Chẳng biết đã mấy phút trôi qua, cuối cùng người tổ chức “ô mai mốc” chỉnh lại áo sơ mi bị bung nút vì chiếc bụng bự, quay đầu làm động tác “dừng lại”, ra hiệu mọi người dừng vỗ tay, nhưng không một ai để ý đến ông ta.
Cho tới khi ông ta ho liên tục, tiếng ho trước to hơn tiếng ho sau, rồi không biết là ai ở bên cạnh đưa micro sang, ông ta mới có thể hắng giọng kìm hãm toàn hội trường: “Tôi tin rằng đây là bài phát biểu thú vị nhất cho đến hiện tại, bởi vì cô gái này khá đáng yêu mà, đúng chứ?”
Một cô gái Trung Hoa sôi nổi hoạt bát, thay đổi được bầu không khí toàn hội trường, thế mà chiến công ấy lại bị ông ta gán là “bởi vì cô ấy đáng yêu”.
Lập tức có người “xì ——” ông ta, phản đối lời phê bình đó.
Ông ta cũng không để ý, nói tiếp, “Có điều mọi người đừng quên, chúng ta vẫn cần giữ lại thời gian đặt câu hỏi, ngộ nhỡ khâu vấn đáp còn đặc sắc hơn thì sao?”
Không thể không nói, lời này của ông ta lập tức có tác dụng.
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay và lời ca ngợi dần dừng lại.
Ông ta hỏi các giáo sư ở hàng đầu tiên: “Any questions for our cute young lady?” (Có câu hỏi nào dành cho cô gái trẻ đáng yêu của chúng ta không?)
Trong tay các giáo sư cũng không có tài liệu luận văn liên quan đến luận đề của cô.
Cô lập tức chuyền luận văn đóng thành tập cầm trong tay xuống. Nhưng chỉ có hai phút, hai mươi giáo sư bắt buộc phải nhanh chóng lật xem lướt qua rồi chuyền tay nhau.
Trong lúc đó, có phóng viên đã lên tiếng đặt câu hỏi thay giáo sư.
Ký giả của Thời báo New York hỏi: “Cô có cái nhìn thế nào về chế độ phụ hệ và một chồng nhiều vợ của phương Đông các cô? Lấy ví dụ, cô và bạn trai da trắng nhượng bộ nhau trong tình yêu, vậy điều đó có nghĩa là cô có thể chấp nhận anh ta cưới vợ khác đúng không?”
Hoài Chân mỉm cười, không ngờ ký giả sẽ hỏi câu này.
Đây cũng là vấn đề cô suy xét khi đến thế giới nơi này, trước khi đặt chân lên trạm di trú ở đảo Thiên Thần. Ngay từ đầu, cô cũng đã đưa ra lựa chọn giữa một Trung Quốc cổ đại và phố người Hoa cho phái nữ một nửa tự do.
Bây giờ cô có Ceasar, cô không sợ phải đối mặt với ống kính nữa rồi.
Cô vô cùng kiên định nhìn thẳng vào ống kính cùng những cặp mắt đang nhìn mình chằm chặp, nói, “Là một cô gái bị lễ giáo ràng buộc, anh hy vọng tôi nên tôn sùng tập tục xấu này sao? Hay tôi nên đổi cách nói, là một người đàn ông phương Tây, anh rất tôn sùng tác phong này của phương Đông – giống như những người châu Âu thường làm như vậy ở các nước thuộc địa Viễn Đông?”
Những học sinh nam nữ trẻ tuổi ngồi bên dưới cũng ra vẻ khinh bỉ tay phóng viên kia.
So với nội dung cô diễn thuyết, bản chất của phóng viên là muốn đào sâu vào scandal và những chuyện vặt vãnh hơn.
Một phóng viên của Bưu báo Đại Tây Dương hỏi tiếp: “Cô đã nói là bất kể thế nào cũng phải có đi bước này trước. Nên câu hỏi của tôi là, trong chuyện tình yêu của cô, ai là người thực hiện bước đầu tiên trước?”
Hoài Chân nghĩ một lúc rồi trả lời, “So với việc phải nhớ lại ai đã thực hiện bước đi đầu tiên trước, thì điều tôi muốn biết hơn là, bao giờ chúng tôi có thể bước được bước kế tiếp —— giống như tất cả mọi người đang yêu vậy.”
Những người trẻ tuổi bên dưới, nhất là các cô gái đều bật cười ủng hộ sự dũng cảm của cô.
Vừa dứt lời, phóng viên của Nhật báo Overland đã hỏi tiếp: “Cô có biệt đại đa số tiểu bang trong quốc gia này đều không hợp pháp hóa việc kết hôn khác chủng tộc không? Nếu có trường học ở địa khu New England đồng ý nhận cô làm học sinh, liệu cô sẽ có điều chỉnh gì trong quan hệ với người yêu của mình không?”
Hoài Chân trầm tư, sau đó cười hỏi, “Trước khi trả lời vấn đề này, tôi muốn biết là có trường học nào đồng ý nhận tôi không?”
Có người xì xào bàn tán: ba câu hỏi sắc bén không khác gì đánh luân phiên, thế mà cô ấy vẫn có thể bình tĩnh đối đáp, binh tới tướng đỡ, cuối cùng còn rút lui toàn thân —— rốt cuộc làm thế nào mà cô gái này có được sự nhanh trí và tâm lý mạnh mẽ vững vàng đến thế?
Người tổ chức hội nghị nghe vậy, lập tức tiếp lời, quay sang hỏi mấy giáo sư đang lật xem luận văn của cô, “So… Any questions?”
Các giáo sư nhìn nhau mấy lần, có mấy người lúng túng thấp giọng ho khan, sau đó cùng lắc đầu.
Dù nhìn cô có thông minh lanh lợi tới đâu, thì chỉ trong thời gian ngắn mấy phút đọc luận văn, cũng không có giáo sư nào dám vi phạm các quy tắc của nhà trường và luật hôn nhân khác chủng tộc, tùy tiện nhận một cô gái người Hoa làm sinh viên nhập học vào mùa xuân.
Không có giáo sư đặt câu hỏi, có nghĩa là không có trường nào cảm thấy hứng thú với cô.
Có người tức khắc thấp giọng cười trộm.
Người tổ chức hội nghị bĩu môi, máy móc nói với cô: “Thật đáng tiếc… Có lẽ bài diễn thuyết của cô vô cùng xuất sắc, nhưng các giáo sư đây lại không cảm thấy quá hài lòng về bài phát biểu và bài viết của cô, dĩ nhiên, điều này không phải ý nói cô không tốt, chỉ là nói cô không thích hợp. Cám ơn bài phát biểu của cô, hy vọng sang năm ——”
Kỳ thật Hoài Chân cũng không mong đợi quá nhiều về kết quả lần này. Nhưng có thể phát biểu lần này, thì sẽ khiến một số – hoặc chỉ là một người từng có thành kiến với người Hoa đọc bài viết của cô, hiểu được phố người Hoa ở nước Mỹ, là cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Đúng lúc cô chuẩn bị rời khỏi bục diễn thuyết, thì đột nhiên sau lưng có người lên tiếng: “Đợi đã ——”
Người tổ chức hội nghị lập tức dừng lại.
Tất cả đồng loạt xoay đầu nhìn sang.
Một người đàn ông mập mạp mặc âu phục đứng dậy từ giữa hai hàng ghế của nhà đầu tư, đưa một bức thư màu xanh danh trời mạ vàng ra, nói, “Tôi từng may mắn được đọc bài viết của cô Quý đăng tải trên Nhật báo Trung Tây, bài viết không tệ, có điều nội dung có đôi chỗ thiếu kém và cũng có vẻ non nớt. Nhưng sau lần diễn thuyết này, chúng tôi quyết định —— ôi trời, thể hình của tôi —— xin lỗi, có ai có thể giúp tôi đưa bức thư mời này đến cho cô Quý được không?”
Ngay lúc người đàn ông mặc âu phục đứng dậy, người tổ chức hội nghị đã biết họ của ông ta có hàm tước cao đến đâu, lại bị lời này của ông ta làm chấn động tới mức đứng ngẩn tại chỗ không hoàn hồn nổi.
Nữ hiệu trưởng đi giày cao gót chầm chậm bước lên bậc thang, nhận lấy bức thư mời trong tay người đàn ông đó, nhìn lướt qua mặt bìa rồi đi về phía Hoài Chân, đồng thời nói với cô, “Chúc mừng cô Quý, cô ——”
Còn chưa đợi nữ hiệu trưởng nói hết câu, đã có người lập tức sợ hãi hét lên: “Harvard University!”
Nữ hiệu trưởng mỉm cười gật đầu, “You’re right, College of Education, Harvard University. Congratulations… Ms.? Mrs.?”
Hoài Chân mỉm cười tiếp lời, “Miss.”
Nữ hiệu trưởng nói, “Congratulations, Miss Kwai!”
Nhóm các cô gái tại đại học Harvard Radcliffe* không nhịn được hét lớn đầy bất công: “No!!! Why Harvard?”
(*Trường Đại học Radcliffe, được thành lập vào năm 1879 như là một trường chị em với Trường Đại học Harvard, trở thành một trong những trường đại học hàng đầu dành cho nữ giới ở Hoa Kỳ.)
Nữ hiệu trưởng nói, “Các cô cảm thấy Radcliffe không bằng Harvard sao?”
Các cô gái ôm đầu hét lên: “No way!”
Nữ hiệu trưởng nói, “Nếu các cô cần lời giải thích, thì hãy để chúng tôi mời ông Strauss, chủ tịch Quỹ Rockefeller giải thích rõ ràng!”
Ngay lập tức có ống kính tập trung đến, người đàn ông trung niên vừa rồi nhướn mày, kinh hãi nói, “Chỉ là chúng tôi không muốn bị mấy trường đại học khác giành trước mà thôi.”
Nữ hiệu trưởng còn không ngại chuyện chưa đủ lớn, nói: “Is that enough?”
Bên dưới hét to: “Chưa đủ!”
Chủ tịch quỹ Rockefeller kinh sợ nói tiếp, “Được rồi, vừa nãy Dr. Hummel vừa nói với tôi: ‘Phải giành cho bằng được cô học sinh này, các anh cũng biết viện Yên Kinh – Harvard thiếu người trầm trọng tới mức nào rồi đấy.’ Nếu các cô biết ông ấy khó tính đến đâu, thì cũng biết việc mời cô gái xuất sắc này cấp bách đến mức nào.”
Dưới khán đài cười to. Cách giải thích này thật sự rất hợp lý.
Trước khi rời khỏi bục diễn thuyết, Hoài Chân ngẩng đầu, tìm thấy khuôn mặt đôn hậu kia ở sau đám đông, gập người cám ơn ông ấy rồi lại quay đầu lại, cám ơn mọi người ở bên dưới.
Cô nhìn về vị trí mà Ceasar vừa đứng, nhưng lại không thấy anh đâu.
Cho rằng anh đã quay về ghế ngồi, cô bèn đi lên dọc theo bậc thang, mấy cô gái kia rất nhiệt tình chân thành nói với cô: “Chúng tôi thích cô quá đi mất, vì sao cô có thể ngầu như vậy chứ?”
Còn chưa kịp ngồi xuống ghế, đột nhiên có người kéo tay cô chạy ra ngoài, bước chân vừa lớn vừa gấp, chẳng mấy chốc đã đưa cô ra khỏi hội trường.
Hoài Chân vừa chạy vừa ngước mắt nhìn lên, xác nhận đó là Ceasar.
Anh làm vẻ mặt “suỵt”, dẫn cô chạy nhanh như điên trên cầu thang trống trải.
Mãi đến khi tiếng bước chân lộn xộn vang lên ở trên tầng lầu, Hoài Chân mới hiểu ra: có ban giám hiệu nhà trường, hoặc là phóng viên đuổi theo chuẩn bị chất vấn hỏi thăm.
Mỗi lần rẽ vào lối thoát, hoặc là khi bước chân cách nhau khoảng cách một cánh tay, thì anh sẽ đỡ eo cô, dễ dàng đưa cô nhảy liền năm bậc thềm đi xuống —— mỗi lần chạy trốn đều có ưu thế rất lớn, đó là có bạn trai có chân dài (hơn nữa có khi còn là kiện tướng chạy đường dài).
Không tới nửa phút, từ tầng sáu bọn họ chạy vụt ra khỏi tòa cao ốc hội nghị quốc tế như một làn khói, đúng lúc này một chiếc mui trần Aztec màu đen chợt thắng gấp, dừng ngay trước mặt hai người.
Tài xế đưa tay kéo mở chốt cửa sau ra đồng thời hô to “lên xe ——”, Ceasar tức khắc mở cửa xe, cùng Hoài Chân nhảy vào trong chiếc mui trần.
Philip hét lên: “Bám chắc vào!” Rồi đạp mạnh cần ga phóng vụt đi.
Cô tin rằng anh ta đã đạp lút chân ga, nếu không tốc độ luồng khí lưu thổi qua đỉnh đầu không đến nỗi như một lưỡi đao, mang đến cho cô ảo giác như bị nhấc lên.
Lái xe chạy đi được mấy chục mét, Hoài Chân ngoái đầu nhìn lui, phát hiện có mười mấy tay phóng viên bám theo.
Có một phóng viên của nguyệt san Overland, khi phát hiện lỡ mất dịp may về thông tin tiêu đề thì tức giận tới nỗi suýt nữa ném công cụ kiếm cơm trong tay xuống đất.
Ngoài ra có một phóng viên bài Hoa xưng là người của Nhật báo Overcoat, chạy nhanh đuổi theo mấy chục mét, sau đó dừng lại cạnh sân cỏ thở hổn hển, hét lớn nguyền rủa bọn họ: “Old China raped young America!”
(Trung Quốc già cưỡng hiếp Hoa Kỳ trẻ!)
Nghe được tiếng rống giận lạc cả giọng của tay ký giả bài Hoa đó, Philip và Ceasar cười nghiêng ngả.
Philip thật sự không dám tin vào tai mình: “Who raped who?”
Ceasar cười to, âm thanh rất sảng khoái rất vang, cũng rất hấp dẫn, “Tôi nghĩ anh ta đặt nhầm vị trí chủ ngữ và tân ngữ rồi.”
Hoài Chân run run tiếp lời, “Cũng dùng ngược tính từ rồi.”
Giọng của cô có chút nghẹn ngào, điều này khiến hai người ngồi đằng trước cùng ngoái đầu lại nhìn cô, ngạc nhiên khi phát hiện cô đang khóc.
“Em…” Ceasar nhíu mày, dịu dàng hỏi, “Em sao thế?”
Hoài Chân càng khóc càng dữ, rồi đột nhiên òa khóc nức nở đầy tội nghiệp, “Em cũng không biết, có lẽ đời này em chưa bao giờ thấy nhiều phóng viên đến vậy, em sợ quá.”
Ceasar nhìn cô mỉm cười, có vẻ không nói lại cũng không thể làm được gì, “Dáng vẻ bây giờ của em, giống y hệt lần đầu tiên anh đưa em ra khỏi phố người Hoa.”
Còn chưa kịp để Hoài Chân cãi lại, Philip ngồi trước thổi phù một tiếng, sau đó cũng bắt đầu gào khóc, tiếng khóc còn vang hơn cả Hoài Chân.
Hoài Chân nức nở lên án anh ta: “Anh khóc cái gì hả?”
Hai tay Philip run tới mức không nắm nổi tay lái, “Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi… Cea, mẹ kiếp sao bạn gái cậu có thể đáng yêu như thế hả?”
Ceasar: “…”
Philip sụt sịt, nói, “Tôi phải thừa nhận là mình đã bắt đầu hơi thích cô ấy rồi —— tôi phát khổ vì điều này mất thôi.”
Anh ta vừa nói vừa lấy hai chiếc cupcake matcha trong áo khoác ra, đặt một chiếc lên bàn nhỏ giữa ghế lái và ghế phụ, còn chiếc khác vòng qua sau lưng ghế đưa cho Hoài Chân.
Hoài Chân khiếp hãi trước hành động của anh ta, dần ngừng thút thít, nhận lấy thứ trong tay Philip, vừa khóc vừa cười hỏi, “Anh đã làm gì với bánh ngọt matcha thế này?”
Anh ta thút thít, “Lúc tôi trộm bánh thì bị phát hiện, lúc trốn ra lái xe đi thì bị ngã…” Qua gương chiếu hậu, anh ta nhìn thấy Hoài Chân như chú sóc đầy tội nghiệp, dùng hai tay cầm bánh lên cắn một miếng nhỏ, nhất thời cảm thấy tim mình lại không chịu nổi, ròng ròng nước mắt hỏi cô, “Ăn ngon không? Đã vui lên chưa?”
Hoài Chân vừa lau nước mắt vừa gật đầu liên tục, “Cám ơn anh, anh tốt quá.”
Trong số ba người trong xe, có hai người vô tình biến thành đứa trẻ to xác.
Còn lại Ceasar – một tay anh chống lên cửa xe, cau mày hỏi: “… Rốt cuộc hai người có chuyện gì thế hả?”
Philip hắt hơi, suýt nữa hút luôn nước mũi vào miệng.
Anh ta dùng tay áo lau sạch nước mũi, lần đầu tiên trong đời gào lên với Ceasar.
“Cậu, câm miệng cho tôi.”
“…”
Ceasar tiếp tục đề nghị bằng chất giọng lạnh lùng kinh điển của mình, “Philip, nếu cậu không lái xe tiếp được nữa thì làm phiền cậu táp xe vào lề, qua ghế phụ mà từ từ khóc.”
Philip nức nở, nhìn anh đầy đáng thương, sau đó ngoan ngoãn chậm rãi dừng xe ở ven đường, nói, “Được rồi.”