• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 13: Nằm mơ
Buổi tối do uống chút rượu, Tô Thê Thê cũng thả lỏng một chút, khi ngủ cũng mở màng không yên, vốn nằm trong cùng, động một cái liền lăn đến chỗ Lục Phương Đình, ôm lấy nàng tựa như ôm gối ôm, thân thể dán lên cánh tay Lục Phương Đình, chân kẹp lấy chân nàng, tay trực tiếp khoác lên lưng Lục Phương Đình.Lục Phương Đình đang phẫn nam trang, trước giờ không cho ai gần mình, nàng phản xạ theo điều kiện muốn đẩy đối phương ra.
Nếu Lục Phương Đình phản xạ theo điều kiện đẩy người ra, thì sẽ dùng lực rất lớn, chỉ là khi tay nàng chạm đến người đối phương, thì cảm xúc có chút mềm mại, khiến cho động tác nàng dừng lại, định bắt đầu nhưng trên giường lại có thêm một người ngủ, lại còn phu nhân nàng cưới hỏi đàng hoàng, Tô Thê Thê.

Lục Phương Đình dừng lại động tác lại, thu lực đạo cẩn thận đẩy Tô Thê Thê ra, cái tay còn đang ôm eo Lục Phương Đình không khách khí đi sờ soạng, đúng lúc bóp ngực Lục Phương Đình, bàn tay nhỏ tựa hồ còn đang tò mò bóp bóp.
Vì ngực không được thoải mái nên Lục Phương Đình không có dùng băng quấn ngực, tự nhiên sẽ là một khối mềm mềm.

Vốn hôn lễ này Lục Phương Đình có thể mượn cớ thân thể không khỏe, toàn bộ mọi việc có thể nhờ đệ tộc thay thế, nhưng mà như vậy đối với nhà gái không tốt lắm, ban đầu gả đến đã phải ủy khuất, Lục Phương Đình làm được gì thì cũng sẽ cố gắng làm, đêm đầu tiên là đêm tân hôn cũng không thể chia phòng ngủ được.

Đây là giường tâm hôn cũng rất lớn, nếu xa một chút cũng chạm không đến.
Chỉ là, nàng không ngờ, thê tử tân hôn của nàng có dáng ngủ kém như vậy, đêm tân hôn đầu tiên nàng đi bị bóp dú!
Lục Phương Đình bị bóp liền cương người, xuất mồ hôi lạnh, nháy mắt liền dùng lực đạo đẩy Tô Thê Thê ra.

"Thật lớn, thật mềm, quả nhiên là nữ nhân..." miệng Tô Thê Thê lẩm bẩm, lăn qua phía Lục Phương Đình, Lục Phương Đình nghe thấy âm thanh liền biết Tô Thê Thê lại lăn qua đây, mắt phượng hơi nheo lại, ánh mắt lóe lên tia sát ý cánh tay thon dài nắm cổ Tô Thê Thê, khiến Tô Thê Thê chưa kịp nói chữ thần liền bị cắt ngang...
Nữ phẫn nam trang là bí mật quan trọng, buộc phải giết người, nếu như Tô Thê Thê thực sự biết, Lục Phương Đình cũng sẽ không khách khí.

Dưới ánh nến mông lung Tô Thê Thê nhắm hai mắt hình như đang mở, bị bóp cổ, tự nhiên khó chịu, cau mày, há miệng thở hổn hển, muốn đẩy tay trên cổ xuống.

Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê dung nhan kiều diễm, lông mày nhăn lại dáng vẻ thống khổ, tay hạ thủ lực đạo cũng giảm xuống một chút rồi buông Tô Thê Thê ra.

Tô Thê Thê ho khan vài tiếng rồi yên tĩnh lại, bắt đầu lăn.
"..." Lục Phương Đình đứng dậy kéo Thanh Chỉ đang ngủ trên giường.

"Tỷ tỷ, sao vậy?" Thanh Chỉ vẫn mặc y phục nằm ngủ ở nhà chính chờ mỗi lúc chiếu cố Lục Phương Đình."
"Đến thư phòng..." Lục Phương Đình ra dấu cho Thanh Chỉ.

Thanh Chỉ hầu hạ Lục Phương Đình đứng dậy rời khỏi phòng tân hôn, Tô Thê Thê không có vật ôm, đành ôm chăn ngủ thẳng một đêm.
Suốt đêm không nói chuyện, sáng ngày thứ hai Tô Thê Thê tỉnh lại cảm giác đầu có chút khó chịu, bất quá nhớ đên giấc mơ cả người liền thư thái.

Không ngờ lại nằm mơ bóp dú nữ thần, còn được ôm ngực chôn mặt một hồi, quá kích thích a, ah cảm giác quá khác biệt....
Tô Thê Thê ngây người vài giây, lại phát hiện cây hồng huynh không có bên cạnh.

"Cây hồng đâu?" Tô Thê Thê nhìn cái giường trống hỏi Lăng Hương đang tiến vào hầu hạ.
"Hồi huyện chủ, thế tử tối qua phát bệnh, sợ quấy rối ngài ngủ nên đến thư phòng rồi..." Lăng Hương đi vào trả lời.

"Ah? phát bệnh rồi? có nghiêm trọng không?" Tô Thê Thê vội hỏi.

"Nô tỳ không biết..." Lăng Hương nói, muốn nói thêm nhưng lại không nói.

"Nhanh trang điểm cho ta, ta đi xem..." Tô Thê Thê nói, đừng có chết a.
"Tử Nhụy, Tuyết Trản cùng Tuyết Minh bên kia, ngươi chờ lát nữa đi xem, ta mang Lăng Hương đi là được." Tô Thê Thê nhớ đến hai nha hoàn khác liền phân phó cho Tử Nhụy.

Lăng Hương cùng Tử Nhụy hầu hạ cho Tô Thê Thê rửa mặt trang điểm.
"Tiểu thư của ta a, sao người còn chưa tỉnh ngủ vậy, buổi tối thế tử phát bệnh ngài cũng không biết? thân thể thế tử vốn không tốt, lại bị hồ mị tử làm hỏng.

Hôm nay, ngài nhất định phải hảo hảo dạy dỗ nha đầu Thanh Chỉ kia." Lý ma ma vội vàng tiến đến thấy Tô Thê Thê trang điểm, vội vàng nói, đến cả khi ở Tô gia chưa cưới tiểu thư cũng đã không nói gì rồi.

"Lý ma ma, ngươi chưa được thông truyền cho vào, ta có nên vả miệng ngươi không? thấy ngươi đã già nên mới nhân nhượng, lần này coi như..." Tô Thê Thê bộ dạng phục tùng nhìn bà nhẹ nhàng nói.Lý ma ma bị kiềm hãm nói không được gì.
"Được rồi, sau này ngươi không cần ngại, chú ý một chút là được, ta đi xem cây hồng trước." Tô Thê Thê sau khi trang điểm xong được Lăng Hương đỡ ra ngoài.

"Phu quân, thân thể ngươi khá hơn chút nào không? sao lại không gọi ta? phu quân, sao ngươi lại đối với ta khách khí như vậy?" Tô Thê Thê đi vào, Lục Phương Đình cũng vừa đứng dậy, khoác áo được Thanh Chỉ đỡ đi ra.
Lục Phương Đình vốn định cho Tô Thê Thê chút mặt mũi, nhưng không ngờ nửa đêm đã phải bỏ chạy, ngược lại là nàng mất hết thể diện, thấy Tô Thê Thê đến đây, còn định nói vài câu trấn an nàng, không ngờ Tô Thê Thê lại không ngại gì, bộ dạng ân cần.

"Không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát,...!không biết phu nhân đêm qua ngủ ngon chứ?" Lục Phương Đình thấp giọng nói ngắt quãng mắt nhìn Tô Thê Thê muốn gì ra gì đó từ mặt nàng.
"Vô cùng tốt, đa tạ phu quân lo lắng..." Tô Thê Thê nở nụ cười nói.


"Hôm nay chúng ta phải đi thỉnh an phụ vương mẫu phi, trong cung cũng phải đi tạ ân...!cực khổ phu nhân..." Lục Phương Đình thản nhiên nói.
"Không cực, đều là chuyện của thiếp...." Tô Thê Thê đến chỗ Lục Phương Đình cọ cọ, hai người tương kính như tân đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi, Lục Phương Đình liền ngồi lên kiệu, được bốn người khiêng đi, Tô Thê Thê phải đi bộ theo."..." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình cả người bọc kín mít được đem đi, nhịn không được liếc một cái, hèn chi nói cực cho nàng, còn thèm chuẩn bị cho nàng một cái a.
Vương phủ là được ngự tứ, cho dù Trấn Nam Vương phủ không có gì, thì cả phủ đệ này cũng ra hình dạng, so với hầu phủ lớn hơn, cứ vậy đi Tô Thê Thê mệt thở hồng hộc.

Hạ nhân trong vương phủ, Tô Thê Thê cũng chú ý từng người, quả nhiên như lời Lý ma ma nói, nhiều ít đều có bị tật.
Trấn Nam Vương chân thực sự bị tật nên không đi lại được, Trấn Nam Vương thế tử lại ốm yếu, một nhà này từ chủ tử đến hạ nhân đều như nhau, nàng nhìn thấy cũng đau lòng.

Để gia tướng tàn tật làm hạ nhân, một ít không đủ sức thì ở ngoài, đến nông trang hoặc cửa hàng làm việc, còn có một chút thu nhập coi như không tệ.
May mắn, chỗ thế tử Lục Phương Đình cách chỗ ở vương gia vương phi cũng không xa, chốc lát bọn đều đã đến.

Tô Thê Thê theo Lục Phương Đình đến thỉnh an vương gia cùng vương phi.
Vương phi đã gặp từ trước, vương gia hơn 40 tuổi, không giống Lục Phương Đình, ngũ quan thô lỗ, không yếu như Lục Phương Đình, có mùi vị của mãng phu, thân thể ngoại trừ không đi được, còn lại thì như người bình thường.

Tô Thê Thê hành lễ cùng hai vị gia trưởng, kính trà, nhận lễ của bọn họ một bên ngồi đáp lời, chờ đem cơm lên ăn.
Cả quá trình có chút buồn chán, khiến Tô Thê Thê tương đối vui vẻ chính là nàng nhìn thấy nha hoàn siêu mẫu kia, vóc người cao gầy có chút tàn nhan, híp mắt nhìn nha hoàn, đây là nha hoàn có võ công, nếu có thể có một nha hoàn như vậy bên người thì tốt rồi.

Tô Thê Thê nhìn về phía nha hoàn kia, lén nhìn nàng cố bắt chuyện, bất quá nha hoàn kia lại không phát hiện biểu tình không hề thay đổi, Tô Thê Thê nghĩ có chủ nhân ở đây nên chắc nàng không dám lộn xộn, nên không để ý.
Lục Phương Đình thấy hành động của Tô Thê Thê tay nắm thành quyền, bên mép hơi vi vi ho khan vài tiếng.


Nàng hóa trang thành nha hoàn cùng mẫu phi ra ngoài, nha hoàn này tự nhiên chính là nha hoàn thật của mẫu phi, nếu không phẫn đi ra ngoài, sẽ bị người để ý cũng sẽ tạo kẽ hở.

Đến cả nha hoàn này Lục Phương
Đình cũng dựa theo chiều cao cùng vóc dáng mà mô phỏng theo, chỉ là nha hoàn này ngực không lớn như nàng, phẫn thành nàng còn phải bọc cho ngực nhỏ lại.

"Mẫu phi, không biết nha hoàn đứng sau mẫu phi tên gì? ta nhớ lần trước ngài đến hầu phủ có đem nàng theo...." bất được kẽ hở, Tô Thê Thê liền hỏi Trấn Nam Vương phi một câu.
"Nàng tên là Thanh Ly, là đại nha hoàn bên cạnh ta, người đừng thấy bộ dạng nàng không xuất chúng, nhưng lại làm việc rất cẩn thận, mọi chuyện lại chu đáo, nàng không rời khỏi ta được...." Trấn Nam Vương phi cười tủm tỉm nói.

Tô Thê Thê cười tán thưởng, nắm chặt khăn trong tay vò vò, vương phi nói là không thể rời, cũng không phải vì câu đầu tiên nàng nói mà đoán ra được ý của nàng, nàng cũng không thể nói Thanh Ly đi theo nàng chỗ này chỗ kia, còn nha hoàn có bản lĩnh như vậy, có nàng vài cái thì phải chờ thảo kỹ mới được.
Lúc ăn cơm, vương phi kéo Tô Thê Thê ngồi xuống, cũng không ép nàng theo quy củ, một bữa cơm đầy hòa khí, có chút không tốt chính là ăn gần xong, Lục Phương Đình lại phát bệnh...!
Không ngừng thở dốc, như sắp tắt thở, Trấn Nam Vương phi vội cho người dẫn Lục Phương Đình đi vào phòng, kêu đại phu trong phủ qua đây, Tô Thê Thê được an bài ở phòng ngoài chờ.
"Phương Nhi thân thể thực sự không chịu nổi hoạt động quá lâu, hôm nay sợ là không thể cùng ngươi vào cung thỉnh an, như vậy đi, ta cho Thanh Ly theo ngươi, nàng từng theo ta vào cung mấy lần, quy củ trong cung cũng đã biết..." Vương phi đi ra dẫn theo đại nha hoàn Thanh Ly của nàng nói với Tô Thê Thê.

"Không sao đâu, phu quân thân thể quan trọng...!còn phải cám ơn mẫu phi đã chiếu cố..." Tô Thê Thê dáng vẻ đoan trang nói, nàng đang muốn tìm cách trò chuyện với Thanh Ly a, đúng lúc tạo cơ hội cho nàng ra ngoài a....!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Thê Thê: đáng giận a, chỉ có sờ một cái....!
Tác giả mẹ ruột: sờ một cái, suýt bị bóp chết? còn muốn sờ?
Tô Thê Thê: không phải vùi ngực sao? mặc kệ, lại sờ một cái nữa....!
Ed: hôm nay tui nhận được bốn cái mail của wattpad nói tui đăng hình ko phù hợp tuổi cho 16+ trong bộ thiết ngục mê tình á, tui nhớ tui đăng nhiều hình H lắm nhưng lại chỉ bị nó đánh có bốn tấm, tui nghi có ai đó đang cố gắng báo cáo tui về mấy tấm hình thì phải, bình thường cả hơn hai năm qua chả ai thèm dòm ngó, tui đăng hình H bên đó cũng nhiều nhưng cũng có vài thím nói tui đăng hình dung tục rồi thôi, nhưng ko ai báo cáo hết, tui ko biết là ai lại làm vậy nữa??? wattpad nó còn dọa tui sau này mà còn vậy là nó xóa luôn truyện của tui nên sau này tui ko đăng hình H nữa, tui đăng chỗ khác, chỗ này nhiều thứ nó ăn ở khó khăn nên khó kéo mình xuống theo thì phải...!haiz, tui thích tui đăng chứ tui có làm gì ai đâu mà phải chơi tui vậy chứ....???.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK