• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lê Gia Bảo chỉ cảm thấy bản thân thật buồn cười, mới vừa rồi cậu còn cảm động vì Lâm Tử Sâm chịu tin mình thậm chí đồng ý thân mật với anh và cho anh một cơ hội.

Ấy vậy mà vừa ăn no xong anh lại trở mặt bênh chầm chập Lý Diệu Sinh?
Rốt cuộc người đàn ông này vẫn khiến cậu thật vọng.

Lê Gia Bảo đè nén cơn đau đớn truyền tới từ trái tim xuống, biểu cảm lạnh nhạt đến cực độ, nói:
“Đúng vậy, tôi tùy hứng điêu ngoa không hiểu chuyện, tôi là kẻ xấu chỉ biết nghi kỵ người trong lòng ngài, coi như hôm nay tôi bị chó cắn nên nổi điên đi, tạm biệt ngài thiếu tướng, tôi đi khuất mắt ngài ngay đây.


Dứt câu Lê Gia Bảo dứt khoát xoay người rời đi, cậu bị ấm đầu rồi mới tới đây để Lâm Tử Sâm ăn no rồi quay sang chọc tức mình, biết vậy cậu thà ở nhà ôm bé Đậu ngủ một giấc còn hơn.

Thế nhưng cậu còn chưa kịp cất bước đã bị Lâm Tử Sâm kéo lại rồi đè cậu lên bàn làm việc, cơ thể to khỏe của anh giữ chặt thân thể gầy ốm của cậu, cổ tay lại bị anh đè lên trên đỉnh đầu khiến cậu không cách nào nhúc nhích được.


“Buông tôi ra, anh muốn gì đây?”
Lâm Tử Sâm hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén cảm xúc táo bạo của mình xuống, sau đó trầm giọng nói:
“Anh biết Diệu Sinh có tình cảm với anh, anh sẽ cách cậu ấy thật xa, nhưng cậu ấy là vợ của bạn anh, một mình nuôi con vất vả lại vì đỡ cho anh một viên đạn mà mất con sức khỏe cũng kém đi, trong trường hợp này chẳng lẽ anh muốn anh làm kẻ vong ơn bội nghĩa sao?”
Lê Gia Bảo nhếch môi cười nhạo đáp:
“Ý của anh là bắt tôi phải nhẫn nhịn mặc cho anh ta hãm hại dồn tôi vào con đường chết à?”
“Không phải như vậy.

” Lâm Tử Sâm lớn giọng.

Anh đang định nói tiếp thì thấy mặt cậu hơi nhăn lại, quan sát kỹ hóa ra cậu đang nằm trên xấp tài liệu, nó cấn vào lưng khiến cậu đau đớn, vì thế anh vội vàng kéo cậu dậy ôm chặt vào lòng mình, thủ thỉ:
“Anh không để em chịu uất ức, nhưng con người của Diệu Sinh không xấu tới mức giở trò này hại em đâu.


Lê Gia Bảo tức giận đến mức muốn đấm người đàn ông này một trận, bàn tay đã thủ sẵn nắm đấm nhưng cuối cùng lại buông thõng xuống, chán nản nói:
“Vào cái hôm anh và Lý Diệu Sinh bước ra khỏi phòng, sau khi anh rời đi gã đã dùng mũi giày giẫm lên mu bàn tay của tôi, còn nói với tôi anh và anh ta đã ân ái với nhau ở trong phòng, anh nói loại người là là người tốt à?”
Lâm Tử Sâm ngạc nhiên, anh thật sự không biết Lý Diệu Sinh đã làm vậy, đang muốn nói gì đó thì Lê Gia Bảo đã nói tiếp:
“Anh nói anh ta vì đỡ cho anh một viên đạn mà sẩy mất con nhưng không phải anh ta muốn qua mặt mẹ anh chuyện cha của đứa nhỏ mà tự hại chết con mình sao? Loại người độc ác man rợ như thế, anh cho rằng anh ta sẽ không dám đẩy tôi vào chỗ chết à?”
Từng lời của Lê Gia Bảo đánh sâu vào đại não của Lâm Tử Sâm, bạn thân của anh trước khi chết đã gửi gắm vợ con mình cho anh, xuất phát từ trách nhiệm và lời hứa với người đã khuất, anh luôn tạo mọi điều kiện để Lý Diệu Sinh có sinh hoạt tốt nhất, hơn nữa biểu hiện hằng ngày và năng lực của gã ta khiến anh không cách nào nghĩ gã là một người tâm cơ độc ác như thế được.

Chẳng lẽ năng lực đánh giá của anh đã mắc sai lầm rồi sao?
Mắt thấy Lê Gia Bảo vùng vằng muốn thoát khỏi cái ôm của mình, Lâm Tử Sâm càng ôm cậu chặt hơn, gấp gáp nói:
“Anh không biết… anh thật sự không biết.



“Ha ha, một câu không biết thì có thể phủi sạch uất ức tôi phải chịu trong mấy năm qua sao?”
Nói đến đây nước mắt của cậu rơi xuống thấm ướt vai áo của Lâm Tử Sâm, anh cảm nhận được sự ấm nóng này bàn tay đang ôm cậu cũng có chút run rẩy.

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ không khiến em chịu khổ nữa, em nói Diệu Sinh là kẻ chủ mưu vu khống em ăn cắp thành phẩm anh nhất định sẽ dựa theo đó điều tra, em hãy tin anh.


Lê Gia Bảo đưa tay lau nước mắt, trên mặt lộ rõ sự tuyệt vọng, cậu thật sự quá mệt mỏi, dù rằng biết rõ anh hứa được sẽ làm được, nhưng sau đó thì sao? Trái tim của cậu đã bị anh làm tổn thương rồi.

“Tôi luôn tin anh, anh nói anh và Lý Diệu Sinh không có quan hệ gì với nhau tôi cũng tin, bởi vì anh là anh hùng của đế quốc, anh không cần thiết phải nói dối, nhưng còn tôi thì sao? Anh chưa từng tin bất cứ một lời nào của tôi cả.

Ngài thiếu tướng, chúng ta không thích hợp làm bạn đời đâu.


Trái tim của Lâm Tử Sâm hơi thắt lại, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, anh đẩy cậu ra, nhìn biểu cảm chết lặng của cậu càng khiến anh thêm bất an.

Anh rất muốn hỏi cậu rằng anh không thích hợp với cậu thì ai mới thích hợp? Chất vấn cậu có phải đã thay lòng yêu Dạ Phong rồi hay không, nhưng rốt cuộc lý trí của anh vẫn rất mạnh, nếu anh dám hỏi ra chắc chắn với tính cách cố chấp của cậu sẽ tạo thành mồi lửa khiến hai người vĩnh viễn xa nhau không cách nào hàn gắn được.


Vì thế anh cố gắng nhịn xuống, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn, sau cùng tất cả cảm xúc kích động đều tan biến qua một cái thở dài, anh nói:
“Độ tương xứng của chúng ta lên đến chín mươi phần trăm, nếu không hợp nhau thì bé Đậu đâu thể sinh ra chỉ sau vài lần giao hoan? Nói không chừng trong bụng em đã có đứa thứ hai rồi đấy.


Lê Gia Bảo vốn đang bất lực buông xuôi không muốn đôi co với Lâm Tử Sâm nữa lại vì câu nói vô sỉ của anh mà nghẹn họng trân trối, cậu cắn môi trợn trừng mắt nhìn anh, anh cũng dùng thái độ nghiêm túc như thể chưa từng nói lời cợt nhả đối diện với cậu.

Kết quả cậu hừ một tiếng rồi đẩy anh ra, đứng thẳng người mở miệng:
“Tóm lại nếu anh cho rằng kẻ chủ mưu không phải Lý Diệu Sinh thì mặc kệ anh, chỉ cần anh đừng xen vào chuyện của tôi là được rồi.


Lâm Tử Sâm nhíu mày, anh không nghĩ Lê Gia Bảo có khả năng giải quyết được vụ tai tiếng lớn như vậy, đột nhiên suy đoán đến khả năng nào đó, anh lập tức nổi giận tóm lấy cánh tay cậu mà truy hỏi:
“Có phải em muốn để tên Dạ Phong kia giúp mình không? Em ở đây gây sự với anh làm chúng ta đều không vui để anh tự động buông tay em, sau đó em có thể cao bay xa chạy với tên đó chứ gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK