Vào thứ Bảy kế tiếp, khi đến trại xem Heidi cưỡi ngựa, cô nhất định giữ vững thái độ đúng mực của một người bạn. Ban đầu, việc này không mấy khó khăn vì Ryan bận loay hoay với chiếc xe của cô ở chỗ khác. Khi bộ tản nhiệt rốt cuộc đã được thay và anh đến cùng cô xem Heidi cưỡi ngựa, Bethany luôn tự nhỉ không được để lòng biết ơn lấn át quyết tâm của mình.
“Cảm ơn, Ryan. Em nợ anh gì đây?”
Anh chuyển ánh mắt sáng lấp lánh sang cô, “Không nợ gì cả. Anh mua cái bộ tản nhiệt đấy ở một cửa hàng đồ cũ, chỉ tốn có vài đồng thôi. Nhà anh có cửa hàng động cơ riêng với đầy đủ các dụng cụ nên lắp đặt nó cũng không mất mấy thời gian”.
“Em quả thực muốn trả tiền cho anh.”
“Thôi.” Anh nháy mắt với cô. “Anh thích được trả công theo cách khác.”
Bethany đã từng nghe kiểu nói đấy. Hai má nóng bừng, cô nhìn lảng đi, không biết phải đáp lại thế nào trong một lúc. Rồi những năm tháng đấu khẩu với mấy ông anh kịp cứu cô. “Em rất ghét lợi dụng bạn bè. Nếu mà mình trao đổi theo kiểu như vậy dứt khoát anh sẽ thiệt thòi.”
Anh bật cười, “Lúc nào đó nấu cho anh một bữa tối. Thế nào?”.
“Sao anh biết em nấu ăn được?”
“Bất kỳ người phụ nữ nào biết thưởng thức đồ ăn như em thể nào cũng nấu được món gì đó.”
Sự căng thẳng được nới lỏng, và Bethany có thể thấy thoải mái trở lại. Thật dễ dàng cười cợt, vui đùa với một chủ trang trại sở hữu một con bò rất hay vòi vĩnh và một con chó rất múp máp, thêm nữa người đó lại đang bắt tay xây một chỗ quây ở gần hồ để cứu những con vịt bơ vơ khỏi bọn động vật ăn thịt háu đói. Ryan lại hài hước ghê gớm, không chấp nhặt, và không dễ tự ái khi bị chế giễu là người ủy mị.
Khi con bò xuất hiện, anh dặn cô, “Nếu con Cốt Lết bô bô lên và vòi vĩnh ở bên ngoài cửa trượt khi em ở nhà một mình thì cứ thảy cho cu cậu một củ cà rốt. Nhất định phải đóng cửa lại thật nhanh đấy nhé, kẻo nó xồ vào trong đấy”.
“Con bò đó vào nhà ư?”, Bethany hỏi giọng sửng sốt. “Chết mất thôi.”
“Cu cậu muốn vào nhà vệ sinh ấy mà”, Ryan ôn tồn giải thích. “Khi còn bé nó bị viêm phổi, nên anh ủ nó ở đấy dưới hơi nước nóng cho đến khi nó khỏe hẳn. Nó vẫn còn nhớ và có vẻ như là không hiểu tại sao mình không được vào nhà nữa.” Anh gãi gãi đầu và cau mày. “Đàn ông phải biết đâu là giới hạn chứ.”
Một vài phút sau con Cốt Lết sán tới quấy Ryan đòi ăn. Bethany cười đến chảy nước mắt. Con bò húc đầu vào Ryan khiến anh suýt ngả bổ chửng. Cuối cùng Ryan đành phải vào nhà lấy cà rốt. Con Cốt Lết chưa một lần thất bại trong việc vòi vĩnh ông chủ.
Khi buổi học cưỡi ngựa của Heidi kết thúc, Bethany lăn xe trở lại trên mấy tấm ván ghép Ryan đã trải dọc theo con đường để bánh không bị mắc kẹt trong bùn, anh đi bên cô. “Em là cô giáo cừ khôi đấy. Có bao giờ em định mở một trung tâm dạy cưỡi ngựa không?”
“Khi mà bản thân em không cưỡi được ư?”, cô bật cười.
“Nếu có thiết bị cần thiết và yên ngựa đặc biệt, em có thể cưỡi được. ‘Đừng bao giờ nói không thể’ chứ.” Anh nhìn cô hăm hở. “Châm ngôn của Sly đấy, và ông đã khiến anh phải tin vào điều đó. ‘Không có gì trên thế gian này là không thể cả’, và thực tế đã chứng minh như vậy.”
Bethany thở hắt ra khi đến gần chiếc xe tải. “Em không có ý phản đối Sly nhưng em nghĩ người ta có lúc cũng phải chấp nhận những hạn chế của mình.”
“Em rất có năng khiếu”, anh ôn tồn nói. “Em đã bắt ở Heidi những lỗi sai mà anh không bao giờ nhìn thấy. Và con bé nói đúng. Tên của em đã thành huyền thoại. Nếu ta quảng bá tốt, học viên sẽ lũ lượt kéo đến đăng ký những lớp học cưỡi ngựa và những buổi chuyên đề trại hè. Cứ ngồi đằng sau cái máy tính thế thì phí lắm.”
Bethany mỉm cười. “Nghĩ thì hay lắm.”
“Thì việc gì cũng phải nghĩ rồi mới thực hiện.” Anh đứng né sang một bên khi cô vào ngồi bên trong xe tải. Rồi anh khoanh hai tay đặt bên trên cánh cửa ghế tài. “Cảm ơn vì em đã đến. Con bé Heidi vui lắm.”
“Em cũng rất vui.”
Con Cốt Lết ở đâu đủng đỉnh sán lại húc vào mông Ryan. Anh cười vang, “Nếu anh đãi em món bít tết Cốt Lết, em sẽ đến xem Heidi cưỡi ngựa nữa chứ?”.
“Rất sẵn lòng.” Bethany nhoài người ra vuốt ve đầu con bò. “Đừng thèm nghe anh ấy nói nhé, Cốt Lết. Anh ấy sẽ không bao giờ ăn thịt mày đâu.”
Ryan cười toe toét và gãi gãi tai con vật cưng. “Tao ăn chứ sợ gì mà không. Thử húc tao một cái nữa xem, mày thành món nướng ngay đấy, Cốt Lết. Chỉ nghĩ thôi mà tao đã thèm rỏ dãi rồi này.”
Bethany vẫn còn tủm tỉm cười khi lái xe đi. Chiều hôm nay cô rất vui và mong lại được đến đây lần nữa để xem Heidi cưỡi ngựa. Tuy thế, cô không nghĩ rằng sẽ được gặp lại Ryan sớm. Trang trại của anh cách xa thành phố, còn cô thì phải làm việc ở cửa hàng, mà nếu có ra ngoài thì hai người chắc cũng hiếm chạm mặt nhau.
Nhưng Ryan lại nghĩ khác. Ngay tối hôm đó anh xuất hiện trước cửa nhà Bethany, một tay bê hộp pizza, tay kia cầm hai cuộn băng video. Liệu cô có nghĩ gì khi anh đến chơi bất ngờ thế này không?
Bethany không thể tránh đi đâu được nên đành mở cửa, và khi làm vậy cô không hề biết được rằng anh không chỉ có mỗi một ý định là vào được bên trong nhà cô.
Ryan muốn chiếm được cảm tình của cô nên đã lên kế hoạch kỹ càng. Những bộ phim tình cảm giúp không khí bớt đi phần ngượng ngập. Suốt cả buổi tối hai người mổ xẻ cốt truyện, bình phẩm diễn viên, và cười ngặt nghẽo trước những tình tiết ngớ ngẩn trong khi nhấm nháp pizza, nhâm nhi Coca, và ngồi bên nhau trên sofa dưới tấm chăn len do bà ngoại của Bethany đan. Là bạn bè thôi. Không ánh nhìn đắm đuối, không hôn, không bóng gió gợi tình.
Nếu mạch Bethany đập loạn lên khi Ryan quàng tay qua vai cô thì chỉ mình cô biết. Nếu tim cô một thoáng lạc nhịp khi anh vân vê tay áo cô thì đó là vấn đề của cô – hay cô tự nói với mình như vậy.
Thực ra mọi cái Ryan đã tính hết cả – là một con sói đội lốt cừu.
Từ hôm đó trở đi Ryan thường xuyên đến nhà cô. Một vài tối anh đưa cô đi ăn ngoài rồi vào rạp xem phim. Đôi ba lần anh tháp tùng cô và mẹ cô đến “Y” vào những tối cô có lịch đi bơi, và thua thê thảm khi thách Bethany bơi thi trong hồ. Cô bơi như một con cá heo, bù lại đôi chân bị liệt là những cái sải tay khỏe và nhịp nhàng. Còn Ryan thở hổn hển và nhìn cô bằng một ánh mắt mới, tự hỏi trước tai nạn thì cô như thế nào. Có tinh thần cạnh tranh, chắc chắn rồi, và sự cương quyết không thể tin nổi. Chắc anh sẽ không dám thách cô tham gia cuộc đua tài trên ngựa. Trước đây hẳn cô cưỡi ngựa rất cừ, thế mới đoạt chức vô địch quốc gia và được cả nước biết đến như một vận động viên đua ngựa vượt chướng ngại vật, trước khi số phận giáng xuống đời cô một đòn cay nghiệt.
Vào những đêm khác hai người ngồi với nhau ở bếp nhà cô chơi game. Cô dạy cho anh cách chơi bài pinooc, trò anh đã chơi suốt bao năm qua, nhưng cứ giả ngu giả ngơ vờ như chưa hề biết đến vì như thế sẽ khiến hai người thân mật hơn. Anh dạy cô cách chơi bài xì phé, cũng thân mật không kém – chỉ có điều không thân mật bằng việc nếu như hai người thách đố nhau người nào thua một ván sẽ mất một món đồ mặc trên người, mà chiêu này anh không dám giở. Ngoài ra họ còn chơi những trò khác – Cờ tỉ phú, Cờ cướp chỗ (thực sự trái tim anh đã bị “cướp”), trò xúc xắc kiểu Yahtzee, trò đố vui Trivia Pursuits và cờ domino kiểu Mễ. Dù chơi bất kỳ trò nào hai người cũng thấy rất vui.
Ryan thường nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào của cô và tự hỏi làm thế nào mà cô không nhận thấy điều mà đối với anh rõ như ban ngày – rằng hai người có ý nghĩa lớn lao với nhau biết bao. Anh yêu cách cô cười – ngửa đầu ra sau và cứ thế cười say sưa, âm thanh nghe như tiếng nhạc. Anh yêu cái khiếu hài hước không biết đường nào mà lần của cô. Anh thích cách cô chơi là phải thắng cho bằng được và mỗi khi lừa được anh là mặt cô lại hí hửng. Ơn Chúa, anh thích cả việc tranh luận cùng cô. Đầu óc cô lanh lẹ và lúc nào cũng cố thuyết phục người khác theo ý mình cho bằng được – bướng bỉnh hệt giống lừa Missouri, nhưng cô cũng sẵn sàng đón nhận những ý kiến mới và nhìn nhận một điều gì đó có lý mà không tỏ vẻ hằn học hay bực bội nếu anh có thể chứng minh được cô sai, mà điều này thì không thường xảy ra mấy.
Ryan thích nhất là những khi hai người cùng xem phim, lúc mà anh có thể đặt Bethany ngồi lên sofa, đắp chung với cô tấm chăn len của bà ngoại, và miệt mài giở trò quyến rũ cô trong suốt hai ba giờ đồng hồ. Anh cảm thấy chắc chắn rằng những ve vuốt tưởng chừng như vô tình đó là tấm vé để anh tiến sâu vào ‘vòng trong’ theo một cách hết sức tự nhiên và cô không thể đoán ra nổi ý định của anh – cho đến khi quá muộn.
Ryan là một con sói chính hiệu. Anh không mất quá nhiều thời gian để khám phá ở cô vài điểm vô cùng nhạy cảm, hai chỗ anh thích nhất là chiếc gáy mượt mà như lụa và cái hõm sau tai cô, mấy ngón tay quỷ quái của anh cố tình mơn trớn hai nơi đó. Anh giả vờ xem phim trong khi âm thầm tấn công cô, thực tế anh quan sát Bethany từ đuôi khóe mắt và mỉm cười – ranh mãnh.
Khi chạm nhẹ mấy ngón tay vào bên dưới tai Bethany, Ryan có thể cảm thấy mạch cô đập dồn và hai bên hõm cổ rần rật như đôi cánh của một con chim đang hoảng hốt. Nếu anh rê những ngón tay dọc theo cần cổ và men tới xương quai xanh, hai má cô sẽ từ từ bừng đỏ. Anh yêu hơi thở bị lạc nhịp và đôi môi hé mở của cô, hàng mi khẽ rủ che đôi mắt mịt mờ vì khao khát. Cô thường đưa mắt nhìn anh săm soi – ánh mắt cho thấy cô đang nghi ngờ động cơ của anh. Anh đáp trả lại ánh mắt dò hỏi của cô bằng cái vẻ ngây thơ đã được dày công rèn luyện suốt những năm tháng trai tráng đi “cua” gái.
Bethany, một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo giữa đôi mắt mở to ngây thơ và sự hiểu biết. Ryan thường vô thức nhìn vào đôi mắt to tròn xanh biếc thảng thốt của cô và cảm thấy mình hệt một kẻ đê tiện đáng khinh khi đang tâm dối gạt cô.
Nhưng anh nhất quyết không để cái mặc cảm tội lỗi đó ngăn mình lại.
Anh muốn cô – trên giường mình – trong cuộc đời mình. Bằng cách này hay cách khác anh cũng phải có được cô. Khi không cùng với Bethany, anh làm việc như lên đồng ở trại, sửa sang lại nhà bếp, lắp bục dốc, và tráng xi măng khắp các lối đi cho đến khi toàn bộ khu đất biến thành một mạng nhện khổng lồ, để cô có thể lăn xe đi khắp nơi, thậm chí tới tận hồ nước. Anh cũng gọi cho Jake và nhờ anh ấy tìm kiếm dấu vết con ngựa của Bethany, con Wink, để anh có thể thương lượng mua lại nó.
Khi Bethany đến đây lần tới, anh muốn tất cả mọi thứ phải xong xuôi và gần như hoàn hảo, mục đích của anh là để cô không thể e ngại hay tìm được bất kỳ lý do gì để khước từ lời cầu hôn của anh. Ryan đã nghe rất nhiều lần câu “hành động đáng giá hơn lời nói” và anh muốn tỏ rõ cho cô thấy, bằng nỗ lực của chính mình, rằng anh yêu cô biết bao nhiêu và rằng hai người có thể thành vợ chồng, miễn là cô cho anh một cơ hội.
Tuy vậy, trong khi Ryan đang bận bịu với việc sửa sang lại khu trại, Bethany khổ sở về việc làm thế nào để thoát khỏi tình bạn giữa họ. Một tháng nay hai người đã gặp nhau thường xuyên và đã đến lúc cô cần phải đối diện với thực tại. Cô không thể xây dựng một tình bạn thuần túy cùng anh. Càng bên Ryan, cô càng thấy khó xem anh như một người bạn. Bethany đã cố gắng rất nhiều – và cô đã có thể dối bản thân được một thời gian, chỉ ước sao có thể tiếp tục dối mình để lại được gặp Ryan. Anh thật vui tính, và luôn khiến cô bật cười dù cho họ đang làm bất kỳ điều gì. Không còn được bên Ryan, cuộc đời cô như chết mất một nửa.
Nhưng những mong muốn và niềm vui của chính cô không phải là điều đáng nói. Cô phải làm điều đúng đắn, và dù cho khó khăn nhưng cô cần phải trả lại tự do cho anh. Cô biết nếu vì bản thân mà cứ cố níu giữ chỉ khiến mọi việc càng trở nên bế tắc. Ngày nối tiếp ngày, lòng quyết tâm của Bethany cứ thế cạn đi từng chút một, khiến niềm tin rằng mình có thể đáp ứng mọi mong muốn của anh có cớ dày thêm, khi mà thực ra cô không bao giờ có thể là người vợ anh cần hay xứng đáng được nhận.
Bethany đáng thương ngốc nghếch. Ngay từ đầu cô đã sợ điều này sẽ xảy ra, và giờ nó đến thật. Cô đã phải lòng anh mất rồi – điên cuồng, mê dại, và không chắc mình có thể tiếp tục giả vờ là không phải thế được bao lâu nữa.
Đúng ra mọi chuyện có thể đã ổn – cô có thể vẫn tiếp tục dối gạt anh và bản thân mình – nếu như Ryan biết giữ khoảng cách, nhưng anh lại không như vậy. Anh là người miệng nói tay làm và rất tình cảm, luôn ôm cô, mân mê và ve vuốt. Tóc. Tai. Cổ. Má. Anh khiến cô cứ phát sốt. Có những lúc sau khi anh ra về, cô nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà hàng giờ liền, tự hỏi không biết cảm giác sẽ như thế nào nếu anh hôn lên tất cả những chỗ đó.
Thỉnh thoảng vào buổi sáng, Jake tạt qua văn phòng tra vấn cô, “Thế nào, chuyện em và cậu Ryan đến đâu rồi?”.
“Em và anh Ryan có gì đâu”, lúc nào cô cũng đáp vậy. “Bọn em chỉ là bạn bè thôi, Jake. Đừng có vớ vẩn nữa được không?”
Jake lúc nào cũng cười toe toét khi nghe cô nói vậy. “Thôi thôi, để anh hỏi lại nhé. Em và cậu bạn Ryan của em sao rồi hả?”
“Ổn.”
Jake cau mày. “Chỉ có thế thôi ư? Ổn?”
“Chứ anh đòi gì khác nữa. Bọn em là bạn bè. Ổn. Anh ấy rất tử tế, và em thích làm bạn với anh ấy. Chấm hết.”
Vào buổi sáng Bethany quyết định thôi gặp gỡ Ryan, Jake lại giở câu hỏi cũ rích đấy ra, nấn ná ở cửa văn phòng cô trong lúc nhâm nhi một cốc cà phê.
“Sao rồi, em gái, chuyện em với cậu Ryan đến đâu?”
Bethany đang chán chường và mệt mỏi, không lấy đâu ra sức để “trả bài” vanh vách như mọi bận. Cô chỉ so vai và nói, “Cũng tốt”.
“Ờ. Nghe hơi bất ổn nhỉ. Có chuyện gì sao?”
“Không hẳn”, Bethany đáp, trong khi thực sự ra cô chỉ muốn khóc nức lên mỗi khi nghĩ đến cuộc sống của mình sẽ trống trải biết chừng nào nếu thiếu Ryan. Cô biết làm gì để lấp đầy những buổi tối không có anh đây? “Có gì mà em gái anh không xử lý được.”
“Này, em ổn đấy chứ?” Jake bước tới gần hơn săm soi khuôn mặt em gái. “Mắt em thâm quầng hết đây này.”
“Mấy tuần rồi em ngủ không được ngon.”
Hai tay khum lại bê lấy cốc cà phê, Jake tựa hông vào cạnh bàn. “Có điều gì khiến em khó nghĩ sao?”
Bethany tự hỏi không biết ông anh mình sẽ nói gì nếu cô thổ lộ vấn đề của mình – rằng cô em yêu quý của anh, người mà anh xem như là bảo bối, đang bị tình yêu làm cho rối trí và đang sắp sửa mất hết lý trí. “Không đâu. Chắc là bị chứng mất ngủ. Rồi sẽ hết thôi.”
Cau mày tư lự và nheo mắt vì hơi nóng bốc lên từ cốc cà phê, Jake từ từ nhấp một ngụm. “Nếu cứ tiếp tục mất ngủ như vậy thì anh nghĩ em nên đi bác sĩ xem sao.”
Bethany đi bác sĩ từ trước đến giờ đã quá đủ rồi, cộng vào đó là cô thực sự không nghĩ rằng có bác sĩ nào giúp cô giải quyết được vấn đề này. Ngay cả Ryan cũng chưa chắc có thể xử lý được những phức tạp ở cơ thể của cô. Sẽ như thế nào nếu số phận buộc cô phải hứng chịu căn bệnh ngứa mà không cách nào có thể gãi cho hết được? Chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến Bethany muốn khóc thét. Cô thở dài rồi gõ mạnh ngón tay lên phím delete, xóa đi một danh mục bị lỗi trên máy tính.
Ryan đang ở trong nhà kho, lúi húi thay một hàm thiết ngựa thì điện thoại cầm tay reo lên. Anh thở ra và với lấy áo khoác móc trên một chiếc đinh đóng tường để lấy điện thoại từ trong túi.
“Kendrick nghe”, anh cáu bẳn.
“Ryan hả? Jake Coulter đây.”
Ryan mỉm cười và ngả người ra tựa vào giá treo yên ngựa. “Chào, Jake. Thế nào?”
“Chẳng thế quái nào cả. Giữa cậu và Bethany đang có chuyện gì?”
Ryan dịch điện thoại ra xa tai. “Có gì đâu.” Rồi ngay lập tức thấy hối tiếc. “Anh nói về chuyện gì vậy? Tôi chưa hề đụng đến cô ấy.”
“Tôi cũng nghĩ vậy”, Jake nói. Im lặng hồi lâu. Rồi anh thở ra. “Quái quỷ thật.”
“Vậy là sao?” Ryan hỏi dè chừng. Jake Coulter không phải là người anh muốn dây vào nếu có thể tránh được.
“Con bé mất ngủ”, Jake nói. “Sáng nay trông nó có vẻ như bị ai nện cho hai cú vào mắt.”
“Mất ngủ?” Ryan cau mày lo lắng. “Cô ấy đâu đau ốm gì, đúng không?”
“y da. Thế là đã rõ. Con bé mất ngủ, còn cậu thì bảo chưa hề đụng đến con bé lần nào. Đâu cần là thiên tài mới hiểu ra vấn đề nhỉ.”
Ryan cười toe toét như một thằng ngốc. “Anh nghĩ vậy ư?”
Jake lại thở ra. “Ryan này”, anh nói với sự từ tốn khoa trương. “Cậu có nhớ cuộc nói chuyện giữa chúng ta vào đêm tôi đến chỗ cậu không?”
“Nhớ chứ.”
“Thế khi nào cậu định cầu hôn?”
“Tôi vẫn đang tiến hành đấy thôi.”
“Này, nếu cậu yêu con bé thật lòng thì làm tới luôn đi.”
Ryan nhướng mày, “Anh nhắc lại được không, tôi sợ mình nghe nhầm”.
“Đừng chần chừ nữa. Nhân tiện nhắc cho cậu nhớ luôn, nếu không chịu cưới em gái tôi thì biết tay tôi đấy. Rõ chưa?”
Ryan bật cười. “Hiểu. Đừng lo, Jake.”
Quyến rũ một cô gái như Bethany cần phải lên kế hoạch từng bước một cho đâu ra đấy. Ryan thích dàn cảnh quyến rũ cô ở nhà anh. Ít có nguy cơ bị cắt ngang. Anh không muốn một trong mấy ông anh ghé qua để kiểm tra xem em gái có ổn không, giữa lúc anh đang tiến hành âm mưu của mình. Anh có thể dặn người nhà của mình không được đến hay điện thoại gì, có là chết với anh.
Ryan đã hy vọng là có thể hoãn lại việc đưa Bethany đến trang trại chơi thêm một tuần nữa. Yên ngựa cho cô vẫn chưa được mang tới, mà anh cũng chưa lắp xong cối xay guồng. Nhưng, không sao. Tình huống khẩn cấp cần giải pháp khẩn cấp. Thâm quầng mắt à. Được đấy. Anh đi guốc trong bụng cô. Giờ anh chỉ còn mỗi việc là gặt hái thành quả của mình thôi.
Chiều hôm đó Ryan đến cửa hàng mời Bethany đến nhà mình ăn tối. Trông cô mỏi mệt thiếu sinh khí, và trong một thoáng anh sợ cô từ chối.
“Anh muốn cho em xem một thứ đặc biệt”, anh vội nói thêm.
“Vâng... được thôi. Em cũng có chuyện cần nói với anh. Đến nhà anh rồi nói luôn cũng được.”
Anh không thích nghe thế chút nào. “Này”, anh nói giọng mềm mỏng. “Có gì không ổn sao em?”
“Không có gì không ổn cả, thật đấy. Chỉ là... phức tạp một chút. Tối nay em sẽ nói với anh. Được không? Sáu giờ ba mươi nhé?”
“Được.”
Ryan cau mày khi ngắt máy. Cô định nói với anh chuyện gì nhỉ? Chia tay ư. Bỏ mẹ. Anh xoa xoa chân mày. Cơn đau đầu anh đã cố đánh vật từ cuộc điện thoại của Jake từ lúc sáng đến giờ trở nên tệ hơn. Thôi, đừng lo. Anh yêu cô, và anh biết rất rõ cô cũng có ý với mình. Nếu cô đang nghĩ về việc không gặp gỡ anh nữa, anh sẽ có cách thuyết phục cô từ bỏ ý nghĩ đó.
Anh uống một ít thuốc giảm đau, thu dọn hết chỗ vớ bẩn và đống báo vứt bừa bãi trong phòng sinh hoạt chung, và rồi lấy hai miếng bò bít tết ra khỏi tủ lạnh để rã đông. Xong xuôi đâu vào đó, anh đi tắm.
Những tia nước ấm giúp cái đầu đang đau nhức của Ryan trở nên minh mẫn hơn, và anh bắt đầu vạch chiến lược hành động. Đương nhiên anh muốn mình trông có vẻ chỉn chu, nhưng đồng thời lại không muốn chải chuốt quá. Anh tự nướng bít tết. Đừng ăn mặc quá cầu kỳ. Phù hợp hoàn cảnh là được. Anh quyết định mặc quần jean đen, áo sơ mi đen dài tay, và đôi bốt cũng màu đen được đánh xi bóng loáng như gương. Phụ nữ thích màu đen. Lý do gì thì anh không biết, nhưng anh không định làm đầu óc rối beng lên vì cố nghĩ cho ra lý do họ thích màu đen. Không phải tối nay.
Có phải người đàn ông nào cũng cảm thấy nôn nao trước khi nói lời cầu hôn với cô gái anh ta yêu không? Dạ dày của anh đang giống hệt một chiếc vớ ướt bị lộn trái. Anh áp khuỷu tay lên nền gạch ốp tường phòng tắm và tì trán vào má ngoài cổ tay. Từ trước đến nay chưa khi nào anh thấy hồi hộp bồn chồn vì một người đàn bà như thế này. Sau những năm tháng lăn lộn trên tình trường và có chút ít kinh nghiệm lận lưng anh luôn tặc lưỡi, “Có quái gì đâu mà”, và chưa bao giờ thực sự lo lắng về việc mình muốn tìm kiếm cái gì hay nên nói năng như thế nào.
Phải lòng ai đó quả là không phải chuyện giỡn chơi.
Đến giờ hẹn rồi mà vẫn không thấy cô đâu. Ryan liếc nhìn đồng hồ. Sáu giờ ba mươi hai, và kim giây vẫn đều đặn nhích tiếp. Mới trễ hai phút. To tát gì đâu. Từ thành phố về đây khá xa, và người ta đâu thể lúc nào cũng căn được chính xác thời gian. Cô sẽ đến thôi.
Anh đi tới đi lui. Qua nhà bếp, vào phòng lớn. Vòng quanh sofa. Ngang qua cửa trượt. Dừng lại một chút liếc mắt ra đường lớn. Tại đây anh có thể trông thấy cô chạy vòng quanh hồ trước khi đến nơi. Vào lại nhà bếp. Anh kiểm tra chỗ bò bít tết không biết là lần thứ bao nhiêu rồi để xem nó rã đông hết chưa. Mở cánh cửa tủ lạnh mới được sắp xếp lại, liếc mắt vào chỗ salad vừa cho vào. Vẫn còn đó, vẫn tươi.
Ryan thở ra và bước tới bồn rửa đã được điều chỉnh độ cao để rửa chỗ khoai tây thêm một chút nữa. Lại nhìn ra cửa sổ. Cô ở đâu rồi? Quái quỷ thật. Ruột anh quặn thắt. Ryan miết một bàn tay ngang mắt, huy động nhanh trí nhớ về những gì mình đã nói với cô trong vài ngày vừa qua. Trong chừng mực Ryan biết, anh chắc chắn mình đã không làm gì để khiến cô phải quyết định không gặp anh nữa.
Ngay lúc chiếc xe tải màu xám thấp thoáng hiện ra sau rặng cây, tim Ryan nhảy múa điên cuồng trong lồng ngực, khiến anh cảm thấy như sắp sửa lên cơn suy tim. Anh hít một hơi thật sâu, nhận thấy mồ hôi túa ra, và tự rủa xả mình không tiếc lời. Đừng bao giờ để bọn họ thấy ta đổ mồ hôi.
Ryan quyết định đợi trong nhà. Nếu ra hiên anh sẽ trông có vẻ quá nôn nóng. Nghĩ vậy nhưng anh lại bước chân ra ngoài hiên. Đúng là... anh nôn nóng thật. Vấn đề quan trọng mà. Anh muốn cưới cô gái này làm vợ. Cô là dành riêng cho anh. Để cho cô biết cảm giác thật sự của anh thì cũng đâu có hại.
Bethany đậu xe ở lối đi tráng xi măng nối khu vực chuồng trại và ngôi nhà mà anh đã cặm cụi làm suốt mấy ngày qua. Rồi cô cứ ngồi nguyên trong xe như thế mà nhìn trân trân ra bên ngoài. Ryan bước xuống thềm bằng cái bục dốc dành cho xe lăn anh đã kê ngoài hiên nhà bếp, rồi sải bước dọc theo lối đi về phía cô, nụ cười như được khắc sẵn trên mặt từ lúc nào. Anh đưa một tay lên vẫy chào.
Khi rốt cuộc Bethany cũng chịu kéo kính xuống, anh nói. “Chào em.”
Cô dán chặt cặp mắt xanh to tròn vào anh, mặt tái đi như bị rút hết máu. “Trời ơi, Ryan, anh làm gì thế này?”, cô kêu lên.
Không hiểu sao anh không ngờ rằng cô lại tỏ ra không vui tí nào như thế. Nói không quá, đó không phải là phản ứng anh hy vọng được nhận. Đúng ra cô phải thốt lên Oa mới phải chứ. Ryan đưa mắt nhìn xung quanh, nuốt khan. Anh định mở miệng giải thích những việc mình đã làm nhưng rồi chợt nghĩ làm vậy thật dở hơi. Rõ ràng anh đã cất công làm những lối đi này cho chiếc xe lăn của cô chứ để làm gì nữa.
“Em thích không?”, anh ướm. “Em có thể ra hồ nước và đi dọc theo bờ hồ bằng lối nào cũng được.”
Mặt Bethany càng tái hơn, làm nổi bật hai bên quầng mắt mà anh đã nghe Jake nói đến. “Chúa ơi. Anh làm gì thế này?”
Từ trước đến giờ Ryan cũng có vài ngày tự nhủ lẽ ra cứ ở nguyên trên giường ngủ tiếp có khi lại tốt hơn. Hôm nay cũng có vẻ là một ngày như thế. Nghe giọng cô, một con ngựa trong chuồng bắt đầu khịt khịt, hí vang, và giậm chân bồn chồn. Ryan không cần phải kiểm tra xem đó là con nào. Chết tiệt. Anh hy vọng là sẽ mang đến cho cô sự bất ngờ về con Wink nhưng không phải lúc này. Quá nhiều bất ngờ đến dồn dập cùng lúc sẽ mất hay.
Không được rồi. Con ngựa nhận ra giọng Bethany. Thật không thể tin nổi. Đã tám năm rồi còn gì. Tám năm khốn khổ. Đa số ngựa có khả năng nhớ dai nhưng anh chưa từng nghe nói có con nào nhận ra giọng chủ sau ngần ấy năm trời.
Bethany đưa ánh mắt bối rối về phía chuồng ngựa. “Có chuyện gì ở đằng ấy vậy?”
Giọng Bethany nghe như thể cái chuồng ngựa sắp sửa gập lại như một ngôi nhà được xếp bằng những quân bài. Ryan nhìn theo luồng mắt cô và gãi cằm. “Có gì đâu.” Anh hy vọng Sly vẫn còn loanh quanh đâu đó và sẽ làm gì đó để khiến con Wink bình tĩnh lại. Nhanh lên. “Bọn anh mới mua được một con ngựa mới ấy mà. Nó hơi...”
Con Wink phun phì phì ba lần và hí lên bồn chồn. Ryan chưa bao giờ nghe con ngựa này gây ra âm thanh tương tự như thế từ lúc đem về đến giờ, nhưng anh nhận ra nó muốn nói chuyện. Ruột anh cồn lên, và anh chỉ có thể cầu sao cho Bethany không liên tưởng đến con ngựa trước đây của cô.
“Wink?” Bethany khẽ thốt lên, rồi mở tung cánh cửa xe. “Wink!” Cô chằm chằm nhìn Ryan bằng đôi mắt mọng nước đầy ngờ vực khi kéo thiết bị nâng ra. “Ngựa của em!”
Ryan nghĩ. Ưm... ưm. Anh ngập ngừng. “Anh không định dồn cho em một lúc nhiều bất ngờ như thế này. Anh, ưm... mua nó lại cho em đấy.”
Bethany dịch chiếc xe lăn ra sàn, cài phanh, rồi hạ thiết bị nâng xuống nền đất. “Anh làm gì cơ?”
Anh lặp lại.
“Anh làm gì cơ?”, cô lại hỏi.
Ryan không định lặp lại lần thứ ba. Bethany dịch xe lăn ra khỏi thiết bị nâng vào nền xi măng và cứ thế lăn xe ào ào về phía chuồng ngựa. Ryan theo sau, gần như ước rằng có thể ngăn không cho cô vào bên trong. Nhưng anh đã lát đường rồi, sao ngăn được.
Ngay lối vào Bethany đột ngột kéo phanh, nhìn trân trân một lúc vào lối đi rộng trải nhựa đường kéo dài thẳng tắp như một viên đạn, dọc theo chiều dài của lối đi chính đến những cánh cửa rộng gấp đôi mở ra khu vực cưỡi ngựa. Trước mỗi chuồng ngựa, có một bục dốc bằng bê tông dành cho người ngồi xe lăn.
“Ryan”, Bethany thì thào run rẩy.
Đứng ngay đằng sau cô hơi chếch sang một bên, anh có thể trông thấy một giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng nhợt. Cách đó phân nửa đường, con Wink vươn đầu ra khỏi cổng chuồng, những vệt trắng lốm đốm quanh mắt, hai cánh mũi nở rộng khi nó thở phì phì. Nó lại hí vang ba tiếng phấn khích. Rõ ràng là chỉ để chào mỗi mình Bethany. Nhìn con ngựa không chớp mắt, Bethany khẽ kêu lên một tiếng rồi đưa hai bàn tay ôm lấy mặt.
“Chúa ơi, Ryan, tại sao anh lại làm thế?” Bethany buông hai tay ra và quay ngoắt sang anh. “Chỉ là bạn thôi, anh đã nói vậy mà. Không rủi ro, không mong đợi!” Cô rít lên từng tiếng. “Jake đã bán con Wink hai mươi lăm ngàn. Em biết Hunsacker không đời nào bán lại ít hơn thế một xu. Anh đã trả bao nhiêu?”
Ryan quệt một bàn tay ngang miệng. Thay vì cảm thấy mình là một người hùng như đã hình dung, anh lại thấy như vừa phạm phải một tội lỗi ghê gớm. “Tiền bạc không quan trọng đâu, cưng.”
“Có quan trọng đấy! Và đừng gọi em là cưng!”
“Bethany, anh...”
“Bao nhiêu?”, cô lớn tiếng.
“Ba mươi mấy gì đấy”, anh thú nhận. “Chuyện nhỏ mà, Bethany. Anh từng trả một trăm cho một con ngựa đẹp mà không lăn tăn gì.”
“Ba mươi mấy gì đấy?” Bethany chòng chọc nhìn anh nét bàng hoàng không giấu nổi. “Gì đấy là bao nhiêu?”
“Sáu.”
“Ba mươi sáu ngàn?” Bethany đưa tay đỡ lấy trán. Cô đang run lẩy bẩy. “Thật không thể tin nổi anh lại làm chuyện đó! Em không có khả năng trả lại cho anh số tiền lớn như vậy. Không khi nào.”
“Anh không đòi em phải trả lại.”
Bethany nhìn Ryan chằm chằm bằng ánh mắt kết tội. Cứ nhìn như thế một hồi lâu như thể trước đây cô chưa từng thấy anh. Sau một lúc yên lặng tưởng chừng như vô tận, cô nói, giọng mỏng và nông. “Ngay từ đầu đó đã là một lời nói dối, đúng không? Anh chưa bao giờ có ý định chúng ta chỉ là bạn bè. Anh nói dối vậy để em tiếp tục gặp gỡ anh.”
Ryan nghĩ về việc tiếp tục nói dối. Vào lúc này làm vậy dường như là lựa chọn khôn ngoan nhất. Thừa nhận sự thật không giúp anh tiến thêm được bước nào vào ‘vòng trong’ như đã dự tính.
“Phải”, anh nói khẽ. “Anh cũng có nói dối đôi chút. Thực ra, điều này còn phụ thuộc vào việc em định nghĩa như thế nào về tình bạn và tình yêu. Liệu ta có thực sự nhận được một trong hai mà thiếu cái còn lại được hay không?” Anh so vai, cố hết sức để tỏ ra mình có lý. “Anh không cho là vậy. Một tình cảm trai gái mà thiếu đi tình bạn đẹp thì không phải là tình yêu hay bất kỳ cái gì gần như vậy. Anh đã từng trải qua rồi, tin anh đi, nó không có ý nghĩa gì cả.”
Bethany quàng tay quanh mình và ngồi ngả người ra sau, ngập ngừng khi con Wink đá đá vào cổng chuồng và hí lên. Cô nhắm nghiền hai mắt, và các cơ trên mặt căng cứng lại. “Em đã nói với anh từ đầu rồi, Ryan. Em không tô vẽ nó. Chúng ta không bao giờ có thể hơn mức bạn bè được. Không bao giờ. Và em đã định nói với anh tối nay rằng ngay cả tình bạn cũng không được nốt.”
“Vì Chúa, tại sao không chứ?”
Bethany ngước lên nhìn anh đăm đăm bằng đôi mắt xanh thẳm mà anh đã đem lòng yêu từ giây phút đầu tiên nhìn vào đấy. Một màu xanh biếc trong veo như không thể chưa đựng điều gì, nhất là nỗi đau – nỗi đau lặn sâu vào trong đến nỗi ngăn không cho nước mắt tràn ra ngoài và vô cùng nhức nhối, không thể diễn đạt bằng lời.
“Em không thể là điều anh cần được”, cô nói khẽ.
Bethany lăn xe vòng qua anh và hướng về chiếc xe tải. Ryan dõi mắt theo cô một lúc. Rồi anh vội vã đuổi theo cô. “Bethany, chúng ta nói chuyện được không?”
“Chẳng có gì để nói cả.”
Ryan bắt kịp vừa lúc cô đến được thiết bị nâng. Cô lăn xe lên bục dốc, nâng nó lên để vào trong xe, rồi dịch chuyển xe lăn vào đằng sau vô lăng. Anh lặng lẽ nhìn cô nhấn nút điều khiển để rút thiết bị nâng vào và cúi người móc các khóa an toàn.
“Em định đi à?”
“Vâng”, cô nói nhỏ, rồi đóng cửa xe.
Ryan gác tay lên thành cửa sổ xe để mở và chồm người vào trong. “Em nghĩ anh sẽ cứ để em về thế này hay sao?”
“Anh không có lựa chọn nào khác.”
Khi Bethany với tay mở khóa khởi động xe, anh vội chộp lấy cổ tay cô. “Anh nặng hơn em gần sáu mươi ký lô. Không thắng được anh đâu.”
Bethany thất thần nhìn anh. “Để em đi, Ryan.”
“Em không được đi khi anh chưa nói hết.” Anh lớn giọng.
Cô giằng tay ra. “Dù anh có nói gì cũng không lay chuyển được em.”
Ryan biết mình sắp nổi nóng. Trong đầu anh, từng hồi chuông cảnh báo vang lên. Nhưng anh mặc kệ. “Được rồi!” Anh hét lên. “Về đi, Bethany. Em giỏi thế lắm mà. Đúng không? Đó là tất cả những gì em làm trong suốt tám năm qua, lúc nào cũng chôn chặt xúc cảm của mình và chạy trốn.”
Những lời Ryan thốt ra đủ khiến cô quay lại nhìn anh. Mặt đối mặt, anh nhìn cô trừng trừng. “Suốt thời gian qua anh cứ tưởng em là người có nghị lực. Anh nghĩ anh đã sai. Em không chỉ mất đi khả năng của đôi chân trong vụ tai nạn đó. Em còn mất cả sự dũng cảm nữa.”
Bethany co rúm người lại như thể vừa bị anh giáng cho một cái tát. “Nói thế là không công bằng.”
“Công bằng? Trong chuyện chúng ta có công bằng hay sao? Anh xin lỗi. Anh nghĩ là anh đã không nhận ra đấy. Anh yêu em, khốn kiếp!”, anh vung tay một vòng quanh khu trại. “Anh đã dốc công làm hết chỗ này suốt gần một tháng nay, điều chỉnh lại mọi thứ để cho em thấy một điều rằng anh và em có thể sống cùng nhau. Thay vì vui mừng – thay vì dũng cảm ít nhất là thử một lần – em lại trốn chạy! Quả thực là, anh sợ em đến chết đi được. Anh chàng Paul đáng nể thật, lúc nào cũng quay lại ám chúng ta. Em sợ bị tổn thương, và quá hèn nhát đến nỗi không dám đón lấy cơ hội dành cho mình.”
“Không đúng!” Bethany hét lên. “Em làm thế là vì anh!” Nước mắt dâng trào. “Chỉ là anh mù mới không nhận thấy thôi!” Cô nhăn mặt đau khổ, đưa một bàn tay run rẩy lên trán. “Em yêu anh.”
“Em thể hiện lạ lùng như vậy thì sao anh hiểu nổi.”
“Đó là cách duy nhất! Anh nghĩ là em không muốn tất cả những điều này hay sao?”, giọng cô nghẹn ngào. “Rằng em dễ dàng quay lưng với chúng lắm hay sao? Em muốn chúng vô cùng đến nối có thể thưởng thức được nó! Anh mang đến cho em mọi điều! Mọi điều em từng muốn, từng ước ao, được sống cùng anh, trở thành một phần thế giới của anh! Chúa ơi. Ngay cả con Wink! Anh thậm chí cũng đã mua lại nó cho em!”
Giọng cô đầy đau khổ khiến lòng Ryan chùng xuống. Cơn nóng giận phừng phừng bỗng chốc tắt lịm hệt ngọn nến đang cháy bị dội cho một xô nước đá. Anh sai rồi. Anh đã cố biến tất cả những ước mơ của Bethany thành hiện thực. Anh đã làm việc và lên kế hoạch và rồi lại làm việc, tạo ra một thế giới dành riêng cho cô – để khi muốn cô có thể đi bất kỳ nơi nào – để cô có thể đến gần bọn ngựa và cưỡi ngựa trở lại – để có thể vào rừng chơi bất kỳ khi nào cô muốn.
Nhìn sâu vào mắt Bethany, Ryan cố hình dung nếu anh là cô thì việc quay lưng lại với người mình yêu và bỏ đi như thế sẽ khó khăn đến thế nào. Anh không chắc mình sẽ làm được. Anh đã nhiều lần nhìn thấy những mong mỏi khao khát nơi cô – những ước ao cháy bỏng về tất cả những gì cô từng yêu quý và mất mát – đó chính là lý do khiến anh cố hết sức để mang tất cả những thứ đó trở về cho cô.
Nhưng cô lại bỏ đi... quay lưng với tất cả, thậm chí với con ngựa đang hí vang gọi chủ – một con ngựa vẫn còn nhớ và quý mến cô sau tám năm ròng. Hiển nhiên tình cảm của cô đối với con vật khi ấy cũng sâu sắc và tận tâm đến mức nào.
Nhưng cô vẫn bỏ đi...
Cổ họng Ryan bỗng nghẹn cứng trong một chốc, anh không thở được. Cô đi trong khi ao ước được ở lại chỉ vì một lý do duy nhất. Cô chân thành tin rằng đấy là điều tốt nhất cho anh. Chứ không phải cho cô. Chưa bao giờ cho cô. Và cô đúng, anh mù nên không thấy.
“Ôi, Bethany”, anh thốt lên khe khẽ. “Anh xin lỗi.” Anh với tay ngả đầu cô lên vai anh. “Lẽ ra anh không nên nói ra tất cả những điều đó. Anh không cố ý.”
Hai tay cô bấu chặt lấy áo anh, và người run lên trong cơn nức nở bùng lên từ sâu thẳm đáy lòng. “Em... không thể... là... những gì anh cần được, Ryan! Không con cái. Không bao giờ có được. C...ó lẽ còn không bao giờ có cuộc sống chăn gối bình thường nữa! Em c...ó thể chết trẻ. Và em kh...ông thể làm vợ của một chủ trang trại được. Em sẽ là g...ánh nặng cho anh v...à những người khác nữa!”
Ryan luồn tay vào tóc cô và áp cô sát vào anh hơn. “Không đâu. Nghe anh nói này. Em có nghe anh nói không?”
Bethany nấc lên và cố ghìm lại cơn thổn thức.
“Anh yêu em!”, giọng anh mãnh liệt. “Nếu mình không có con được thì xin con nuôi.”
“Không gi...ống nhau! Đàn ông thường không thích vậy. Và người nhà anh có thể sẽ không tán thành! Anh nên có một gi...a đình. Anh sinh ra là để làm một người cha. Chỉ chứng kiến a...nh và con Cốt Lết là em biết. Anh có quá nhiều tình yêu để cho đi.”
“Em à, ta sẽ có một gia đình. Em muốn một tá con? Được thôi. Ta có thể đăng ký con nuôi ở một trung tâm tư nhân nào đấy. Anh đã cho người đi hỏi thăm một vài nơi có danh tiếng rồi. Và ai nói là không giống nhau chứ? Anh sẽ yêu bọn chúng như con ruột của mình.”
“Giờ thì anh nói vậy, khi về già anh sẽ c...ảm thấy ra sao?”
“Cũng vậy thôi. Nếu anh không thể có con với em thì anh cũng sẽ không bao giờ có con với ai hết. Anh có thể là một người bố đơn thân và xin con nuôi và sống như thế dù không có em, chứ không bao giờ lấy bất kỳ người phụ nữ nào khác. Chỉ có em thôi.”
“Ng...ốc quá. Anh không định vậy thật chứ.”
“Dứt khoát là thế.” Ryan dụi mặt vào tóc cô. “Dứt khoát là thế đấy, Bethany. Anh nói thực lòng.”
“Ngay cả khi em không thể mang đến cho anh cuộc sống chăn gối bình thường ư?”
“Chưa thử thì làm sao biết được. Có thể rất tuyệt, có thể không. Điều quan trọng là ta sẽ tìm cách, cách nào đó mà cả hai đều thích.”
“Tại sao anh phải chấp nhận như vậy chứ?”
“Phải chấp nhận? Bethany à, anh yêu em. Anh đã mất bao nhiêu lâu mới tìm thấy em. Không một phụ nữ nào có ý nghĩa với anh đến thế này. Chỉ có mình em thôi. Anh không ‘phải chấp nhận’. Nếu anh có thể hái được mặt trăng và sẽ có được bất kỳ người phụ nữ nào trên thế gian này, anh cũng vẫn chọn em.”
“Anh không nghe những điều em nói hay sao? Những người như em sự sống rất mong manh. Những rủi ro về sức khỏe, những điều ta không thể ngăn được! Biết đâu tuần tới em bị đông máu và chết trên tay anh. Thế là anh một mình với một tá con nuôi không có vợ đỡ đần chăm sóc chúng. Không! Em không làm thế với anh được. Không!”
Ryan ghì chặt lấy Bethany, sợ rằng nếu anh buông lỏng cô thì anh sẽ đánh mất cô ngay lúc này. “Vậy thì hãy ở lại với anh cho đến tuần sau”, giọng anh lạc đi. “Cho anh bảy ngày. Biết đâu anh sẽ gặp may, rồi mình sẽ có thêm một tuần nữa, rồi một tuần nữa. Hãy cho anh cơ hội. Ở lại với anh đến chừng nào em có thể. Anh sẽ để em đi khi Chúa gọi em, và anh sẽ biết ơn mỗi giây phút Ngài mang đến cho anh, nhưng anh không để em đi như thế này được.”
“Anh điên mất rồi.”
“Ừ. Em nói đúng. Điên vì em. Hãy cho anh những gì em có thể. Không ai dám chắc điều gì về đời mình cả, Bethany. Không một ai. Tất cả chúng ta đều rất mong manh. Và em còn biết điều gì nữa không?”
“Không. Là điều gì?”, giọng cô run rẩy.
“Em sẽ không chết trên tay anh. Hãy quên điều đó đi. Anh sẽ không để điều đó xảy ra. Anh sẽ theo dõi chế độ ăn uống của em. Anh sẽ giúp em luyện tập với cối xay guồng mỗi ngày, và anh sẽ giúp em vận động đôi chân bằng những cách khác nhau để tránh nguy cơ đông máu. Thêm nữa anh sẽ có em cùng chia sẻ công việc trang trại, sống tích cực và tươi vui. Em nhất định sẽ không chết trẻ dưới bàn tay chăm sóc chu đáo của anh.”
Bethany lại bắt đầu sụt sịt, lần này trái tim cô như tan nát. Ryan đưa cánh tay còn lại ôm trọn lấy cô vào người. Anh biết mình sẽ thắng khi cô thôi chống cự và ôm lấy cổ anh.
Ryan cứ ôm cô như thế một lúc, để cô thỏa sức khóc. Anh có cảm giác những giọt nước mắt này đã dồn nén trong suốt tám năm qua, cô đã kìm giữ chúng quá lâu. Khi những cơn thổn thức của cô bắt đầu dịu dần, anh xoa xoa tấm lưng thon của cô và thì thào, “Anh yêu em. Em không thể thay đổi được điều đó, Bethany. Không bàn cãi gì nữa. Và nếu cứ trốn chạy, em sẽ hủy hoại đời anh mất. Em đành lòng nào làm thế?”.
Bethany cười trong nước mắt, âm thanh nghèn nghẹt vì mặt đang vùi vào người anh.
“Cho anh nhé”, anh hối thúc. “Không bảo đảm gì hết. Anh chấp nhận điều đó, và anh sẽ đón lấy cơ hội của mình. Chỉ cần cho anh thời gian em có thể. Em sẽ làm thế chứ? Nhé?”
“Ryan ơi là Ryan... em nói không thế nào được đây?”
“Vậy em đồng ý rồi nhé.”
Một cơn rùng mình chạy dọc theo người Bethany khi cô thở ra ngập ngừng. “Em nghĩ mình có thể thử”, cô thì thầm. “Ít nhất cho đến khi mình biết được có gần gũi với nhau được không.”
Báo động đỏ. Ryan cúi đầu xuống để nhìn cô. “Không thử gì hết.”
Bethany ngước mặt lên nhìn Ryan đăm đăm bằng cặp mắt mở to giàn giụa nước khiến anh cảm thấy như thể mình đang bị chết đuối trong tấm màn nhung ướt sũng đó. “Nhưng Ryan, có thể nó sẽ rất khủng khiếp! Không triển vọng. Không đảm bảo. Không gì hết cho đến khi mình biết.”
Dù đây là điều khó khăn nhất anh từng làm trong đời mình, nhưng Ryan vẫn ôm lấy hai vai Bethany và khẽ đẩy cô ra. “Không được, em à. Nếu đó là tất cả những gì em mang lại cho anh, anh chịu hết.”
Bethany chớp mắt và chùi hai má. “Sao?”
“Em nghe rồi đấy. Tất cả hoặc không có gì. Em hoặc dấn thân dù kết quả là tốt hay xấu, hoặc không gì cả. Anh muốn em lấy anh.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết. Khi người ta yêu nhau, thực sự yêu nhau, dù hoàn cảnh có bi đát đến đâu họ cũng lấy đó làm động lực để cải thiện tình hình. Anh phải cố để đạt được cái mình xứng đáng được hưởng. Anh muốn một phụ nữ đứng bên cạnh anh và sống cùng anh, cho dù có thế nào.”
“Anh sẽ mắc kẹt trong hoàn cảnh bi đát đó.”
“Sao em biết chắc được? Biết đâu anh mới lại là người không xứng với em.”
Bethany lại chùi hai má, bối rối. “Đồ dở hơi.”
“Anh cũng có vài lần bị người khác phàn nàn kêu ca đấy.” Ryan đứng lùi ra xa chiếc xe một bước. “Em nói hay lắm nhưng nghe anh nói đây nhé. Không thể nào đoán trước được em sẽ cảm thấy thế nào về điều đó. Và có gì đảm bảo rằng mọi thứ sẽ giữ nguyên hiện trạng của chúng? Con người ai cũng có lúc bị tổn thương và đau khổ. Biết đâu suốt một năm trời tính từ bây giờ anh bị bất lực và không thể làm tình với em được thì chắc là em sẽ bỏ chạy à?” Anh lùi thêm một bước nữa. “Cảm ơn, nhưng đừng cảm ơn. Anh muốn những lời hứa và cam kết. Nếu đó không phải là những điều em mang đến cho anh thì anh không cần.”
Bethany cau mày, ánh mắt sa sầm. “Ngốc quá, Ryan. Em sẽ giúp anh thoát ra.”
“Cảm ơn. Em thật tốt bụng nhưng anh không muốn ra.” Ryan đứng dạng chân, khoanh tay và nhìn cô chăm chăm, cười tủm tỉm. “Sao nào? Đi hay ở?”, anh đưa mắt nhìn quanh. “Nếu em đi mọi việc sẽ rất tệ hại. Anh sẽ không thể sống cùng những thứ này, mà bê tông thì đâu có dễ phá bỏ.”
Bethany nhìn theo luồng mắt anh vào những lối đi anh đã làm cho cô. Nước mắt lại dâng lên, và môi cô bắt đầu run run. “Ryan... Em không thể tin nổi anh đã làm tất cả những thứ này cho em.”
“Chỉ cho em thôi, và ai cũng biết hết rồi. Nếu em mà khước từ, anh sẽ biến thành trò cười cho mọi người. Những người làm công sẽ cười thầm sau lưng anh hai mươi năm nữa. Có thực là em nỡ làm thế với anh không?”
Bethany lắc đầu, dõi mắt ra hồ nước. “Chỗ nào cũng có lối đi dành cho em! Em có thể đi lúc nào cũng được.”
“Và đến bất kỳ nơi nào em muốn. Chỉ làm ơn đừng bỏ đi.”
Bethany nhìn anh đăm đăm bằng đôi mắt xanh đong đầy âu lo và cắn cắn môi dưới. “Em sợ.”
“Sợ gì?”
“Rằng một ngày việc không có con sẽ khiến anh buồn bã. Rằng anh sẽ xem các chương trình về tình dục trên tivi và nhận ra rằng sao mà vợ mình chán thế và mình đã bỏ lỡ biết bao niềm vui thú.”