Cảnh sát Phó giáo huấn một hồi rồi ghi chép lời khai như bình thường, hỏi địa chỉ nhà, điện thoại, họ tên của mấy đứa trẻ rồi mới thả cho chúng về.
"Ngôn Hi, về nhà cậu định khai thế nào?" Tư Hoán cau mày nhìn cánh tay Ngôn Hi, hỏi.
"Đâm vào gấu!" Ngôn Hi sợ đau, sau khi được bôi thuốc, mặt mày càng ẩm ương hơn.
"Người anh em, hôm nay thành thật xin lỗi nhé!" Hổ Bá rụt cổ tỏ vẻ áy náy. Bản tính cậu ta không tệ, thấy Ngôn Hi không có tình ý gì với Mĩ Mĩ, cùng với chuyện cùng trải qua cơn hoạn nạn trong đồn cảnh sát nên cũng thấy đồng cảm với đối phương.
"Thôi thôi, sau này đừng để thiếu gia gặp cậu nữa..." Ngôn Hi yếu ớt xua tay.
"Sao người anh em lại nói thế, chỉ cần người anh em không cướp Mĩ Mĩ của tôi thì tình huynh đệ của chúng ta còn kéo dài mà!” Hổ Bá vỗ mạnh vào vai Ngôn Hi, chạm đúng vào vết thương, Ngôn Hi lại gào lên ầm ĩ.
Tư Hoán có vẻ bực lắm, khẽ khoác vai Ngôn Hi rồi kéo về phía mình.
“Coi cái tính đãng trí của tôi kìa!” Hổ Bá cười ngượng ngùng, vẻ bẽn lẽn.
Tân Đạt Di nhìn lên trời huýt sáo, vẻ rất coi thường.
A Hooành nghĩ Hổ Bá là người tốt nên khẽ nở nụ cười, thông cảm với cậu ta. Hổ Bá cũng cười, khuôn mặt to vành vạnh toàn thịt kia trông cũng khá dễ thương.
A Hoành tiếp tục cười khúc khích mãi không thôi.
“Không sái quai hàm à?”
“Hơi hơi?” A Hoành chọc lên quai hàm, đúng là hơi sái thật.
“Diện Bá à, muốn làm anh em với tôi cũng được, nhưng phải gia nhậpđạo Xương Sườn của tôi.” Ngôn Hi tựa vào người Tư Hoán, mắt đảo một vòng, vẻ rất uể oải.
“Đạo Xương Sườn.” Hổ Bá lắp bắp. “Trò gì vậy? Tà giáo à?”
Tư Hoán cười thầm.
“Cười cái gì mà cười, Hựu Hộ Pháp (*)?” Ngôn Hi giả vờ ngây thơ.
(*): Nhân vật hư cấu trong seri kịch Sét đánh túi vải đừa giỡn (Pili glove puppetry) truyền hình rối vải của Đài Loan - Trung Quốc do công ty cổ phần TNHH quốc tế đa truyền thông Phích Lịch sản xuất và phát hành. Nhân vật này tướng mạo xấu xí nhưng giỏi điều binh bố trận, xoay chuyển cục diện, tư duy nhạy bén, trung thành với tổ chức.
Hựu Hộ Pháp, Tư Hoán ư?
A Hoành nghĩ đến cảnh tượng Tư Hoán đứng trong gió, giơ tay hộ lớn: “Ngôn Hi giáo chủ đại nhân nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại Đông Phương Bất Bại” mà rùng mình.
“Ngôn HI, ông định xây dựng đạo gì thì tôi và Tư Hoán mặc kệ ộng. Nhưng ông không đặt được cái tên nào hay hơn ư? Đạo Xương Sườn, mẹ khiếp, nghe có chối không? Tân Đạt Di này không có mặt mũi nào mà gọi cái tên đó!” Anh chàng nhìn Ngôn Hi với ánh mắt ai oán.
“Tả Hộ Pháp, ngươi định phản giáo ư?” Ngôn Hi lạnh lùng hỏi, gườm gườm nhìn Tân Đạt Di.
“Ôi ôi, anh Đạt Di, anh phản giáo đi, phản giáo đi, anh mà phản giáo thì em sẽ được thăng chức!” Mắt cu Tép sáng lên.
“Mày... là gì...?” Hổ Bá run rẩy nhìn cu Tép.
Cậu bé liền cười và chỉ vào mình, nói: “Anh hỏi em hả, em là Tứ đại pháp vương.”
“Một mỉnh mày mà làm tứ đại pháp vương hả?”
“Chứ sao nữa.”
“Thế nào, có gia nhập hay không?” Ngôn Hi xoa mũ cu Tép, mắt nhìn Hổ Bá cười tươi như hoa.
Hồ Bá tần ngần nhìn Ngôn Hi, bất giác gật đầu.
“Tốt, sau này ông sẽ là Bát đại kim cương nhé!” Ngôn Hi rất hài lòng, đầu gật như lãnh đạo.
Tư Hoán, Đạt Di nhìn Ngôn Hi với vẻ bất lựcrồi đành để mặc cho cậu ta nhiễu sự.
“Tại sao lại là đạo Xương Sườn?” A Hoành hỏi.
“Còn vì sao nữa, chỉ vì hắn ta thích ăn món sườn thôi.” Tư Hoán nheo mắt, nhìn theo chiếc bóng gầy gò của Ngôn Hi, giải thích.
A Hoành ngoẹo đầu cười.
Sau cơn mưa trời đã hửng nắng.
Vào học.
Theo thông lệ của trường Tây Lâm, việc sắp xếp chỗ ngồi trong học kì mới thường dựa vào điểm số. Lớp A Hoành có thành tích tốt nhất nên đương nhiên phải quán triệt tinh thần “thành tích là số một”.
Cô Quách chủ nhiệm nói: “Các em mang cặp sách ra ngoài hành lang, dựa vào bảng điểm, cô sẽ gọi từng em vào chọn chỗ ngồi.”
“Kì thị, thật quá kì thị mà!” Tân Đạt Di đứng ngoài lớp học với tâm trạng vô cùng ấm ức, từ trước tới nay điềm số của cậu ta không tồi, tiếc là trước kì thi cuối kì năm ngoái mắc vào nghiện game, các môn tự nhiên đã có nền từ trước rồi thì không sợ, nhưng các môn xã hội đều rơi vào tình trạng báo động, tổng kết cuối kì đứng ở vị trí dưới hai mươi trong lớp.
Tân Đạt Di thi đỗ vào trường Tây Lâm với thành tích chói lọi - giải nhất Toán Olympic, thế nhưng đến giờ không còn tìm thấy tên tuổi cậu ta trong bảng xếp hạng thành tích của khối nữa. Hệ thần kinh của cậu ta vốn cũng không có vấn đề gì, nhưng cô Quách chủ nhiệm cứ vài ba hôm lại gọi cậu ta lên uống trà, khuyên nhủ, ai mà chịu nổi? Và thế là lòng tự trọng ít ỏi của cậu ta nổi lên, chính sách dựa vào điểm số để xếp chỗ ngồi này đã khiến tâm hồn non nớt của cậu ta bị tổn thương sâu sắc.
“Ôn Hoành.” Cô Quách cầm sổ điểm chậm rãi điểm danh, người thứ hai chính là nhân vật gây sốc nhất trong khối học kì vừa qua.
Đám đông lập tức ồ lên.
“Có ạ.” A Hoành bước vào, cô ngồi ở vị trí cũ, bàn thứ hai từ dưới lên, sát cửa sổ.
Đọc đến người nào, người đó vào, mọi người vờ như không nhìn thấy A Hoành và ngồi cách cô rất xa. Giống như đang cố gắng tránh một căn bệnh truyền nhiễm, từ đầu đến cuối đều không có ai chịu ngồi gần cô.
Cùng bàn, bàn đằng trước, bàn đằng sau, tất cả đều trống.
Bị người ta ghét rồi.
A Hoành rất thắc mắc, cô có phải là dịch bệnh đâu.
Năm 2003, khi dịch SARS tấn công, cả khu kí túc xá của bọn họ đều bị cách li, sau đó lúc được “thả” ra, cảnh tượng cũng tương tự như vậy, chỉ cần người trong trường nhìn thấy người trong kí túc xá bọn họ xuất hiện là lập tức đề cao cảnh giác, tình trạng đó còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc cách li người bệnh trong phạm vi một lớp.
Chỉ tiếc là những năm học cấp ba cô còn quá nhỏ, ngốc nghếch chẳng biết gì, chỉ thu mình trong chiếc mai rùa liếm láp vết thương, càng liếm càng đau.
Cô còn nhớ lúc đó mình đã nhìn về phía Tân Đạt Di. Nhưng anhn chàng này không hề biết điều mà quay mặt đi, vờ như không nhìn thấy.
So với những người lạ khác, mặc dù cô không nhắc đến nhưng trong lòng vẫn cho rằng kể cả bọn họ không là bạn bè, nhưng cũng có thể coi là người quen.
Có điều thực tế chứng minh cô đã tưởng bở.
Thực ra A Hoành không biết ánh mắt đó của cô có phải đại diện cho sự lẻ loi hay không, dù sao thì so với thừa nhận việc bị từ chối sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhiều năm sau này, Tân Đạt Di nửa đùa nửa thật nói với A Hoành: “A Hoành, sao cậu lại thích Ngôn Hi nhỉ? Rõ ràng là tớ quen cậu sớm hơn cả hắn ta.”
A Hoành định nói đùa rằng vì Ngôn Hi đẹp trai, nhưng trong khoảnh khắc đó, ấn tượng trào dâng trong lòng cô không phải là tướng mạo của anh. Tướng mạo thời trai trẻ đã mai một dần theo thời gian. Điều duy nhất cô có thể nhớ là mỗi lần nổi cáu, Ngôn Hi rạng ngời như một ngọn lửa và vĩnh hằng trong ánh lửa. Cho dù ngân nga giai điệu du dương nào thì kiếp này cũng không thể nào quên.
Cô nói: “Đạt Di à, cậu còn nhớ mỗi lần nổi cáu, trông Ngôn Hi thế nào không?”
Sao lại không nhớ chứ?
Đạt Di bèn rụt ngay cổ lại.
Cô cứ sống khép mình như thế, bình dị nhưng đầy kịch tính. Thỉnh thoảng bị người nọ người kia lườm nguýt. Thỉnh thoảng lại nhìn thấy cuốn vở dính vết chân ai đó hoặc bị xé rách. Thỉnh thoảng mọi người đùa với nhau, giẻ lau bảng ném trúng vào người cô. Thỉnh thoảng đến ngày cô trực nhật, rác trong lớp nhiều gấp mấy lần so với bình thường.
Tuy nhiên, dù kịch tính đến đâu thì cũng không thể sánh được với sự xuất hiện đột ngột của Ngôn Hi.
Hôm ấy, cô đang làm đề thì đột nhiên có người bước vào lớp, ngẩng lên, liền thấy các cô bạn trong lớp đang hò hét đầy hưng phấn.
Anh mặc bộ đồng phục màu xanh lam, bên trong là áo sơ mi trắng, đứng ngược sáng, ánh mắt vô cùng bình thản.