Cô vừa ngồi tính toán bên máy tính vừa nghiến răng ken két, thỉnh thoảng lại liếc xéo bóng đen sau lưng." Đúng là chẳng được tích sự gì cả, thẻ tín dụng bị đóng băng đã đành, trông chờ vào chiếc Ferrari bán đi cũng được ít tiền, thế mà bị anh tông cho thành đống phế liệu!"
Nhớ lại hôm đó, hai người nhìn nhau chằm chằm, cô hỏi xe của anh đâu mà tràn đầy hy vọng. Thế nhưng anh lại ấp úng hồi lâu rồi tuôn ra một câu: " Ờ, tiền bạc chỉ là thứ phù du, điều quan trọng là anh đến rồi. A Hoành, em nhìn anh đi, anh là Ngôn Hi mà em yêu nhất, yêu nhất đấy!"
" Xí, ai thèm yêu anh chứ! Thôi không nhiều lời nữa, xe của anh đâu?"
" Ở trạm xử lí rác thải, anh đã đâm nát bét rồi."
A Hoành tức hộc máu, véo tai anh chàng nói: " Mỗi anh thôi thì làm trò trống gì chứ, làm trò trống gì chứ!"
Anh nháy mắt." Có anh đẹp trai mà."
A Hoành nhìn dung nhan tiều tụy, thậm chí có thể nói là xấu xí của anh mà thấy mắt cay sè, cô liền nhìn ra phía nồi canh sườn đang sôi sùng sục trong góc bếp, sau đó lại mỉm cười, vỗ nhẹ lên má anh nói: " Đúng thế, rất đẹp trai."
Đùi trái của anh bị gãy, phải đóng đinh bên trong, bấy lâu nay anh vẫn phải tập đi, dù đã mất rất nhiều thời gian nhưng tốc độ vẫn rất chậm.
Lúc Ngôn Hi trốn được ra sân bay, Tân Đạt Di và Tôn Bằng đã chuẩn bị sẵn tiền. Tuy nhiên từ trước đến nay Ngôn Hi luôn có nguyên tắc, dù là ăn bám cũng không bao giờ ăn bám ai ngoài A Hoành, thế nên anh đã từ chối thẳng thừng.
A Hoành nghe anh nói vậy lại càng muốn cấu chết anh hơn. Cô nói: " Em đi làm, buổi sáng anh loanh hoanh ở đây, buổi chiều anh phải ở nhà tập đi.Bốn giờ em sẽ gọi điện cho bà chủ nhà, anh mà lười thì tối không được ăn cơm đâu đấy.!"
Anh " ừ"một tiếng rồi cúi đầu húp bát canh sườn, rớt nước mắt, thời oanh liệt nay còn đâu.
A Hoành dắt xe đạp, vẫy tay tạm biệt Ngôn Hi giữa màn sương dày đặc.
Anh đứng trước cửa sổ, nheo mắt cười và nói tạm biệt, rất giống với cảnh tượng năm ấy khi anh sang Vienna.
Có điều A Hoành bây giờ không còn vẻ bẽn lẽn, ngờ nghệch như ngày đó nữa,Ngôn Hi cũng không còn vẻ phong độ của năm xưa.
Nhưng trong mắt họ, người kia chưa bao giờ rạng rỡ, đáng yêu như giây phút này.
A Hoành đeo găng tay cầm ống nghiệm, cho thêm ít SMZC đã được nghiền mịn, quy trình giống như bao lần cô vẫn thao tác ở trường.
Edward bất ngờ đẩy cửa kính phòng thí nghiệm bước vào, vứt một bài viết xuống trước mặt cô, cười khẩy vẻ không tin." Winnie, bài viết với trình độ này mà cô cũng kì vọng có thể được đăng lên tạp chí ư?"
A Hoành sững lại, đây là bài viết cô vừa mới nộp, nếu được Edward phê chuẩn, có thể sẽ được đăng lên tạp chí. Cô đã phải chuẩn bị hai ba tháng để viết bài này, trước đó cũng đã gửi email cho giáo sư Lý xem rồi. Ngữ pháp không vấn đề gì, còn về nội dung, sau khi đọc xong, bà chỉ nói một câu: " Cuối cùng thì chim đã rời tổ, tốt lắm."
Cô cầm bản thảo lên, cau mày hỏi: " Edward, có gì không ổn ư?"
Anh ta đút tay vào túi áo, liếc nhìn quy trình thí nghiệm của cô, cố gắng kìm nén sự nóng giận nói: " Cô sang phòng làm việc của tôi."
A Hoành không thích vào phòng làm việc của anh ta vì ở đó thường có mùi nước hoa phụ nữ, cô vốn mắc chứng viêm mũi dị ứng, nên sang phòng anh ta lần nào là bị dị ứng lần đó. Cô liền đặt ống nghiệm vào giá, mỉm cười nói: " Trao đổi ở đây cũng được mà."
Anh ta nheo mắt." Winnie, cô có ác cảm gì với phòng làm việc của tôi ư?"
A Hoành mỉm cười, không bỏ khẩu trang ra mà sang phòng làm việc của anh ta luôn.
Cô vừa bước vào,mùi nước hoa sực ngay vào mũi, lần này chắc là mùi Guerlain của Anna - bác sĩ phòng nghiên cứu tai mũi họng bên cạnh.
Haizz, đến khẩu trang cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Cô hắt xì liên tục, nói:"Có chuyện gì anh nói đi."
Edward khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô.Một lúc sau, thấy cô vẫn hắt xì, anh ta mới mở cửa sổ ra, rót một cốc nước đưa cho cô và nói: " Winnie, trong bài viết này, cô đã dự đoán về các bước trong quy trình thí nghiệm và tự ý đưa ra kết luận, cô cho rằng cuối cùng thí nghiệm chắc chắn sẽ thất bại đúng không?"
Cô uống ngụm nước rồi nói: " Đúng vậy, bước nào tôi cũng viết rất rõ ràng."
Edward cười khẩy nói: " Cô có biết lần này nhóm thí nghiệm chúng ta phải đầu tư bao nhiêu Euro không?"
A Hoành lắc đầu, bình thản nói: " Tôi không biết, nhưng đây là kết luận mà tôi rút ra được sau những thí nghiệm mới làm đợt vừa rồi. Tôi chỉ biết rằng, anh đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người để làm một chuyện không đem lại kết quả gì."
Anh ta nhìn cô chằm chằm rồi thốt ra mấy chữ:" Tám mươi triệu."
A Hoành chậm rãi nói: " Cho nên, bây giờ đăng ký làm dự án khác cũng chưa muộn."
Edward nghiến răng nói: " Cô chỉ dựa vào vài cái thí nghiệm trong mấy tháng của cô rồi phủ định đề tài tôiphải mất ba năm nghiên cứu mới rút ra được kết luận đó, cô không thấy nực cười sao?"
A Hoành tháo chiếc khẩu trang ra,mỉm cười nói: " Nếu những điều tôi dự đoán trong bài viết là đúng thì bước tiếp theo, chỉ ba ngày nữa thôi, phản ứng xấu trong thí nghiệm sẽ xuất hiện, chúng ta cứ chờ thử xem."
Edward nhìn cô chằm chằm, không thốt nổi một lời.
A Hoành về đến nhà, thấy Ngôn Hi đang ngồi ngoài con ngõ nhỏ trước cửa nhà vẽ tranh, Isso đứng lom khom bên anh, mắt nhìn chăm chú vào bức tranh.Hai người,một người nói tiếng Trung, một người nói tiếng Pháp mà vẫn khá rôm rả.
Nhìn thấy cô,Isso liền reo lớn và chạy đến, khua tay múa chân nói: " Winnie, đạo chích giỏi lắm, anh ấy biết vẽ Sherlock Holmes đấy." Isso thích gọi Ngôn Hi là đạo chích, cậu cảm thấy ăn trộm là một nghề rất ngầu.
Ngôn Hi cười, chớp chớp hàng mi dài dưới nắng chiều, giơ bức tranh lên, đó là thám tử Sherlock Holmes mặc áo choàng, miệng ngậm tẩu vô cùng sinh động.
A Hoành dắt xe đạp lại gần, cười khen: " Giống thật."
Sau đó, cô đưa tay kéo anh lên, nói: " Hôm nay anh ăn cơm đúng giờ không? Em nhờ mẹ Isso đun nước canh sườn cho anh đấy."
Anh gật đầu nói:"A Hoành, sao em cho nhiều hạt tiêu thế, cây chết đi được."
Cô cau mày nói: " Sao lại thế,em nấu canh bình thường thôi mà, ngoài muối và gia vị, có thêm tiêu ớt gì đâu!"
Anh đưa bàn tay gầy guộc ra vuốt nhẹ lông mày cô, ngón tay anh lành lạnh, anh nói: " Em học thói cau mày của ai vậy, xấu quá đi thôi."
Isso hiểu động tác của anh, gật đầu lia lịa tỏ ý đồng tình.
A Hoành dãn đầu mày mỉm cười nói:"Mấy người phiền hà thật."
Cô nói tiếng Pháp rồi lại nói lại bằng tiếng Trung, hai người đều cười, để lộ hàm răng trắng muốt như hai đứa trẻ con.
Để tiết kiệm tiền thuê nhà, A Hoành đã bảo Ngôn Hi trả lại nhà thuê và sống cùng với cô.Ngày trước, anh ngủ có tật xấu là thích đạp chăn,quấn chăn, cả người và chăn đều quặn lại như quẩy xoắn. A Hoành sợ anh bị lạnh chân, đêm đến ngủ cùng giường với anh, cô đều nằm ở ngoài để đè lên chăn cho anh khỏi kéo.
Anh ngại ngùng nói: " Anh ngủ thường hay cởi trần."
A Hoành hắng giọng."Vậy thì từ hôm nay anh phải học cách mặc quần áo mà ngủ đi thôi!."
Trước mười hai giờ còn đỡ một chút vì anh chưa ngủ say.Sau mười hai giờ, anh ngang nhiên đè chân lên người cô, tiện thể đạp chăn tứ tung.Cô không nói gì, nhẹ nhàng bỏ chân anh xuống, chưa đầy ba giây sau lại thấy người mình nặng trịch.
Bao nhiêu lần như vậy, A Hoành bắt đầu bực, dồn cả hai cái chăn lên người anh rồi quay lại bật đèn viết bài.
Hai rưỡi sáng, anh tỉnh giấc, phát hiện đèn bàn vẫn sáng, cô thì đang chống cằm, ngoẹo cổ ngủ gật.
Anh dụi mắt, chống tay lên chân trái dịch chuyển đến gần bàn và đẩy cô một cái.Cô gục xuống bàn học, tóc xõa, miệng há hờ.
Anh cười thầm, sao lại ngủ gật thế này?
Chân anh không chịu được trọng lượng cơ thể của cô, phải chờ đến khi bình phục, anh mới có thể bế cô lên được, anh liền kéo ghế đến, ngồi bên cạnh, mỉm cười rồi cầm bút vẽ lên mặt cô.
A Hoành tỉnh giấc, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Ngôn Hi, anh nằm sấp xuống bàn, nước miếng chảy dề dề, cô liền chọc anh tỉnh giấc.
Anh rụt đầu, miệng nở nụ cười,không biết vừa mơ thấy cái gì.
Cô đỏ mặt, anh đáng yêu thật.
Rồi cô ra ngoài sân đánh răng rửa mặt.
Bà chủ nhà đang tập thể dục với Isso ngoài sân, nhìn thấy cô thì miệng há hốc rồi cười thích thú."Winnie, ý tưởng của cô đó hả? Hay lắm!"
" Winnie, chữ tiếng Trung đó hả? Đẹp thật!"
A Hoành sững lại hỏi: " Gì vậy?" Rồi cô cúi xuống chậu nước rửa mặt trong vắt, ba giây sau mặt liền tái đi. Dưới bóng nước, miệng cô được anh viết chữ bằng bút lông lông, nét chữ rõ ràng, cao ngạo.
Hi.
Chữ" Hi " trong Ngôn Hi.
Anh viết tên mình lên môi cô.
A Hoành dở khóc dở mếu, bất lực chống tay xuống chậu nước định rửa sạch. Đưa tay lên lại thấy tiếc tiếc, một lúc lâu sau, cô mới ngại ngùng cười hỏi: " Bà chủ có biết gần đây có chỗ nào bán khẩu trang không? Em để khẩu trang y tế ở phòng thí nghiệm rồi..."
Và rồi, cô nàng ngốc nghếch ấy đã đeo khẩu trang ba ngày liền.
Đồng nghiệp hỏi cô bị làm sao, cô đáp: " Em bị cảm, khụ khụ, vì phòng làm việc của anh Edward nặng mùi quá."
Bạn bè đều rất cảm thông, còn anh chàng Edward thì nghiến răng ken két réo cả họ và tên cô: " Ôn Hoành, mẹ kiếp, mấy ngày liền cô không rửa mặt, phòng thí nghiệm của bọn tôi vô trùng, cô có biến ra ngoài rửa mặt hay không!"
A Hoành nghĩ bụng, khó khăn lắm người yêu tôi mới tặng cho tôi cái này, sao anh lại xấu bụng, tàn nhẫn thế hả Edward...
Ngôn Hi xin được một công việc ở nhà thờ, chuyên vẽ tranh tường cho họ, mẹ Isso đã nhờ người tìm công việc này cho anh.
Công việc đòi hỏi phải đứng nhiều, nghĩ đến đôi chân của anh, lúc đầu A Hoành không định cho anh đi, Isso hùng hồn nói sẽ giám sát anh thật chặt chẽ, bắt anh nghỉ ngơi đúng giờ.
Ngôn Hi quệt nước mắt nói: " Nhà người khác đều là đàn ông nuôi đàn bà, anh cũng phải có lòng sĩ diện của anh chứ, A Hoành."
" Thôi đi anh, em đã bao giờ làm nũng anh được gì chưa?"
Sau đó nghĩ lại, đàn ông rất coi trọng chuyện này, cô liền để anh đi làm, không quên dặn Isso bám sát, nhắc nhở anh nghỉ ngơi.
Sau khi nhận công việc vẽ tranh tường, anh vui vẻ hẳn lên, tiền công là hai Euro một giờ, mua được cho Isso và A Hoành mỗi người một chiếc bánh ngọt nhân đậu, bánh ngọt khé cổ nhưng A Hoành rất thích.
Dường như Isso không hào hứng cho lắm, cậu trề môi nói:"Đạo chích, em không thích cái này, em thích ăn chuối cơ!"
Ngôn Hi lấy chổi vẽ cho cậu bộ ria rồi nói bằng tiếng Pháp bập bẹ:"Tiền công, đợi."
Nếu anh vẽ tốt, đến cuối tháng còn nhận được một khoản thù lao tương đối từ khoản tiền các nhà hảo tâm quyên góp cho nhà thờ.
Nhắc đến vốn tiếng Pháp của Ngôn Hi, A Hoành thường nằm trên giường cười ngặt nghẽo, tệ hơn năm xưa cô học tiếng Bắc Kinh nhiều, chủ vị bất phân, ngữ pháp đảo ngược, ví dụ " tôi đi ăn món sườn ",thì anh lại nói thành " món sườn ăn tôi ".
Trước khi đi ngủ, anh thường bỏ tai nghe ra, ngồi khoanh chân trên giường và nhìn theo khẩu hình của cô, học theo.
" Có khỏe không anh chị?"
" Sai rồi, anh chị có khỏe không chứ."
" Sai rồi, có khỏe không anh chị."
" Anh chị cái đầu heo!"
"Cái đầu heo anh chị."
Cô hậm hực nói bằng tiếng Trung:" Anh đi đi, em không cần anh nữa, mai em sẽ tống anh vào thùng rác phân loại, rác Tây hẳn hoi."
" Rác Tây là gì?"
"Là những cái vô tác dụng được nhập khẩu từ nước ngoài đó."
" Em nói gì cơ? Tai anh có nghe được cái gì đâu."
" Xí, chỉ đến lúc này mới thừa nhận mình điếc, bình thường em nói xấu anh với bà chủ nhà, ngồi xem phim hoạt hình với Isso mà anh còn dỏng tai, trợn mắt với em."
" Không nghe thấy mà."
A Hoành không biết làm thế nào đành nắm tay anh đặt lên cổ họng mình, nói từng chữ một bằng tiếng Pháp: " Anh...có...khỏe...không?"
Bàn tay anh rất lạnh, anh cảm nhận được hơi ấm từ cổ cô, nuốt nước miếng, nhìn lên trần nhà rồi nói: " A Hoành, anh muốn hôn em."
A Hoành nghiến răng, bực bội quát: " Phải là anh có khỏe không, chị có khỏe không chứ...Chờ đã...vừa nãy anh nói...anh muốn gì cơ?"
Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên mày, mắt, má, khóe miệng cô, cuối cùng đến môi, dịu dàng, say đắm."Anh rất khỏe, rất khỏe cưng ạ