Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Cảnh Đào nhìn dì Hà, run giọng nói:

"Dì Hà... Xin lỗi, tôi xin lỗi chị".

Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều im lặng, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Dương Cảnh Đào quỳ xuống, xin lỗi.

Người có địa vị cao nhất trong căn nhà này quỳ xuống nhận sai, đây là chuyện mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

"Nếu bố vợ tôi đã quỳ xuống nhận sai, vậy tôi sẽ bỏ qua chuyện ông ấy ăn cắp sừng trâu vàng, coi như chuyện ấy chưa từng xảy ra", Lâm Hàn chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói.

Sau đó, anh nhìn về phía cảnh sát, mỉm cười nói:

"Để đồng chí cảnh sát đi một chuyến tay không rồi, phiền anh quá".

"Không sao, đây là trách nhiệm của tôi", cảnh sát xua tay, rồi nhìn về phía Dương Cảnh Đào:

"Ăn cắp tài sản là hành động vi phạm pháp luật. Tuy là người một nhà, pháp luật sẽ cho rằng là mâu thuẫn trong gia đình, nhưng nếu chủ sở hữu tài sản truy cứu, vậy thì hành vi của ông vẫn phạm pháp, hy vọng ông nhớ kỹ điều này".

"Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã dạy bảo, tôi nhớ rồi", Dương Cảnh Đào run giọng nói.

"Ừ, tôi đi đây".

Cảnh sát gật đầu, cất bước rời khỏi.

"Bố!"

"Bố, mau đứng lên!"

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt bước tới, đỡ Dương Cảnh Đào dậy.

"Bố, nếu không được thì đừng ở đây nữa, tới nhà bọn con đi, nhà con cũng là biệt thự mà!", trong mắt Dương Duyệt đong đầy nước mắt nói:

"Bọn họ đối xử với bố như vậy, bố ở đây chẳng phải là sẽ bị thằng vô dụng Lâm Hàn và Dương Lệ chọc tức sao?"

"Không, bố sẽ ở đây!"

Dương Cảnh Đào xua tay, run rẩy đứng lên, vẻ mặt vô cùng cương quyết nói:

"Hai đứa cũng biết, mong muốn lớn nhất của bố chính là sống trong biệt thự núi Vân Mộng. Bây giờ, bố vất vả lắm mới vào đây ở, đương nhiên sẽ không bao giờ rời đi".

Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải nghe vậy thì sắc mặt bỗng thay đổi hẳn, cuối cùng chỉ đành bất lực lắc đầu.

Nếu Dương Cảnh Đào khăng khăng ở đây, bọn họ cũng chẳng có cách nào.

"Thôi, bố mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi đây", Dương Cảnh Đào đi lên lầu.

"Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà cậu, hôm nay cậu bắt bố tôi quỳ xuống xin lỗi, sẽ là lần đầu và cũng là cuối! Nếu có lần sau, tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu", Dương Duyệt lạnh lùng đe dọa Lâm Hàn.

Lâm Hàn chỉ cười chẳng nói gì, hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói đó của Dương Duyệt.

Đợi Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt rời đi, Lâm Hàn mới nói với Dương Lệ:

"Bà xã, em lên lầu hỏi thử xem tại sao bố lại trộm sừng trâu vàng. Tháng nào ông ấy cũng có lương hưu nên hoàn toàn chẳng thiếu tiền, không nhất thiết phải làm ra loại chuyện đó".

Ánh mắt Dương Lệ lóe sáng, lập tức nói:

"Để em lên hỏi thử".

Lâm Hàn gật đầu.

20 phút sau, Dương Lệ xuống lầu, có điều, sắc mặt lại hơi đen.

"Em hỏi được rồi, bố bị lừa tiền", Dương Lệ ngồi xuống bên cạnh Lâm Hàn.

"Lừa tiền?"

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, điều đó không khác mấy với suy đoán của anh: "Kể anh nghe quá trình xem, bố bị lừa như thế nào".

"Vào tháng trước, bố đi dạo công viên thì thấy có nhân viên tiêu thụ đang giới thiệu một sản phẩm tài chính, nói rằng có lãi rất cao. Nếu mua nó, với một trăm ngàn tệ thì một năm sau, tiền lời sẽ không ngừng tăng. Đến lúc đó, có thể lãi tới một triệu tệ", Dương Lệ lắc đầu, thở dài:

“Mánh khóe ấy vừa nhìn đã biết là kẻ lừa đảo, nhưng bố lại tin. Bố nói có rất nhiều ông cụ đều mua sản phẩm đó, thậm chí là lấy hết lương hưu ra mua, mà còn thật sự được chia lời".

"Mấy ông cụ đó chắc đến tám phần là thuê đến rồi".

Lâm Hàn cũng rất bất lực, hiểu được ông bố vợ này đúng là tham lam, chẳng có chút lý trí nào khi đối mặt với tiền tài cả.

"Đúng là thuê đến".

Dương Lệ gật đầu: "Đối tượng bán sản phẩm của nhân viên tiêu thụ đó toàn là các ông bà già trong công viên kia. Trình độ tri thức của bọn họ đều không cao nên chẳng biết về mấy cái sản phẩm tài chính này, nhưng lại có chút tiền riêng. Vì thế, họ mới dễ dàng bị lừa".

"Bố mua hết bao nhiêu tiền?", Lâm Hàn hỏi.

"Năm trăm ngàn", mặt mày Dương Lệ nghiêm túc nói: "Đây là toàn bộ tiền tích góp của bố, mà hai ngày trước, bố gọi cho gã nhân viên thì phát hiện không gọi được, có lẽ đã ôm tiền bỏ trốn rồi".

Dương Lệ lại nói tiếp: "Bây giờ, trên người bố chẳng có đồng nào, sau này chắc chắn sẽ bị bệnh, phải mua thuốc. Ông ấy cảm thấy tìm con cái mượn tiền rất mất mặt nên mới cắt sừng trâu vàng cầm đi bán".

Lâm Hàn âm thầm buồn cười, Dương Cảnh Đào này đúng là một người rất sĩ diện.

Có điều, tính cách của ông ta lại vô cùng tham lam, lần này bị lừa chính bởi lý do đó, cuối cùng mất trắng.

"Chỉ hy vọng lần này sẽ giúp bố rút kinh nghiệm".

Dương Lệ thổn thức nói: "Ông ấy nhớ lâu thì sau chắc sẽ không mắc phải sai lầm đó. Năm trăm ngàn tệ kia bị lừa thì thôi, giờ mánh khóe lừa tiền nhiều như thế, mọi người cũng chẳng tìm được, báo cảnh sát cũng vô dụng".

"Ông xã, em về đi làm tiếp đây", Dương Lệ đứng lên.

"Mấy ngày nay, công việc có thuận lợi không?", Lâm Hàn thuận miệng hỏi.

"Cũng được, rất thuận lợi", Dương Lệ mỉm cười, nhắc tới công việc, tâm trạng cô có vẻ vô cùng tốt:

"Trước mắt, dự án cải tạo khu Bành Hộ đang diễn ra hết sức suôn sẻ, nhất là việc sắp xếp đền bù. Ngày hôm qua, em đến khu Bành Hộ khảo sát thì công việc diễn ra đâu vào đấy. Mà phải nói rằng, ban lãnh đạo của Nhân Phàm thật biết cách chọn người, để Ngô Xuyên phụ trách việc đó, dưới sự quản lý của anh ta, không có bất kỳ sự kiện đổ máu nào xảy ra cả".

"Vậy là tốt rồi".

Lâm Hàn gật đầu, yên tâm.

"Thôi, ông xã, em không nói nữa, đi làm đây!", Dương Lệ nói.

Lâm Hàn gật đầu, lại nói: "À đúng rồi bà xã, em đưa số điện thoại của gã nhân viên kia cho anh đi, anh gọi thử xem sao".

"Vâng, để em gửi cho anh. Nhưng mà, gọi cũng chẳng tác dụng gì, nãy em đã thử rồi, số đó không tồn tại", Dương Lệ gửi số cho Lâm hàn rồi đi làm.

Lâm Hàn tiễn Dương Lệ ra ngoài biệt thự, chờ xe đi khỏi, mới quay trở lại. Anh nhìn số điện thoại của gã nhân viên, ánh mắt hơi hơi dao động.

Dương Cảnh Đào là bố vợ của Lâm Hàn, tính cách kiêu căng ngạo mạn, tham lam, sĩ diện, hư vinh...

Tóm lại, trên người bố vợ có rất nhiều khuyết điểm, Lâm Hàn chẳng có tý thiện cảm nào với ông ta.

Thế nhưng, bố vợ suy cho cùng cũng là bố vợ, ông ta bị lừa năm trăm ngàn tệ, sao Lâm Hàn có thể mặc kệ được.

Lâm Hàn nhấn gọi số điện thoại của gã nhân viên kia.

"Xin lỗi quý khách, số điện thoại này không tồn tại..."

Giọng nói tổng đài vang lên trong điện thoại.

Lâm Hàn cũng không bất ngờ, anh lại gọi cho Trần Vô Cực.

"Alo, cậu Lâm à", giọng Trần Vô Cực vang lên.

"Ông đang làm gì đó?", Lâm Hàn thuận miệng hỏi.

"Xem kinh Phật thôi, kinh này chứa đầy đạo lý. Tôi càng nhìn thì càng cảm thấy cõi đời này chỉ là một bể khổ. Vinh hoa phú quý, quyền lực, địa vị, chẳng qua là một giấc mộng ảo thôi. Mấy ngày nay, tôi đang có ý định nhường chỗ cho người khác", Trần Vô Cực cười khà khà nói.

Lâm Hàn bất lực lắc đầu: "Ông mới bao nhiêu mà đã nhường chỗ rồi? Ông lui thì vị trí đó ai ngồi?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng nếu cậu Lâm đề cử ai thì có thể nói với tôi", Trần Vô Cực nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK