"Tử Linh! Đừng đi, đừng bỏ lại ta một mình, Tử Linh!"
"Mạt, ngươi làm sao vậy? Ta ở đây, ta không có muốn bỏ lại ngươi."
Sáng sớm, Liễu Tử Linh vốn là dậy sớm dự định đi ra ngoài mua đồ, vừa mới thay y phục xong, tiếng kêu hoảng hốt lại bất lực của người trên giường làm nàng sợ đến nỗi vội vàng chạy trở về.
Mắt thấy Liễu Tĩnh Mạt nhắm chặc hai mắt, một giọt chất lỏng lóng lánh nho nhỏ từ vành mắt của nàng chảy xuống, một màn này làm ánh mắt Liễu Tử Linh nhói đau, nàng ôm người đó vào trong lòng, từng lần một nói cho nàng biết mình không có đi, vuốt ve an ủi cơ thể đang phát run của nàng.
"Tử Linh? Ngươi không đi? Ngươi vẫn còn ở đây? Ngươi thực sự vẫn còn ở đây sao?" Qua hồi lâu Liễu Tĩnh Mạt mới thoát khỏi cơn ác mộng, nhìn nàng mở mắt ra, viền mắt bởi vì tụ tập nhiều lắm nước mắt mà trở nên đỏ bừng, Liễu Tử Linh vội vàng gật đầu, lấy khăn tay giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt.
Nàng không biết có phải là những ngày qua mình có ý định xa lánh, mới làm cho Liễu Tĩnh Mạt mơ thấy như vậy hay không, nhưng có một điều nàng không cách nào phủ nhận, thấy Liễu Tĩnh Mạt như vậy, nàng rất đau lòng.
"Mạt, ngươi chỉ là đang nằm mơ mà thôi, bây giờ ta muốn đi ra ngoài mua thức ăn cho ngươi, cũng không phải muốn chạy trốn, mấy ngày gần đây ngươi quá bận rộn, mới như vậy đi." Liễu Tử Linh nói, nhẹ nhàng vuốt tóc Liễu Tĩnh Mạt.
Nghe nàng nói như vậy, người nọ gật đầu, nhưng đôi mắt nước vẫn nhìn chằm chằm Liễu Tử Linh không ly khai, tràn đầy ỷ lại cùng bất an.
"Mạt, ta muốn đi ra ngoài mua đồ, ngươi nghỉ ngơi thêm một chút, chờ ta trở lại được không?" Thấy Liễu Tĩnh Mạt ngơ ngác nhìn mình, ôm tay của mình không buông ra, Liễu Tử Linh dỗ dành nói.
Nàng mới nói xong câu đó, trong dự liệu bị ôm càng chặc hơn, mà Liễu Tĩnh Mạt cũng phát run lần nữa.
Nàng yếu ớt thế này căn bản không giống như cái người từng đường hoàng tùy tiện cốc chủ Dược tiên cốc, ngược lại giống như là đứa bé.
"Tử Linh, đừng đi được không? Hôm nay ta không muốn ăn thứ gì dù chỉ một chút, ngươi ở nhà với ta, ta sợ sau khi ngươi ra ngoài sẽ không trở lại." Liễu Tĩnh Mạt đáng thương nói, trong giọng mang theo khẩn cầu, nàng nói như vậy, Liễu Tử Linh vốn nên đồng ý, nhưng ngày hôm nay nàng nhất định phải đi ra ngoài, nàng cần một vài thứ, một vài thứ phải dùng.
"Mạt, không cần sợ, ta sẽ mau chóng trở lại.
Trong nhà đã không còn nguyên liệu nấu ăn, ta không muốn để cho Mạt đói bụng.
Ngươi ngoan ngoãn nằm xuống, ta rất nhanh trở về, được không?" Thấy Liễu Tĩnh Mạt thủy chung ôm lấy mình không buông, Liễu Tử Linh có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ.
Nàng nhẹ nhàng đè vai Liễu Tĩnh Mạt xuống, ấn nàng xuống giường, hôn lên bờ môi của nàng.
Liễu Tử Linh da mặt mỏng, càng ít khi chủ động hôn mình, bây giờ thấy nàng hôn lên, Liễu Tĩnh Mạt hơi sững sờ, lập tức liền mê muội đáp lại.
Thấy nàng hai mắt mê ly nhìn mình, lực đạo trên tay lại thả nhẹ, Liễu Tử Linh liền biết, Liễu Tĩnh Mạt đã tính toán để cho mình đi ra ngoài.
"Mạt, ta đi một lát sẽ trở lại."
"Ân, Tử Linh cần phải nhanh chút, đừng làm cho ta đợi sốt ruột."
"Được."
Cùng Liễu Tĩnh Mạt nói xong, Liễu Tử Linh liền cười ly khai gian nhà, thấy nàng đi xa, Liễu Tĩnh Mạt mặc quần áo tử tế, chậm chạp tiêu sái đi đến trong sân, theo cái phất tay của nàng, ba cô gái mặc trường bào màu xanh, mang khăn che mặt phi xuống trước mặt nàng, chính là thủ vệ ở chỗ này của Liễu Tĩnh Mạt.
"Ba người các ngươi, đi xem Tử Linh ra ngoài mua cái gì, nàng đi nơi nào, nói chuyện với ai, bất luận một chi tiết nhỏ nào, cũng phải nói cho ta biết không sót một chữ."
"Dạ, cốc chủ." Ba cái bóng nháy mắt biến mất, sau khi các nàng rời khỏi, gương mặt đóng băng của Liễu Tĩnh Mạt mới dần dần thả lỏng, chuyển biến thành một loại không biết làm sao và sợ hãi.
Thông minh như Liễu Tĩnh Mạt, sao lại không nhìn ra mấy ngày nay Liễu Tử Linh khác thường.
Nàng có thể lừa gạt người khác, nhưng làm sao có thể lừa gạt được mình - người nhìn nàng lớn lên.
Ánh mắt tuy rằng ôn nhu, lại xen lẫn rất nhiều thống khổ.
Bài xích thân thiết với mình, rồi lại nhịn không được hôn mình lúc mình đang ngủ.
Các loại dấu hiệu đều cho thấy, chuyện Liễu Tĩnh Mạt sợ nhất đã xảy ra.
Nàng có thể cảm giác được người bên cạnh đã khôi phục ký ức trước đây, có lẽ là do bị đụng đầu ở Tây Sơn, cũng có thể là trong lúc quan hệ.
Liễu Tĩnh Mạt mấy ngày nay một mực lo lắng Liễu Tử Linh sẽ vứt bỏ mình mà đi, cho nên mới thấy ác mộng đáng sợ như vậy.
Ở trong mộng, Liễu Tử Linh dùng dao nhỏ đâm vào buồng tim của mình, kêu mình mẫu thân, trong mắt lại tràn đầy oán hận.
Liễu Tĩnh Mạt biết đây chẳng qua là giấc mộng, bởi vì nàng tin Liễu Tử Linh không phải không có chút tình cảm nào với mình, nụ hôn lúc nãy, sự săn sóc mấy ngày nay, chính là chứng minh tốt nhất.
Liễu Tĩnh Mạt đang đánh cuộc, đánh cuộc Liễu Tử Linh có thể chấp nhận quan hệ của hai người hay không.
Từ đó chấp nhận tình cảm của các nàng.
Lợi thế duy nhất của nàng.
Là không thể để Liễu Tử Linh ly khai.
Chậm rãi khom người xuống, lấy vò rượu vẫn chôn dưới tàng cây ra.
Rượu này là tố tình, là Liễu Tĩnh Mạt tự tay chế riêng, vị đạo khi mới nếm thử cay độc không gì sánh được, nhưng vào cổ họng lại thư giản ấm mềm, tác dụng chậm rất lớn, cũng dễ uống say.
Rượu này giống như là cảm giác Liễu Tử Linh cho mình, đối với nàng si mê, đối với nàng chấp niệm, làm mình thương tổn, cũng làm Tử Linh thương tổn, nhưng dù tình yêu này thống khổ, cũng không phải là không có vui vẻ.
Càng nếm được tư vị vui vẻ, sẽ càng làm cho người trầm luân mê say, do đó tự mình lạc đường.
Dời rượu ra ngoài, Liễu Tĩnh Mạt trở lại trong phòng, lẳng lặng chờ Liễu Tử Linh trở về, đúng như lời nàng nói, hơn một canh giờ liền chạy về.
Liễu Tử Linh mua không ít thức ăn, nhìn nàng cười nói muốn làm cho mình ăn, đêm nay phải ăn nhiều chút, Liễu Tĩnh Mạt đón ý nói hùa theo, bàn tay giấu dưới tay áo đã siết chặt.
Tử Linh a Tử Linh, nói cho cùng, ngươi vẫn muốn rời khỏi ta?
Cầm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, Liễu Tử Linh liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối hôm nay.
Đứng ở cửa nhìn bóng dáng bận rộn của nàng, Liễu Tĩnh Mạt xoay người ly khai, lẳng lặng ngồi ở trong phòng, cùng đợi Liễu Tử Linh qua đây.
Dần dần, trên bàn xuất hiện rất nhiều món ăn, Liễu Tĩnh Mạt dốc lòng phát hiện, những thức ăn này đều là những món mình từng thích ăn nhất.
Nhưng nàng nhớ rất kỹ, sau khi Liễu Tử Linh mất trí nhớ, mình không có nói qua thích ăn cái gì, mà mất đi ký ức Liễu Tử Linh, sẽ càng không nhớ rõ mùi vị vốn có của những món này ra sao.
Hai người ngồi xuống, rõ ràng phải ăn ngon, nhưng lại như nhai sáp mà gian nan nuốt xuống.
Liễu Tĩnh Mạt nhìn tiếu ý trong mắt Liễu Tử Linh, nàng đứng dậy, rót tố tình vào trong chén của hai người.
Mùi rượu nồng nặc lan ra, tràn ngập trong phòng, say người, cũng say tâm.
"Tử Linh, đây là rượu ta cất cho ngươi, tên là tố tình.
Có chút mạnh, ngươi uống chậm rãi một chút." Liễu Tĩnh Mạt nói, đã giơ tay nâng chén lên.
Uống cạn một chén.
Nhìn nàng bởi vì uống rượu mà hơi hơi phiếm hồng mắt, Liễu Tử Linh noi theo, đem toàn bộ một chén rượu uống vào, lại bởi vì không biết uống rượu mà bị sặc, thập phần khổ sở ho khan.
"Đã nói với ngươi rượu này mạnh, sao còn uống nhanh như vậy? Chậm một chút, ăn chút đồ ăn." Liễu Tĩnh Mạt vỗ lưng Liễu Tử Linh, thuận khí cho nàng.
Nhưng mà, càng cử động, nàng càng cảm thấy đường nhìn không rõ, mắt thấy Liễu Tử Linh không còn rõ ràng nữa, Liễu Tĩnh Mạt không kịp nói gì, đã muốn ngã xuống, lại được Liễu Tử Linh ôm vào trong ngực.
Nhìn dáng vẻ hôn mê ngủ mất của Liễu Tĩnh Mạt, trong mắt Liễu Tử Linh lóe lên một tia yêu thương cùng áy náy.
Nàng ôm người lên giường, tri kỷ vì nàng đắp kín chăn, vốn định viết một phong thư, nhưng lại cảm thấy sẽ cho Liễu Tĩnh Mạt hy vọng.
Cùng với do dự, chẳng thà thẳng thắn cát đứt.
Lưu luyến vì Liễu Tĩnh Mạt vuốt lại tóc, lại hạ xuống môi nàng nụ hôn ôn nhu mà triền miên.
Làm tốt hết thảy, Liễu Tử Linh đứng dậy, viền mắt lại mơ hồ phiếm hồng.
Nàng hạ mê dược trong cơm nước, đây là nguyên nhân đêm nay nàng nhất định phải ra ngoài, chỉ là nàng không nghĩ tới Liễu Tĩnh Mạt sẽ dễ bị lừa như vậy, thậm chí hoàn toàn không phát hiện.
Mâu thuẫn trong lòng trở nên gay gắt, Liễu Tử Linh phát hiện, mình đúng là mơ hồ mong đợi Liễu Tĩnh Mạt có thể vạch trần mình, như vậy có lẽ nàng có thể có một lý do không đi, thậm chí lại một lần nữa bị Liễu Tĩnh Mạt dùng cái loại phương pháp trước đây buộc lại bên người.
Mà nay, người yêu nằm ở trên giường, mình lại phải vĩnh viễn ly khai nàng.
Nghĩ đến dáng vẻ khổ sở của Liễu Tĩnh Mạt hôm nay, Liễu Tử Linh hít sâu một hơi, lần thứ hai quỳ xuống bên giường.
Nàng cẩn thận nhìn dung mạo của Liễu Tĩnh Mạt, giống như là phải đem nàng in vào trong máu và cốt tủy, thâm tình mà lại chuyên chú.
"Mạt, xin lỗi, ta phải ly khai ngươi, không thể...!làm bạn bên người ngươi nữa." Liễu Tử Linh nói xong, chật vật muốn khởi động cơ thể, nhưng vào lúc này, cơ thể bị một cổ lực đạo kéo về phía sau, chớp mắt đã nằm trên giường.
Nhìn Liễu Tĩnh Mạt hai mắt thanh minh ở trên người, lúc này Liễu Tử Linh mới ý thức được, hoá ra đối phương vẫn luôn giả vờ, nàng đã sớm biết mình khôi phục ký ức, cũng phát hiện trong cơm nước có thuốc mê.
"Mạt...!Ngươi..."
"Tử Linh rất không hiểu chuyện nha, lại muốn rời khỏi mẫu thân, sáng nay ngươi rõ ràng nói qua, sẽ không rời khỏi ta.
Hiện tại, ta nên phạt ngươi thế nào?".
Danh Sách Chương: