Nguyệt Chi Loạn trong mơ màng trông thấy một đôi mắt trong suốt, trắng đen rõ ràng chiếu rọi vào khuôn mặt buồn ngủ của nàng, trong đêm đen mà lại làm loá mắt, khiến người ta kinh dị.
Nguyệt Chi Loạn vốn chưa tỉnh ngủ thì đôi mắt kia thiếu chút nữa dọa chết nửa cái mạng của nàng, mở ra miệng định kêu cứu thì đúng lúc này lại bị một bàn tay mềm mại bịt kín miệng, cảm giác quen thuộc khiến Nguyệt Chi Loạn thanh tỉnh không ít.
- Ưm...ưm...ưm... - Tiểu Tuyệt Nhi? Sao ngươi lại tới đây?
- Đừng kêu, giọng của ngươi mà kêu thì ai cũng nghe được! - Ly Tuyệt xem thường, nhẹ nhàng bỏ tay khỏi miệng Nguyệt Chi Loạn, thật là, vì sao ba người kia chưa bị sao mà ngươi lại bị bắt? Hại ta phải đi một chuyến.
Nhớ tới khi Nguyệt Chi Loạn mất tích, bản thân nàng chưa từng lo lắng đến vậy, nàng tức giận đến không có chỗ phát tiết. Một người bình tĩnh vô tâm như ta sao lại vì hỗn đản như ngươi mà đánh mất tâm tình nhiều năm đây? Thật là, lòng thật lạnh lẽo.
Nguyệt Chi Loạn nghe được giọng nói của Ly Tuyệt thì đã không còn buồn ngủ, lập tức có tinh thần:
- Tiểu Tuyệt Nhi, sao ngươi tìm được nơi này? - Cầm bàn tay nhỏ bé của Ly Tuyệt, vẫn là mùi hương như vậy, cảm giác mềm mại như vậy.
Ly Tuyệt thấy Nguyệt Chi Loạn không bị xây xước gì thì trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi:
- Đã đeo Tỏa Tình Hoàn của ta thì ngươi có thể chạy đi đâu? Cho dù là chân trời góc biển, chỉ cần ta muốn thì ta sẽ tìm được! - Nói xong, lấy từ trong lòng ra một cái hộp tròn nhỏ giống như la bàn, bên trong là một tiểu trùng siêu lớn - Trùng trong Tỏa Tình Hoàn đều là con cháu của nó nên ta tự nhiên là tìm được ngươi.
Nói nửa ngày, tóm lại đây là thiết bị định vị GPRS thời cổ đại! Tốt lắm rất cường đại! Xem ra đời này ta chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Tiểu Tuyệt Nhi. Nguyệt Chi Loạn cảm khái ngàn vạn lần, nhưng mà nàng vẫn nắm bắt cơ hội, đem chuyện của tiểu la lị và Ti Mộ nói cho Ly Tuyệt biết, người kia gật gật đầu, sau đó nhìn họ Nguyệt nào đó một cái rồi nói:
- Việc này ta đã biết, trước hết ngươi cứ ở đây, chờ thời cơ đến thì ta tự nhiên sẽ cứu ngươi ra ngoài.
- Tiểu Tuyệt Nhi, ngươi nhẫn tâm để ta một mình ở nơi này sao? - Ta không muốn một người lẻ loi hiu quạnh, híc!
Ly Tuyệt không nhìn đôi mắt cún con của Nguyệt Chi Loạn:
- Thiếu ngươi, gần đây ta ngủ rất ngon - Không có người nào đó quấy nhiễu nàng ăn rất ngon miệng. Hơn nữa nàng còn phải tới chỗ Du Lăng để trút hết giận, hỏi xem đến tột cùng là một gian tình như thế nào lại có thể dẫn đến một án bắt cóc kinh thiên như vậy?
- Tiểu Tuyệt Nhi... - Dẫn ta đi đi! Dẫn ta đi đi! Nắm chặt tay Ly Tuyệt không buông.
Khóe miệng Ly Tuyệt cứng ngắc, người này uống phải cao da chó rồi sao? Thở dài:
- Thứ này ngươi cầm lấy, nếu có nguy hiểm thì dùng cái này ném vào hắn - Lấy ra một túi vải màu lam, bên trong là một bản tinh chỉnh của Oanh Thiên Lôi - Uy lực của thứ này không hề bình thường, ngươi phải cẩn thận khi sử dụng.
Vốn Ly Tuyệt không định đưa cho Nguyệt Chi Loạn, sợ nàng ta không bị địch hại chết mà lại bị cái này tiêu diệt, như vậy thì rất bi kịch. Cuối cùng nàng vẫn lo lắng cho họ Nguyệt nào đó mà đưa ra, hơn nữa lúc đi cũng không mang theo ám khí gì ở trên người, lợi hại nhất cũng chỉ có cái này, nên nàng nghĩ vẫn nên đưa cho người kia.
Nguyệt Chi Loạn nhận lấy thứ kia rất tự nhiên, sau đó còn vô sỉ cực độ tiếp tục lắc lư tay Ly Tuyệt:
- Tiểu Tuyệt Nhi, một ngày không thấy như cách ba thu, ta luyến tiếc ngươi...
Mỗ Tuyệt cũng không ngốc, thật là, ngay cả lời nói cũng không hay ho, nhưng trong lòng thật ra lại vui rạo rực.
- Bằng không ngươi giúp ta ngủ đi...
Mỗ Tuyệt mặt cứng đờ đen lại, sắc lang này!
- Kỳ thật ta rất thuần khiết - Mỗ Loạn không sợ chết tiếp tục nói.
- Cút! - Mỗ Tuyệt cắn răng rút tay ra, hận không thể cho Nguyệt Chi Loạn mấy chưởng, người này chính là điển hình của ba ngày không đánh nhà bị dỡ ngói, hừ (ý nói trẻ con không dạy dỗ sẽ hư).
Bỏ Nguyệt Chi Loạn lại một mình, Ly Tuyệt trực tiếp ẩn thân. Dù sao Nguyệt Chi Loạn bây giờ ăn ngon ngủ kĩ, hình như còn hơi béo lên, xem dáng vẻ vui đến quên trời đất của nàng ta thì nàng nên nhắm mắt làm ngơ cho rồi. Nàng vẫn nên đi thương lượng với Du Lăng xem tiếp theo nên làm thế nào thôi.
Sau khi Nguyệt Chi Loạn bị Ly Tuyệt đến 'thăm' một hồi thì lòng ổn định, không còn tịch mịch, chỉ là có hơi trống rỗng. Không thể quấn quít lấy Tiểu Tuyệt Nhi, ta thương tâm, híc!
Qua thêm hai ngày không có việc gì, rốt cục ngày thứ ba có chuyện, lại bị trói tay ném tới trước mặt tiểu la lị.
- Đêm nay nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ta sẽ tha cho ngươi - Tâm tình tiểu la lị hình như thật không tệ - Ti Mộ của ta... - Hai mắt xuất hiện hào quang - ...Không biết bây giờ nàng đang mong chờ ra sao! - Không hay, mình lại nhộn nhạo.
Nguyệt Chi Loạn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có quạ đen bay loạn, bi kịch gì đang chờ đợi nàng? Bị một la lị rối loạn thần kinh bắt cóc, hơn nữa giờ chắc đã từ rối loạn thần kinh thành thần kinh ngoại biên rồi. Đáng thương!
Thời gian: Lúc chạng vạng, trăng mọc một nửa, gió thổi âm u.
Địa điểm: Vực sâu đằng sau sơn trại.
Vì sao chọn chỗ này? Căn cứ theo cách nói của tiểu la lị, nơi này gần mặt trăng nhất, sau khi giải quyết hiểu lầm thì có thể dễ dàng bồi dưỡng tình cảm.
Bái phục! Quả nhiên không bình thường. Nguyệt Chi Loạn bị canh giữ bên cạnh một tảng đá lớn cạnh vực sâu ngồi chờ đồng chí Ti Mộ đến, phía sau nàng còn có thiếu nữ Dã Nhân ánh mắt tang thương. Tiểu la lị hai tay chắp sau lưng, bất an đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn ngó, vẻ mặt lo lắng.
Trong lúc mọi người trông mòn con mắt, nước chảy đá mòn thì một chiếc xe ngựa, à không phải, hai chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến, tiếng vó ngựa trong đêm tối nghe phi thường rõ ràng.
Dự cảm không tốt, Nguyệt Chi Loạn mở lớn mắt, toát mồ hôi hột gắt gao nhìn chằm chằm xe ngựa phía trước không nói gì. Xuống đầu tiên chính là Phong Chi Lâu:
- Oa, Loạn nhi, ngươi làm chuyện giết người cưỡng hiếp gì mà bị đối xử như vậy?
Sau đó là Tuyết Chi Lạc xuống xe:
- Ta ghét đường núi... - Nếu không phải vì xem cảnh bi thảm của Loạn nhi thì nàng còn lâu mới đến!
Hoa Chi Phá là người cuối cùng nhảy xuống xe, xem xét bốn phía:
- Quả nhiên là chỗ khỉ ho cò gáy.
Quả nhiên ông vẫn là người hiểu rõ phải trái nhất! - Nguyệt Chi Loạn muốn khóc.
Tiểu la lị nhìn thấy ba người kia thì cau mày, nét mặt đáng yêu nhất thời lạnh đi vài phần:
- Các ngươi là ai? Sao lại đến nơi này?
Ba người kia nhìn nhau không nói. Người từ xe ngựa phía sau đi xuống, không mặn không nhạt nói:
- Không phải ngươi muốn chúng ta đến sao? - Niệm Khanh xuống xe hết sức kiểu cách, nữ vương khí phát huy toàn bộ. Cũng không biết là người nào ngu ngốc đi truyền tin lại cho rằng nàng là Du Lăng, còn bắn phi đao cuốn thư vào trên cửa lớn của nàng, thật là muốn nhịn mà không thể nhịn.
Ba người chậm rãi xuống xe, Du Lăng rất bàng quan nhìn Niệm Khanh, vì sao loại việc nhỏ này ngươi cũng muốn đến! Tìm một Ti Mộ, kết quả lại đến một đám, chẳng trách xe ngựa chật chội như vậy.
Vị Triều thật ra thì tới hay không cũng không sao, tất nhiên nếu mọi người đều đến xem náo nhiệt thì nàng cũng nước chảy bèo trôi.
Ly Tuyệt cũng rất đau đầu, không ngờ chúng tỷ muội đều đồng thời ra khỏi ổ, đây cũng là do tên truyền tin ngu ngốc kia ban tặng.
(Giảm Béo: *Hắt xì*... ai đang mắng ta? Thật là, không biết gần đây người ta đang vội vàng giảm béo sao! Thế lại còn gọi ta đi truyền tin, thật là... cũng may là ta anh minh thần tốc, trực tiếp phi đao truyền tin, tiết kiệm bao nhiêu thời gian! *Tiếp tục rèn luyện*...)
Chẳng qua mấy người này không giống như đến hẹn mà như là đến du sơn ngoạn thủy.
- Ti Mộ? - Tiểu la lị kích động hô - Ti Mộ đâu? - Mặc kệ có bao nhiêu người, chỉ cần có Ti Mộ là được!
Du Lăng vỗ trán, thủ hạ của mình rốt cuộc cường đại đến mức nào? Ngay cả tiểu hài tử nhỏ như vậy cũng không buông tha! Xốc màn xe ngựa lên:
- Ti Mộ, đi ra đi.
Trong ngàn hô vạn gọi, rốt cục họ Ti đã lộ ra dung nhan của mình.
Mọi người phi thường kinh ngạc!
Danh Sách Chương: