Nói xong, cô trông mong nhìn Đường Tư Nguyên.
Teng! Thánh diễn · Chúa zâm · Điền Thanh Trừng lên sàn.
Đường Tư Nguyên có đần cỡ nào cũng biết mình bị ghẹo. Ông chủ lớn vốn thường cẩn trọng giờ phút này bỗng hoá thành “bé non xanh”. Thoát khỏi môi trường công sở chuyên nghiệp, dỡ xuống gánh nặng trên vai, vẻ đẹp trai của anh toả ra ngút ngàn, ngồi ghế Maserati không biết chói mắt nhường nào. Có cô em nóng bỏng chạy song song mở cửa sổ hút thuốc “đá lông nheo”, động tác lớn lối hòng thu hút sự chú ý của anh, song đâu ngờ tất cả tâm trí của Đường Tư Nguyên đã đặt hết lên Điền Thanh Trừng.
Mặt anh nóng bừng, dường như dưới mông có cái bếp lò, hun anh choáng váng đầu óc, não anh toát ra một mớ mã số, N đoạn mã lao vun vút trước mặt anh, mỗi mã trông quen quen nhưng nhìn kỹ từng cái thì đều thấy lạ. Qua lát sau, đống mã đó hoá thành đôi mắt đẫm lệ của Điền Thanh Trừng, dịu dàng như nước, uyển chuyển thần bí, vậy mà cô còn dùng chất giọng nhẹ nhàng và đầy mê hoặc, kêu: “Mình không xoa là em khóc cho coi……”
Đường Tư Nguyên biết Điền Thanh Trừng sẽ không khóc, nhưng nghe cô nói thế, anh cầm lòng chẳng đặng vươn tay, toan sờ lên nơi đập thình thình nọ.
Ấy là trái tim cô.
Ngay lúc anh sắp chạm tới, xe phía sau thình lình bóp còi inh ỏi, tài xế ló đầu từ cửa kính, gào: “Xe đằng trước đang làm vẹo gì đó! Ngủ gật giữa đường hả? Chạy lẹ lên!”
Thì ra xe đằng trước đã vẽ ra khoảng cách hơn 20 mét.
Đường Tư Nguyên như sực tỉnh khỏi cơn mơ, vội rụt tay về, ngồi nhấp nhổm xoay loạn người trên ghế phụ, anh ho khan vài tiếng, “Đi thôi, đuổi kịp xe phía trước kìa.”
Điền Thanh Trừng tiếc rẻ vì ngọn lửa đã châm.
Cô mê lắm cái tính trong-nóng-ngoài lạnh của Đường Tư Nguyên, dẫu có nội tâm hoang dại, song mặt ngoài cứ phải ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, trong lúc lơ đãng khiến việc cô chòng ghẹo thiệt “đã cái nư”.
Suy cho cùng, quá hiếm cơ hội như thế, phần đa thời gian hai người toàn vui vẻ ôm, hôn, vuốt ve, tiến hành hàng loạt hành vi thân mật khó tả tại nhà.
“Chồng ơi.”
“Ơi?”
“Hay mình về nhà tiếp tục ha?”
“Khụ khụ khụ khụ……”
“Không thích hả? Mát xa toàn thân thì sao mình? Cũng không thích hở?”
“……” Đột nhiên có rất nhiều hình ảnh anh xoa nắn Điền Thanh Trừng toát ra trong đầu Đường Tư Nguyên, thân mật, gợi tình, ấm áp và mất kiềm chế.
Niềm vui như cá gặp nước.
Thừa dịp Đường Tư Nguyên đang ngáo ngơ, Điền Thanh Trừng nhẹ nhàng sờ vành tai nóng rực của anh, khiến anh run bắn mình, anh hoàn hồn, bất đắc dĩ kéo tay cô xuống, nhéo miết lòng bàn tay mềm mại, dùng chất giọng trầm thấp và nguy hiểm, ám chỉ: “Thanh Trừng, đừng quậy nào.”
Điền Thanh Trừng mím môi cười, tha anh một lần, ngoan ngoãn tiếp tục lái xe.
Đoạn đường nửa giờ lái xe đột ngột kéo dài ra mấy tiếng, lâu đến mức Đường Tư Nguyên bất giác thiếp đi. Vốn ban đầu anh ngắm gò má Điền Thanh Trừng và tán gẫu với cô, có lẽ bởi trò chuyện thoải mái và thư giãn quá, anh cứ thế gục luôn. Khi tỉnh giấc, xe đã đậu ở bãi xe, trong ngoài tối om, người anh đắp áo khoác, gió điều hòa thổi ra nhè nhẹ mát mẻ, anh ngẩng đầu, dòm thấy bàn chân trắng bóc của Điền Thanh Trừng nghênh ngang gác lên vô lăng, mười ngón chân tinh nghịch nhúc nhích, thân mình nửa nằm nửa ngồi trên ghế chơi di động, ánh sáng màn hình phản chiếu gương mặt yên tĩnh và thản nhiên của cô.
Mỗi người đều sẽ đeo cho mình một chiếc mặt nạ giả tạo nhằm hài lòng thị hiếu của số đông, để dễ hoà nhập xã hội và không bị bài xích; Đường Tư Nguyên có, Điền Thanh Trừng cũng không ngoại lệ.
Mặt nạ của cô là người phụ nữ hiền thục và nết na điển hình. Nhiều người lớn tuổi nói rằng cô biết “vun vén đảm đang” (*), rất phù hợp để cưới về nhà; song những gì Đường Tư Nguyên thấy qua lớp mặt nạ là một Điền Thanh Trừng cất kiêu hãnh vào tận máu xương. Đôi khi cô hoạt bát và nghịch ngợm, đôi khi lười biếng và tùy tiện, đôi khi gợi cảm và quyến rũ, nhưng thi thoảng cô cũng lý trí đến vô tình, dửng dưng đến vô cảm, bất kể phương diện nào cũng chẳng khớp với bốn chữ “vun vén đảm đang.”
(*) Gốc là “Nghi thất nghi gia”: nên cửa nên nhà, thành vợ thành chồng, cùng nhau xây dựng một tổ ấm gia đình hạnh phúc.
Người khác lộ gai nhọn sắc bén ra ngoài, gai của cô mềm mại như tơ ẩn sâu trong tim.
Đường Tư Nguyên hoảng hốt nghĩ, anh không thích vẻ mặt quá mức hững hờ của Điền Thanh Trừng. Tại sao nhỉ?
Phải rồi, ngày ấy hai người nảy sinh bất đồng trong một số vấn đề, nỗi tự ti và nôn nóng của anh chạm trán sự kháng cự và ngoan cố của cô, khiến nhiệt độ của gia đình nhỏ giảm xuống mức 0. Anh suy nghĩ rất lâu rồi thấy dẫu sao đi nữa, bản thân là đàn ông, mình nên chủ động xin lỗi, vì lẽ đó anh về nhà sớm đợi cô. Ngày ấy anh chờ từ 5 giờ đến tận rạng sáng cũng chẳng đợi được ai, càng chờ anh càng hoảng sợ, cái lạnh dưới chân từ từ len vào tim, mình mẩy rét căm, thảng như một cơn gió có thể thổi bay anh.
Anh gọi điện cho cô.
Cô bắt máy và để lại vỏn vẹn một câu, “Anh ngủ trước đi, mai em về.”
Anh nào còn lòng dạ để ngủ, ngồi trên sô pha đợi suốt đêm, nghĩ tới việc cô cúp mắt quyết đoán, lòng anh sinh hậm hực, định bụng chờ cô về sẽ nghiêm túc tra hỏi, để lại một câu mà làm mình sốt ruột bức bối. Kết quả khi gặp nhau, anh chết sững bởi vẻ mặt thờ ơ của cô.
Bỏ đi thất tình lục dục, cô thong dong tột độ và mang vẻ lạnh nhạt đến mức lạnh lẽo.
Dường như có một bức tường vô hình chắn giữa anh và cô, công khai ngăn anh tiếp cận.
Cô đăm đăm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Cảm giác chờ đợi suốt đêm bức bối nhỉ, nhưng em đã đợi như vậy rất lâu rồi. Đường Tư Nguyên, em không mong mãi đến khi em không đợi được nữa mới nói “Em đã hết cảm giác với anh”, điều đó khiến em thấy mình có lỗi với anh lắm……”
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Đường Tư Nguyên như bị khoét một lỗ hổng khổng lồ, từng luồng gió lạnh ùa vào cơ thể, làm anh cứng đờ thành đá.
Cô ấy tàn nhẫn và tuyệt tình hơn anh rất nhiều. Đường Tư Nguyên chẳng hề nghi ngờ, nếu anh không biết cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, tiếp tục bỏ mặc cô, cô ấy sẽ lập tức quay lưng rời đi mà không cho anh bất kì cơ hội nào.
Cô quá lý trí!
Lúc đó, vẻ mặt cô cũng hững hờ như bây giờ, Đường Tư Nguyên thảng thốt duỗi tay bẹo má Điền Thanh Trừng.
Anh hy vọng gương mặt này hoạt bát hơn, thư thái hơn……
Như để chứng thực, Điền Thanh Trừng ngoảnh đầu sang, hai mắt hấp háy, khí chất linh động tuôn trào, thanh tú dịu dàng như một đoá hoa, “Tỉnh rồi hở? Sao nhìn anh còn mơ mơ vậy?”
Đường Tư Nguyên hài lòng, anh cười khẽ, chất giọng hãy còn đượm vẻ ngái ngủ gợi cảm, “Thanh Trừng ơi……”
“Dạ?”
“Thanh Trừng ơi……”
Điền Thanh Trừng buông di động, phối hợp trả lời, “Dzì dọ?”
(*) 咋啦: đây là phương ngữ miền Bắc, nghĩa tương tự “what’s up” ấy. Nên em mạn phép “chế”:”>
“Thanh Trừng ơi……”
“Ơi hở?”
“Thanh Trừng ơi……”
Điền Thanh Trừng cười hơ hơ, nhổm dậy sờ lưng anh, thấy nó khô ráo không ra mồ hôi mới thong dong trả lời: “Em đây.”
Đường Tư Nguyên duỗi tay ôm lấy cô, thoả mãn thở dài, thỏ thẻ gọi bên tai cô, “Thanh Trừng ơi……”
“Ơi?”
“Thanh Trừng ơi……”
Cái giọng nhõng nhẽo này khiến trái tim Điền Thanh Trừng hoá nhũn, “Em đây, em luôn ở đây.”
Cuối cùng Đường Tư Nguyên thôi gọi, anh nhắm mắt, hàng mi dày phủ bóng dưới mắt, thân mình thoáng cuộn lại vì bất an.
Khi cặp đôi bước ra khỏi xe, bong bóng màu hồng ngọt ngào bao trùm lấy họ, ngón út ngoắc ngón út hệt như những đứa trẻ, thỉnh thoảng khều lòng bàn tay nhau, song họ bất ngờ đụng phải gia đình Đào Liễu tại cửa thang máy. Ngoài hai đứa nhỏ, cạnh Đào Liễu còn có một bà già lạ mặt.
Cậu bé khá tinh mắt, vừa thấy hai người, nó vui vẻ thưa: “Chào cô chú ạ! Mẹ ơi mẹ xem, cô chú nắm tay nhau kìa!”
Điền Thanh Trừng và Đường Tư Nguyên đồng thời buông ngón tay trước mặt bọn trẻ, thu hồi động tác thân mật, mỉm cười với chúng.
Khi Đường Tư Nguyên lấy quà lễ của Điền Thanh Trừng từ cốp xe, anh cũng cầm theo hai hộp bánh trung thu, giờ phút này đúng lúc cần dùng, anh đưa một hộp cho cậu bé và cười, “Trung Thu vui vẻ nhé.”
Hai đứa bé sáng rực mắt, nói với Đào Liễu: “Mẹ ơi, bánh trung thu nè! Bánh trong hộp đẹp ghê!”
Đào Liễu thấy ngài ngại khi Đường Tư Nguyên ra tay hào phóng, cau mày nói với con trai: “Đây…… Hiên Hiên…… Sao con có thể tự tiện lấy đồ người khác hả? Mau trả cho chú đi!”
Đường Tư Nguyên nói: “Lễ mà, không sao. Bánh trung thu này do người khác tặng, ăn khá ngon. Nhà chỉ có tôi và Thanh Trừng cũng ăn không hết, vừa vặn nhà anh chị cũng nếm thử xem.”
Cốp xe còn mấy chục hộp, anh không tìm được nơi cho đây này.
Đào Liễu hối con trai cảm ơn, sau đó nhìn hai người, nói giọng hóng hớt, “Anh Đường quả là thích trẻ con ha……”
Đường Tư Nguyên cười nói: “Con nít dễ thương lắm.”
Bà già đứng kế Đào Liễu đã lặng lẽ đánh giá Đường Tư Nguyên và Điền Thanh Trừng mấy bận, nghe lời này đâm hỏi, “Tui thấy anh chị không lớn không nhỏ, sao chưa có con vậy?”
Đường Tư Nguyên sờ đầu đứa trẻ, trả lời: “Tạm thời không có kế hoạch ạ.”
Bà già ăn diện đậm chất nhà giàu, nhưng nói năng chẳng có xíu “sang” nào, cười lố lăng: “Thời nay người ta có chủ kiến lắm! Cưới gả rồi mà cứ luôn miệng không muốn có con. Theo ý tui í hả, giờ mấy người còn trẻ, thiếu hiểu biết nên mới không cần con, chờ tới lúc già đầu muốn có thì không đẻ được mới phiền, khắp nơi tìm bác sĩ để chữa chạy. Không biết bao nhiêu người vì không có con nên ly hôn kiếm bồ nhí đó……”
Đào Liễu thấy bà càng nói càng vô lối, vội chặn miệng: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!” Đã quên cô ta là bồ nhí hả?
Bà già khịt mũi, lầm bầm: “Hổng lẽ tui nói sai?”
Đào Liễu nói với Đường Tư Nguyên nói: “Ngại quá, mẹ tôi tánh vậy, bà hơi bị sốt sắng……”
Đường Tư Nguyên lắc đầu hờ hững, vừa hay thang máy tới nơi, anh để Điền Thanh Trừng đứng trong góc, thấy cô mãi cắm đầu vào di động, anh nghiêng đầu ngó vào màn hình, tức khắc đôi mắt đẹp trợn tròn.
Đang coi cái gì vậy trời!
“Em……”
Điền Thanh Trừng cất máy, nói rỉ vào tai anh, “Ngày ngày học chăm, xăm xăm về trước.”
Đường Tư Nguyên xị mặt, âm thanh rít từ kẽ răng, “Em học cái này á? Với lại mỗi ngày em hướng về trước bằng thứ này hả?”
“Đúng òi, nghỉ lễ mà, phải có thứ gì mới mẻ chứ……” Điền Thanh Trừng mím môi cười, một đôi mắt lăn tăn gợn nước nhìn Đường Tư Nguyên, nói: “Dầu gì cũng là ba ngày nghỉ đó…… Chẳng lẽ anh không chờ mong hở?”
Đường Tư Nguyên giật mình khi Điền Thanh Trừng đọc “truyện người lớn” cởi mở đến vậy, quy mô nội dung khiến toàn thân anh khó chịu, bối rối một thoáng, nhưng bây giờ Điền Thanh Trừng nói thế, đầu anh chậm rãi quay đi.
Nghỉ lễ!
Ba ngày!
Học tập!
Mở khoá tư thế mới!
Sao đây ta, nghĩ vẩn vơ tí mà thấy xốn xang lắm luôn, tuyệt diệu lắm luôn, để người ta ngóng quá trời ngóng!
Do đó, Điền Thanh Trừng trơ mắt nhìn tên đàn ông bình thường tẩm ngẩm chậm rãi lộ ra nụ cười “dần đi vào sự suy đồi” rồi chóng nghiêm mặt, sau đó anh thấp giọng tằng hắng, ra chiều đạo mạo tợn, “Ra ngoài cấm đọc cái này, bị người ta thấy không hay. Một mình em học vô ích, nhớ kiếm anh học chung để đạt hiệu quả cao nhé.”
Ối giồi ôi anh chàng này!
Điền Thanh Trừng nhẹ túm cánh tay anh, ngã vào lồng ngực anh cười ná thở.