"Hưu nàng? ah, ngươi giỏi thật.
Ngươi nên biết nàng bị thương ở phổi, không thể kích động, không thể chịu kích động nhiều lần được." Chung Ly Diêu nghe Lục Phương Đình thì cau mày nói.
"Cho nên, thân thể của nàng cần nhờ ngươi.
Ngươi cũng biết ta có chuyện cần làm, có thể thành công hoặc là chết, hiện tại địch mạnh vây quanh, địch trong tối ta ngoài sáng, ta không muốn nàng theo ta chết.
Hưu nàng rồi, nếu ta thành công, thì cưới nàng về, nếu ta chết thì coi như hết.
Nàng ở Tĩnh Hư Quan, cũng không ai dám khi dễ nàng." Lục Phương Đình thản nhiên nói.
"Nếu Thê Thê thành đệ tử của ta, ta dĩ nhiên sẽ bao vệ nàng chu toàn, nhưng mà ngươi đừng hối hận, đến khi đó, nếu ngươi muốn nàng về cũng sẽ rất khó khăn." Chung Ly Diêu híp mắt nói.
"Cái này ngươi không cần lo." Lục Phương Đình đen mặt nói.
"Được, được, ta biết rồi." Chung Ly Diêu khoát tay nói.
Lục Phương Đình chăm sóc Tô Thê Thê thêm vài ngày, cảm giác nàng đã khỏe hơn, liền bắt đầu xa lánh, đúng lúc gặp Lăng Hương không ngừng tiếp cận, Lục Phương Đình liền tương kế tựu kế.
Một ngày nọ, Tô Thê Thê tỉnh lại mò không thấy Lục Phương Đình, vuốt mắt, đảo mắt nhìn, cũng không thấy nàng đâu, gọi nha hoàn Tử Nhụy vào hầu hạ.
"Thế tử gia đi đâu rồi, ngươi thấy không?" Tô Thê Thê thấy Tử Nhụy vào hỏi.
"Tiểu thư, ta...." Tử Nhụy nghe Tô Thê Thê hỏi, mặt đỏ lên, dường như không biết nói sao cho tốt.
"Sao vậy? có chuyện gì nói thẳng ra đi!" Tô Thê Thê biến sắc nói, Tử Nhụy trong lúc khẩn trương lại xưng hô như lúc còn ở Hầu phủ.
"Sáng hôm nay, tiện tỳ Lăng Hương búi tóc cao hơn, vào bếp kêu đồ ăn lên sương phòng, ta còn nghe thấy tiếng của thế tử gia." Tử Nhụy đỏ mặt giận giữ nói.
"Cái gì?" Tô Thê Thê tưởng mình nghe nhầm.
"Sọ là tối qua thế tử gia ở cùng một chỗ với Lăng Hương.
Nhân lúc tiểu thư còn chưa khỏe, đã làm việc thấp hèn này rồi, đúng là...." Tử Nhụy cắn răng nói.
"Tử Nhụy thay y phục cho ta." Tô Thê Thê nghe xong, sắc mặt cũng đỏ lên, tức giận thực sự, chậm rãi nói.
Tô Thê Thê được Tử Nhụy hầu hạ rửa mặt chải tóc xong, liền để Tử Nhụy goi Lục Phương Đình đến ăn sáng.
Lục Phương Đình lúc này mới đỡ Lăng Hương đi vào.
Tô Thê Thê không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Hương, qua nhiên Lăng Hương búi tóc lên cao, mặc đồ phu nhân rồi.
"Thê Thê, bắt đầu hôm nay, Lăng Hương chính thức thông phòng rồi, tiền tiêu hàng tháng cũng phải tăng lên, sau này nàng sẽ không ở trong phòng hầu hạ ngươi nữa, ta an bài gian phòng khác trong biệt trang cho nàng." Lục Phương Đình không nhìn Tô Thê Thê, chỉ nhàn nhạt nói.
"Lăng Hương thỉnh an tỷ tỷ." Lăng Hương hai má đỏ lên mang chút ngượng ngùng hành lễ với Tô Thê Thê, còn muốn kính trà.
"Ai là tỷ tỷ của ngươi! uổng công ta đối xử tốt với ngươi, ngươi còn lén lút sau lưng ta làm chuyện như vậy." vẻ mặt Tô Thê Thê tức giận, lúc Lăng Hương dâng trà liền phất tay hất ly trà đi, ly trà rơi xuống đất nước văng khắp nơi.
"Thê Thê làm gì vậy?" sắc mặt Lục Phương Đình trầm xuống nói.
