“Kỳ Minh Viễn, anh sao vậy?”
Cuối cùng Lăng Tử Yên cũng giật mình thoát ra khỏi cơn ác mộng, sau đó cô kinh ngạc nhìn Kỳ Minh Viễn, cô có thể nhìn thấy rõ sự thay đổi trong biểu hiện của anh lúc vừa rồi, biểu hiện của anh lúc này khiến cô rất khó hiểu.
“Em vừa mới nói cái gì?” Kỳ Minh Viễn nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giống như muốn nhìn thấu Lăng Tử Yên, khiến Lăng Tử Yên sợ hãi lùi lại theo bản năng.
“Em...!Em nói...!Em không phải là Phương Ái Vi?”
Lăng Tử Yên cố gắng nghĩ lại một chút: “Em đã có một giấc mơ.”
“Em mơ thấy cái gì?” Kỳ Minh Viễn rất tò mò, rốt cuộc thì cô đã mơ thấy cái gì mà lại nhắc đến tên của Ái Vi.
Nếu cô là Ái Vi, vậy thì không có gì lạ nếu cô mơ thấy những thứ liên quan đến Ái Vi.
Nhưng nếu cô không phải, vậy thì tại sao cô lại mơ thấy những thứ liên quan đến Ái Vi?
Nghe nói giữa hai chị em sinh đôi sẽ có thần giao cách cảm.
Chẳng lẽ cô thực sự không phải Ái Vi, chỉ là chị gái hoặc em gái song sinh của Ái Vi, cho nên dung mạo của cô mới có thể trông giống hệt Ái Vi, thậm chí còn có thể cảm nhận được những điều mà Ái Vi từng trải qua trong giấc mơ của cô?
Kỳ Minh Viễn nhíu mày, trong lòng có hàng ngàn bí ẩn khiến cho anh rất hoang mang, làm cách nào cũng không lí giải được.
Chỉ có thể chờ Lăng Tử Yên cho anh một câu trả lời.
Nhưng vào lúc anh đặt câu hỏi thì Lăng Tử Yên đã quên hết những chuyện trong mơ, cô càng cố gắng nhớ thì lại càng không thể nhớ nổi.
Cô sốt ruột đến mức muốn bật khóc, lo lắng nắm lấy tay Kỳ Minh Viễn, dáng vẻ vô cùng khó chịu: “Em không biết, em không biết mình mơ thấy gì.
Kỳ Minh Viễn, em phải làm sao đây? Tại sao em lại không thể nhớ ra? Giấc mơ đó là gì? Rốt cuộc thì giấc mơ đó là gì vậy?”
Cô chỉ nhớ rõ câu hỏi đầu tiên anh hỏi cô, mà tất cả những gì cô biết chính là cô không phải là Phương Ái Vi.
“Được.” Lăng Tử Yên gật đầu, quyết định ngừng nghĩ đến giấc mơ đêm qua.
Cô đẩy cửa xe cùng anh bước xuống xe, lại như thường lệ cùng anh đến cổng trường, sau đó hai người tạm biệt nhau.
Anh nhìn cô đi vào cửa, đến khi bóng dáng cô đã biến mất khỏi tầm mắt anh nhưng anh vẫn không rời đi ngay mà thay vào đó, anh đứng tại chỗ trầm tư một lúc lâu, sau đó mới quay vào xe, cũng không lái xe đến tòa nhà quốc tế Hải Anh, mà trực tiếp đi thẳng đến tập đoàn Lăng Thiên.
Lăng Sở Tiêu vốn rất bận rộn, nhưng khi nghe tin Kỳ Minh Viễn đến tìm mình thì ông ta lập tức dừng lại hết mọi chuyện trong tay rồi ngồi đợi Kỳ Minh Viễn trong văn phòng của mình.
“Kỳ Minh Viễn, con đến tìm cha có chuyện gì sao?” Sau khi bảo thư kí mang cho Kỳ Minh Viễn một tách cà phê thì Lăng Sở Tiêu mới hỏi mục đích Kỳ Minh Viễn đến gặp ông ta, giọng điệu tỏ ra giống như ông ta coi Kỳ Minh Viễn là người trong nhà.
“Tôi đến đây là để xác minh một chuyện với ông Lăng đây.
Năm đó khi mẹ vợ mang thai Tử Yên, trong hồ sơ kiểm tra của bệnh viện đều ghi là thai đôi, vậy tại sao sau này, lúc sinh chỉ có một đứa bé duy nhất là Tử Yên?”
Trước đây khi Kỳ Minh Viễn điều tra thông tin về nhà họ Lăng, anh đã biết rằng mẹ của Lăng Tử Yên đang mang song thai, nghe người ta đồn là một cặp song sinh.
Tuy nhiên sau này chỉ có một mình Lăng Tử Yên được sinh ra, hiện tại Kỳ Minh Viễn chỉ muốn biết đứa trẻ còn lại đã đi đâu.
Câu hỏi của Kỳ Minh Viễn khiến Lăng Sở Tiêu cau mày, sau khi trầm tư một lúc lâu, ông ta nói: “Trước khi trả lời câu hỏi của con, cha muốn hỏi con một câu.”
“Xin cứ hỏi.” Kỳ Minh Viễn chờ Lăng Sở Tiêu hỏi.
“Tại sao con lại muốn kết hôn với Tử Yên, trước đây con và con bé căn bản chưa từng gặp nhau, vậy mà hai đứa lại đột nhiên kết hôn? Cha không tin là vì con đánh cược.” Lăng Sở Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Minh Viễn, chờ anh cho ông ta một câu trả lời thực sự..
Danh Sách Chương: