Đầu xuân tháng hai, liễu non mơn mởn xanh biếc, chim bói cá líu ríu nhảy nhót tới lui trên cành liễu.
A La vốn muốn ngủ trưa một giấc, nhưng nghe âm thanh ríu rít kia nên sớm tỉnh lại, dựa vào song cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lúc này Tiêu Kính Viễn trở lại, thấy nàng không ngủ, hắn vừa đóng cửa sổ vừa thuận miệng nói: "Bên ngoài khí trời còn chưa ấm lên, cẩn thận cảm lạnh."
A La ngược lại đang hứng trí, nói với Tiêu Kính Viễn: "Ta thấy liễu xanh tươi đẹp như vậy, hay là chàng bẻ xuống làm sáo liễu* cho ta đi?"
*Sáo liễu: sáo làm bằng cành liễu. Khi xuân sang hoa nở rộ, các rặng liễu cũng trở nên xanh mướt và ngậm no nước. Người ta thường chọn lấy cành liễu mập, cắt lấy một đoạn, vặn hơi miết tay một chút là vỏ và lõi cành liễu sẽ tách rời ra. Sau đó dùng dao vót mỏng một đầu vỏ cành liễu làm đầu ngậm thổi, đục thêm vài lỗ ở phần thân là chúng đã có một cây sáo đồ chơi bằng vỏ cành liễu khá thú vị và có thể thổi được những khúc dân ca đơn giản có âm thanh nghe cũng từa tựa như âm thanh của cây sáo trúc thực thụ.
Tiêu Kính Viễn nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ nói: "Lớn như vậy rồi mà còn ham chơi."
Miệng thì nói thế, nhưng hắn vẫn nhảy lên bẻ mấy cành liễu xuống, vặt hết lá liễu đi, bắt đầu làm sáo cho A La. Hắn rất khéo tay, ngón tay thon dài liến thoắng vài cái đã làm ra vài cây sáo liễu rồi.
Hắn giữ lại một cái to, đưa cho A La một cái nhỏ, hai vợ chồng ngồi trước song cửa sổ thổi sáo. Một thanh âm trầm bổng dày rộng, một thanh âm thanh lảnh cao vút, tiếng sáo của hai người hòa vào nhau khiến mấy chú chim bói cá trên cành nhảy nhót vui thích.
"Tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào, tốt xấu gì chàng cũng nên nói cho ta biết a!"
Từ lúc A La theo Tiêu Kính Viễn đến biệt viện bí ẩn này, hằng ngày nô bộc hầu hạ thành đàn, thậm chí Tiêu Kính Viễn còn sai người chuẩn bị một phòng bếp lớn và đầu bếp riêng, mặc cho nàng sai sử, cuộc sống trôi qua tự do tự tại.
Chỉ có điều, tâm chung quy vẫn không an, không biết tình hình bên Tiêu Kính Viễn như thế nào, không biết Kha Dung bên kia ra sao, không biết kế hoạch của ca ca và Tiêu Kính Viễn là gì.
Những nỗi bận tâm này, mỗi khi nhớ tới, nàng lại thấy không kiên định, cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài thật dài.
Tiêu Kính Viễn biết tiểu thê tử của mình không yên lòng, liền nói với nàng chi tiết từng bước kế hoạch của mình và Diệp Thanh Xuyên.
"Ca ca nàng cũng không biết làm thế nào thuyết phục được Phùng Khải Nguyệt, chính là vị biểu tỷ kia của nàng, để Kha thần y trang điểm thành bộ dáng nàng, hiện giờ đang ở trong biệt viện kia dưỡng thai. Cái chúng ta cần bây giờ là thời gian."
"Phùng Khải Nguyệt?"
A La cũng chưa từng nghĩ đến ca ca thế nhưng dùng nàng ấy để giả trang thành mình: "Nàng ấy chịu làm?"
Phùng Khải Nguyệt hiểu lầm nàng ấy là nữ nhi ruột của mẫu thân mình, ủy khuất cho rằng mình và nàng ấy cùng một mẹ sinh ra nhưng cuộc sống của nàng ấy lại bất hạnh như thế, vậy mà chịu giả trang mình ư?
"Ca ca nàng tự có biện pháp." Theo Tiêu Kính Viễn thấy, vị ca ca này của A La đúng là thần thông quảng đại, còn có chuyện gì mà hắn không làm được sao? Chỉ kém hiểu rõ kiếp trước kiếp này.
A La nghe vậy, không khỏi cau mày cẩn thận suy nghĩ.
Đối với Phùng Khải Nguyệt, mình từng hoài nghi nàng ấy, nhưng hiện tại xem ra nàng ấy chỉ vì chuyện thân thế mà ghen ghét mình, cũng không nghĩ tới thay mận đổi đào, dù sao nàng ấy không quen thuộc Tiêu gia, khả năng giả mạo mình là rất ít, càng không nói đến chuyện giấu giếm được người chồng đầu gối tay ấp Tiêu Vĩnh Hãn.
Hiện giờ nàng ấy ăn nhờ ở đậu, sau này hôn sự đều phải dựa vào bản thân, bị ca ca dụ dỗ đe dọa, nàng ấy nguyện ý nghe theo lời ca ca cũng có thể hiểu được.
Nhưng còn Kha thần y...
Trong lòng A La nổi lên nghi ngờ.
Kha thần y có bản lãnh như vậy, có thể khiến khuôn mặt người khác thay đổi, càng có thể dùng một người có dung mạo cực kỳ tương tự để đánh tráo?
Vậy đời trước...
A La nghĩ đến đây, bỗng nhiên sống lưng phát rét, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Đời trước, nếu thật sự là Kha thần y, vậy đời này ca ca lợi dụng Kha thần y như vậy, có thể được sao?
Nghĩ nghĩ, trong lòng nàng lộp bộp, đột nhiên biến sắc.
Tiêu Kính Viễn thấy nàng như thế, nghi hoặc hỏi: "A La, nàng nghĩ đến điều gì? Làm sao vậy?"
Dứt lời liền kéo tay nàng qua.
A La nhìn nam nhân bên cạnh, trong lòng ổn định lại, hỏi: "Thất thúc, không phải chàng nói Kha thần y đã nhận tổ quy tông sao, vậy hắn và Kha Dung có quan hệ gì hay không?"
Tiêu Kính Viễn nghe vậy mới hiểu lo lắng trong lòng A La, giải thích: "Nàng nghĩ không sai, bọn họ đều họ Kha, đúng là cùng tông tộc, có điều, Kha Dung chỉ là bàng chi, mười mấy năm qua đã cách rất xa chi của Kha thần y rồi. Huống hồ, từ sau khi Kha thần y nhận tổ quy tông còn chưa nhận thức hết toàn bộ người Kha gia thì đã được mời đi chu du Đảo quốc, mà Kha Dung đã sớm đến ở nhờ Tiêu gia, hai người bọn họ tuyệt đối không có khả năng quen biết."
A La nghe hắn nói, tảng đá trong lòng mới buông xuống, nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ chuyện đời trước.
Đời trước, Kha thần y thật sự đi hải ngoại sao, hắn có khả năng có tiếp xúc với Kha Dung hay không, hoặc sâu hơn nữa là giúp đỡ Kha Dung giả mạo mình? Kha thần y là bằng hữu của Tiêu Kính Viễn, cũng từng đến xem bệnh cho lão tổ tông, rất có địa vị ở Tiêu gia, về mặt y thuật có thể xưng là thiên tài, nếu hắn chịu hỗ trợ Kha Dung, chỉ sợ Kha Dung thật sự đủ khả năng lấy giả đánh tráo, thay thế mình.
Chỉ là hiện tại Kha thần y bị ca ca khống chế, nàng nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không nhắc đến việc này nữa.
Nàng tin tưởng ca ca, chỉ cần ca ca có thể khống chế tốt Kha thần y, như vậy Kha thần y sẽ không đứng về phe địch.
- --------
Thời gian này đang khẩn cấp trù bị binh mã xuất chinh Nam Cương, Tiêu Kính Viễn rất bận, không có thời gian bồi đến A La, cho nên nàng ở biệt viện một mình. May mà ngoài biệt viện có thuộc hạ của Tiêu Kính Viễn ẩn nấp bảo hộ, chỉ cần A La ho khan một tiếng, bọn họ sẽ lập tức lao ra.
Một mình A La ở biệt viện cũng không có gì phải lo lắng.
Duy chỉ có một điều là bị đè nén, buồn chán cực kỳ, ngày thường không bước ra khỏi biệt viện, muốn tìm người trò chuyện cũng không có ai, chỉ có thể nói ma ma, nha hoàn cùng đọc sách, viết chữ.
Có lẽ chỗ tốt duy nhất chính là chữ của nàng rất có tiến bộ, chờ Thất thúc nhìn thấy sẽ không nói nàng không học vấn không nghề nghiệp nữa.
Thỉnh thoảng nàng cũng có nhận được chút tin tức từ bên tổ trạch Tiêu gia truyền đến, biết lão tổ tông còn từng đích thân đến thăm "A La giả" nhưng không hề phát hiện ra manh mối.
"Nghe nói Kha Dung cũng đi theo." Lỗ ma ma nói tin tức nghe được cho A La biết.
A La khẽ thở dài.
Chỗ Tiêu Kính Viễn và ca ca đều truyền tin tức đến, nàng biết bọn họ đã bố trí tốt thiên la địa võng chờ Kha Dung nhảy vào. Nếu như Kha Dung thật sự động ác niệm đối với mình thì hoàn toàn không thể trốn thoát.
Nghĩ như vậy, nàng không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Cứ xem như người đời trước hại mình là Kha Dung, nhưng đời này tình thế đã thay đổi, Kha Dung đời này không hẳn sẽ có ác ý với mình. Vì để sau này hoàn toàn an tâm, bây giờ bày ra cái bẫy này, đăc biệt dùng một A La giả để kích phát ác niệm trong lòng Kha Dung.
Như vậy, nàng thật có chút không hiểu, nếu không có kế hoạch này, Kha Dung thật sự vẫn sẽ hại nàng sao?
Rốt cuộc là mình dùng tình thế bắt buộc Kha Dung hại mình, hay là nói vận mệnh đã chú định nàng ấy sẽ hại mình?
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ cảm thấy hoang mang không thôi.
Có điều nghĩ lại, đời này sống lại vốn là chuyện rất kỳ diệu rồi, người xưa còn có chuyện hồ điệp mộng ta hay ta mộng hồ điệp, huống chi một phàm phu tục tử như mình.
*"Trang Chu mộng hồ điệp" là một đoạn văn nổi tiếng kim cổ, trong đó có câu: "Không biết Chu chiêm bao là bướm hay bướm chiêm bao là Chu" với lẽ "Bướm chiêm bao là Chu" thì cả cuộc đời phức tạp chỉ nằm trong một giấc mơ của con bướm mà thôi...
Nguyên văn như sau: "Tích giả Trang Chu mộng vi hồ điệp, hủ hủ nhiên hồ điệp dã, tự dụ thích chí dữ bất tri Chu dã. Nga nhiên giác, tắc cừ cừ nhiên Chu dã. Bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư? Hồ điệp chi mộng vi Chu dư? Chu dữ hồ điệp, tắc tất hữu phận hĩ. Thử chi vị Vật hóa".
Cuối cùng đành không thèm nghĩ nữa, chỉ mong hết thảy đều thuận lợi.
Vì thế, A La nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không suy nghĩ những chuyện hỗn loạn kia nữa, chỉ mong Tiêu Kính Viễn và ca ca có thể bảo hộ mình chu toàn, không chỉ vì mình mà còn vì bào thai trong bụng.
Hôm nay nàng nôn nghén nặng hơn, người mệt mỏi muốn đi ngủ sớm.
Nào ngờ vừa mới tắt đèn thì có nha hoàn bẩm báo có người cầu kiến nàng, đối phương chỉ nói là lão tổ tông nhờ hắn tới.
A La nghe vậy không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ giờ này ai tới tìm mình? Còn lấy danh nghĩa lão tổ tông mà đến.
Theo lý thuyết, lão tổ tông căn bản không biết mình đang ở đây mới đúng.
Im lặng một lát, cuối cùng nàng vẫn nói: "Mời đối phương vào đi."
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, nếu đối phương đã tìm tới cửa, có nghĩ hành tung của mình đã bại lộ, trốn tránh không gặp chưa chắc là cách giải quyết tốt.
Nha hoàn lập tức đi truyền lời, sau một lúc lâu lại thấy Vũ Xuân vội vã chạy vào, sắc mặt không tốt.
"Phu nhân, bên ngoài, bên ngoài là Tam thiếu gia!"
"Tam thiếu gia? Tam thiếu gia nào?"
"Chính là... chính là Tiêu gia Tam thiếu gia!" Vũ Xuân khẽ giậm chân, bất đắc dĩ giải thích.
"Hắn?" A La nhất thời biến sắc, "Không phải hắn điên rồi, bị lão phu nhân nhốt lại à, làm sao lại tìm tới nơi này?"
Ai ngờ lời vừa dứt liền nghe thấy một giọng nói thanh lãnh mà tối tăm: "A La, ta cũng đã tìm tới cửa, nàng lại nhẫn tâm không gặp ta?"
Vừa nghe lời này, A La cả kinh cơ hồ ba hồn bảy vía đều bay mất.
Cái giọng nói này, gọi nàng là A La như vậy!
Rõ ràng là phu quân đời trước của nàng!
A La còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã vén mành đi vào.
Hắn một thân bạch y, thân thể đơn bạc, sắc mặt thảm đạm, trong ngực ôm một cây đàn cổ.
"Ngươi..." A La toàn thân lạnh lẽo, cứng đờ đứng ở đó, im lặng nhìn nam nhân đi tới.
Nam nhân kia cười khổ một tiếng, ánh mắt đảo qua cái bụng vẫn còn bằng phẳng của A La, nhẹ giọng nói: "A La, ta chỉ cầu có thể nói chuyện với nàng một chút, nàng cũng không muốn sao?"
Thanh âm hắn ảm đạm, lộ ra bi ai vô hạn.
"Ngươi có biết, ta đau khổ tìm nàng rất nhiều năm, cũng đợi nàng rất nhiều năm."
Đợi đến mức, hắn cơ hồ sắp tuyệt vọng.