Chương 129
Nói xong, không quan tâm vương phi kinh ngạc cỡ nào, hắn đưa tay, đã có ám vệ đi đến quỳ bên cạnh.
“Đêm đã khuya, đưa tổ mẫu về phòng nghỉ ngơi giúp ta đi.”
“Rõ!”
“Nhưng…” Vương phi lấy lại tinh thần, trợn trừng hai mắt! Ánh mắt không tán thành! Miệng bà ấy đóng rồi há, nhìn đứa cháu ưu tú lại lạnh lùng trước mắt, mấy lần không nói nên lời.
Vương phi, mời…”
Người áo đen cẩn thận hoàn thành mệnh lệnh của Ninh Uc.
Ninh Úc cũng cười nhìn bà ấy, có điều nụ cười đó không đến đáy mắt, nhìn có mấy phần lạnh lẽo, hắn cúi người hành lễ.
“Thời gian không còn sớm, cháu cáo từ trước, mong tổ mẫu nghỉ
ngơi cho tốt.”
Nói xong, hắn quay người rời đi, kiên quyết không thay đổi, áo bào đen hòa làm một thể với bóng đêm, như không tách ra được.
“Nhưng nàng… nhưng nàng… Là hoàng tỷ của ngài mà!”
Cuối cùng vương phi vẫn nói câu này ra! Sau khi nói xong, sắc mặt bà ấy trắng bệch, dường như chính bản thân cũng khó tin!
Bà ấy xuất thân từ danh môn thế gia, thuở nhỏ đọc đủ thi thư, con gái bà cũng có tri thức hiếu lễ nghĩa, là người ngoan ngoãn nghe lời… Bà ấy cho rằng qua bao năm như vậy, bà ấy đã chứng kiến và trải qua không ít mưa gió, nhưng lúc này vẫn khó tránh khỏi ngỡ ngàng!
Bóng dáng thiếu niên rời đi hơi dừng lại, hắn nghiêng nghiêng đầu, song không hề quay người, xa xa nghe như đang cười, hơn nữa giọng còn vô cùng vui vẻ.
“Nhưng ta biết nàng là hoàng tỷ
Hắn quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, nét mặt giãn ra như yêu nghiệt mê người tuyệt thé, tiếng cười bay xa trong gió. “Nhưng, là hoàng tỷ thì sao?”
Hai chân vương phi suýt nữa ngất xỉu.
Ngày hôm sau, Ninh Úc chào tạm biệt Trấn Tây vương.
Nghe lời của thê tử, Trấn Tây vương có ngàn lời muốn nói với Ninh Úc, nhưng Ninh Úc nói đúng, bây giờ hắn nhất định phải nhanh chóng về hoàng thành phục mệnh, không thể chậm trễ được nữa, lại nhìn công chúa hoàn toàn không biết gì cả ngồi ở một bên, ông ấy không sao nói được những lời đó ra khỏi miệng.
Bọn họ và cửu điện hạ có vinh cùng vinh, Ninh Úc đoán chắc dù bọn họ có biết, cũng không dám nói lung tung.
Cho nên Trấn Tây vương cười miễn cưỡng: “Vậy ta sẽ bảo hạ nhân mau chóng chuẩn bị đội xe kỹ càng, buổi chiều xuất phát”
Ninh Úc cúi đầu: “Đa tạ ngoại công.”
Chờ những người khác đi rồi, Ninh Tương Y bỏ bánh ngọt vào miệng hỏi: “Tỷ cảm thấy vương gia nói không sai, chi bằng một người chết như tỷ ở lại đây, chẳng phải đệ cũng đã nói muốn ở đây với tỷ sao? Vậy đệ hồi kinh rồi lại mượn cớ trở về là được.”
“Vốn định như vậy.” Ninh Úc ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng, cười nhàn nhạt. Nét mặt hắn vô cùng tuấn tú, cười lên đẹp như hoa tuyết nở.
“Nhưng đệ đổi ý rồi… So với nằm ngủ đông, không bằng nhân lúc kinh thành hỗn loạn đi hôi của, chẳng phải hoàng tỷ nói rồi sao? Trong rủi có may.”
“Nói thì không sai… Khuôn mặt Ninh Tương Y nhăn nhó: “Nhưng kinh thành nhiều người biết tỷ, tỷ đi không hay lắm”
Ninh Úc kéo tay nàng cười cười: “Hoàng tỷ chí cần ở bên cạnh đệ là được, nếu thật sự muốn đi ra ngoài, chẳng phải còn có thể dịch dung sao?”
Lúc này Ninh Tương Y mới miễn cưỡng gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của Ninh Tương Y, trong lòng Ninh Úc đau xót, sao hắn lại không muốn ở Tây Châu rồi mới trở về chứ. Không, chỉ cần có Ninh Tương Y ở bên, hắn có thể không quay về nữa, nhưng chuyện Ninh Tương Y bị thương lần trước, cho hắn cảm giác nguy cơ, nếu không có quyền lực, làm sao bảo vệ được nữ nhân mình yêu chứ?
Hắn có thể đi tranh đi giành! Không sao, hẳn tin hån sẽ không thua bất cứ ai! Chỉ cần… nàng luôn ở bên hẳn,
Cảm giác ấm áp ngọt ngào lan tỏa trong lòng Ninh Úc, mà trong đó lại có chút đẳng chát khiến hắn bất lực.
Binh mã trong tay Ninh Úc tạm thời để lại Tây Châu, cho nên không nhiều xe ngựa, cấm quân hộ tống có một ngàn người, Ninh Úc và Ninh Tương Y ngồi trên một chiếc xe ngựa, phía trên trải nệm dày, vô cùng mềm mại, có điều dù vậy vẫn không tránh khỏi xóc nảy, Ninh Tương Y vén rèm lên, buồn bực nhìn mặt đường mấp mô, cảm nhận bánh xe gỗ chấn động rất mạnh, trong lòng không phục nghĩ, một ngày nào đó nàng sẽ thay đổi tất cả!
Xe ngựa đi hai ngày đã đến sinh nhật của Ninh Úc.
Ngày hôm đó, Ninh Úc vẫn không biết gì, có điều Ninh Tương Y nói muốn xuống xe đi hành trình rất gấp lại bị hẳn lùi lại.
Ninh Tương Y còn cảm thấy rất kỳ lạ, sao quan viên đi cùng nghe lời Ninh Úc vậy, nhưng suy nghĩ này chỉ có trong nháy mắt, rồi bị nàng ném ra sau đầu.
Bọn họ đi vào thành Hạ Châu, hơn nữa vô cùng may mắn là vì gần đến tết, trên đường rộn rộn ràng ràng, vô cùng náo nhiệt.
“Không ngờ nơi Hạ Châu hoang vắng này vẫn có rất nhiều người, hơn nữa nhìn bề ngoài có vẻ sống không tệ lắm, có thể thấy thái thú nơi này rất có bản lĩnh.”
Ninh Tương Y gật đầu, sau đó kéo Ninh Úc đi trên đường.
Ninh Úc không biết nàng muốn làm gì, chỉ là một mực cẩn thận nhìn nàng chằm chằm, sợ nàng bị ai va vào.
Hình như nàng muốn mua đồ, chọn chọn lựa lựa suốt dọc đường nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
Đi khắp đường xá mà không thứ nào lọt vào mắt nàng được, nàng nghĩ ngợi, mua hai xiên hồ lô đường, lôi kéo Ninh Úc đi đường sông duy nhất trong thành, ngồi bên bờ sông nghỉ ngơi.
Con sông này tên là vịnh Nguyệt Nhi, là nguồn sống của thành Hạ Châu, bên này lệch về tây, khô hạn thiếu nước, cho nên mọi người rất quý trọng dòng sông này, mỗi năm tết đến đều sẽ tới nơi này thả đèn sông tế thần sông.
Trời dân tối, nhìn thấy đèn đuốc hai bên bờ, đám người náo nhiệt và từng đảm đèn sông trên dòng sông trước mặt, Ninh Tương Y chỉ cảm thấy thể xác tinh thần thả lỏng, sau đó đưa cho Ninh Úc một cây hồ lô đường.
Ninh Úc không kén ăn, hơn nữa cũng thích đồ ngọt, cho nên mỗi lần nàng mua đồ ngọt, chắc chắc sẽ không quên phần của Ninh Úc.
Ninh Úc cười không nói.
“Ninh Úc, qua hôm nay, đệ đã mười ba rồi!”
Ninh Úc nghe vậy ngẩn ra, thật ra trí nhớ của hắn rất tốt, sao lại không nhớ rõ sinh nhật của mình, chỉ là không thèm để ý thôi, hắn chỉ không ngờ, Ninh Tương Y nằng nặc muốn dừng hành trình lại là vì chuẩn bị cho sinh nhật hắn.
Chuyện như dừng hành trình để mừng sinh nhật, nếu như Ninh Úc biết trước, nhất định sẽ không đồng ý, cho nên hành động tiền trảm hậu tấu của Ninh Tương Y khiến trong lòng hắn có sự dịu dàng khác lạ.
Từ nhỏ Ninh Tương Y lúc nào cũng có suy nghĩ khác người vào ngày sinh nhật hắn.
Bất kể là bánh ngọt làm tinh xảo, hoặc là một cuốn sách cho nàng tự chép lại mà hắn chưa từng đọc, hoặc là buổi tối sẽ dẫn hắn ra ngoài trộm đồ chơi ác, nàng luôn cố gắng muốn hắn vui vẻ vào ngày đó, sau đó buộc hắn cầu nguyện.
Quả nhiên, Ninh Tương Y nói xong câu đó rồi nói tiếp: “Năm nay không có nến và bánh sinh nhật, chúng ta cũng không phải người để ý, đệ hãy tới cầu nguyện thần sông đi! Nhất định sẽ được thực hiện!”
Ninh Úc cảm thấy buồn cười, mỗi lần cầu nguyện nàng đều bắt hån chắp tay trước ngực nhắm mắt lại, hắn cảm thấy làm vậy rất ngây thơ, nhưng vẫn nghe lời làm theo. Nhìn đèn sông lềnh bềnh trong sông, nét mặt hằn dịu dàng, nhắm mắt lại, cầu nguyện.
Nhưng Ninh Tương Y không biết rằng, từ khi sau khi Ninh Tương Y xuất hiện, nguyện vọng năm nào của hắn cũng giống nhau, đều chỉ có một.
Nếu như trên trời có thần linh, xin hãy lắng nghe lời nguyện … ước của ta, Ninh Úc ta, đời này kiếp này, chỉ cầu Ninh Tương Y có thể… nắm tay đến già với ta!
Hắn còn chưa ước xong, Ninh Tương Y đã treo một thứ lành lạnh vào cổ hắn, hơi thở ấm áp của nàng phả vào bên tai Ninh Úc, khiến hắn run lên như giật điện! Vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy nét mặt tươi cười gần trong gang tấc của nàng, đẹp đến nỗi khiến người ta muốn nuốt vào.
Cổ họng hắn giật giật.
“Đây là…”
Ninh Tương Y cười hì hì nói: “Tỷ tìm rất lâu cũng không tìm được thứ nào hợp để cho đệ, chỉ có thứ này không tệ lắm thôi.”
Đó là một chiếc la bàn nhỏ, tròn trịa, tinh xảo đẹp đẽ, giống một món trang sức.
“Thích không?” Đây chính là hàng tích trữ không nhiều của nàng đấy!
Ninh Úc nghe nàng nói công dụng, mim cười: “Dù hoảng tỷ tặng đệ một chiếc lá, đệ cũng sẽ nâng niu”
Như xiên hồ lô đường này, có lẽ hắn và Ninh Giác đều di truyền từ Hoàng đế, cực kỳ ghét đồ ngọt, nhưng mỗi lần chỉ cần Ninh Tương Y cho hắn, hắn sẽ ăn hết không chút do dự, cho nên tất cả mọi người cứ tưởng hắn thích đồ ngọt.
Yêu thì yêu đi, bởi vì, hắn… sẽ biến thành mọi dáng vẻ mà nàng thích!