Chương 184
Vân Cẩm không khóc nữa, vội đi lấy nước giúp đỡ, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, và một mảng bừa bộn.
Ninh Tương Y thấy hắn như này, trong lòng biết hắn bị sốc không nhỏ, nhưng nàng không giỏi an ủi, nên tỏ ra khoa trương. “Ngươi không biết đâu! Lúc đầu ta định chờ ở Hành Vân cung, nhưng trong lòng cứ cảm thấy nhấp nhổm, đột nhiên nghĩ muộn như vậy chắc ngươi cũng không ra khỏi cung được, chắc chắn ở chỗ này, quả nhiên, cũng may ta tới kịp!”
Nàng thấy Tiêu Uyên không có chút phản ứng nào, chỉ vùi đầu bôi thuốc, dừng một chút, lại nhe hai hàm răng trắng nói: “May mà có giác quan thứ sáu anh minh thần võ của ta nha! Nếu không khuôn mặt này của ngươi mà bị hủy, đúng là tổn thất của bốn nước!”
Lúc này Tiêu Uyên mới ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi. “Không đau à?”
“Hả?” Ninh Tương Y bị hắn hỏi, sững sờ.
Tiêu Uyên cúi mắt nhìn vết thương nhìn mà giật mình trong lòng bàn tay nàng, giọng thấp hơn. “Nơi này không đau chứ?”
Ninh Tương Y nghe vậy, đột nhiên hơi ngượng ngùng… “Đương nhiên là đau rồi, sao lại không đau cho được.”
Tiêu Uyên lại cười: “Đã đau, vì sao cô còn quay sang an ủi ta?”
Ninh Tương Y không cần suy nghĩ đã trả lời: “Ngươi chịu tủi thân ở bên ngoài, trở về mẫu thân người nghe mà khóc mãi, ngươi còn quay sang an ủi bà ấy đó thôi?”
Ninh Tương Y không nghĩ sâu, thế nhưng trong lòng Tiêu Uyên lại quay cuồng nghiêng trời lệch đất, không giống với phẫn nộ trước đó, lần này, là một thứ cảm xúc khác…
Làn mi hắn khẽ run rủ xuống, nói với giọng như không để ý lắm. “Về sau ngươi cảm thấy đau cũng có thể nói với ta.”
Ninh Tương Y cười, nàng lười ngồi xổm, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, tay bị được chăm sóc tỉ mẩn, chân còn hài lòng rung rung. “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi…”
Nàng chẳng hề để ý. “Vết thương nhỏ?” Tiêu Uyên không dám gật bừa, mẫu phi hắn, ngón tay bị kim đâm cũng phải tủi thân hồi lâu, tưởng rằng tự dưng xuân đau thu buồn, nhưng tay nàng bị cứa hai vết lớn lại chỉ nói là vết thương nhỏ…
Sâu như vậy, có thể thấy lúc ấy nàng vội vã túm chặt cỡ nào!
Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Uyên cảm nhận được cảm giác được người che chở. “Đây đúng là vết thương nhỏ mà…”
Giọng Ninh Tương Y bình tĩnh nói, ở kiếp trước nàng bị thương rất nhiều, đến mức nàng thật sự rất sợ bị thương, cũng rất sợ đau, nhưng thật sự bị thương thì lại không sợ, chỉ khi có Ninh Úc, nàng mới già mồm hừ mấy tiếng.
Thấy Tiêu Uyên không đáp, nét mặt hơi đau khổ, nàng không khỏi đưa bàn tay lạnh lặn vuốt tóc hắn.
Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, tóc hắn cũng rất đẹp, vuốt từng sợi tóc vô cùng trơn mềm, mà dáng vẻ của hắn dịu dàng ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng. “Ngươi không cần vì mấy tên này cặn bã mà phủ định bản thân, phủ định cuộc đời, ngươi tốt hơn bọn chúng nhiều.”
Tay Tiêu Uyên bôi thuốc dừng lại: “Cô cảm thấy ta tốt hơn bọn chúng?” Hắn cười khổ: “Có lẽ chỉ có cô cho rằng vậy thôi.”
Hắn không có quyền thế, không có sức mạnh, chỉ có khuôn mặt, là một kẻ yếu đủ đường.
Nhưng Ninh Tương Y lại lắc đầu: “Ngươi quá coi thường mình rồi, ngươi tuy ở nghịch cảnh vẫn còn có thể không từ bỏ hi vọng, khi ngươi bị tất cả mọi người xa lánh, còn có thể dùng đầu óc thông minh để mọi việc được thuận lợi, tìm đường nâng cấp cuộc sống của mình, hơn nữa ngươi còn có đủ khả năng đi giúp kẻ yếu thật sự.”
Ninh Tương Y lắc đầu cười: “Một người có năng lực giúp đỡ người khác, một người vẫn cố gắng trong nghịch cảnh, không từ bỏ hi vọng, một người hiếu thuận mà biết trước sau, tuyệt đối không thể nào là kẻ yếu được.”
Tiêu Uyên không khỏi nhìn vào mắt nàng, mắt một người vĩnh viễn sẽ không nói dối.
Nhưng hắn chỉ thấy trong mắt đối phương tràn ngập nét cười, và chân thành tuyệt đối.
Nàng muốn nói cho hắn, hi vọng không phải lời nói dối của ông trời, mà là điều đáng để hắn vững tin.
Cho nên nàng nói: “Ngươi là người chân thành lại thiện lương, trong mắt ta, ngươi ưu tú hơn bất cứ ai ở Ngọc Hành.”
Tiêu Uyên nghe vậy không khỏi cười, nụ cười này xua tan mọi lo lắng, đẹp đến mức có thể phát sáng dưới ánh đèn! Ánh mắt hắn lấp lóe, lại tràn ngập hi vọng lần nữa.
Hắn cười đẹp như thế, khiến Ninh Tương Y nhìn không khỏi ngây người. “Thật ra, lúc trước ta muốn đi làm ca cơ là vì cô.”
Ninh Tương Y bất giác chỉ vào mũi mình: “Vì ta sao?” “Đúng” Hắn cúi đầu xuống, để lại đường cong cực đẹp: “Lúc trước mặc dù ta suy nghĩ rất nhiều cách kiếm tiền, nhưng vào không đủ ra, hoàng cung như hố sâu không đáy, về sau… ta nghe nói về sự tích của cô.”
Hắn cười: “Một nữ tử mà có thể chăm sóc ấu đệ xoay người từ lãnh cung, lập nên sự tích, ta đột nhiên rất muốn nhìn xem, cô đồng bệnh tương làm được bằng cách nào, chỉ là ta phải kiếm tiền, không thoát thân được, cuối cùng mới sinh ra suy nghĩ làm ca cơ chu du các nước.”
Ninh Tương Y há to miệng, không nói nên lời hồi lâu, bảo sao ở kiếp trước, nàng chưa từng nghe về nhân vật đệ nhất mỹ nhân thiên hạ này, thì ra là vì nàng, kiếp này Tiêu Uyên có cuộc sống hoàn toàn khác.
Ninh Tương Y đột nhiên cảm thấy tràn trề lòng tin! Vận mệnh có thể thay đổi, cho nên nàng có thể cứu vãn bi kịch, đồng thời nhất định cũng có thể thực hiện lý tưởng của mình!
Nàng vững tin!
Bên này đêm dài lại ấm áp.
Mà ở phủ Trấn Quốc Hầu của Đại Dục xa xôi lại sáng đèn giữa đêm hôm, thỉnh thoảng có người ra vào.
Đại tiểu thư sắp sửa thành hôn, thế nhưng mẹ của Trấn Quốc Hầu lại bệnh không dậy nổi, nếu như quả thật chết rồi, đại tiểu thư sẽ phải giữ hiếu ba năm, thời gian ba năm, làm sao Thái tử chờ được?
Diệp Khuynh Vãn nôn nóng nhìn đại phu bận rối rít trong phòng, đêm đã khuya mà nàng ta không hề buồn ngủ chút nào. “Sao lại tự dưng bệnh vậy?”
Nàng ta thầm cắn răng, trong lòng lại hạn đối phương làm khó nàng ta!
Rõ ràng chỉ cần năm ngày, qua năm ngày, nàng ta sẽ gả cho Thái tử! Nàng ta nghĩ kỹ rồi, đợi lát nữa các đại phu đi ra, nàng ta phải bắt bọn họ nghĩ hết cách để kéo dài qua năm ngày!
Nàng ta đang nghĩ làm sao để thuyết phục phụ thân dùng thuốc liều mạnh, lại không ngờ trong phòng truyền đến tiếng than!
Tiếp đó có lão ma ma đau khổ nói: “Lão phu nhân… mất rồi!!”
Giọng nói này lọt vào trong tai Diệp Khuynh Vãn như một tiếng sét! Nàng ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa ngất xỉu!
Mẹ ruột vẫn đứng bên cạnh nàng ta nhanh tay đỡ lấy. “Cuống cái gì!” Phu nhân Trấn Quốc Hầu Trương thị thấp giọng nói.
Hai mắt Diệp Khuynh Vãn đẫm lệ rưng rưng: “Làm sao bây giờ mẹ, sao bà lại chết, sao bà lại…”
Trương thị vội che miệng nàng ta lại! Thấy bên cạnh không ai chú ý đến bên này, mới nói nhỏ vào tai nàng ta. “Bây giờ bất kể còn nghĩ như thế nào cũng phải khóc cho ta! Không thể nói một câu oán trách!”
Diệp Khuynh Vãn vốn đã đau lòng, mẹ nói vậy nàng ta càng đau hơn, sớm không chết muộn không chết, bà ta biết lúc chết thật đấy!
Trong đôi mắt đẹp lóe lên oán độc, nàng ta thấp giọng bật khóc, như thật sự đau lòng lắm.
Nhưng trong lòng lại đang ủ một kế hoạch âm độc!
Nàng ta mặc kệ, chết thì sao, vị trí Thái tử phi, chỉ có thể là của nàng ta!