"Sao hả? Lục Phương Đình, lúc đầu ngươi hứa với ta cả đời chỉ nguyện làm một đôi, sao nhanh như vậy đã có nữ nhân khác rồi?" Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình thần sắc bi thương phẫn nộ, tay che ngực.
"Bất quá là một cái thông phòng thôi, ngươi không bỏ qua được sao? nha hoàn của hồi môn này của ngươi không phải cũng để ta thông phòng thôi sao? ngươi còn tính làm nữ nhân đố phụ cái gì?" Lục Phương Đình thiêu mi nói.
"Ta là đố phụ đó thì sao hả? ta hỏi ngươi, ngươi muốn ta, hay muốn cái thông phòng này?" Tô Thê Thê đỏ mắt hỏi.
"Ngươi cũng biết, bảy ra thì có một đố kỵ." Lục Phương Đình nhàn nhạt nói một câu.
"Ngươi...!Lục Phương Đình, ta không ngờ ngươi là người như vậy! khụ khụ...." Tô Thê Thê che ngực ho khan, trên khăn tay đều là máu đỏ.
"Thế tử phi thân thể còn yếu, dìu nàng xuống dưới đi, mời đại phu xem cho nàng, tiếp tục ở trong phòng tịnh dưỡng đi đừng ra ngoài nữa." Lục Phương Đình bất động thanh sắc nói, một ma ma xa lạ và một nha hoàn đi đến đỡ Tô Thê Thê, Tô Thê Thê muốn nói lại không thể nói được, bộ dạng không dám tin nhìn Lục Phương Đình.
"Thế tử gia, nô tỳ gây phiền toái cho thế tử gia rồi, đều do lỗi nô tỷ." Lăng Hương thấy Tô Thê Thê bị đỡ đi, liền quỳ trước mặt Lục Phương Đình khôn khéo nói.
"Không sao đâu, không phai ngươi sai, ngươi, trên đất lạnh a." Lục Phương Đình ôn nhu tự tay đỡ lên, Lăng Hương âm thầm nhếch mép rồi cung kính đứng dậy.
"Không có người ngoài, ngươi ngồi xuống ăn đi." Lục Phương Đình dìu Lăng Hương đứng dậy rồi kéo nàng ngồi cạnh nàng.
Bên này Lục Phương Đình và Lăng Hương ăn cơm xong, Lục Phương Đình được Lăng Hương hầu hạ xong thì về thư phòng vẽ tranh, Tử Nhụy vội vàng chạy đi.
"Thể tử gia, không xong rồi, thế tử phi thổ huyết ngất xỉu, cầu thế tử gia đến xem." Tử Nhụy chạy đến quỳ xuống cầu xin.
"Thế tử phi yếu như vậy rồi, hay để ta đi hầu hạ đi." Lăng Hương nói nhỏ một câu.
"Ngươi không cần đi, đỡ cho nàng làm khó dễ ngươi.
Để ta đi xem một chút, nói cho nàng rõ." Lục Phương Đình trầm ngâm một chút nói.
"Tạ thế tử gia." Lăng Hương vội hành lễ với Lục Phương Đình, Lục Phương Đình vỗ vai nàng rồi xoay người ra ngoài.
Lục Phương Đình siết tay, có chút khẩn trưởng, tốc độ không dám tăng, chậm rãi mà đi tới, Tử Nhụy bên cạnh vội đến chảy mồ hôi.
Chờ Lục Phương Đình đến cửa phòng Tô Thê Thê, Chung Ly Diêu mới đi ra.
"Ta cho thế tử phi dùng thuốc an thần rồi, nàng ngủ rồi, tình hình không tốt lắm, nàng không thể bị kích động, ngươi cũng biết." Chung Ly Diêu nói với Lục Phương Đình một câu.
"Để ta đi xem." Lục Phương Đình gật đầu một cái đi vào.
Tô Thê Thê nằm trên giường nhắm mắt lại, Lục Phương Đình đến gần xem, ánh mắt phức tạp.
"Kỹ thuật của ta thế nào? ta cảm thấy diễn rất đạt nha, hơn nữa còn có đạo cụ, đây là máu giả...!hì hì...!vậy nè, dĩ nhiên cũng lừa được kẻ theo dõi." Lục Phương Đình đang định sờ mặt Tô Thê Thê, Tô Thê Thê đột nhiên mở mắt nhìn Lục Phương Đình nói.
"...!Thê Thê, ngươi..." Lục Phương Đình nghe Tô Thê Thê nói vậy, ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng sao không biết, bề ngoài Chung Ly Diêu đồng ý, nhưng cũng đã ngầm cho Tô Thê Thê biết.
"Ngươi qua đây, ta nói với ngươi...." Tô Thê Thê không để ý phản ứng của Lục Phương Đình, chỉ vẫy tay với Lục Phương Đình, nhìn trái nhìn phải như tặc.
Lục Phương Đình cẩn thận nghe xong, xung quanh thấy không có ai liền đến gần Tô Thê Thê.
"Mỹ nhân sư phụ nói, ngươi cần hưu ta, nên ta phải chuẩn bị sẵn sàng.
Ta dĩ nhiên là phải chuẩn bị cho tốt.
Cho dù mỹ nhân sư phụ không nói, hôm nay ngươi như vậy ta cũng không tin, nhưng mà sẽ không có phản ứng hoàn mỹ như vậy.
Ngươi ta và thê thê, nên đồng lòng tiến lui, cùng sống cùng chết, nhưng bây giờ ngươi lại muốn đẩy ta ra khỏi mối nguy hiểm này.
Ta biết ngươi đối tốt với ta, ta cũng không muốn tranh với ngươi.
Ngươi đừng đùa thành thật, ta cảm đoan sẽ diễn cho thật tốt, cùng ngươi trở mặt thành thù, ta cũng nghĩ xong rồi, ta trộm ngọc bội bị ngươi phát hiện, ngươi muốn hưu ta bảy cái thì cũng có hai cái rồi, một là ngươi không có con, ta sau khi bị thương thì không thể mang thai, ba điều hoàn mỹ.
Chờ ta về hầu phủ, ta sẽ bẩm phụ thân, nói nhiệm vụ hắn giao thất bại bị đuổi ra ngoài.
Ta ở hầu phủ có thể giúp ngươi xem giám thị, xem tam hoàng tử có phải gây bất lợi cho ngươi không?" Tô Thê Thê nói nhỏ vào tai Lục Phương Đình, từng lời nói xong, sau đó ánh mắt hưng phấn nhìn Lục Phương Đình, bộ dạng ngươi khen ta đi a!
"Thê Thê, bị hưu rồi, ngươi nên đến Tĩnh Hư Quan đi, người Hầu phủ sẽ khi dễ ngươi, nhất là tam hoàng tử." Lục Phương Đình thở phào trấn định lại, Thê Thê của nàng sao có thể là nữ nhân bình thường đực, từ lúc bắt đầu đã là họa phong thanh kỳ rồi.
Lục Phương Đình biết Tô Thê Thê sợ cái gì, khi nói ra một đời một đôi, Lục Phương Đình cũng không hiểu, nàng đối với những lời này trong lòng giao động.
Cố ý thu Lăng Hương, cũng muốn làm cho Tô Thê Thê nghĩ nàng bạc tình bạc nghĩa, đối với nàng thất vọng, làm mờ đi tình cảm của nàng với nàng, nhưng không ngờ đến, Tô Thê Thê phản ứng vượt qua dự đoán của nàng.
Nàng do dự vài ngày rồi bắt đầu kế hoạch, mỗi khi thấy dáng vẻ Tô Thê Thê đau lòng muốn chết, nàng cũng không thở nổi, không ngờ kết quả lại thành như vậy.
"Tỷ tỷ, ngươi lo cho ta như vậy, đành lòng bỏ ta sao? người ta thân thể mới khỏe lại, còn muốn cùng ngươi vận động một chút nha." Tô Thê Thê ghé vào tai Lục Phương Đình nói đùa hạ thân lắc lư.
Thật ra Tô Thê Thê cũng tức giận chuyện Lục Phương Đình chơi trò cẩu huyết mà còn lừa nàng, vốn định diễn đén lúc bị hưu, nhưng mà không đành lòng được, đành phải ngửa bài, mọi người trong lòng vui vẻ ngoài mặt thì diễn trò, Lục Phương Đình đạt được mục đích, hai người một sáng một tối, ngầm liên kết với nhau, như vật sẽ tốt hơn.
"Thê Thê, ngươi ngoan ngoãn dưỡng bệnh, mấy ngày nữa, ta sẽ hưu ngươi.
Ta không ở bên ngươi, thì làm gì cũng phải cẩn thận, không được nói lung tung.
Đến khi đó ngoại trừ Lăng Hương, những người còn lại ngươi mang đến và ngươi, Tử Trức đềi bị đưa đi hết.
Khế ước bán thân của Tử Trúc nằm trong tay đố phụ ngươi, Lan Tú coi như trung thành, ta tìm cơ hội bán nàng đi, ngươi mua về." Lục Phương Đình xoa tóc Tô Thê Thê nhỏ giọng nói.
"Ngươi không cần lo lắng cho ta, ngươi phải cẩn thận mới đúng.
Lúc trước ta có vẽ xx, còn có phương pháp chế tạo xx, không biết bọn họ làm xong chưa, cái này lực rất mạnh, lúc quan trọng có thể cứu mạng." Tô Thê Thê ôm Lục Phương Đình nói.
"Ta biết rồi..." Lục Phương Đình nhắm mắt nói.
"Ngươi và Lăng Hương xảy ra chuyện gì? ngươi không có chạm nàng chứ?" Tô Thê Thê đột nhiên nhớ ra, thả Lục Phương Đình ra hỏi.
"Nàng vẫn còn nguyên, nhưng tưởng đã phá thân rồi, ta cho nàng uống thuốc giao hợp của Chung Ly tiên sinh." Lục Phương Đình thấy Tô Thê Thê bộ dạng như sắp vươn vuốt cào nàng, liền thành thật khai ra.
"Vậy thì tốt.
Haiz, ta rất tôn trọng Lăng Hương, nàng là ngươi thông minh, trước kia từ Hầu phủ theo đến, ta coi nàng như người của mình.
Tô Thê Thê ủ rũ nói, Lục Phương Đình còn muốn an ủi nàng, liền nghe Tô Thê Thê nói, "sao trước kia nàng không ve vãn tỷ tỷ? mà bây giờ lại muốn chứ? không phải nàng biết tỷ tỷ là nữ nên....."
"Nữ tử thế gian, làm gì có người đặc biệt như Thê Thê đây? những loại người này không cần để ý tới.
Thê Thê, ta đi trước, ngươi tiếp tục ở lại dưỡng bệnh, lúc ta không ở, ngươi nhất định phải ăn uống cho no đủ, phải ăn, tuyệt đối không được thiếu một phần nào." Lục Phương Đình dặn Tô Thê Thê nói.
Tô Thê Thê khi đó đã có chút mơ màng, nên không thấy Lục Phương Đình thi triển thần uy, Lục Phương Đình cũng không nói gì nhiều.
"Ah, biết rồi.
Tỷ tỷ có thể để lại chút đồ để ta tưởng niệm không? ở trên người ngươi á, nếu ta nhớ tỷ tỷ có thể lấy ra sờ." Tô Thê Thê ngoan ngoãn chớp mắt nhìn Lục Phương Đình.
"Vật gì? ngươi cứ lấy là được." Lục Phương Đình thấy bộ dạng Tô Thê Thê đáng thương liền gật đầu.
"Ta muốn rồi, ngươi không được từ chối." Tô Thê Thê liền nói.
"Được." Lục Phương Đình nói.
"Ta muốn cái này....!ta có chuẩn bị cái khác cho ngươi...." Tô Thê Thê sờ vải quấn trong áo Lục Phương Đình nói.
"..." Lục Phương Đình không nói, Tô Thê Thê muốn thì nàng cho a, đúng là tiểu háo sắc.
Tô Thê Thê thấy Lục Phương Đình không nói gì, vui vẻ giúp Lục Phương Đình cởi áo ngoài, giúp Lục Phương Đình cởi áo ngực xuống.
"Hai tiểu bảo bối a, mấy ngày nữa gặp lại, các ngươi đừng nhớ ta quá." Tô Thê Thê không quên chào hỏi hai khối thịt của Lục Phương Đình, bộ dạng quyến luyến không bỏ.
"..." Lục Phương Đình không nói, tiểu háo sắc nhà nàng sợ là tên ngốc a....
"Thơm quá....!có cái này ta ôm ngủ, ta đi đâu cũng ngủ được...!tỷ tỷ, ngươi nhất định cũng sẽ nhớ ta, cái này cho ngươi, tiểu đồ lót của ta, giữ cho kỹ." Tô Thê Thê cởi vải quấn ngực xong đưa lên hửi một cái, vẻ mặt say mê nói, nhớ đến Lục Phương Đình, liền cẩn thận chuẩn bị cho Lục Phương Đình một cái để tưởng niệm.
"..." Lục Phương Đình nhìn đồ lót nhỏ của Tô Thê Thê trên tay bị vò thành cục, không nói gì, im lặng bị tráng, không nói không nói......
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quên ta thê là phản sáo Lộ vương rồi không →_→
EDIT CẢM ƠN BẠN XXX ĐÃ DONATE CHO EDIT MỘT CON SỐ KHỦNG ~ EDIT CHỈ DỰ ĐỊNH ĐI XIN MỖI BẠN 1K ĐỂ DÀNH ĐƯỢC RỒI, KHÔNG NGỜ BẠN ĐÃ DONATE CHO EDIT SỐ KHỦNG NHƯ VẬY, CHÂN THÀN CẢM ƠN BẠN NHIỀU LẮM ^^~, CÚI ĐẦU 90 ĐỘ ~
.
Danh Sách Chương: