Mục lục
Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cuộc sống ở Thương khung môn rõ ràng buồn chán hơn Minh tuyệt cung rất nhiều, bởi vì mỗi ngày Phó Bạch Chỉ đều có thật nhiều sự tình phải xử lý, Hoa Dạ Ngữ lại không thể tùy ý đi lại, cũng chỉ có thể ở trong phòng ngây người, ban đêm mới có thể gặp mặt nhau một lần.

Xoa xoa con mắt bởi vì đọc sách mà phát đau, Hoa Dạ Ngữ mở cửa sổ ra, nhìn vườn hoa trước mặt.

Tâm tình nhưng không quá giống trước đây.
Trước đây lúc nào nàng cũng thích nhìn bên ngoài đờ người ra, đa số thời gian là nghĩ luyện công như thế nào để cho sư tỷ nhìn mình với cặp mắt khác xưa, về sau...!Chính là nghĩ về a chỉ, nghĩ tới làm sao mới có thể khiến cho nàng thích.

Ông trời đã đối đãi với mình rất tốt, để cho nàng trộm được nhiều thời gian như vậy, dường như hiện tại mới muốn đòi lại.

Chỉ bất quá, có một số việc nàng phải hiểu rõ mới được.
Mấy ngày nay nàng len lén điều tra qua người của Thương khung môn, lại phát hiện hầu như không có bất kỳ người nào có hành động kỳ quái, nhưng càng như vậy, lại càng làm cho lòng người sinh nghi.

Năm đó mình đi rồi, Lục Uyên liền qua đời không minh bạch.

Lục hằng trước khi chết nói qua tất cả mọi người đều có liên quan tới tà giáo, biết rõ không thể tin, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại nhịn không được sinh lòng hoài nghi.

Nếu như đoán không lầm, cái gọi là có liên quan liên đến tà giáo, chắc là Minh tuyệt cung.

Nhưng rốt cuộc là ai, đến tột cùng có bao nhiêu người, mục đích của bọn họ là cái gì, ráp những nghi vấn này lại với nhau, nhưng căn bản không nghĩ ra chút xíu manh mối.
"Meo meo..." Ngay lúc Hoa Dạ Ngữ minh tư khổ tưởng, một tiếng mèo kêu ôn nhu kéo tới sự chú ý của nàng, nhìn thân ảnh màu trắng thoáng qua trong vườn hoa, Hoa Dạ Ngữ lắc đầu, đơn giản không nghĩ nhiều nữa, đẩy cửa đi ra ngoài, đi vòng qua phía sau núi nhỏ đem Bạch Bạch bế lên.
"Tại sao lại chạy loạn đến đây, đói bụng đúng không?" Hoa Dạ Ngữ dùng giọng điệu dô dành tiểu hài tử dụ dỗ mèo con, thấy tiểu tử kia thập phần hưởng thụ cọ tới cọ lui trong ngực, nàng nhịn không được câu dẫn ra khóe miệng.

Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, làm cho Hoa Dạ Ngữ đề cao cảnh giác, nàng thu thập xong tâm tình nhìn về phía sau, đúng là nhiều năm không thấy Tiêu Y đứng ở đó.
Trước đây ở trong môn phái, bởi vì Hoa Dạ Ngữ là hàng nhỏ nhất, cá tính lại trung thực, nên luôn bị sư tỷ và sư huynh khác trêu ghẹo.

Nàng cũng không quên, trong số đó thích chọc ghẹo mình nhất, chính là vị nhị sư tỷ Tiêu Y này.

Hôm nay gặp lại nàng sau sáu năm, nàng vẫn là một bộ dáng vẻ bất cần đời, nhưng thật ra Hoa Dạ Ngữ hồi thần trước, hướng nàng khẽ vuốt càm.
"U, đây không phải là mặt trắng nhỏ Phó Bạch Chỉ mang về sao? Cửu công tử thật là thú vị, sáng sớm ngủ dậy ở trong hoa viên đùa giỡn với mèo." Tiêu Y sở dĩ sẽ xuất hiện ở nơi này, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà do nàng đã sớm muốn gặp nam tử được Phó Bạch Chỉ mang về hình dáng ra sao.

Quả nhiên như Mộc Tử Anh miêu tả, dáng người không thấp, lại gầy như cái cô nương, mặt kia sợ là còn mềm hơn mình, sờ tay lên nhất định cảm giác không tệ, thật là một bộ dáng vẻ mặt trắng nhỏ.

"Vị cô nương này, ta không rõ ý của ngươi." Nghe Tiêu Y không có lễ phép như vậy, Hoa Dạ Ngữ ngược lại cũng giễu cợt cười rộ lên.

Dù cho sáu năm trước là sư tỷ muội quan hệ, nhưng hôm nay Hoa Dạ Ngữ cũng không còn là Hoa Dạ Ngữ của Thương khung môn trước kia.

Mặc dù nàng có thể che giấu, nhưng địa vị cung chủ Minh tuyệt cung để cho ngạo khí trong xương mà nàng giấu phát ra.

Nàng cười yếu ớt, nhìn như vô hại, rồi lại tràn ngập xa cách cùng cảnh cáo, không khỏi để cho Tiêu Y cả kinh.
"Là ta mạo phạm, xin Cửu công tử không cần để ý.

Ta là Tiêu Y, là chưởng môn sư muội, ngươi xưng hô ta là Tiêu Y thì tốt rồi." Phát giác Cửu công tử này cũng không phải quả hồng mềm gì đó, Tiêu Y ngược lại cũng thay một dáng điệu khác.

Thấy nàng lắc mông hướng mình đi tới, Hoa Dạ Ngữ thiêu thiêu mi mao, cũng muốn nhìn một chút nàng chơi trò gì.
"Cửu công tử lớn lên tuấn tú như thế, nếu ngươi không phải là nam tử, ta thực sự phải nhìn thành một cái mỹ nhân.

Chẳng biết ngươi cùng chưởng môn quen biết như thế nào? Nàng hiền lành như vậy, ở chung sẽ không có niềm vui gì đi?" Tiêu Y đem miệng dán tại bên tai Hoa Dạ Ngữ, hết sức mê hoặc nói, nàng thật muốn nhìn một chút, Cửu công tử này rốt cuộc là tính tình thế nào, nếu là thấy nữ sắc liền thay đổi dáng vẻ, vậy cũng có thú vị.
"Lúc đầu phó cô nương bị thương té xỉu ở bờ sông, vừa lúc gặp phải ta phải về nhà thăm viếng, liền cứu nàng.

Về phần tính tình của phó cô nương, ta cũng không cảm thấy nàng không thú vị, nữ tử ôn nhu như vậy, chính là ta yêu thích." Hoa Dạ Ngữ vội vã phân trần cho Phó Bạch Chỉ, nàng chưa bao giờ cảm thấy a chỉ không thú vị, ở trong lòng nàng, Phó Bạch Chỉ hết thảy đều là tốt.
"Cửu công tử thật đúng là thành thật, cùng một chỗ với chưởng môn, sợ rằng lúc nào cũng là bên bị khi dễ đi?" Nghe được câu trả lời vừa rồi của Hoa Dạ Ngữ, Tiêu Y cười càng thêm xán lạn.

Xem ra Cửu công tử này tính tình cũng không tệ lắm, điểm duy nhất không tốt chính là nhìn quá gầy yếu.

Thấy nàng bởi vì vấn đề của mình mà sắc mặt đỏ lên, cúi đầu có chút khẩn trương, bộ dáng này thật đúng là có vài phần khả ái.
"Này...!Này từ đâu nói đến...!Phó cô nương chẳng bao giờ khi dễ ta." Nói đến vấn đề khi dễ, Hoa Dạ Ngữ liền không tự chủ được nghĩ đến cá nước thân mật cùng Phó Bạch Chỉ, nhớ tới tình cảnh mình mỗi lần đều bị muốn đến vô lực đánh trả.

Hôm nay bị người khác quang minh chính đại hỏi tới, mặc dù biết Tiêu Y cũng không biết chuyện, nhưng vẫn làm cho Hoa Dạ Ngữ có chút tức giận.
"Ta bất quá là thuận miệng hỏi, cho dù Cửu công tử thực sự bị khi dễ, cũng không cần xấu hổ."
"Ta chẳng bao giờ bị phó cô nương khi dễ, ta vẫn luôn ở trên, khi dễ nàng." Trong bụng quýnh lên, Hoa Dạ Ngữ liền há mồm phản bác.

Nhưng lời nói này ra, liền có chút ** ý tứ hàm xúc.

Kinh sợ mình nói cái gì, Hoa Dạ Ngữ xoay người liền muốn trở về phòng, rồi lại bị Tiêu Y ngăn lại.

"Cửu công tử quả nhiên có quan hệ không tầm thường với chưởng môn, kỳ thực ngươi bị khi dễ cũng không phải chuyện gì mất mặt, dù sao chưởng môn biết võ công, mà ngươi chỉ là một cái thư sinh.

Bất quá, nếu muốn khi dễ lại, cũng không phải là không có biện pháp."
"Tiêu cô nương, ta đối với cái này không quá mức hứng thú, ta phải về phòng nghỉ ngơi."
"Thì ra là Cửu công tử liền như vậy muốn bị sư tỷ đè ép, tùy nàng làm mưa làm gió sao?"
Tiêu Y cũng không biết thân phận của Hoa Dạ Ngữ, nói thế đều chỉ là vì thử dò xét, nhưng chưa từng nghĩ thực sự đâm đến nỗi lòng của Hoa Dạ Ngữ.

Nàng do dự một chút, buông trong tay Bạch Bạch, đi tới bên cạnh Tiêu Y, chợt đem nàng đè ở trên cửa." Vậy Tiêu cô nương nói một chút, ta nên làm như thế nào mới...!Mới không bị khi dễ."
Vốn là khí phách tư thế, nhưng bởi vì Hoa Dạ Ngữ do dự cùng gương mặt hơi hơi phiếm hồng mà hoàn toàn không có khí tràng, Tiêu Y nhìn nàng bật cười, lúc Hoa Dạ Ngữ lại muốn ly khai, vội vàng kéo lại nàng." Nếu Cửu công tử đã hỏi như vậy, đúng là người có lòng.

Thời gian ta biết chưởng môn so với ngươi dài hơn, tự nhiên càng hiểu nàng hơn.

Nàng là người ăn mềm không ăn cứng, nếu ngươi muốn khi dễ lại, đừng ngại cường thế một lần.

Nếu mượn cơ hội để cho nàng không cách nào phản kích, công tử có thể làm trời làm đất."
Nghe lời Tiêu Y nói xong, Hoa Dạ Ngữ trầm mặt suy nghĩ một hồi.

Quả thực, mình đã từng chiếm giữ a chỉ, chính là đối với nàng hạ độc mới...!Sau liền vẫn luôn là mình bị khi dễ.

Chẳng lẽ nói, nếu muốn khi dễ a chỉ, cũng chỉ có thể bỏ thuốc lần nữa? Nhưng hình như a chỉ không thích như vậy, mình làm thế, chẳng phải là chọc cho a chỉ tức giận?
Hoa Dạ Ngữ cúi đầu nghĩ, hoàn toàn đã quên một bên Tiêu Y, trực tiếp đi trở về phòng.

Thấy cửa trước mặt phịch một tiếng bị giam nghiêm, Tiêu Y lại vui vẻ cười rộ lên.

Phó Bạch Chỉ mấy năm nay không khỏi quá mức đắc ý, hôm nay tìm người như vậy "Khi dễ" nàng, ngược lại cũng là chuyện tốt.
Ở thư phòng Phó Bạch Chỉ cũng không biết mình đã bị người mưu hại, còn chăm chú xử lý công việc chồng chất.

Nhìn tín hàm bừa bộn trên bàn, nàng nhíu chặc chân mày, không nghĩ tới mới hai tháng ngắn ngủi lại có nhiều chuyện phải xử lý như vậy.

Nàng muốn lười biếng, tùy tiện nhìn một chút rồi đi, lúc này, cửa phòng không đúng lúc bị đẩy ra.


Chính là Mộc Tử Anh đi đến, trong tay còn bưng một chén gì đó toả nhiệt.
"Chưởng môn sư tỷ xử lý công sự vất vả, đây là canh suông đệ tử môn phái làm cho ngài."
"Cám ơn nhiều." Nhìn chén canh nóng kia, Phó Bạch Chỉ cũng cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, liền cầm lấy cái muỗng uống từ từ, lại phát hiện Mộc Tử Anh thủy chung đứng ở đó, liền ngẩng đầu nhìn nàng.
"Ngũ sư muội nhưng còn có chuyện gì sao?"
"Hồi báo chưởng môn sư tỷ, vừa rồi các đại môn phái đã phát tới bồ câu đưa tin, bọn họ hôm nay liền khởi hành đến Thương khung môn.

Không mấy ngày nữa sẽ tới, hôm nay ta đã phái đệ tử xuống núi mua đồ ăn hàng hóa tiệc rượu lần này cần, đặc biệt tới hồi báo với ngươi."
"Nga, loại chuyện nhỏ này các ngươi quyết định là được, những tín hàm này, hôm nay ta trước hết nhìn đến đây đi."
Uống canh xong, Phó Bạch Chỉ nghĩ toàn thân vừa ấm vừa thoải mái vô cùng, chính là ngay cả một chút tâm tình tiếp tục xử lý sự vụ đều biến mất hầu như không còn.

Nàng ngáp lấy lệ còn muốn nói nữa Mộc Tử Anh, không kịp chờ đợi liền đi tới phòng của Hoa Dạ Ngữ.

Nàng cũng biết mấy ngày nay mình hờ hững đối phương, nghĩ đến sau đó hai người có lẽ sẽ bất đắc dĩ phải xa nhau, liền không muốn lãng phí thêm thời gian chung đụng.
Đẩy cửa đi vào, nhưng không thấy bóng dáng Hoa Dạ Ngữ trong phòng, Phó Bạch Chỉ trong lòng cả kinh, lo lắng người này đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó, cửa phòng lần thứ hai bị đẩy ra, chính là Hoa Dạ Ngữ đi đến.

Thấy nàng đóng chặc cửa rồi khóa lại, Phó Bạch Chỉ có chút nghi hoặc.

Phòng này thường ngày không có người tới, sao bỗng nhiên hôm nay lại khóa?
"Ngữ nhi đi nơi nào? Ngươi có biết vừa rồi ta không thấy ngươi có bao nhiêu khẩn trương." Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng hỏi, lại phát hiện đối phương nhìn mình muốn nói lại thôi, chóp mũi mơ hồ đỏ ửng.
"A chỉ, ta mới vừa đi điều phối thuốc." Hoa Dạ Ngữ ăn ngay nói thật, không tính toán giấu diếm.
"Ân? Điều phối thuốc gì? Thân thể ngươi không thoải mái?"
"Cũng không phải, ta chỉ muốn đi điều phối một ít...!□□ chi thuốc."
"Ngươi điều phối cái này làm cái gì?" Nghe Hoa Dạ Ngữ đi làm loại thuốc này, Phó Bạch Chỉ nhíu mày, nàng cũng không cảm thấy ngữ nhi cần loại thuốc này, dù sao người này thường ngày đã đủ nhiệt tình.
"Không...!Là ta nghĩ, nếu không dùng thuốc với sư tỷ, e rằng vẫn sẽ luôn bị ngươi khi dễ.

Cho nên ta liền muốn điều phối thuốc này, thừa dịp này sư tỷ không chú ý khi liền dùng với ngươi, có thể đối với ngươi muốn làm gì thì làm."
"Nhưng ngươi đã nói cho ta..."
Nghe Hoa Dạ Ngữ giải thích, Phó Bạch Chỉ nghĩ vừa tức vừa buồn cười.

Nàng không cho là Hoa Dạ Ngữ sẽ tự mình nghĩ ra loại tổn chiêu này, chắc chắn là có người nào nói cái gì với nàng.

Nghĩ tới người này muốn bỏ thuốc mình còn nói cho mình, Phó Bạch Chỉ vốn có bực tức cũng bị mất.

Ngữ nhi ngốc như vậy, còn muốn khi dễ mình?
"Vậy sư tỷ làm bộ không biết được không?" Hoa Dạ Ngữ không có nghĩ quá nhiều, mà là lấy thuốc ra, nghe nàng nói như vậy, Phó Bạch Chỉ nhịn không được câu dẫn ra khóe môi, cầm thuốc trong tay nàng ném xuống.
"Ngữ nhi cũng biết mình đang làm gì sao? Ta đã nói qua, ta ghét như vậy." Phó Bạch Chỉ cố ý muốn trêu chọc Hoa Dạ Ngữ, liền thả lạnh giọng điệu.


Quả nhiên chỉ thấy đối phương thập phần ủy khuất nhìn nàng, mặt tràn đầy vô tội.
"Sư tỷ luôn luôn không cho ta cơ hội, ta nên làm cái gì bây giờ.

Vừa rồi nhị nhớ tới lúc trước bỏ thuốc ngươi, ngươi cũng là dáng vẻ hết sức vui mừng rồi lại không chịu nói, mới có thể ra hạ sách này."
"Được rồi, ngươi không cần nói sự kiện kia." Lần thứ hai bị đề cập chuyện lúc đầu, Phó Bạch Chỉ có chút tức giận mắng, nàng cũng đã biết cái tên Tiêu Y không đứng đắn kia nói cái gì với Hoa Dạ Ngữ.

Tuy rằng nàng thừa nhận hôm đó bị Hoa Dạ Ngữ muốn rất thoải mái.

Thế nhưng nàng cũng cũng không thích bị cường nha?
"A chỉ, đừng giận ta." Hoa Dạ Ngữ ôm Phó Bạch Chỉ, một bộ nhận sai dáng vẻ, Phó Bạch Chỉ có bực cái gì cũng giải tán hết.

Nàng đơn giản đưa tay xõa tóc ra, nâng mặt của Hoa Dạ Ngữ, nghiêng người hôn nàng.

Nụ hôn này rất ôn nhu, như là đang an ủi tiểu động vật bị thương.

Hoa Dạ Ngữ mơ màng ôm Phó Bạch Chỉ, hết sức nhiệt liệt đáp lại, dần dần có ý đảo khách thành chủ.
"Ngữ nhi cứ như vậy muốn ta?" Vừa hôn xong, hai người đã song song ngã vào trên giường.

Quần áo Phó Bạch Chỉ đã mất trật tự, đai lưng trong lúc vô tình bị Hoa Dạ Ngữ kéo ra.

Nàng lộ nửa ngực, trên xương quai xanh còn mang dấu vết hôm qua mình lưu lại.

Thấy nàng ôn nhu nhìn mình, nhưng trong phần ôn nhu này, lại cất giấu vài phần câu người.

Hoa Dạ Ngữ gật đầu, nàng muốn a chỉ, muốn đối phương tự nguyện cho mình một lần.
"Kỳ thực a, ta cũng không phải là không muốn cho ngươi, chỉ là ngữ nhi mỗi lần đều mê người như thế, ta cuối cùng là nhịn không được muốn khi dễ ngươi, nhìn dáng vẻ ngươi vì ta mà nỡ rộ.

Ngày hôm nay ta bảo chứng sẽ không phản công, để cho ngươi tùy tiện khi dễ, được không?" Phó Bạch Chỉ nói, chủ động rút đi ngoại bào, áo sơ mi, sau cùng cũng chỉ còn lại cái yếm và quần lót.

Thấy nàng hơi híp mắt nhìn mình, lộ ra một mặt ngày thường không có, Hoa Dạ Ngữ lôi kéo tay nàng, mang nó cởi y phục của mình, để cho cơ thể trơn bóng của hai người chặt chẽ dính vào một chỗ.
"A chỉ nếu có thể sớm đi đàng hoàng để cho ta khi dễ liền tốt, hôm nay, ta sẽ nhường a chỉ biết ta được chưa."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu sư muội cuối cùng cũng hùng dậy một lần, bất quá nếu nói đi nội dung chính, chúng ta nên tắt đèn!
Chương này bà Ngữ dễ cưng quá, nói cho đã rồi "làm bộ không biết được không?":)))))))))
Hai bạn muốn làm gì thì làm đi khỏi tắt đèn, nhắm mắt lại là không ai thấy đâu =)))))).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK