Song không biết tự khi nào, càng sống lâu bên Điền Thanh Trừng, anh càng thích nghe cô nói mấy lời tình tứ, đôi khi hàm súc, đôi khi thẳng toạc, luôn luôn trong lúc lơ đãng chạm đến con tim anh, khiến anh mê đứ đừ.
Giờ phút này cả hai đều hứng tình.
Cuối cùng Đường Tư Nguyên vẫn là người lý trí vỗ lưng Điền Thanh Trừng, nhưng chất giọng khàn khàn tiết lộ suy nghĩ chân thật của anh, “Ngoan nào, còn bao lâu nữa em?”
Điền Thanh Trừng cười ha ha, nghiêng đầu dòm anh, vốn dĩ khuôn mặt lạnh nhạt như nước trở nên quyến rũ tựa mẫu đơn cao quý, hệt yêu tinh chuyên hút dương khí, gợi cảm toả hương, phụng phịu bảo, “Nhưng em thấy anh rồi thì không muốn làm nữa.”
Đường Tư Nguyên né tránh ánh mắt nóng rực kia, song bụng dạ phởn cực, tằng hắng nén cười, ra vẻ đạo mạo, “Để anh giúp em.”
Điền Thanh Trừng chờ câu này nãy giờ!
Lập tức dịch ghế, nhường chỗ cho Đường Tư Nguyên.
Mặc dù Đường Tư Nguyên không học thiết kế đồ hoạ, nhưng anh lập nghiệp bằng việc nghiên cứu và phát triển phần mềm, rành rẽ máy tính hơn cả thân thể mình, thêm nữa anh và Điền Thanh Trừng đã là vợ chồng già, nhiều năm học hỏi lẫn nhau, giúp Điền Thanh Trừng thiết kế nhiều lần, tất nhiên quen tay hay việc.
Mở phần mềm CDR ra, bên trên là bản thiết kế của Hoa Tử Bình, phía dưới là bản Điền Thanh Trừng sao chép, tệp gốc không di chuyển được, cô đã tiến hành sửa chữa trên bản sao chép, Đường Tư Nguyên dùng con trỏ chỉ vào bản thảo thiết kế của Hoa Tử Bình, hỏi tỉnh queo, “Hướng dẫn nhân viên thực tập hả em?”
Điền Thanh Trừng nghe thấy Đường Tư Nguyên coi bản thiết kế của Hoa Tử Bình như tác phẩm thực tập, cảm thấy thú vị cực, cô nhoẻn miệng cười, ngang nhiên nghía đăm đăm gò má hiền hoà của Đường Tư Nguyên, “Nhà thiết kế mới cóong đó, dưới mông anh là ghế cậu ta, một tấm chiếu mới chưa trải ấy mà.”
Đường Tư Nguyên nhìn thoáng qua bàn của Hoa Tử Bình, dù không thấy bức hình nào, nhưng ống đựng bút Marvel cạnh máy tính chứng tỏ người này đầy sức trẻ, hộp kẹo màu hồng hé mở chứng minh cậu nhóc này được hoan nghênh trong công ty, không chừng còn hay dùng kẹo lấy lòng các cô gái, người này phải có ngoại hình đẹp, thích thể hiện, mặt bàn bừa bộn nói lên đứa nhỏ cẩu thả, đáng tiếc bản viết tay lưu số điện thoại dán lên vách ngăn rất nguệch ngoạc, còn chả bằng học sinh tiểu học, suy ra tính kỷ luật kém. Đó giờ Điền Thanh Trừng không ưa những người đàn ông có tính kỷ luật kém.
Song gần gũi mỗi ngày, khó bảo đảm không dẫn tới lâu ngày sinh tình, Đường Tư Nguyên nghĩ mọi thứ rành mạch, bấy giờ mới bình tĩnh hỏi, “Nói cách khác, em tăng ca để làm dùm một thằng nhóc?”
Điền Thanh Trừng ghé vào vai anh, thấy anh có cảm giác buồn lo mạnh mẽ như thế, mừng rỡ không thôi, “Ai biểu đứa nhỏ này là đồng nghiệp em, mấy nay Chu Lâm đi công tác, không rảnh quan sát nó, nó liền nhông nhông xổng chuồng, chờ mai Chu Lâm tới nhìn thành phẩm chưa hoàn thiện, cuối cùng sẽ dây phiền đến chị ấy, nói em giúp nó, chẳng bằng nói em giúp Chu Lâm.”
Đường Tư Nguyên xịt nước hoa, trên người tản ra hương gỗ thông già dặn và tao nhã, nhưng quan trọng nhất là cảm giác an toàn trên người anh khiến người ta lắng lòng, tựa như chỉ cần anh ngồi đây thôi, mọi sự chẳng thiết lo chi, thời gian như dừng chân bên anh mãi mãi, Điền Thanh Trừng nhắm mắt, nhàn nhã y chang một cô mèo mun tắm mình dưới ánh trăng, lười biếng bảo, “Với lại, cậu ta có gì đáng để em bỏ thời giờ ăn tối bên anh đặng tăng ca dùm chứ? Anh phải biết anh quan trọng nhất……”
Độ cong khóe miệng Đường Tư Nguyên không tài nào khôi phục về nguyên trạng, nhếch lên tận trời tới nơi, làn da anh thiên về màu lúa mạch nên không nhìn ra có đỏ mặt không, nhưng chỉ có chính anh biết giờ phút này tâm trạng mình sảng khoái cỡ nào, hệt như ngâm trong suối nước nóng ấm áp, lỗ chân lông toàn thân kêu gào lượn múa.
Anh nói, “Chờ mấy tháng nữa, anh dẫn em đi suối nước nóng ha?”
Đề nghị hấp dẫn này làm Điền Thanh Trừng ngớ ra một hồi, sau đó cô ghẹo, “Ông chủ à anh có chắc mình rảnh đi suối nước nóng không? Lần trước anh rủ đi ngắm hoa hướng dương thì gặp hội nghị Hiệp hội Thương mại, hoa hướng dương em ngắm là do anh mua về, cả thảy chín bông; lần trước nữa bảo đi Maldives, nhưng vì kế hoạch hợp tác nước ngoài, em tham quan Maldives qua màn hình TV, lần này nói ngâm suối nước nóng đừng bảo là đổ đầy nước nóng trong bồn, làm bộ như ngâm nước suối nhá?”
Tư duy Đường Tư Nguyên âm thầm tiến hành sắp chữ, tay không ngừng di chuyển, nghe Điền Thanh Trừng lải nhải phàn nàn, không khỏi cười khẽ: “Chuyến công tác này đã ký thành công thoả thuận đại lý với Fantawild, bận xong trận này, về sau sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Anh sẽ có rất nhiều rất nhiều thời gian bầu bạn cùng cô.
Điền Thanh Trừng bẹo má anh, hừ hừ trái lòng, “Gầy nữa giồi, bận vào trời tối mịt cũng không hay, tiền đâu phải kiếm trong một sớm một chiều, sự nghiệp cũng đâu phải dựng một hơi là xong, em còn trông sống bên anh tới trăm tuổi, nếu anh ngã xuống, em chắc cú sẽ thay lòng luôn, bỏ anh bơ vơ một mình, coi anh lúc đó tính sao……”
Dẫu biết lời trong miệng Điền Thanh Trừng là giả dụ đặng khuyên lơn mình, nhưng Đường Tư Nguyên vẫn hết sức để bụng, nụ cười phai nhạt đi nhiều, rầu rĩ im ru.
Anh muốn nuôi cô ấy.
Muốn cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp nhất.
Muốn để cô vô tư vô lự, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ, bù đắp toàn bộ những thứ cô ấy đã bỏ lỡ suốt bao năm.
Cô ấy là khởi nguồn cho sự phấn đấu trong sự nghiệp của anh.
Điền Thanh Trừng vuốt tóc mái anh, thấy trên vầng trán sáng sủa lấm tấm mồ hôi, cô lấy khăn giấy ướt trong ngăn kéo, lau sạch sẽ từng chút một, bấy giờ mới bất đắc dĩ cười khẽ, “Anh kiếm được nhiều như thế em rất mừng, năng lực ông xã em không ai bì kịp, nhưng những thứ đó không quan trọng bằng anh, anh có khoẻ thì kiếm bao nhiêu không phải chỉ trong một câu thôi sao……”
Đường Tư Nguyên nín thinh như cũ.
Đôi mắt anh chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhanh chóng chèn ảnh LOGO đã cắt vào tệp, kéo nó đến nếp gấp rõ ràng nhất.
Giống hệt trẻ con, một khi khó chịu là lập tức thể hiện ra mặt với cô, đòi cô dỗ dành anh đàng hoàng.
Điền Thanh Trừng dở khóc dở cười, lại véo má anh, “Ông chủ Đường, Chủ tịch Đường, Đường-seumnida (*), nói chuyện coi……”
(*) Seumnida: Hậu tố biểu thị sự tôn kính trong tiếng Hàn, có một thời gian được một bộ phận người Trung Quốc thêm vào các câu nói để châm biếm những người trẻ lạm dụng việc sử dụng lai tạp tiếng Hàn với tiếng Trung khi nói chuyện.
Ông chủ Đường nạnh nùng không ư hử.
“Anh không nói gì làm em giống đang tự biên tự diễn, chán lắm đó……”
Ông chủ Đường điềm nhiên như cũ, bất động như núi, hệt như Đường Tăng trong Động Bàn Tơ, cho dù sắc đẹp quấn thân cũng tuyệt đối vững dạ.
Song chung quy Đường Tư Nguyên không phải Đường Tăng, Điền Thanh Trừng cũng lắm chiêu hơn đám nhện tinh thích gây sóng gió nhiều, cô hứng thú nhìn anh, đôi mắt trong veo tinh ranh, lập tức nảy ra rất nhiều ý tưởng ma quái, cô cười ngọt hơn trộm, chậm rãi thò lại gần, rù rì bên tai anh, “Lúc cục cưng không cười đáng sợ quá à, lỡ em sợ quá tối nay không dám lên giường sao giờ? Em hông chịu ngủ một mình đâu, lạnh lắm……”
Chiêu này quá cao cường!
Lỗ tai Đường Tư Nguyên đỏ bừng và nóng hổi, anh bị sặc nước miếng, bất chợt ho khan, hết sức chật vật chỉ ra chỗ vô lý, “Ngày tam phục (*) mà lạnh hả?”
(*) Nguyên văn 三伏天: tháng nóng nhất hè
“Lạnh ó, siêu lạnh luôn,” Điền Thanh Trừng nói liên thiên mà chẳng nháy mắt, biếng nhác chống cằm, khẳng định chắc nịch, “Giường lớn quá chừng, mình em lăn từ đông sang tây mà lạnh cóng, lấy mền ra đắp không kịp.”
Đường Tư Nguyên biết tỏng cô đang xạo xự nhưng vẫn thấy đau lòng, bộ dạng đáng yêu của Điền Thanh Trừng khi thoảng nghịch ngợm lăn qua lộn lại hiện lên trong đầu, rồi nghĩ tới dáng điệu thơ ngây mấy khi cô gối lên bụng mình ngủ mê mải, anh cầm lòng chẳng đặng xoa tóc cô, thủ thỉ: “Mốt không lâu thế nữa đâu.”
Lần này anh đi công tác suốt một tháng trời, thời gian quả thực rất dài.
Mặc dù cả hai hay tán gẫu qua video call mỗi đêm, nhưng vẫn không sao xoá nhoà khoảng cách do thời gian và không gian mang lại.
Điền Thanh Trừng cười hềnh hệch, ngó lơ mái tóc bị xoa đến rối tung, ưỡn ngực nghiêm nghị nói, “Em là người phụ nữ đã lập chí phải làm vợ giỏi, sao có thể vì lạnh mà không cho anh đi làm chứ! Ông chủ Đường anh yên tâm đi, có lạnh đi nữa em cũng sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ anh về!”
Vợ giỏi á?
Vợ rỗi thì có?
Thỉnh thoảng còn ruồng rẫy anh nữa cơ……
Có điều Đường Tư Nguyên sáng dạ che giấu suy nghĩ thật của mình, tiếp tục phác thảo bản thiết kế hòng mau chóng về nhà, lúng búng nói, “Em vui là được.”
Điền Thanh Trừng nhìn thoáng qua đồng hồ, vừa vặn bảy rưỡi, sờ bụng mình rồi sờ bụng Đường Tư Nguyên, cách lớp áo sơ mi trắng có thể rờ thấy đường cong hoàn mỹ trên bụng anh, chia xa gần cả tháng, lúc này đành xơ múi chút đỉnh có đỡ hơn không.
Đường Tư Nguyên bị ghẹo tới mức lòng xuân nhộn nhạo, hình ảnh, câu chữ và những đường vẽ trên máy tính bỗng trở nên buồn tẻ nhạt thếch, anh không kịp chờ đóng máy tính ngay lập tức, đáng tiếc những thói quen tốt đẹp rèn luyện ngày này qua ngày khác khiến anh từ chối cách làm này, hết cách anh đành thốt, “Đừng quậy……” Hai chữ bảo là ngăn cản, nhưng nom giống một dạng đồng thuận khác hơn, càng tựa như cám dỗ làm hư người.
Điền Thanh Trừng dường như không nghe thấy, tay kia móc di động ra, lời lẽ đoan chính, “Em đặt cơm hộp nha, không thể để cục cưng nhà em đói bụng được……”
Rõ ràng là cô đói bụng được chửa!
Đường Tư Nguyên nháy mắt vui vẻ, song vẫn duy trì điềm tĩnh vô cùng.“Cơm chiên kiểu Thái, salad trái cây, bò xào rau dại, canh sườn heo, hai ly cam vắt, OK lah……” Điền Thanh Trừng tí tởn gọi món, bấy giờ mới nhớ ra Đường Tư Nguyên vừa xuống máy bay, tới nơi lại vội vàng chạy tới chỗ mình, chắc đói bụng cả ngày rồi, tức khắc ảo não vì mình sơ suất, cô hấp tấp chạy ra quầy trà nước, rót cho anh một ly hồng trà, rồi cúi đầu nhìn ngó khắp nơi kiếm trái cây cô để lại văn phòng, thì thà thì thầm, rộn ràng cực, Đường Tư Nguyên nghe thấy tiếng cô xì xào miết mà không thấy người đâu, trong lòng trống trải, thừa dịp cô đi ngang qua, kéo người lại cho ngồi xuống, “Đơn hàng giao tới liền, em cứ ngồi đây là mình mẩy anh dễ chịu hà.”Vì vậy Điền Thanh Trừng ngồi kế bên anh, một hồi nhìn máy tính, một hồi cầm điện thoại coi đơn đã đi tới đâu, dường như chỉ cần cô ở đó, cả không gian đều tràn ngập sức sống.
Cuối cùng cô nhìn chằm chằm khuôn mặt ấm áp và tuấn tú của Đường Tư Nguyên, ngắm nghía không chớp mắt, hết sức băn khoăn, “Em đã nhìn gương mặt anh mười năm, mà sao vẫn chưa thấy đủ nhờ……”
Đôi mắt đen láy của Đường Tư Nguyên chậm rãi nghiêng qua liếc cô.
Cô còn muốn nhìn chán ư? Đời này đừng hòng! Không bao giờ có cơ hội ấy đâu!
“Sao khi không lại hỏi câu này?” Đường Tư Nguyên thờ ơ hỏi.