Ta tên A Viêm.
Cái tên A Viêm này có hai hỏa. Phụ thân nói, bởi vì năm ta chào đời, Tháp Hà thành có hai trận đại hỏa: hỏa hoạn.
*Hỏa (火), Viêm (炎).
Có thầy bói nói, tên này không tốt, vốn là mệnh hỏa, tên lại thêm hai hỏa, hỏa quá vượng.
Phụ thân ta cười ha ha, không thèm để ý: "Mệnh, là thứ gì? Nữ nhi của ta chẳng lẽ cũng phải thuận theo thứ vận mệnh đồ bỏ kia? Mệnh của nữ nhi ta, ta có thể làm chủ!"
Phụ thân dám nói như vậy là vì, hắn là Tháp Hà vương đại danh đỉnh đỉnh.
Tháp Hà vương, con cháu đời đời kế vị, trở thành Tháp Hà vương đời tiếp theo.
Mà ta, là nữ nhi duy nhất của hắn.
Là nữ nhi duy nhất của hắn, ta có tư bản để bốc đồng, ta có thể lên trời, có thể xuống đất, không có gì mà ta không thể làm, ta vĩnh viễn không sợ hãi, vĩnh viễn kiêu căng tùy hứng.
Tính cách ta nhiệt tình như lửa, nữ tử 15 tuổi ở Tháp Hà thành đều đã sớm kết thân, còn ta đã qua tuổi thành thân. Phụ thân nhịn không được hỏi ta, ngươi rốt cuộc muốn tìm kiểu nam nhân gì, ta cười nói đương nhiên muốn tìm nam nhân mình thích.
Có điều, ta thích kiểu nam nhân gì, thật ra ta cũng không biết.
Nữ hài tử ở độ tuổi này thường thích mơ mộng về tình yêu, về tương lai, nhưng mộng của ta lại hoàn toàn trống rỗng.
Mãi cho đến ngày đó, ta gặp kiếp nạn trong mệnh định của ta, Diệp Thanh Xuyên.
Tuổi hắn cũng không nhỏ, đã đến tuổi lập niên (30 tuổi), nhưng lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, ta bỏ quên cả tuổi tác, bỏ quên thân phận, hắn đứng trong đám người, lóa mắt như vậy, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã cướp đi trái tim ta.
Hàng lông mày thanh mảnh nhưng không mất tinh xảo, khuôn mặt tiều tụy nhưng không mảy may tổn hại đến da thịt trắng tuyết, rõ ràng là vẻ mặt lạnh lùng nhạt nhẽo lại khiến ta cảm nhận được một loại khát vọng hừng hực như liệt hỏa thiêu đốt.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, ta liền biết hắn chính là người vận mệnh chú định ta phải đợi.
Mệnh ta mang hỏa, tên cũng mang hỏa, người tràn ngập hỏa tính như ta phải chờ đợi một nam nhân thanh lãnh như hắn đến trung hòa hỏa trong sinh mệnh ta.
Tất cả mọi người trong Tháp Hà thành đều biết, tiểu quận chúa của Tháp Hà vương nhìn trúng một nam nhân mù.
Đúng vậy, hắn bị mù bẩm sinh, hai mắt không thể nhìn thấy vật, nhưng mà ta không để ý.
Ta đối với hắn nhiệt tình như lửa, hắn đối với ta lạnh lùng thản nhiên, ta cũng không để ý.
Bất luận hắn đối với ta thế nào ta đều không để ý, bởi vì ta tin một ngày nào đó, dòng suối mát lạnh như hắn sẽ vì ta mà hóa thành dung nham sôi trào.
Ta có kiên nhẫn đợi đến ngày đó.
Chẳng sợ ngày đó là cả đời ta cũng không để ý.
Ta tìm kiếm danh y giúp hắn chữa trị mắt.
Hắn nói, sau khi chữa khỏi mắt, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là trở lại Yến Kinh xem tổ trạch ngày xưa giờ đã là trạch viện nhà người khác, đi thăm người muội muội đã xa cách nhiều năm.
Ta nói, được, ta chờ ngươi, chờ ngươi trở về.
Ta đợi đúng ba tháng, hắn trở về, nhưng sau khi trở về hắn giống như thay đổi thành một người khác.
Không còn cái khí chất thanh lãnh ngày trước nữa, toàn thân mang một cỗ khí tức điên cuồng, giống như con thú bị người ta bức đến tuyệt cảnh.
Hắn hỏi, ta có còn nguyện ý gả cho hắn hay không.
Ta nói ta nguyện ý.
Hắn còn nói, hắn cưới ta là có mục đích, cưới ta không phải vì yêu ta, ta không hận hay sao.
Ta nói không hận.
Ta không biết hắn gặp phải chuyện gì, hắn không nói ta liền không hỏi.
Ta chỉ biết, hắn nguyện ý cưới ta, vậy là đủ rồi.
Lúc trước ngay cả liếc mắt nhìn ta hắn cũng không muốn, hiện tại nguyện ý cưới ta, đây đối với ta đã là cơ hội hiếm có rồi.
Gả cho hắn, ở bên hắn, dùng thời gian cả đời đổi lấy một lần quay đầu của hắn.
Vì hắn, của hồi môn của ta là cả một tòa Tháp Hà thành.
Một người, một tòa thành, ta ở nơi này, chờ ngươi, chờ ngươi quay đầu lại nhìn ta.
- ---------
Diệp Thanh Xuyên không ngờ đời này muội muội lại gả cho Tiêu Kính Viễn.
Ban đầu hắn không thể tiếp nhận chuyện này, thậm chí có xúc động muốn giết Tiêu Kính Viễn, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Đời trước Tiêu Kính Viễn chết trong tay hắn, vậy thì đời này cũng có thể, không phải sao?
Nhưng mà tình cảm của muội muội đối với Tiêu Kính Viễn dường như vượt quá tưởng tượng của hắn rồi, hắn không thể không lần nữa đánh giá lại chuyện này.
Đồng thời, hắn cũng nhớ đời trước, thời khắc cuối cùng khi Tiêu Kính Viễn chết, trong lòng bàn tay vết máu loang lỗ có khắc một chữ La.
Cho nên, Tiêu Kính Viễn và muội muội ở kiếp trước rốt cuộc có quan hệ thế nào?
Diệp Thanh Xuyên không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Muội muội muốn gả cho ai thì cứ để nàng gả đi thôi. Đời này, phía sau muội muội còn có cha mẹ, có Diệp Thanh Xuyên, còn có một đệ đệ nhỏ tuổi Diệp Thanh Việt.
Đời này, Diệp Thanh La không phải không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nàng sẽ không bị người khác khi dễ.
Đời này, Diệp Thanh La là một nữ hài tử có tư bản để bốc đồng.
Chỉ có nữ hài tử được nuông chiều, sủng ái mới có tư cách tùy hứng.
Nghĩ như vậy, Diệp Thanh Xuyên lại nhớ tới một nữ hài nhiệt tình như lửa ở phương Bắc, nàng tên A Viêm.
Ngày sinh tháng đẻ của A Viêm mang hỏa, tên cũng có hỏa, là một nữ hài nóng nảy hấp tấp.
Lần đâu tiên A Viêm nhìn thấy hắn là năm nàng 15 tuổi, A Viêm 15 tuổi đối với hắn nhất kiến chung tình, đến chết không thay đổi. Sau khi mắt hắn được chữa khỏi, biết muội muội mình gặp chuyện không may, hắn gần như điên cuồng trở về cưới A Viêm.
A Viêm biết tất cả nhưng nàng không nói gì.
A Viêm nói nàng là ngọn lửa, ngọn lửa một khi thiêu đốt thì không có đường quay đầu lại.
A Viêm còn nói, nàng sẽ chờ hắn, dùng cả đời mình để chờ.
Nhưng A Viêm chờ một đời cũng không chờ được Diệp Thanh Xuyên thuộc về nàng. Bởi vì sau khi quấy cho thiên hạ này long trời lở đất, Diệp Thanh Xuyên chết, chết rất thảm thiết.
Hắn không biết A Viêm thế nào, hắn nghĩ, A Viêm nhất định sẽ đứng trên tường thành, si ngốc nhìn phương xa, nhìn một Diệp Thanh Xuyên vĩnh viễn sẽ không trở về với nàng.
Đời này, trước khi hoàn thành những chuyện muốn làm, hắn không dám đi Tháp Hà thành gặp A Viêm. Đời trước hắn không sợ hãi, không hiểu cái gì là cô phụ, đời này hắn bắt đầu sợ.
Hắn sợ nhìn thấy A Viêm của hắn.
Hắn lợi dụng ký ức đời trước, thành lập một thế lực thuộc về mình, đến khi căn cơ đủ mạnh để chống lại Tiêu gia, hắn lại trơ mắt nhìn A La giả cho Tiêu Kính Viễn, vượt qua kiếp nạn trong vận mệnh, sinh ra một đôi long phượng thai ngọt ngào khả ái, lại nhìn đôi long phượng thai chậm rãi lớn lên, biết gọi cữu cữu, biết chạy nhảy chơi đùa trong sân.
Đến tận lúc này, hắn không còn vướng bận hay tiếc nuối gì nữa.
Hắn sống lại đời này, trách nhiệm đối với A La đã kết thúc.
Thở phào nhẹ nhõm, hắn một người một ngựa rời khỏi Yến Kinh, đi đến phương Bắc xa xôi, đi đến Tháp Hà thành như cách cả một đời kia.
A Viêm hiện tại hẳn là 13 tuổi đi, chính là tuổi tìm người đợi gả.
Đời trước, lần đầu tiên hắn gặp A Viêm, nàng đã 15 tuổi, không biết A Viêm 13 tuổi là bộ dáng gì nhỉ?
Trước Tháp Hà thành chung quanh bao phủ bởi cát vàng, hắn dừng ngựa trông sang, trên tường thành có một nữ hài tử váy đỏ như lửa, tay xách trường mâu, đang nói gì đó với tướng sĩ bên cạnh.
A Viêm...
Ánh mắt Diệp Thanh Xuyên chợt mơ hồ.
Đời trước và đời này cộng lại, hắn chưa từng khóc, nhưng bây giờ, một lần nữa nhìn thấy A Viêm căn bản không nhận thức mình, hắn thế nhưng muốn khóc.
Hắn nắm chặt dây cương, thậm chí có một khắc bồi hồi.
Hắn thật sự sẽ đi vào Tháp Hà thành, đi vào sinh mệnh A Viêm sao? Có phải hiện tại hắn quay đầu rời đi, đối với nàng lại lựa chọn tốt hơn hay không?
A Viêm không có Diệp Thanh Xuyên có phải sẽ sống vui vẻ hơn hay không?
Hắn đời trước từ đầu đến cuối đều lợi dụng nữ hài tử kia, đời này tại sao không buông tha nàng đi?
Không có mình, nàng vẫn là tiểu quận chúa vô ưu vô lo, có thể ở Tháp Hà thành tiêu sái tùy hứng, có phụ thân chọn cho nàng một phu quân vừa trung hậu vừa thương yêu nàng, có thể cùng phu quân sinh một đám trẻ con nhu thuận đáng yêu, giống như A La và Tiêu Kính Viễn đời này vậy.
Hắn vì sao lại muốn quấy rối nhân sinh kiêu ngạo của nàng?
Nghĩ đến đây, hắn siết chặt dây cương, chuẩn bị quay đầu ngựa rời đi.
Đời này không có hắn, nàng kỳ thật có thể sống càng tốt hơn.
Nhưng đúng lúc này, một mũi tên phá không mà đến, nhắm thẳng vào mi tâm hắn. Hắn hơi nghiêng đầu, mũi tên xẹt qua bên tai hắn.
Ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành, nữ tử váy đỏ tay cầm trường cung, từ trên cao nhìn về phía mình.
"Ngươi là loại người nào? Vì sao lén lén lút lút!"
Thanh âm tiểu cô nương 13 tuổi rõ ràng, thanh thúy, tràn đầy kiêu ngạo.
Hắn nhìn mũi tên, nhẹ nhàng nở nụ cười, lại nhìn về phía cô nương kia.
A Viêm... tính tình nàng vẫn giống như đời trước, có điều càng kiêu căng, càng đáng yêu hơn, cũng càng rạng rỡ, chói lóa như mặt trời buổi sáng.
"Tại sao không nói chuyện? Người tới, bắt hắn lại cho ta!" Nữ hài tử chỉ huy thủ hạ bắt người.
Vì thế Diệp Thanh Xuyên rất nhanh đã bị bao vây, trường mâu nhắm thẳng vào hắn, hắn không hề phản kháng, bị dẫn tới trước mặt nữ hài tử.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Đến Tháp Hà thành có mục đích gì?" nàng nhướng mày, nhìn kỹ hắn.
Hắn lại si ngốc nhìn nàng, nhìn nàng thần thái tỏa sáng động lòng người, nở một nụ cười dịu dàng như nước.
A Viêm ngẩn ra, nhíu mày nói: "Bị bắt rồi mà còn cười được, chẳng lẽ là ngốc tử? Thật đáng tiếc, lớn lên dễ nhìn như vậy."
Cấp dưới đi đến xin chỉ thị: "Quận chúa, ngài định xử lý người này thế nào?"
A Viêm nhìn tướng mạo như thơ như họa của Diệp Thanh Xuyên, lại nhìn cách ăn mặc không phú tức quý của hắn, lập tức kiêu ngạo đắc ý nói: "Có lẽ là gian tế, có lẽ là tôi tớ nhà nào bỏ trốn, cũng có thể là ngốc tử... Có điều, không cần biết là cái gì, giữ hắn lại làm người hầu hạ bổn cô nương, làm một nô tài đi!"
"Này..." cấp dưới trợn tròn mắt, một người lai lịch không rõ làm sao có thể giữ lại bên cạnh quận chúa được.
Nhưng chuyện A Viêm đã quyết định, người khác không có đường phản bác, vì thế Diệp Thanh Xuyên cứ như vậy lưu lại.