• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: Lam Le

Trên thực tế, Phương Tình đã suy tính, nếu như anh phủ nhận hoặc im lặng thì cô phải nên làm như thế nào để tránh bị mất mặt, nhưng cô lại không ngờ Khang Tư Cảnh sẽ trả lời dứt khoát như vậy.

Hơn nữa, ánh mắt cười cười và câu nói khẳng định kia khiến cho Phương Tình có một loại cảm giác mình được thiên vị, cảm giác Khang Tư Cảnh xem cô như người một nhà, mà nếu đã là người một nhà thì đương nhiên sẽ bao che.

Suy nghĩ này khiến Phương Tình rất kích động, cho dù kiềm chế kiểu nào, hai mắt cô vẫn không tự giác mà sáng rực lúng liếng.

Khang Tư Cảnh thu hết phản ứng của cô vào mắt nhưng không vạch trần cô, chỉ cho rằng đây chính là chuyện hết sức bình thường trong cuộc sống. Sau khi cười cười xong, anh liền khôi phục lại sắc mặt bình thường.

Nhưng Phương Tình lại rất vui vẻ. Cô nhìn trộm sang Cao Niệm Vi, thấy rõ đáy mắt của cô ta toát lên vài phần lạnh lẽo. Tuy nhiên, vì để duy trì sự đoan trang hào phóng của mình, trên mặt cô ta vẫn nở nụ cười thật tươi. Phương Tình cảm giác mình thật giống tiểu nhân, chứ nếu không thì tại sao lại có thể cảm giác đắc ý như thế này. Nhưng mà đối mặt với người phụ nữ có nguy cơ uy hiếp cuộc sống hôn nhân của mình, cô cảm thấy mình đắc ý theo kiểu tiểu nhân này thêm một tí nữa cũng chẳng sao.

Mọi người vào cửa lớn, nhìn thấy trong phòng khách chỉ có ông cụ Khang và mẹ của Khang Tư Cảnh, Lưu Tâm Lan. Kể từ ngày ba của Khang Tư Cảnh nắm quyền thì nhà họ Khang mới bắt đầu đi theo con đường thương nghiệp. Hôm nay Khang Tư Cảnh tiếp quản Thịnh Hoa, dĩ nhiên ba của Khang Tư Cảnh vui mừng như Thái Thượng Hoàng, mỗi ngày ra ngoài uống trà đánh Golf với bạn. Có lẽ lúc này ông vẫn còn ở sân Golf nào đó chưa trở lại.

Bọn họ đi vào lần lượt chào hỏi hai người kia. Lưu Tâm Lan nhìn thấy Khang Tư Cảnh và Phương Tình nắm tay đi vào lập tức ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó liền không che giấu được bộ dạng vui mừng, vội vàng cười nói: “Tại sao hai đứa trở về cùng một lúc vậy, không phải đã nói Phương Tình tới trước sao?”

“Gặp ở ngoài cửa ạ.” Khang Tư Cảnh trả lời đơn giản một câu.

Vóc dáng Lưu Tâm Lan nhỏ nhắn dễ thương, tuy đã lớn tuổi, nhưng nhìn phong cách của bà, lúc còn trẻ nhất định là một cô gái xinh đẹp. Nhà họ Lưu – Khang cũng xem như môn đăng hộ đối, cho nên hoàn cảnh trưởng thành của Lưu Tâm Lan không hề kém. Chỉ là bình thường bà ăn mặc tương đối giản dị, không hề có dáng vẻ của một phu nhân hào môn, đối xử với Phương Tình luôn luôn hòa nhã, là một mẹ chồng rất dễ chung đụng.

Chỉ là kiếp trước cô bỏ hết tâm tư trên người Bạch Húc Nghiêu, cũng không biết phải chung đụng với bà mẹ chồng thân thiện này như thế nào. Càng về sau ở chung với Bạch Húc Nghiêu rồi cô mới hiểu được, cuộc sống hôn nhân có một mẹ chồng hòa hợp là quan trọng tới mức nào.

Lưu Tâm Lan kêu mọi người ngồi xuống, Phương Tình rất tự nhiên ngồi xuống ghế sa lon đối diện với ông cụ Khang, mà Cao Niệm Vi đã giành trước, ngồi xuống bên cạnh Lưu Tâm Lan, thân thiết nói chuyện với bà. Cao Niệm Vi cũng là khách quen với nhà họ Khang, quan hệ rất tốt với Lưu Tâm Lan.

Thông thường mà nói, Khang Tư Cảnh sẽ ngồi xuống bên cạnh ông cụ Khang, bàn bạc về chuyện công ty. Nhưng sau khi Phương Tình ngồi xuống ghế xong, anh lại rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Thật ra anh ngồi xuống bên cạnh cô cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng Phương Tình vẫn không kìm chế được mà trái tim đập loạn xạ. Rõ ràng kiếp trước đã sống tới chừng đó tuổi, vậy mà bây giờ lại giống như trở lại thời kỳ yêu đương thuở ban đầu vậy, đối với thanh niên chủ động tới gần thì tim đập loạn không ngừng.

Mới vừa ngồi xuống chưa nói chuyện được mấy câu thì cô lại nhìn thấy một người phụ nữ khoảng 40 tuổi từ cầu thang đi xuống. Trên người cô ta mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo sa thêu màu xanh, tóc bới thành một búi nhỏ sau ót uyển chuyển. Mặc dù đã hơi có tuổi, nhưng toàn thân cô ta tỏa ra một loại phong cách của con gái đoan trang nhà quyền quý.

Nhưng Phương Tình lại rất rõ ràng con người của cô ta không đoan trang dịu dàng như bề ngoài ra vẻ. Ngược lại cô ta rất khắc khe và khó chung đụng.

Cô ta là cô Út của Khang Tư Cảnh, lúc còn trẻ đã gả cho một người Mỹ gốc Hoa. Khoảng tám năm trước chồng cô ta bồ bịch bên ngoài, cô ta ly hôn với chồng rồi mang con gái trở về nương tựa cha mẹ ruột.

Bởi vì được ông cụ Khang chiều chuộng từ khi còn bé, cho nên trở thành thói quen, tính cách của cô ta vô cùng kiêu căng ương ngạnh. Cô công chúa nhỏ này bị chồng và bồ nhí liên thủ đuổi ra khỏi nhà, có lẽ là không tiếp thu nổi sự thất bại như thế này, mà oán khí ngất trời. Hơn nữa, vì để che giấu sự thất bại của mình, cô ta lại càng tự cho là mình đúng, ngồi tít trên cao, lâu ngày trở thành khắc nghiệt lại khó tiếp cận.

Tuy nhiên, hồng mềm không dám bóp mạnh, ở nhà họ Khang, hiện tại người làm chủ không phải là ông cụ Khang, cho nên cô ta cũng có chút cố kỵ, không làm càn rỡ quá mức trước mặt người nhà bọn họ. Tất nhiên, mẹ con Phương Tình làm công ở nhà họ Khang lại được người nhà họ Khang yêu thương khiến cô ta không lúc nào vừa mắt. Dưới mắt cô ta, hai mẹ con cô chính là người tầm thường không có thân phận, dĩ nhiên cô ta muốn khi dễ như thế nào thì khi dễ thế đó.

Đời trước Phương Tình không muốn tới nhà họ Khang một phần lớn cũng vì nguyên nhân này.

Xuất hiện cùng lúc với Khang Văn Lệ, cô của Khang Tư Cảnh, còn có con gái của cô ta, Mặc Khởi Văn. Mặc Khởi Văn chỉ mới 17 tuổi, đang học trung học, giờ phút này cô nhóc đang chạy xuống cầu thang trước mẹ của mình, sau đó nhào vào lòng Cao Niệm Vi, phấn khởi nói: “Chị Niệm Vi, đã lâu rồi chị không tới chơi với em.”

Cao Niệm Vi cũng rất thích cô nhóc này, sờ sờ đầu cô nhóc, nói: “Gần đây chị có chuyện phải làm, cuối tuần sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”

Mạc Khởi Văn cao hứng vỗ vỗ tay nói: “Được được.”

Cô nhóc vừa dứt lời thì nghe ông cụ Khang ho khan một tiếng, mặt nghiêm nghị nói: “Cháu chỉ chào hỏi chị Niệm Vi của cháu không thôi sao?”

Mạc Khởi Văn le lưỡi, lúc này mới lên tiếng chào Khang Tư Cảnh và Phương Tình: “Chào anh họ, chị họ.”

Mới nhìn qua thì Mạc Khởi Văn chính là một cô bé ngây thơ lại không hiểu chuyện. Ngược lại với mẹ mình, cô nhóc không kiêu căng, tính tình lại hoạt bát, thường xuyên kể chuyện hài cho người lớn vui lây, nhà họ Khang rất thích cô nhóc này.

Có lẽ trong mắt của người nhà họ Khang, cô nhóc chính là đứa trẻ ngây thơ thuần khiết. Nhưng một cô bé ngây thơ ngớ ngẩn như vậy mà đã từng nói những lời như thế này với cô ở kiếp trước.

“Gà rừng mà cứ cho rằng nhuộm thêm thuốc màu thì sẽ biến thành Phượng Hoàng, thật là buồn cười quá đi thôi. Gà rừng chính là gà rừng, thuốc màu có nhuộm thật khéo cũng không thay đổi được sự thật nó chính là gà rừng.”

Khang Văn Lệ đi tới ngồi xuống trò chuyện với Khang Tư Cảnh vài câu rồi xoay sang tán gẫu với Cao Niệm Vi, hoàn toàn ra vẻ như không nhìn thấy sự có mặt của Phương Tình. Đối với Phương Tình mà nói, thái độ này chẳng ảnh hưởng gì tới cô, nhưng mẹ của Khang Tư Cảnh lại sợ rằng cô quá nhạy cảm, cho nên một mực kéo cô vào cuộc đối thoại.

Trong chốc lát, Phương Lận Chi bưng mấy chén trà ra ngoài, nói với mọi người: “Đây là trà Mông Đỉnh Cam Lộ từ quê của tôi, mời mọi người nếm thử.”

Từ nãy giờ Phương Tình không nhìn thấy mẹ, thì ra là bà đi pha trà. Sau khi Phương Tình tốt nghiệp đã từng đề cập với Phương Lận Chi, nói với bà đừng làm công việc này nữa, về quê đi, mỗi tháng cô sẽ gởi tiền sinh hoạt về cho bà. Nhưng Phương Lận Chi không muốn, thứ nhất là vì người nhà họ Khang đối xử với bà rất tốt, hơn nữa ông cụ Khang đã quen với sự chăm sóc của bà, đổi người khác tới nhất định sẽ không làm ông vừa ý; thứ hai, bà muốn ở gần bên cô, lòng cha mẹ thật đáng thương, ai cũng muốn nhìn chằm chằm con mình, cho nên bà đã kiên trì ở lại nhà họ Khang. Mặc dù ngày thường bà chỉ phụ trách việc chăm sóc cho ông cụ Khang, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ giúp người làm một ít công việc.

Phương Lận Chi châm trà, mọi người rất nể mặt, uống một hớp. Nhưng Khang Văn Lệ mới uống một hớp thì đã cau mày nhổ vào thùng rác, ngay sau đó mặt mày ra vẻ chán ghét nói: “Đây là trà gì vậy, tại sao lại đắng thế không biết?”

Khang Văn Lệ không nể tình ra mặt, Phương Lận Chi có hơi lúng túng, cười gượng nói: “Đây là trà dưới quê của tôi, cũng không phải là trà ngon gì, có lẽ Văn Lệ cô uống không quen.”

Phương Lận Chi vừa dứt lời, Khang Tư Cảnh thưởng thức xong một ngụm trà, từ tốn nói: “Mông Đỉnh Cam Lộ thuộc loại trà xanh, màu sắc xanh biếc, mùi thơm thanh nhã, mùi vị thuần túy mà lại ngọt, cô Út lại nói trà này đắng, xem ra cô sống ở Mỹ quá lâu, vị giác đã thay đổi rồi.”

Lưu Tâm Lan cũng nói thêm vào: “Đúng vậy đó Văn Lệ à. Em xem Tư Cảnh kén chọn như vậy mà cũng cảm thấy trà này ngon. Chính là em quá kén chọn thôi.”

Hai mẹ con người này lần lượt đứng về phía Phương Lận Chi khiến Khang Văn Lệ thật khó chịu. Cô ta lạnh lùng nói: “Có lẽ là em quá kén chọn, dù sao em cũng là uống không quen loại trà này.”

Ông cụ Khang hừ hừ lên tiếng vừa đúng lúc: “Uống không quen thì đừng uống, đã nói con nhiều lần rồi. Điểm tâm ngọt, con có thể ăn nhiều một chút.”

Ông cụ Khang vừa dứt lời, Khang Văn Lệ chỉ bĩu môi mà không đáp trả lại. Ông cụ Khang nói với Phương Lận Chi: “Con đừng đi tới đi lui nữa, ngồi xuống uống chén trà đi.”

“Dạ.” Phương Lận Chi vừa dạ một chữ thì Lưu Tâm Lan đã kéo bà ngồi xuống bên cạnh.

Cho dù sống lại một đời nữa, nhưng Phương Tình vẫn ghét cay ghét đắng Khang Văn Lệ. Cũng may người nhà họ Khang đều biết lý lẽ, sẽ không thiên vị một Khang Văn Lệ kia.

Cô đang cân nhắc thì đột nhiên Lưu Tâm Lan lên tiếng hỏi một câu: “Mẹ nghe Tư Cảnh nói con đã bắt đầu đi làm rồi phải không?”

Đây là nói với Phương Tình, nên cô vội vàng gật đầu: “Dạ phải, con đã bắt đầu đi làm ạ.”

Lưu Tâm Lan ý tứ sâu xa: “Có công việc đương nhiên phải làm cho tốt, nhưng cũng đừng quá hăng say. Con và Tư Cảnh cũng đã lớn rồi, cũng nên bớt chút thời gian nghĩ tới việc con cái. Vấn đề chăm sóc em bé, các con đừng lo, bây giờ mẹ đã về hưu, mẹ của Phương Tình cũng không bận rộn lắm, cũng có thể phụ các con chăm sóc. Sinh con xong rồi các con muốn trở lại sinh hoạt bình thường như cũ cũng được mà.”

Lưu Tâm Lan vừa dứt lời, mọi người đều đưa mắt nhìn sang cô và Khang Tư Cảnh. Phương Tình bị chiếu tướng đồng loạt như vậy cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng nghĩ tới ở đây còn có Cao Niệm Vi và mẹ con Khang Văn Lệ nhìn cô không thuận mắt, Phương Tình cố gắng kiềm chế sự ngượng ngùng của mình, ra vẻ tự nhiên.

Nếu như quan hệ vợ chồng của cô và Khang Tư Cảnh hòa thuận hơn một chút, nếu như bọn họ có thể sinh em bé, như vậy thì ngày thường Khang Văn Lệ muốn gây khó khăn cho mẹ cô cũng sẽ kiêng nể một chút. Mà quan hệ vợ chồng của bọn họ càng hòa thuận thì càng không để cho người có lòng có cơ hội chen chân vào.

Nghĩ đến đây, Phương Tình quay đầu liếc mắt nhìn Khang Tư Cảnh, thấy vẻ mặt của anh cũng không biến hóa bao nhiêu, giống như không hề quan tâm tới vấn đề này. Biểu hiện của anh nằm trong dự kiến của cô, cho nên Phương Tình cũng cảm thấy không có gì quá mất mát. Nếu như Khang Tư Cảnh không muốn trả lời, cũng là người trong cuộc, hãy để cô trả lời đi.

Cô liếc mắt nhìn xuống bàn tay của Khang Tư Cảnh đang đặt ở đầu gối, sau đó hít vào một hơi thật sâu, ra vẻ tự nhiên, cầm lấy bàn tay của anh, sau đó mười ngón tay đan xen, trên môi nở một nụ cười ngượng ngùng hạnh phúc vừa phải, nói với Lưu Tâm Lan: “Mẹ, mẹ yên tâm, con và Tư Cảnh đã bắt đầu cố gắng ạ.”

Sau khi nói xong, theo bản năng, cô nhìn về phía Khang Tư Cảnh, vừa đúng lúc anh cũng quay đầu sang nhìn cô. Cô nhìn thấy khóe miệng của anh không tự nhiên mà co giật một chút, mắt híp lại, ánh mắt rất phức tạp. Ánh mắt của anh không giống như đang cảnh cáo, cũng không giống như đang tức giận. Nói một cách khác, lời nói của cô không khiến cho anh cảm giác khó chịu. Vì thế mà Phương Tình âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu như anh không ghét cô như vậy thì cô sẽ càng không biết xấu hổ, nghĩ rằng đây cũng không phải là chuyện lớn gì, cho nên cô đã nói tiếp: “Tư Cảnh đã muốn có con từ lâu, gần đây cứ quấn con mãi.” Nói đến đây, mặt cô hơi ửng hồng, giống như sợ rằng người khác không biết Khang Tư Cảnh ‘quấn’ lấy cô là chỉ vì làm những chuyện không thể miêu tả. Sau đó cô nói rất nghiêm túc: “Tóm lại, mẹ hãy yên tâm, con và Tư Cảnh sẽ cố gắng, tranh thủ sang năm để mọi người sớm được ôm cháu.”

Khang Tư Cảnh: “…..”

Khang Tư Cảnh không lên tiếng, anh bưng chén trà từ trên bàn lên, uống nhanh một ngụm lớn. Động tác của anh có chút vội vã, dường như đang mượn điều này để che giấu gì đó.

Phương Tình cũng không để ý tới anh, cô nhìn về phía đám người Khang Văn Lệ, phát hiện cô ta và Cao Niệm Vi đang nói chuyện. Hình như hai người cũng đang che giấu đề tài bên này của mình, ra vẻ như không để ý bên kia đang nói gì, chỉ trò chuyện giữa bọn họ.

Phương Tình cúi đầu cười cười, dù sao chuyện vợ chồng cô ân ái muốn sinh con cũng không phải là chuyện nhọc lòng người khác.

Đề tài vừa chấm dứt, Phương Tình tự giác muốn rút tay về, nhưng cô vừa mới dùng sức thì phát hiện không biết từ lúc nào, Khang Tư Cảnh đã nắm ngược lại tay cô. Anh nắm rất chặc, cô dùng sức mà rút không ra, hơn nữa lúc cô vừa mới nhúc nhích thì anh lại tăng thêm sức, nắm chặt hơn, giống như không muốn cô rút ra.

Phương Tình nghi ngờ nhìn anh, lại thấy anh bắt đầu trò chuyện với ông cụ Khang về chuyện công ty. Anh và ông cụ Khang nói chuyện rất nghiêm túc, kiềm chặt tay cô dường như chỉ là động tác vô ý thức của anh.

Phương Tình bối rối, anh đây là… có ý tứ gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK