Chương 137: Yêu là tra tấn lẫn nhau.
Đã bao lâu rồi.
Đã bao lâu bọn họ chưa gặp mặt.
Cô nhìn bộ dáng của anh đã có chút xa lạ, mũi không nhịn được mà chua xót, không biết vì sao sự uất ức lại lan tràn ra không có cách nào ức chế.
Cô cụp mắt xuống, hốc mắt đỏ lên.
Nơi sâu nhất trong tim cô lại đau.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy thì trong lòng cũng vô cùng đau nhức.
An tiến lên, đang định mở miệng.
“Anh Ảnh Quân, anh không nên cản cô ta, dù sao cô ta cũng không thích anh, nhưng mà không sao đâu, em đã tỉnh rồi, em sẽ ở bên cạnh anh!” Giọng nói dương dương đắc ý của cô gái lại vang lên lần nữa.
Mà âm thanh này đã khiến Vân Tử Lăng tỉnh táo lại.
Đúng lúc này có một chiếc xe sang trọng tiến đến.
Một giây sau, có người từ trên xe xuống.
Vân Tử Lăng nhìn sang đó.
Khúc Tịnh Kỳ và Hoắc Chấn Vũ đi tới.
“Tử Lăng!” Hoắc Chấn Vũ vội vàng nói: “Con trở về lúc nào vậy?”
Vân Tử Lăng mỉm cười nhìn ông ta, giọng điệu có chút nghẹn ngào: “Bố!”
“Đưng sở đây làm cái gì, vào nhà nói!” Hoắc Chấn Vũ nói nói, muốn gọi mọi người đi vào trong nhà.
“Tử Lăng, chúng ta nói chuyện đi!” Khúc Tịnh Kỳ đột nhiên lên tiếng.
Vân Tử Lăng nhìn về phía bà ta, phát hiện bà ta cũng đang nhìn mình, chỉ là cái ánh mắt kia khiến cho người ta không thể hiểu được.
“Có lời gì thì để vào nhà nói không phải tiện hơn sao?”
“Tôi muốn nói cái gì kệ tôi, một lão già như ông lắm chuyện như thế làm cái gì?” Nói xong bà ta nhìn về phía Vân Tử Lăng: “Chỉ mấy phút thôi, không lâu đâu!”
“Được!” Vân Tử Lăng gật đầu đồng ý.
“Đi vào bên trong kia đi!” Khúc Tịnh Kỳ chỉ về phía vườn hoa,
Vân Tử Lăng đi theo bà ta vào đó.
Chỉ là khi cô đi ngang qua chỗ Hoắc Ảnh Quân, người đàn ông lập tức bắt lấy cổ tay vô, bên trong ánh mắt đen thâm thúy kia có quá nhiều điều,
Vân Tử Lăng không dám nhìn, lập tức rút tay lại rồi đi theo Khúc Tịnh Kỳ về phía trước.
“Anh Ảnh Quân, em đói, anh Ảnh Quân, em đói, em muốn ăn cơm!” Nhìn thấy ánh mắt Hoắc Ảnh Quân dõi theo Vân Tử Lăng, Thái Hi Vân rất là không thoải mái.
Nhưng mà Hoắc Ảnh Quân vẫn không lên tiếng, ánh mắt vẫn dõi theo bóng người đã đi xa kia.
“Anh Ảnh Quân!”
Giọng điệu của Thái Hi Vân cao hơn mấy phần: “Anh Ảnh Quân, em nói em đói rồi!”
Cô ta nắm lấy quần áo của anh lắc lư: “Anh không để ý đến em, hu hu hu, anh Ảnh Quân……..”
Đám người hầu ở bên cạnh nghe thấy cô ta nói vậy thì nhíu mày, cái cô Hi Vân Tử Diễmy làm sao lại như một đứa trẻ vậy, cứ kêu kêu gào gào?
Hoắc Ảnh Quân cụp măt snhinf cô ta, Thái Hi Vân quệt mồm, mặt mũi tỏ vẻ không vui.
“Cô chủ đói bụng, các người còn không biết lối đẩy cô ta đến phòng bếp?” Hoắc Ảnh Quân nói, ánh mắt nhìn về phía một người hầu gái ở bên cạnh.
Thấy vậy, cô hầu gái kia lập tức nói: “Dạ, cậu chủ!”
Nói xong cô hầu gái đi lên đẩy xe lăn: “Co Hi Vân, chúng ta đi ăn cơm trưa thôi.”
“Không muốn, ai muốn cô đẩy tôi, tôi muốn anh Ảnh Quân đẩy tôi cơ!” Hạ Vân rất không vui, trước kia anh không có như vậy!
Hoắc Ảnh Quân không nói gì mà đi tới cửa.
Cho dù cô ta có kêu gào thế nào thì bước chân của người đàn ông vẫn không dừng lại.
――――
“Ngồi đi.” Khúc Tịnh Kỳ chỉ vào một chiếc ghế dựa nói.
Vân Tử Lăng không cử động, thay vào đó thì nhìn về phía bà ta nói: “Bác có chuyện gì thì nói đi!”
Khúc Tịnh Kỳ hơi nhíu mày nhìn về phía cô, đây chính là chỗ bà ta không thích ở cô, cô gái này từ đầu đến cuối đều là bộ dáng lạnh lùng.
Vân Tử Lăng thấy bà ta không mở miệng thì cũng im lặng.
“Cháu luôn luôn là bộ dáng này sao?” Khúc Tịnh Kỳ không nhịn được hỏi.
“Bộ dáng này?”
Được rồi, bà ta cũng không muốn nói nhảm nhiều về chủ đều này với cô, bà ta nhíu mày nhìn cô nói: “Thật xin lỗi!”
Vân Tử Lăng hơi sửng sốt, bộ dạng không thể tin được.
“Bác xin lỗi vì chuyện lúc trước!” Giọng điệu của Khúc Tịnh Kỳ chậm dần: “bác đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với cháu, chính bởi vì bác tin tưởng Vân Tử Diễm cho nên mới khiến Hi Vân phải ngủ say lâu như vậy……..”
Vân Tử Lăng vẫn im lặng như cũ, chỉ là khóe miệng lại cong lên một nụ cười nhạo.
Bà ta xin lỗi không phải bởi vì bà ta, mà là bởi vì Hi Vân!
Lúc này Khúc Tịnh Kỳ lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu đưa cho cô: “Đây là một trăm năm mươi tỷ, coi như là tiền đền bù cho cháu!”
Vân Tử Lăng nhìn tờ chi phiếu này, đột nhiên cảm thấy châm chọc.
“Bác biết số tiền này không đủ đền đền bù cho những tổn thương mà cháu phải chịu, nhưng mà cháu cứ cầm đi!” Nói xong, bà ta cầm lấy tay cô, nhét tấm chi phiếu vào tay cô: “Chuyện trước đây là bác không đúng, cho nên bây giờ bác xin lỗi cháu!”
Vân Tử Lăng cụp mắt nhìn tấm chi phiếu trong tay, đột nhiên nở một nụ cười nhạt.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ: “Một trăm năm mươi tỷ này chỉ là đền bù cho sự áy náy của bác thôi sao? Hay là một trăm năm mươi tỷ này chính là phí yêu cầu tôi rời đi?”
Khúc Tịnh Kỳ: “……..”
“Bác vì trái tim của Hi Vân, biết rõ Vân Tử Diễm làm chuyện xấu ở sau lưng như vẫn khư khư giúp đỡ cô ta, bây giờ Hi Vân thật đã quay trở lại, tất nhiên là bác sẽ càng dốc sức bảo vệ cô ta.” Nói xong, cô còn cười mỉa mai một tiếng: “Có đôi khi cháu rất nghi ngờ có phải Hi Vân là con ruột của bác không, nếu không thì làm gì có người nào lại đi giúp đỡ người ngoài cướp đoạt hạnh phúc cả đời của con trai mình như thế?”
Khúc Tịnh Kỳ: “……..”
“Nhưng mà bác cứ yên tâm, không có một trăm lăm mươi tỷ này thì cháu cũng sẽ rời khỏi con trai của bác, chỉ là cháu muốn nói một câu, nếu bác thật sự yêu thương anh ấy thì xin bác đừng áp đặt suy nghĩ của bác lên người anh ấy, không phải tình thân nào cũng bền chắc đầu, giống như cháu và Vân Tử Diễm vầy, từ tình thân biến thành hận thù!”
Dứt lời, cô đưa tấm chi phiếu một trăm lăm mươi tỷ đến trước mặt bà ta: “Cháu dùng một trăm lăm mươi tỷ này để đổi lấy lương tâm của bác, ‘lương tâm’ chân chính của một người mẹ đối với con trai!”
Nói xong, cô nhét tấm chi phiếu vào tay bà ta.
Sau đó quay người đi không chút do dự.
“Tử Lăng!” Khúc Tịnh Kỳ đột nhiên gọi cô một tiếng.
Vân Tử Lăng lập tức dừng bước chân.
“Cháu yêu con trai của bác sao?”
Khúc Tịnh Kỳ nhíu mày, hiển nhiên, bà ta luôn coi các cô gái muốn gả vào nhà giàu là một cái khái niệm.
Cô không quay đầu, chỉ thấp giọng cười một tiếng: “Người chủ động đưa ra lời ly hôn là cháu!”
Một câu, đã trả lời câu hỏi của bà ta.
Khúc Tịnh Kỳ giật mình.
Người chủ động nhắc tới ly hôn là cô.
Như vậy có thể chứng minh cô khác với những cô gái muốn gả vào nhà giàu khác.
Bởi vì, mấy người phụ nữ kia có chết cũng không chịu ly hôn.
Vậy…..
Cô yêu con trai của bà ta!
Khúc Tịnh Kỳ đưa mắt nhìn về phía cô, lúc này bà ta mới phát hiện là cô đã đi xa……..
Vân Tử Lăng bước đi rất nhanh, cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa.
Cuối cùng cô cũng đi ra khỏi cửa.
Nhưng mà ngay sau đó cổ tay cô bị người kéo lại.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị người kéo vào trong ngực.
Vân Tử Lăng sững sờ.
Người đàn ông vẫn luôn đứng ở cổng chờ đợi.
Giờ phút này anh ôm cô rất chặt, giống như muốn dung hợp cô với mình.
Vân Tử Lăng bị anh ôm rất chặt, cô có chút đau.
Nhưng mà cô cũng không giãy dụa.
Cô cảm thấy loại đau đớn này vẫn còn kém xa cảm giác đau đớn ở trong lòng.
Anh chôn mặt vào vai cô một lúc lâu, mãi cho đến khi bên ngoài bắt đầu nổi mưa nhỏ, anh mới chậm rãi buông cô ra.
Người đàn ông nâng cằm cô lên, nhìn cô, như thể muốn tiến sâu vào trong đáy mắt cô.
“Đừng rời khỏi anh, được không?”
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn mang theo mùi thuốc lá, cứ như vậy vang lên trước mặt cô.
Vân Tử Lăng cụp mắt nhìn xuống đất.
Bên dưới chân anh đầy tàn thuốc lá,
Anh vừa mới đứng ở chỗ này hút thuốc sao?
Người đàn ông nhìn theo ánh mắt của cô, sau khi nhìn xong thì không biết phải làm sao cho đúng: “Xin lỗi, anh biết em không thích mùi khói thuốc, thật xin lỗi……..”
Nói xong thì lại ôm cô vào ngực thêm lần nữa: “Nhưng quá trình đợi em quá là dày vò, cho nên anh mới……..”
“Hoắc Ảnh Quân……..”
Cô gọi anh một tiếng, gióng nói cũng rất trầm thấp: “Vốn dĩ chúng ta không phải là người của cùng một thế giới….. Tôi vô ý xâm nhập vào thế giới của anh, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy tôi mới phát hiện, môn đăng hộ đối rất là quan trọng, anh và tôi không giống nhau, chúng ta không có cách nào hòa nhập vào cuộc sống của nhau được………”
Thời gian dài như vậy.
Nhưng cô vẫn không có cách nào làm quen với cuộc sống nhà giàu.
Cô cũng không có cách nào làm quen với thân phận mợ chủ nhà giàu.
Càng không quen cái cảm giác bị tất cả mọi người chú ý đến.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, cô chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản và yên tĩnh.
“Không, không phải như vậy, anh biết không phải như vậy!” Giọng điệu của người đàn ông tràn đầy lo lắng, bàn tay cũng run lên: “Anh biết em đang giận anh, anh biết em hận anh, đúng vậy, tối hôm đó anh không nên ra ngoài, anh không nên đơn độc đi tìm cô ta, để em một thân một mình gặp nguy hiểm, tất cả là lỗi của anh, thế nhưng mà anh thật sự không cố ý, anh không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như thế, anh cũng rất đau đớn khi đứa bé phải rời đi, rất đau đớn……..”
Giọng điệu của anh nghẹn ngào: “Đã rất lâu rồi anh chưa được ngủ ngon, anh không dám ngủ, vừa mới nhắm mắt lại, thứ xuất hiện trong đầu anh không phải cảnh tượng em rời đi thì chính là cảnh tượng đứa bé rời đi…..”
Vân Tử Lăng cảm giác được cơ thể người đàn ông đang run lên, hai mắt cô không khỏi đỏ hơ.
“Anh đã mất đi đứa bé, anh không muốn mất luôn cả em, anh không muốn! Anh không muốn chút nào, không muốn, không muốn!”
Nước mắt Vân Tử Lăng bỗng nhiên chảy ra như nước tràn bờ đê.
“Thật xin lỗi……..” Cô nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi, anh để cho tôi đi đi……..”
“Không được, anh không đồng ý!” Giọng điệu của anh là kháng cự, là từ chối, không có cách nào tiếp nhận.
Nước mắt cô rơi càng nhiều.
“Tôi không có cách nào đối mặt với anh, anh biết mà, chúng ta bỏ qua cho nhau đi!”
Hoắc Ảnh Quân đột nhiên buông cô ra, bàn tay run rẩy lau nước mắt cho cô: “Anh cho em thời gian, anh biết bây giờ em không có cách nào đi ra khỏi chuyện kia, anh sẽ cho em thời gian, anh hứa sẽ không quấy rầy em, anh sẽ đứng từ xa nhìn em, sẽ không để em phát hiện, cũng sẽ không để em phải bối rối, chỉ là….. Em đừng rời khỏi thành phố Nam Dương được không?”
“Píp píp píp.” Tài xế taxi nhìn một lúc lâu, không nhịn được bấm còi thúc giục: “Rốt cuộc là có đi nữa không?”
Vân Tử Lăng chậm rãi đẩy anh ra, nhìn anh thản nhiên cười một tiếng: “Cô ta đã cứu mạng anh, nhớ đối xử tốt với cô ta!”
Nói xong cô đi về phía chiếc taxi trước mặt.
Giờ phút này, không ai biết trong lòng cô đau đớn như bị ai đó cầm dao cứ từng vết lên trái tim cô.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt.
Người đàn ông nhìn bóng dáng của cô càng lúc càng xa, không hiểu sao anh lại cảm giác như mình đã mất đi cái gì đó.
Não anh không suy nghĩ được gì, đôi chân dài nhanh chóng bước về phía cô.
Anh nắm lấy cổ tay cô, bỗng nhiên kéo cô vào ngực.
Ngay sau đó một tay anh giữ lấy gáy cô, một tay ôm chặt lấy eo cô.
Anh cúi đầu, đôi môi mỏng che trên khuôn mặt cô, anh hôn lên dòng nước mắt đang chảy trên gương mặt cô, giọng nói nói khàn khàn: “Em nhớ kỹ cho anh, em muốn rời khỏi đây, em muốn thời gian, anh đều đồng ý, nhưng mà, kiếp này, vợ của Hoắc Ảnh Quân anh chỉ có duy nhất một người, đó chính là em, Vân Tử Lăng!”