“Tử Sâm, con đã bị thằng hồ ly tinh kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi hay sao mà dám ăn nói với mẹ như vậy?”
Bà Ánh trợn to mắt không dám tin nhìn Lâm Tử Sâm, từ trước đến giờ mặc dù anh ít khi nói chuyện với bà ta nhưng chưa từng cãi lời thậm chí còn đe dọa mà ta nữa chứ.
Ngôi sao chổi kia đúng là mầm tai họa hại mẹ con bà ta bất hòa, bà ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Lâm Tử Kỳ cũng vội vàng đỡ lấy bà Ánh đang tức đến mức đứng không vững, sau đó dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lâm Tử Sâm, nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Anh hai đừng nghe tên Gia Bảo kia nói bậy, lúc trước mẹ và em tự nhận đối xử với anh ta không tệ, nhưng anh ta không biết phép nhiều lần khiến mẹ tức giận, chuyện này người hầu trong nhà đều có thể làm chứng, anh có thể hỏi họ cho ra lẽ mà.
”
Dừng một chút, hốc mắt của Lâm Tử Kỳ đỏ lên trông giống như đã chịu uất ức, cô ta nói tiếp:
“Mẹ là người thân duy nhất của anh, chẳng lẽ anh hai không tin người nhà mà lại nghe lời người dưng sao?”
Theo Lâm Tử Kỳ thì địa vị của Lê Gia Bảo ở trong lòng Lâm Tử Sâm không bằng một góc của bà Ánh nên mới dọn tình thân ra để áp chế anh, nào ngờ anh chẳng những không mềm lòng trái lại sắc mặt còn lạnh hơn.
Anh không thèm nhìn Lâm Tử Kỳ một cái mà chỉ quay sang nói với bà Ánh:
“Mọi chuyện cứ quyết định như vậy, hy vọng mẹ hiểu Gia Bảo là vợ của con, mong mẹ đừng khiến con khó xử.
”
Dứt câu anh dứt khoát xoay người rời đi, bà Ánh bực tức ngồi phịch xuống sô pha không ngừng th ở dốc.
Lâm Tử Kỳ vội vuốt lưng điều hòa hô hấp cho bà ta.
Một lúc sau bà ta quay sang hỏi Lý Diệu Sinh:
“Diệu Sinh, sao vừa rồi cháu không nói gì? Tử Sâm coi trọng cháu như vậy, thằng Gia Bảo làm sao sánh bằng?”
Ở trong suy nghĩ của bà ta, Lê Gia Bảo là vật thay thế của Lý Diệu Sinh, lúc trước chẳng qua do cậu bày mưu tính kế mới được cái danh phu nhân thiếu tướng rồi dùng nó để trói buộc đạo đức của Lâm Tử Sâm chứ người mà anh thật sự muốn cưới về chính là người đang ngồi đối diện với bà ta đây.
Thật lòng bà ta rất muốn Lý Diệu Sinh làm con dâu của mình, không nói gã có khả năng sinh con, chỉ dựa vào trình độ học thức cũng hơn hẳn những omega khác trong đế quốc rồi.
Người ta nói lấy vợ xem tông chọn chồng xem giống, đời sau của nhà họ Lâm sao có thể để một omega chưa tốt nghiệp cấp ba như Lê Gia Bảo sinh chứ?
Lý Diệu Sinh hơi rũ mắt xuống thở dài nói:
“Cháu có tư cách gì xin anh ấy chứ, vừa rồi anh ấy có nhắc đến con của Gia Bảo và anh ấy, cháu không biết đứa nhỏ này ở đâu ra nhưng có vẻ anh Tử Sâm rất coi trọng nó.
”
Lời Lý Diệu Sinh vừa nói như đánh thức bà Ánh, vừa rồi nghe Lâm Tử Sâm uy hiếp mình bà ta đã bỏ lỡ thông tin quan trọng, bây giờ ngẫm lại mới thấy mấu chốt nằm ở đứa bé kia.
Nó là con của Lê Gia Bảo với ai?
Mất tích ba năm khi trở về ôm theo đứa nhỏ và nói là con của con trai bà ai mà tin chứ?
Nhưng nếu là con của anh thật thì cũng không được! Để dòng giống thấp kém kia vào gia phả nhà họ Lâm sẽ khiến gia tộc mất hết phẩm giá!
Chết tiệt, đáng lẽ năm xưa bà ta không nên đồng ý để Lâm Tử Sâm cưới ngôi sao chổi kia vào nhà.
Trả ơn gì chứ? Quăng cho một đống tiền bịt miệng chẳng phải được rồi sao?
Bà ta vốn định đợi khi cưới Lê Gia Bảo vào nhà họ Lâm rồi sẽ tìm cách khiến cậu chết trong âm thầm, nhưng thấy Lâm Tử Sâm lạnh nhạt không quan tâm cậu cộng thêm đưa Lý Diệu Sinh về bà ta mới từ bỏ ý định đó.
Sở dĩ bà ta dừng tay một phần nguyên nhân cũng vì tránh để người ngoài bàn tán gây bất lợi cho danh tiếng của Lâm Tử Sâm nhưng nào ngờ thằng nhãi Lê Gia Bảo kia không phải đèn cạn dầu, giả vờ bị bắt cóc xong lén lút sinh con, đến khi trở về thì con trai bà ta đã như cá nằm trên thớt rồi.
Bà Ánh tự mình cho rằng đã đoán ra mưu tính thâm độc của Lê Gia Bảo, trong lòng càng thêm căm hận, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tạm thời cháu cứ dọn ra ngoài theo ý của Tử Sâm đi, nhưng yên tâm, dì sẽ kêu nó đón cháu về nhanh thôi.
”
Trốn được ba năm coi như Lê Gia Bảo có chút cao tay, nhưng vì đời sau của nhà họ Lâm và hạnh phúc của con trai, bà ta tuyệt đối sẽ không tha cho Lê Gia Bảo và nghiệt chủng kia.
Lý Diệu Sinh mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu suy tính làm sao gi3t chết Lâm Gia Bảo và đứa nhỏ kia, giết một lần không được thì hai lần, để xem mạng hai cha con cậu lớn đến mức nào?
…
Sau khi rời khỏi dinh thự, Lâm Tử Sâm lái xe thẳng tới bệnh viện nơi bé Đậu đang được chăm sóc.
Lúc bước vào phòng bệnh, anh thấy Lê Gia Bảo đang nằm gục bên giường, trên mặt còn đọng nước mắt, có lẽ vừa rồi cậu đã khóc rất nhiều.
Anh đưa tay muốn lau đi vệt nước khó coi kia nhưng lại thôi, sau cùng chỉ ngồi bên cạnh hai cha con không phát ra một tiếng động nào.
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác cực kỳ khó chịu khiến anh hoang mang không biết liệu tương lai mình có giữ chân được Lê Gia Bảo hay không.
Đợi đến tối muộn, Lâm Tử Sâm trở về dinh thự, anh tiến ra ban công rồi đứng ở đó hóng gió lạnh thổi vào người, lúc này mọi thứ đều chìm trong màn đêm đen tối, chỉ có những khoảnh khắc thế như vậy anh mới cảm thấy thoải mái khi ở trong chính ngôi nhà của mình.
“Cậu chủ, trời đã khuya đừng để nhiễm bệnh.
”
Quản gia thấy Lâm Tử Sâm đứng ngoài ban công đã lâu bèn lên tiếng nhắc nhở, nhưng anh không đáp lời ông ấy, chỉ cô đơn một mình hòa làm một với đêm đen.
“Hầy.
”
Quản gia thở dài một tiếng rồi nói:
“Nếu cậu chủ thương mợ Gia Bảo thì sau này quan tâm mợ ấy một chút, đừng để mợ chịu khổ như lúc trước nữa.
”
Lời này ông ấy không định nói ra, nhưng ba năm qua ông ấy đã chứng kiến Lâm Tử Sâm đau khổ tìm kiếm Lê Gia Bảo thế nào thì cũng biết trong lòng anh có vị trí cho cậu, vì thế mới đánh bạo khuyên nhủ một phen.
Lâm Tử Sâm nhìn về phía khoảng không vô tận trong mắt, sau đó mở miệng:
“Quản gia, hãy nói cho tôi biết những gì Gia Bảo đã trải qua khi còn ở đây đi.
”
Danh Sách Chương: