Chương 128: Hoắc Ảnh Quân, em bé đang động!.
Một tuần sau.
Một tuần này có tận mấy lần trời nắng.
Ngày nào Vân Tử Lăng cũng thích ngồi ở ban công phơi nắng, xem sách, lâu lâu nhìn về phòng cảnh nơi vịnh.
Đương nhiên, nhiều nhất vận là thích chuyển động cùng với đứa bé trong bụng.
Vào tráng mười một, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn.
Vân Tử Lăng cẩm tấm thảm ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại nhắn tin với Mẫn Hy.
Hôm qua Mẫn Hy đi Thái Lan cùng gia đình, lúc này đang mua sắm, vẫn đang mua mua mua.
‘Chờ mình quay về, mình mua cho em bé rất nhiều quần áo đó, rất là đẹp luôn!’
Vân Tử Lăng khẽ cười, trả lời lại là ‘Mua ít thôi, quần áo trong nhà nhiều lắm rồi.’
‘Biết rồi, cậu phiền chết đi được, cũng không phải là mua cho cậu, nói nhiều.’
Vân Tử Lăng bất đắc dĩ mà trả lời lại ‘Về thì nói với mình, mình bảo thím Phương làm cơm cho cậu ăn.’
‘Được, vậy mình đi mua sắp trước đây.’
Vân Tử Lăng nhìn điện thoại, khóe miệng nhếch lên, sau đó lại gửi tin nhắn cho Mộ Niệm Quang.
Trong khoảng thời gian này, công ty của anh ta đã mở rộng thị trường ra thành phố Nam Dương, ngày nào cũng rất bận.
Nhưng anh ta vẫn theo thói quen mà hai ba ngày sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm cô, thỉnh thoảng sẽ cùng Mẫn Hy sang thăm cô.
Còn về phần Hoắc Ảnh Quân…
Điện thoại vang lên “tinh tinh tinh”.
Liếc mắt nhìn xuống, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
“Ăn cơm chưa?” Một giọng nói đầy hấp dẫn truyền đến từ đầu bên kia.
“Vẫn chưa, thím Phương đang làm.”
“Chiều nay tôi sẽ về sớm một chút, tối tôi sẽ tự mình làm cơm cho em ăn.”
“Được!” Cô khẽ cười, chỉ là ý cười còn chưa hoàn chỉnh thì đột nhiên hét lên một tiếng: “A—”
“Sao vậy?” Hoắc Ảnh Quân nghe thấy tiếng hét thì lại sợ hết hồn, vội đứng bật dậy: “Sao vậy Tử Lăng?”
Vân Tử Lăng cầm điện thoại, không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn về hướng bụng, cả người tràn đầy kinh ngạc.
“Tử Lăng, Tử Lăng…” Hoắc Ảnh Quân lại lo lắng mà gọi.
“Bà chủ.” Thím Phương nghe được tiếng, cũng vội chạy đến: “Sao vậy bà chủ?”
“Tử Lăng, Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân lại gọi hai tiếng nhưng không có ai trả lời lại, liền vội nói: “Em đừng động đây, tôi lập tức quay về!”
Nói xong, liền cầm lấy áo vest bên cạnh mà đứng dậy.
“Hoắc Ảnh Quân…” Đột nhiên Vân Tử Lăng lên tiếng.
Bước chân của Hoắc Ảnh Quân liền dừng lại: “Sao vậy Tử Lăng? Em vừa bị sao vậy? Có phải là không thoải mái ở đâu không, hả?”
“Vừa nãy tôi…tôi.” Cô nhíu mày, giống như cho rằng đã cảm giác nhầm: “Vừa nãy hình như tôi…cảm nhận được em bé đang động…”
“Gì cơ?” Hoắc Ảnh Quân lần ngẩn người ra, lại hỏi.
“Bụng…bụng động rồi.” Vân Tử Lăng cúi đầu, nhìn về phía bụng đang to ra, đột nhiên đôi mắt phiếm hồng: “Hoắc Ảnh Quân, em bé đang di chuyển, tôi cảm nhận được em bé đang động đậy!”
“Có thật không? Em chờ đó, tôi về liền đây!”
“Tổng giám đốc Hoắc, đã chuẩn bị xong hợp đồng rồi, giờ đi ký luôn sao?” Đột nhiên, tiếng của Quách Sở Tiêu từ đầu bên kia truyền đến.
“Chiều rồi ký, giờ tôi có chuyện.” Hoắc Ảnh Quân vứt lại một câu, liền cúp điện thoại.
Vân Tử Lăng chậm rãi để điện thoại xuống, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào bụng, đôi tay cũng run rẩy mà xoa bụng của mình, một giây sau, đột nhiên mắt đỏ ứng mà ngẩng đầu nhìn về phía thím Phương: “Thím Phương, tôi cảm thấy được nó đang động đậy!”
Thím Phương không lên tiếng, nhìn thấy sự vui sướng từ tận đáy lòng của cô, trong chốc lát, trong lòng liền cảm xúc ngổn ngang.
“Tinh”, điện thoại của thím Phương ở trong tạp dề vang lên một tiếng, một tin nhắn được gửi đến.
Thím Phương nghiêng người, lấy điện thoại trong túi mình ra, là một dãy dố không có tên gửi đến ba chữ: ‘Mẹ, cứu con’
—
Hơn một tiếng sau.
Hoắc Ảnh Quân vội vã chạy về.
“Em bé động rồi sao?”
Hoắc Ảnh Quân cởi đồ vest ra, mặc áo sơ mi mà đi đến trước mặt cô.
Vân Tử Lăng mỉm cười, gật đầu: “Động rồi, nhưng tần suất không nhiề lắm, trong sách viết là, lúc đầu thì thai đạp sẽ không rõ ràng lắm, phải sau này mới rõ ràng.”
Nói xong, nở một nụ cười dịu dàng, tình mẹ lan tỏa, không thể ẩn giấu đi được.
Hoắc Ảnh Quân nghe thấy vậy, liền đặt tai lên bụng cô.
Vân Tử Lăng cười: “Giờ sợ là ngủ rồi, không nhúc nhích đâu!”
Hoắc Ảnh Quân cũng cười: “Vậy lát nữa thì tôi có thể cảm nhận được rồi!”
Vân Tử Lăng gật đầu: “Ừm, lát nữa thì anh có thể cảm nhận được rồi!”
“Ông chủ, bà chủ, làm xong cơm trưa rồi!” Sắc mặt thím Phương có chút không tốt lắm, xoa tay trước tạp dề mà nói.
Hoắc Ảnh Quân vội đỡ cô đứng dậy: “Láy nữa ăn xong, tôi dẫn em đi dạo siêu thị, nhé?”
“Chiều nay anh không bận sao? Nãy hình như tôi nghe thấy trong điện thoại nói ký hợp đồng gì đó mà?”
“Ngày mai ký cũng thế.” Tâm tình của Hoắc Ảnh Quân vô cùng tốt, giống như là đã nhìn thấy một em bé mềm mềm trắng trắng rồi.
Vân Tử Lăng thấy vậy liền mỉm cười, giờ tâm tình của cô cũng vô cùng tốt.
Hai người đi đến bàn ăn, ăn xong cơm.
“Thím Phương, thím nghỉ ngơi ở nhà đi, thức ăn chiều này tôi đi mua.” Hoắc Ảnh Quân cầm lấy áo khoác, nhìn về thím Phương mà nói.
Thím Phương gật đầu: “Được.”
Vân Tử Lăng cùng Hoắc Ảnh Quân ra ngoài.
Lúc đóng cửa lại, thím Phương liền không nhịn được mà gọi điện thoại cho Vân Tử Diễm.
—
Hơn bốn giờ chiều.
Hoắc Ảnh Quân đang bận rộn trong bếp, Vân Tử Lăng thì đang đứng ở một bên để hướng dẫn.
“Được rồi, em đi ra ngoài trước đi, tôi biết làm mà!” Người đàn ông chỉ sợ khói dầu ám vào người cô, lúc nói chuyện, anh dùng hơn nửa người mình che chắn trước mặt cô.
Vân Tử Lăng bất đắc dĩ mà nói: “Không sao, anh bỏ ít đường một chút, trong thời gian mang thai mà mắc bệnh tiểu đường thì không tốt đâu!”
“Biết rồi, tôi có tính toán rồi!” Người đàn ông nói, dùng thìa múc một chút xíu đường bỏ vào.
Một hồi lâu sau.
Xào nấu nửa ngày thì cuối cùng cũng có ba món lên bàn rồi.
“Em nếm thử đi.” Hoắc Ảnh Quân mặc tạp dề, vẻ mặt cứ như là trẻ con vậy, có bao nhiêu buồn cười thì buồn cười được bấy nhiêu.
Vân Tử Lăng nhìn bộ dạng không chờ đợi được nữa của anh, kiền không nhịn được mà bật cười, sau đó lấy đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng.
“Sao, sao rồi, có tiến bộ không?” Cơ thể Hoắc Ảnh Quân sắp rướn sang cả bên cô rồi, vẻ mặt cứ như là chờ mong pháo hoa vậy.
Vân Tử Lăng không nói gì, mà nghiêm túc thưởng thức.
Một giây sau lại gắp thêm một miếng nữa.
“Thế nào?”
“Anh cảm thấy sao?” Má cô phình ra nhìn anh mà cười: “Không ngon thì tôi sẽ ăn đến đũa thứ hai sao?”
Nghe thấy vậy, khóe miệng Hoắc Ảnh Quân liền nhếch lên, liền tự mình gắp một miếng lên tử, tiếp đó nhíu mày: “Phụt phụt phụt…chua quá!”
Vân Tử Lăng cười: “Vẫn được, tô cảm thấy rất ngon!”
“Đừng ăn nữa, quá chua rồi, có thể là tôi nhầm nước tương với giấm rồi, nào, ăn cái khác đi.”
Trên bàn, hai người anh đút em em đút anh mà ăn.
Trong phòng bến, thím Phương rửa đồ làm bếp rất mất tập trung…
Hai người ăn xong bữa tối, Hoắc Ảnh Quân kéo cô xuống tầng tna rbooj.
“Thật oi bức!” Vân Tử Lăng đi trong khu nhà, chỉ cảm thấy rất là oi bức.
“Đêm nay có mưa!” Hoắc Ảnh Quân nhìn bầu trời một chút: “Có mưa là ổn rồi!”
Vân Tử Lăng gật đầu nói: “Thực sự là một cơn mưa thì sẽ mát hơn nhiều, cũng may con của chúng ta sinh ra vào mùa xuân, như vậy thì không lạnh cũng không nóng.
Hoắc Ảnh Quân cười nói: “Vẫn là con của chúng ta biết chọn ngày!”
Vân Tử Lăng mỉm cười không lên tiếng, nhưng bàn tay ôm khuỷu tay anh lại chặt hơn.
Hiển nhiên, tâm tình cảu cô rất vui sướng.
Hoắc Ảnh Quân tiện thể khoác vai cô mà nói: “Mấy ngày nay bên luật sư có tin tốt về, ngày mở phiên tòa sẽ sớm hơn, chúng ta cũng đã sưu tập được khá đủ chứng cứ rồi, lần này chắc Vân Hâm Bằng phải ở trong tù cả đời!”
Bước chân Vân Tử Lăng dừng lại, nhìn về phía anh: “Có thật không?”
“Ừm, không cần em lo lắng, tôi đã bảo luật sự dồn cho ông ta tội nặng nhất rồi, từ hình!” Giọng người đàn ông rất bình tĩnh.
Vân Tử Lăng không nói gì, kinh ngạc mà nhìn về phía anh.
Hoắc Ảnh Quân lại cười nói: “Đây là kết cục mà ông ta đáng có!”
Trong chốc lát đôi mắt Vân Tử Lăng đã đỏ ửng lên, nếu như ông ta có thể bị xử tử hình thì đó chính là kết cục tốt nhất, nếu như không thể, bị giam trong tù cả đời, cũng đáng để vui mừng.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy liền ôm chặt cô hơn: “Chuyện của ông ta đã xử lý tốt rồi, một chuyện khác cũng nên chấm dứt rồi!”
Vân Tử Lăng ngước mắt lên nhìn về phía anh: “Chuyện gì?”
Đôi mắt sâu thăm thăm của người đàn ông thâm tình mà nhìn cô, trong mắt đã hiện lên sự mơ màng: “Đừng vội, rất nhanh em sẽ biết thôi!”
Nói xong liền ngẩng đầu nhìn về bầu trời âm u, còn thiếu một chứng cứ cuối cùng.
Toàn bộ, cũng là cháy nhà ra mặt chuột rồi.
“Hoắc Ảnh Quân…” Đột nhiên Vân Tử Lăng khẽ gọi anh một tiếng.
“Hửm?”
“Anh có thể bảo những người vệ sĩ kia đi đi không?”
Hoắc Ảnh Quân liền ngẩn người, có chút kinh ngạc, cô biết chuyện này từ khi nào?
“Anh không cần nhìn tôi như vậy, tôi biết rất lâu rồi, tôi không muốn bị nugoiwf khác giám sát, cảm giác đó đặc biệt khó chịu…”
Nói xong, cúi đâu xuống: “Đây chính là lý do mà tôi không muốn ra ngoài, cho dù tôi biết anh là vì bảo vệ tôi, nhưng mà cảm giác này cứ như là…ngồi tù ấy, anh có hiểu không?”
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn bảo vệ em thật tốt.”
“Tôi biết, thế như bên cạnh tôi đã có anh rồi, cũng có thím Phương, bình thường ra ngoài, đều có thím Phương đi cùng, sẽ không có chuyện gì đâu, huống hồ…cảm giác này cứ giống như là…giống như trước đây Vân Hâm Bằng phát người theo dõi tôi và mẹ tôi vậy!”
Nghe thấy vậy, trái tim Hoắc Ảnh Quân liền bị bóp nghẹt, vội nói: “Xin lỗi, tôi không biết…yên tâm, tôi sẽ bảo bọn họ rồi đi trước, sau này tôi ở nhà với em.”
Nói xong, anh liền lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Thấy vậy cuối cùng Vân Tử Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết những người kia ngụy trang rất tốt, vẫn luôn bảo vệ cô.
Nhưng mà, loại bảo vệ này, làm cho áp lực của cô rất lớn, thậm chí không muốn ra ngoài.
Hai người đi dạo một hồi rồi quay về.
Sai khi Vân Tử Lăng tắm rửa liền lên giường, Hoắc Ảnh Quân cũng lên giường theo sau cô.
Vân Tử Lăng tựa trong lòng anh mà đọc sách, Hoắc Ảnh Quân cũng nghiêm túc mà đọc.
Mà lúc này, đột nhiên điện thoại Hoắc Ảnh Quân lại vang lên.
Người đàn ông cầm lên nhìn, là Mike gọi đến.
“Alo…”
Mấy phút sau.
“Anh phải ra ngoài một chuyến, em ngủ sớm một chút, tôi sẽ cố để về sớm!” Giọng điệu người đàn ông có chút lo lắng.
Vân Tử Lăng không nhịn được mà ngồi bật dậy: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, em đừng đọc lâu quá, mệt thì nghỉ đi, lát nữa tôi sẽ quay lại, được không?”
Vân Tử Lăng nhíu mày, nhưng cô không truy hỏi, mà gật đầu: “Đi đường chậm chút!”
“Được!” Người đàn ông nói, vội cầm đồ lên rời đi.
Vân Tử Lăng không biết đã xảy ra chuyện gì, đi dép lê ra trước cửa sổ, nhìn người đàn ông vội vàng lên xe, nhíu chặt mày lại.
Mà lúc này, có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Thím Phương mở cửa, nhìn về phía ánh mắt cô có chút khó chịu: “Bà chủ, ông chủ ra ngoài rồi sao?”
“Ừm, có thể là có chuyện phải đi rồi, sao vậy thím Phương, thím tìm anh ấy có chuyện gì sao?”
Thím Phương vội lắc đầu: “Không, không có chuyện gì, lúc nào thì ông chủ quay về vậy?”
“Hử?” Vân Tử Lăng có chút kinh ngạc.
“Ồ, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi xem lúc nào thì ông chủ quay về, tôi xem xem có phải làm hai phần bữa ăn khuya không!” Thím Phương vội nói.
Vân Tử Lăng nhíu mày: “Không biết, anh ấy không nói là lúc nào thì về!”
Thím Phương đảo mắt nói: “Ồ, được rồi, vậy tôi đi trước đây, cô có chuyện gì thì cứ gọi tôi!”
“Được!”
Mười một giờ đêm.
Một tiếng sét “ầm ầm” vang lên, Vân Tử Lăng liền ngồi dậy.
Nhìn sang thấy bên cạnh không có ai.
Nhìn quan thời gian, sắp mười hai giờ rồi, sao anh vẫn chưa quay về.
Không biết được tại sao, đáy lòng cô lại tràn ngập sự bất an.
Lấy điện thoại ra, bấm điện thoại.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy.
“Hoắc Ảnh Quân…”
“Tử Lăng, chắc đêm nay tôi không về được, sớm mai tôi sẽ về sớm.” Giọng nói Hoắc Ảnh Quân có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng dịu dàng.
Vân Tử Lăng không khỏi nhíu mày: “Có phải bên anh đã xảy ra chuyện gì không? Anh nói với tôi đi!”
Hoắc Ảnh Quân nhìn về Mike ngồi một bên, anh ta đang làm nghiệm chứng cuối cùng.
Một khi chứng thực được suy đoán của anh, như vậy thì có thể đoán chắc được tám mươi phần trăm rằng việc Hi Vân chết không phải là việc ngoài ý muốn, mà là mưu sát.
Hơn nữa, anh còn điều tra ra, Hi Vân không phải là con gái của Thái Kế Nhân.
Thái Kế Nhân vô sinh, căn bản là không thể sinh con được.
Hi Vân chính là đứa bé mà Thái Kế Nhân nhận nuôi ở cô nhi viện vào hai mươi năm trước.
Như vậy, rốt cuộc Hi Vân là ai?
Phải biết là, cô nhi viện kia lại ở một nơi hẻo lánh ở một thành phố nhỏ.
Có quy mô cực kỳ nhỏ, thậm chí không có tư cách thành một cô nhi viện.
Lúc đó Thái Kế Nhân đang nắm giữ gia sản hàng tỷ đồng, không nhận nuôi con ở đâu, lại cứ phải nhận nuôi một trẻ mồ côi ở một nơi hẻo lánh như vậy?
Tìm hiểu nguồn gốc, anh còn tra ra được, chuyện này được Khúc Tịnh Kỳ giúp một tay.
Tại sao mẹ của anh lại giúp cô ta như vậy?
Tại sao lại quan tâm Hi Vân như vậy?
Dù cho chết rồi, vẫn còn quan tâm trái tim của cô ta như vậy?
Trong này rốt cuộc còn chuyện gì mà anh chưa tra ra đây?”
“Ảnh Quân…” Thấy anh không nói gì, Vân Tử Lăng lại gọi một tiếng.
“Không có chuyện gì, tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong bên này, em nghỉ ngơi sớm một chút đi được không?”
Hoắc Ảnh Quân không muốn làm cô lo lắng.
Mike nói rồi, chỉ cần nghiệm chứng ra điều này, cơ bản có thể nắm chắc được tám mươi phần trăm rồi.
Vì vậy, giờ việc anh cần làm chính là chờ đợi.
“Được vậy thì tôi đi ngủ trước!”
“Ừm, nghỉ ngơi sớm chút!” Hoắc Ảnh Quân hôn gió với điện thoại một cái.
Vân Tử Lăng cúp điện thoại, nhưng làm sao cũng không hề buồn ngủ.
Tiếng sấm bên ngoài nhỏ đi rồi, nhưng mưa lại rất nặng hạt cứ đánh ầm ầm vào cửa sổ.
“Cốc cốc cốc”, đột nhiên của phòng bị gõ một hồi.
“Bà chủ, đã ngủ chưa?”
Vân Tử Lăng đi đến, mở cửa ra: “Thím Phương, sao thím còn chưa ngủ?”
“À, chiều tôi ngủ một lúc, nên giờ không buồn ngủ, tôi làm bữa khuya cho cô đây, đúng rồi, ông chủ…có về hay không? Có muốn làm hai phần không?” Bà ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vân Tử Lăng.
Vân Tử Lăng lắc đầu: “Không cần, đêm nay anh ấy không về.”
“Đêm nay ông chủ không về sao?” Thím Phương nhíu mày xác nhận lại, giống như không chắc chắn.
“Ừm.”
“Ồ, vậy, vậy tôi nấu chút mỳ cho cô nhé.” Nói xong, thím Phương lại đóng cửa lại.
Vân Tử Lăng cũng không để ý, buổi tổi ăn hơi sớm nên giờ thực sự là có chút đói bụng.
Trong phòng bếp, thím Phương nấu mỳ trứng, cả người đều rất mất tập trung.
‘Chỉ cần anh ấy không ở nhà, bà liền hành động, đồng thời bỏ thuốc, bỏ chút thuốc ngủ, như vậy thì bà sẽ có đường chạy rồi.’
Bên tai cứ như là có lời của Vân Tử Diễm, cả người thím Phương đều tràn đầy bất an.
Lúc lâu sau, đã bỏ mỳ vào rồi.
Bà ta nhìn nồi nước trước mặt, mở tờ giấy trong tay ra, trên giấy là rất nhiều bột phấn.
Bà ta cũng không rõ bột phấn này là cái gì, chỉ biết là, chắc chắn không phải là thứ gì tốt.
Nhưng mà…
“Thím Phương nấu xong mỳ chưa?” Vân Tử Lăng mở cửa, đứng trước cửa mà hỏi.
“À—Được rồi, được rồi, lên ngay đây!” Thím Phương bị dọa cho giật mình, bột phấn trong tay liền rơi thẳng vào nồi.
Vân Tử Lăng đi về phía ghế sô pha, mở TV ra xem.
Thím Phương nhìn mỳ trong nồi, cả người có chút run rẩy.
Điện thoại lại “tinh” một tiếng.
Là con trai gửi tin nhắn đến.
‘Mẹ ơi cứu con, con bị bắt lại rồi, mẹ mà không cứu con, mẹ phải nhặt xác thay con đấy!’
Tin nhắn này làm cho bà ra run lẩy bẩy.
Hô hấp cũng có chút gấp gáp, bà ta hít sâu ba hơi.
Lập tức nhẫn tâm mà ném hai viên thuốc ngủ vào trong mỳ rồi đảo lên.
Một giây sau, múc mỳ lên, chậm rãi đi đến phòng khách.
“Bà chủ…bà chủ…mỳ…xong rồi.” Giọng nói của thím Phương có chút căng thẳng, bà ta đặt mỳ lên bàn, không dám nhìn thẳng mắt cô.
Vân Tử Lăng ngồi trên ghế xem TV, ngửi được mùi thơm, đột nhiên cười nói: “Thím Phương, mỳ thím làm thơm thật đấy, ồ…”
Cô nhìn xuống phía bụng, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía thím Phương mà nở nụ cười: “Nó động đậy rồi, chắc nó cũng ngửi thấy được mùi thơm đó.”
Ánh mắt thím Phương rất khó chiu, khóe miệng hơi giật giật, trong lòng vô cùng rối rắm.
Bà ta đã gặp rất nhiều người mẹ, nhưng chưa từng nhìn thấy một người mẹ quan tâm con mình như vậy.
Hình như cô bé này đã dành tất cả tình yêu cho em bé đang dần lớn lên kia…
Thậm chí bà ta có thể tưởng tượng được, nếu như cô mất đi đứa con…
Vậy thì hậu quả, sợ là sẽ điên mất…
Nhưng mà, nếu như bà ta nhẹ dạ.
Thì…
Người chết chính là con trai của bà ta!
“Con yêu con cũng đói rồi hả, mẹ bắt đầu ăn đây!”
Ngay lúc thím Thẩm đang suy tư, Vân Tử Lăng nói xong liềm cầm đũa lên gắp mỳ…