Phương Tình bưng nước tới lầu ba, đang chuẩn bị gõ cửa thì phát hiện cửa phòng không bị khóa. Theo bản năng, Phương Tình nhìn xuyên qua khe cửa, thấy Khang Tư Cảnh đang cầm dụng cụ thể dục rèn luyện cơ ngực.
Anh cởi áo để trần, trên người chỉ còn lại chiếc quần shorts rằn ri. Có lẽ anh đã vận động một khoảng thời gian rồi, cho nên trên người ướt đẫm mồ hôi. Trời chiều chưa tối hẳn, ánh tà dương vàng chói giống như bị nhuộm màu, hắt lên cơ thể tràn đầy mồ hôi phản chiếu hào quang lấp lánh mê người.
Cơ bắp trên người anh căng phồng theo từng động tác dưới ánh sáng vàng kim này như có vẻ tràn đầy sức sống lại bền chắc.
Phương Tình hoàn toàn không thể khống chế được ánh mắt của mình mà dính chặt lên bắp tay và cơ bụng của anh. Cô theo bản năng nuốt ực một ngụm nước miếng xuống. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể trần trụi của Khang Tư Cảnh, lại càng không ngờ vóc người của anh lại hot như vậy.
Không những cơ thể đã hot mà đường nét gương mặt rõ ràng góc cạnh khiến người ta phải quay lại trầm trồ. Hốc mắt anh sâu hun hút, khiến hình dạng lông mày của anh trở nên sắc bén, lúc anh không cười sẽ tạo cho người khác cảm giác không giận mà uy nghiêm. Nhưng lúc anh ôn hòa điềm đạm thì đôi mắt sâu thẳm này sẽ lộ ra một loại quyến rũ mê người. Có lẽ sự tương phản kiểu này khiến toàn thân anh tỏa ra một sức hấp dẫn đặc biệt. Rất nhiều phụ nữ sẽ không chống đỡ nổi sức quyến rũ này.
Trong lòng Phương Tình không khỏi than thầm tiếc rẻ. Kiếp trước cô một lòng đặt hết tâm tư lên người Bạch Húc Nghiêu, cho nên hoàn toàn không biết loại đàn ông cực phẩm vừa có quyền thế, vừa có nhan sắc lại vừa có thân hình đã bị tuyệt chủng như thế này vẫn còn hiện hữu, hơn nữa người đàn ông này lại là chồng của mình. Vậy mà đời trước cô chưa từng nhìn anh hơn quá một giây. Quả thật nếu nói cô bị mù mắt là quá dễ dàng cho cô rồi.
Tính cảnh giác của Khang Tư Cảnh rất mạnh, rất nhanh phát hiện ngoài cửa có gì đó không đúng. Anh dừng động tác lại, trầm giọng hỏi: “Ai đang ở bên ngoài?”
Trái tim Phương Tình đập trật một nhịp, nhưng cô điều chỉnh lại tâm trạng nhất nhanh, ngẩng mặt lên, gõ tay lên cửa.
“Vào đi.” Giọng nói của Khang Tư Cảnh vẫn không tốt lên được chút nào.
Vừa nghe được giọng điệu của anh, Phương Tình có cảm giác như mình vừa mới làm sai chuyện gì. Đột nhiên cô hơi mất bình tĩnh, cảm giác mình cứ đi vào như vậy giống như là trận đấu chưa đánh mà đã bị thua.
Đứng suy nghĩ một hồi ở cửa rồi Phương Tình mới đẩy cửa vào. Nụ cười trên mặt toe toét, cố gắng che đi sự lúng túng của mình, “Em bưng nước lên cho anh.”
Nhìn ra người tới là cô, anh hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Để đó đi.”
Phương Tình ngoan ngoãn đặt ly nước trên cái bàn nhỏ bên cạnh máy chạy bộ. Khang Tư Cảnh thấy cô đã đặt nước xuống mà còn chưa đi nên hỏi cô: “Còn có việc khác sao?”
Trên thực tế, trước khi tới, cô đã chuẩn bị xong tâm tư, muốn dùng bộ dạng bình thản nhất để bàn bạc với anh về vấn đề em bé. Vào lúc này đây, cô lại cảm thấy quả thật chuyện này không dễ mở miệng bắt đầu, nói gì đi chăng nữa cũng sẽ xấu hổ chết đi được.
“Chuyện là… em…” Cô gãi gãi đầu, cố gắng thuyết phục nên rút lui, nhưng lại không biết tại sao ấp úng một hồi lại nói: “Mẹ mới vừa gọi điện thoại cho em, bà nói với em là bên nhà anh đang thúc giục chúng ta, bọn họ nói anh cũng đã lớn tuổi rồi, ừm… nên có em bé đi thôi.”
Lời vừa nói ra, không khí chung quanh giống như đột nhiên bị hút sạch đi, thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh.
Bất chợt Phương Tình phát hiện tính cách của mình thật khá thú vị, lúc nên sợ lại không sợ.
Khang Tư Cảnh im lặng một hồi, đứng dậy cầm khăn lông lau thân mình. Không giống như vẻ lúng túng của Phương Tình, toàn thân anh toát ra vẻ tự nhiên bình thản, giống như việc Phương Tình bàn luận với anh về vấn đề sinh con là bình thường tới cỡ nào.
Lau người xong, anh lại đi tới bên cạnh bàn, cầm ly nước lên, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ. Ánh mắt của Phương Tình không kìm chế được mà nhìn theo động tác di chuyển của anh, sau đó nhìn thấy anh bưng ly nước lên, hơi ngước đầu, từ góc độ này có thể nhìn thấy hầu kết nhô cao của anh lên xuống theo động tác uống nước…
Sau đó ánh mắt của cô không tự chủ mà đi xuống, quét qua cơ ngực bền chắc, sau đó vấn vương ở từng cơ bụng sắc nét, xuống chút nữa… Mới vừa rồi anh ngồi xuống nên không thấy rõ, thì ra anh còn có đường cơ bụng V khêu gợi như vậy.
Phương Tình nuốt nước miếng liên tục, cơ thể đàn ông rắn chắc như vậy, chắc là phương diện kia cũng không kém đâu.
“Em đang nhìn cái gì vậy?”
Giống như bị người khác bắt gặp quả tang mình đang làm chuyện xấu, Phương Tình quýnh lên, vội vàng rời mắt đi, nhưng vẫn cãi lại: “Anh không mặc áo, mắt em còn có chỗ nào để nhìn nữa đâu.”
Khang Tư Cảnh không lên tiếng, thong thả ung dung đi về phía cô. Giờ phút này anh giống như một kích thích tố biết di động. Cô chỉ cảm giác một luồng hơi thở đầy hoóc môn phái nam đập vào mặt, kích thích cô tới mức hơi thở không thông.
Khang Tư Cảnh đi tới trước mặt cô thì dừng lại. Thân hình cao lớn tạo cho cô một loại cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, cô không dám ngước mặt nhìn anh, cũng không dám nhìn trên người anh, chỉ có thể cúi thấp đầu nhìn trên mặt đất, giống như một học sinh phạm phải sai lầm đang chờ bị trừng phạt.
Khang Tư Cảnh nhìn chăm chú cái đầu dưa trước mặt, khóe môi hơi cong lên, giọng nói như cố ý đè lại âm thanh, hỏi cô: “Em muốn?”
Bởi vì âm thanh trầm thấp, giọng nói mang ý cười mà lộ ra một loại từ tính, giống như thuốc độc, tràn đầy sự mê hoặc.
Phương Tình ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, nói thật, cô bị anh dọa sợ ngây người.
Nhưng rồi cô lại nhìn thấy tròng mắt anh híp lại, khóe miệng hơi cong cong nhưng lại không cong, đuôi lông mày nhếch lên mơ hồ lộ ra một vẻ lưu manh kỳ lạ.
Một câu ‘Em muốn?’ này của anh là hỏi cô muốn sinh con, hay là muốn cái kia? Nhưng cho dù là ý nào đi chăng nữa, giờ phút này nhìn anh đều giống như đang… đùa giỡn cô.
Phương Tình không khỏi hít vào một luồng khí lạnh. Ngàn vạn lần cô không hề nghĩ tới một người luôn luôn khách sáo, vừa cao ngạo lại vừa khó tiếp cận như Khang Tư Cảnh lại có thể nói ra một câu thẳng thừng như vậy.
Gương mặt của Phương Tình lập tức đỏ lên. Hiện giờ cô vừa luống cuống lại vừa ngượng ngùng, nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn còn mặt mũi để phân tích, một là cố gắng hết sức phủ nhận suy nghĩ của mình, hai là thuận nước đẩy thuyền, nhất định thừa nhận ý tứ của mình, trực tiếp đốn gục anh.
Phân tích tới lui, cô cảm thấy cách một thì quá kiểu cách, cách hai lại không phù hợp với tính cách của cô, suy nghĩ hỗn loạn đấu tranh trong đầu cô. Cô tự nói với mình nhiều lần phải dè dặt, người như Khang Tư Cảnh không thích loại con gái có tác phong lộ liễu như vậy, cho nên ngàn vạn lần phải kiềm chế bản thân mình, phải kiềm chế…
Cũng không biết đã qua bao lâu, càng không biết giây thần kinh bị đứt khúc nào, cô vô cùng thiếu não nói với anh anh một câu, “Em muốn…” Cô chỉ chỉ cơ bắp của anh, “Sờ cơ thể của anh.”
Cô vừa nói xong đã muốn lấy xi măng trét miệng mình lại. Nói như thế này có khác gì nói toẹt ra là cô muốn đâu. Nói cái gì dè dặt, ngay cả cô còn cảm thấy mình đói khát không thể nhịn, nói chi là Khang Tư Cảnh.
Mà thôi, đã nói ra khỏi miệng như vậy rồi thì còn đường sống nào nữa để mà đổi ý, cô chỉ có thể nhắm mắt, giọng điệu như sắp phát khóc, hỏi anh: “Có được không?”
“…..”
Anh không lên tiếng, sắc mặt cũng không thay đổi. Nói một cách khác, những lời này của cô không hề khiến anh mất bình tĩnh.
Anh không trả lời, không khí lập tức trở nên lắng động yên tĩnh, Phương Tình lại càng cảm thấy lúng túng hơn. Cô sờ sờ gương mặt nóng hổi của mình, cười khan nói: “Chỉ là em cảm thấy, với tư cách là một người vợ, sờ sờ bắp thịt của chồng một cái cũng không phải là chuyện lớn gì mà, ha ha ha. Nếu anh ngại thì xem như em chưa từng hỏi, ha ha…”
Phương Tình nói xong muốn tự mình cắn lưỡi, càng nói lại càng sai.
Ngay lúc Phương Tình cười ha hả muốn rút lui thì Khang Tư Cảnh trầm lặng từ nãy giờ đột nhiên lại dùng giọng nói cười như không cười hỏi cô: “Phương tiểu thư, tôi có được phép hiểu lầm em đây là đang trêu đùa tôi không?”
“…..”