Anh nhanh tay nhanh mắt, một tay che mặt, một tay ấn bả vai Châu Nguyệt Nguyệt lại.
Lâm Hàn đã thành công ngăn lại Châu Nguyệt Nguyệt, không cho đôi môi đỏ mọng của cô ta chạm lên mặt anh.
“Chị hai à, hy vọng cô đừng có mưu đồ gì với tôi”.
Lâm Hàn mặt không biểu cảm, đẩy Châu Nguyệt Nguyệt ra và nói.
“Lâm Hàn… Anh…”
Châu Nguyệt Nguyệt không ngờ.
Cô ta cho rằng sự lãnh đạm của Lâm Hàn là giả vờ mà ra, chỉ cần cô ta chủ động thì Lâm Hàn sẽ đồng ý.
Bây giờ nghĩ lại, đúng như lời anh nói, Lâm Hàn thực sự không có tình cảm với cô ta.
Nghĩ đến đây, một cảm giác tuyệt vọng, đau đớn và buồn bã ập đến trong lòng cô ta. Châu Nguyệt Nguyệt bắt đầu khóc.
“Lâm Hàn, Châu Nguyệt Nguyệt tôi nhan sắc không tệ, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy… Huhu…”
Rầm!
Không đợi cô ta khóc xong thì Lâm Hàn đã vội vã đóng cửa lại.
“Huhuhu!”
“Lâm Hàn, tôi thích anh!”
“Anh không thể cho tôi cơ hội sao?... Huhu!”
Bên ngoài, Châu Nguyệt Nguyệt càng khóc to hơn.
Lâm Hàn lười để ý đến cô ta, về phòng đi ngủ.
…
Fortune Plaza.
Khi Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đi ra khỏi tòa nhà, gương mặt của hai người họ có chút khó chịu.
“Đáng ghét, giám đốc Trương gì đó coi thường người khác quá! Không giao vị trí người tổng phụ trách cho chúng ta thì thôi, còn nói chúng ta là cái thá gì, không xứng nói chuyện với nhân viên cấp cao của Nhân Phàm”, Dương Duyệt hổn hển nói, dường như đã bị sỉ nhục.
Sự việc rất đơn giản.
Dương Lệ đưa cả hai đến trụ sở của quỹ đầu tư Nhân Phàm để bàn về việc thay đổi người phụ trách.
Giám đốc Trương- nhân viên cấp cao của Nhân Phàm bước ra tiếp đón bọn họ vô cùng nồng nhiệt.
Nhưng sự tiếp đón nồng nhiệt này chỉ dành cho Dương Lệ, bưng trà rót nước, mặt mũi tươi cười.
Nhưng Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải thì đến chỗ ngồi cũng không có chứ đừng nói đến bưng trà rót nước.
Dương Lệ đề nghị để Triệu Tứ Hải làm người phụ trách, giám đốc Trương liền mở miệng chế giễu:
“Giao cho anh ta? Không thể giao cho anh ta được!”
“Một tên nhà thầu vô danh tiểu tốt cũng đòi ngồi vào vị trí người tổng phụ trách sao? Sao không tự soi gương lại xem bản thân là cái thá gì?”
“Vị trí của người tổng phụ trách được quyết định bởi sự nhất trí của tất cả các quản lý cấp cao ở Nhân Phàm. Còn chưa đến lượt một nhà thầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Loại người này còn không đủ tư cách để nói chuyện với tôi”.
Tóm lại, lời của giám đốc Trương rất độc địa, có bao nhiêu câu khó nghe đều tuôn ra hết. Cuối cùng ông ta còn nói, lần này cải tạo khu Bành Hộ, công ty của Triệu Tứ Hải đừng mong nhúng tay vào.
Đến cuối cùng, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt chán nản rời khỏi Fortune Plaza.
“Lãnh đạo này của Nhân Phàm là một tên ngốc!”
Triệu Tứ Hải khởi động xe và nói: “Kinh nghiệm, năng lực của anh có chỗ nào thua kém Dương Lệ chứ, vị trí đó nên để anh đảm nhận! Em cứ nhìn mà xem, Dương Lệ đảm nhận vị trí đó không tới nửa tháng thì khu Bành Hộ sẽ xảy ra chuyện!”
“Không được, chúng ta phải nói chuyện này với bố!”, Dương Duyệt lấy điện thoại ra gọi cho Dương Cảnh Đào.
…
Buổi tối, Dương Cảnh Đào lại bảo Dương Lệ đến chỗ ông ta ăn cơm.
Ông cụ đã có lệnh, Lâm Hàn chỉ đành đợi Dương Lệ tan làm rồi lái xe đến nhà ông cụ.
“Hôm nay bố nghe nói khu biệt thự trên núi Vân Mộng được đem ra bán đấu giá, đặc biệt là biệt thự ở lưng chừng núi, mấy nhà có tiền cạnh tranh rất gay gắt”.
Dương Cảnh Đào ăn miếng cơm và thản nhiên nói: “Buổi đấu giá này được truyền hình trực tiếp. Giá bán cuối cùng của căn biệt thự đó là 78 triệu tệ!"
“78 triệu tệ?!”
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt sững sờ, số tiền này đối với bọn họ là quá lớn.
“Đúng vậy, người bình thường có thể mấy trăm đời cũng không kiếm được số tiền này, nhưng những người giàu có thì lại dùng nó để mua biệt thự”, Dương Cảnh Đào khẽ thở dài.
“Con thật không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền ”, Dương Lệ nói.
“Haha, tiểu Lệ, em sớm muộn gì cũng hiểu thôi, dù sao vị trí người tổng phụ trách đang trong tay em thì việc em trở thành người có tiền không phải là chuyện của một, hai năm nữa thôi sao?”
Dương Duyệt cười haha, một tia ghen tỵ lóe lên trong mắt cô ta:
“Kể cả số tiền em kiếm được không mua nổi biệt thự núi Vân Mộng, thì việc mua một biệt thự bình thường chắc không thành vấn đề!”
“Những biệt thự bình thường chẳng có gì đặc biệt, nói thật bố cũng muốn được sống ở núi Vân Mộng, trải nghiệm cảm giác sống trong biệt thự ở đó”, trong giọng nói của Dương Cảnh Đào mang theo chút ngưỡng mộ.
“Chỉ không biết là đời này có còn hy vọng. Lâm Hàn chắc chắn là không thể rồi, bố chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tứ Hải thôi”.
“Bố, con sẽ cố gắng, phấn đấu trong vòng hai mươi năm nữa để bố được sống ở biệt thự núi Vân Mộng!”, Triệu Tứ Hải nhanh chóng nói.
Dương Cảnh Đào hài lòng gật đầu: “Tiểu Duyệt đã nói với bố chuyện hôm nay rồi, Tiểu Lệ, con vẫn là người tổng phụ trách của dự án khu Bành Hộ à?”
“Vâng, bố, lãnh đạo của Nhân Phàm không đồng ý giao vị trí này cho anh rể”, Dương Lệ nói.
“Ai mà biết được em có qua gặp trước không, nếu không thì sao lãnh đạo của Nhân Phàm lại từ chối một cách dứt khoát, không hề cân nhắc, chẳng chừa chút cơ hội nói chuyện nào như vậy!”, Dương Duyệt cười lạnh.
“Chị, em đã đồng ý nhường vị trí cho anh rể rồi thì tất nhiên sẽ không qua gặp trước, em không đạo đức giả như thế!”, Dương Lệ tức giận nói.
“Biết người, biết mặt, khó biết lòng, đạo đức giả hay không làm sao biết được”, Dương Duyệt nói.
“Chị…”
Dương Lệ còn muốn giải thích.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”
Dương Cảnh Đào vỗ bàn, trừng mắt với Dương Lệ: “Tiểu Lệ, tiểu Duyệt dù sao cũng là chị gái của con, con phải chú ý thái độ khi nói chuyện với nó!”
“Con…”
Dương Lệ tự nhiên nói không nên lời, cô rất ấm ức, tại sao bố lại nói đỡ cho Dương Duyệt.
Dương Duyệt cười thầm.
“Bố gọi các con đến đây chính là để nói một chuyện”, Dương Cảnh Đào nói:
“Tiểu Lệ, nếu con vẫn là người tổng phụ trách thì đối với những công trình cải tạo khu Bành Hồ mà phải thuê ngoài thì con hãy để Tứ Hải làm, đề nghị này của bố như thế nào?”
“Không được”, Dương Lệ lắc đầu: “Lãnh đạo công ty đã nói không hợp tác với công ty của anh rể”.
“Lãnh đạo là lãnh lạo, được hay không được thì chỉ cần người tổng phụ trách là con nói là xong!”, Dương Cảnh Đào cười.
“Hơn nữa, anh rể con là người nhà, còn có kinh nghiệm, việc thuê ngoài đều để nó làm thì cũng yên tâm, đúng không? Chỉ cần không cho lãnh đạo biết là được rồi”.
Dương Lệ cau mày, nếu cô thực sự giao hết những việc thuê ngoài cho Triệu Tứ Hải, vậy thì cô thành tổng phụ trách bù nhìn à? Mọi việc vẫn nằm trong tay Triệu Tứ Hải.
“Đúng đó, tiểu Lệ, chúng ta có thể nhân việc cải tạo khu Bành Hộ để kiếm tiền!”, Triệu Tứ Hải cười nói:
“Chỉ cần em giao hết những công việc thuê ngoài cho anh thì chắc chắn sẽ không thiếu lợi nhuận của em đâu”.
“Đúng rồi”.
Dương Duyệt cũng nói ngay: “Em hãy giao những việc thuê ngoài cho Tứ Hải, em âm thầm tích trữ tiền, còn chuyện em nói dối chị rằng em không thể đi xe buýt, chị có thể không nhắc chuyện cũ, coi như chị không biết gì”.
“Chị, em làm gì có âm thầm tích trữ tiền, số tiền đó…”, Dương Lệ mở miệng.
Dương Duyệt ngắt lời cô: “Hơn nữa, đợi Tứ Hải kiếm được tiền, chị sẽ tặng cho em cặn biệt thự của gia đình chị, để em trải nghiệm cảm giác sống trong một căn biệt thự, nhưng hời cho tên Lâm Hàn vô dụng, những tên vô dụng không xứng được ở biệt thự!”
“Lâm Hàn? Chúng ta nói chuyện công việc thì đừng nhắc đến tên vô dụng này, nó chỉ cần an phận ngồi đó ăn cơm là được rồi!”, Dương Cảnh Đào lạnh mặt nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Dương Lệ cũng lạnh đi.