái xoay người đi, mà nay nàng sớm đã đánh mất tâm, sao có thể tìm về?
- Các ngươi không thể quá tàn nhẫn như thế, sao có thể nói những lời máu me như vậy trước mặt tiểu hài tử? - Niệm Khanh cau mày, hạ người nói với tiểu la lị đang khó hiểu - Nếu sau này người ngươi thích phản bội ngươi thì hãy trói tên đó ở trên giường, tìm mười 'mỹ nữ' đầu đính sinh sang (nang lông trên đầu bị nhiễm trùng), cước đẻ lưu nùng (thối chân), miệng đầy mùi thối hầu hạ tên đó, có trái ngược thì mới có thể hiểu được cái tốt của ngươi!
Gió lạnh thổi sau lưng, Niệm Khanh, ngươi không phải là tàn nhẫn mà là khiến người ta sống không bằng chết! Bi ai thay Hoa Chi Phá, bên ngoài cái gì, hãy chết tâm này đi!
Bốn người nói nói cười cười, định ra chủ ý thu dưỡng tiểu la lị làm nữ nhi, bồi dưỡng một ngôi sao mới cho tương lai.
Đối với tiểu la lị mà nói, cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh nữa!
Thời điểm tứ cầm thú biết tin này thì rất phấn chấn. Sự vô sỉ của các nàng rốt cục cũng có người thừa kế. Ti bỉ, là giấy thông hành của người vô sỉ; cao thượng, là chữ khắc bia mộ của người thuần khiết. Đầu năm nay không cầm thú thì có thể tìm được lão bà như hoa như ngọc sao? Có thể ăn bám loại phú bà quốc sắc thiên hương có tiền sao?
Đương nhiên, nữ nhi cũng đã có, kết hôn còn xa sao? Các nàng cũng phải làm phụ thân rồi!
Giải quyết xong sự kiện nhận con gái, nghênh đón sự kiện nhóm cầm thú hy vọng cực khổ nhất: Thành thân! Ngoài thành thân thì còn có cái gì tốt mà kích động như vậy! Tuy rằng Hoa Chi Phá đã kết hôn qua một lần nhưng vẫn rất kích động, tứ cầm thú cùng nhau, đây chính là chuyện cả đời khó quên!
Tứ cầm thú và tứ hoa khôi, kết quả cuối cùng là gì?
Công bố đáp án.
Chính là cái gọi oan gia nên giải không nên kết, biến cán rìu thành tơ lụa. Đương nhiên đây là phương thức giải quyết bình thường. Giữ chặt bàn tay, đem người bắt cóc, đây mới là vương đạo hỡi các huynh đệ!
Vì cho 'nữ nhi' một đại gia đình đầy đủ, các hoa khôi quyết định gả cho tứ cầm thú, vì thế dẫn đến một hồi chuyện rung chuyển Ô Tô bắt đầu mở màn.
Các hoa khôi là thân phận gì? Người biết nội tình tự nhiên hiểu được, bốn nữ nhân này là đại sát tinh, chọc vào là phải chết; người không biết nội tình cũng rõ ràng, tứ đại hoa khôi này là hai đạo hắc bạch ăn thông, ai dám không nể mặt?
Vậy còn tứ cầm thú thì sao?
Là bốn hỗn đản đồ bỏ chỉ ăn chờ chết! Là tiểu bạch kiểm được các hoa khôi dưỡng ở Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu!
Mọi người có người ghen tị, có người thống hận, bội phục cũng không ít. Bọn họ đến tột cùng thông đồng lên tứ hoa khôi như thế nào? Đây là nhiệm vụ vĩ đại như thế nào! Không phải tứ hoa khôi mắt bị mù thì là tứ cầm thú che dấu quá sâu. Đương nhiên mọi người tình nguyện tin tưởng vế sau. Bởi vì nữ thần trong lòng sao có thể là mắt mù chứ! Sao có thể! Sao có thể chứ!
Danh Sách Chương: