Dù xung quanh ồn ào như vỡ chợ, Bethany vẫn khiến mọi thứ thật hào hứng và đặc biệt. Rồi bất thình lình một chiếc máy cày bị mất lực bám trượt ào ào về phía họ. Tim Ryan muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Anh đứng bật dậy khỏi ghế, nhấc bổng cô lên chạy như bay ra sau hàng rào chắn. Đến khi cảm thấy chắc chắn là Bethany an toàn thì anh mới nhận ra rằng, hành động của mình không chỉ làm đổ nước uống của cô văng tung tóe khắp người cả hai, mà còn làm chỗ bánh mỳ ăn dở dính nhoe ngoét hết vào quần áo.
Thay vì hốt hoảng hay bực bội Bethany cười ngặt nghẽo đến rũ cả người.
“Ui, vui quá!” Cô rẩy chỗ tương mù tạc ra khỏi mấy kẽ ngón tay, rồi đưa lưỡi liếm vòng quanh miệng, khiến vành môi mềm mại sáng bóng lên tươi tắn. “Nhìn mặt anh lúc trông thấy cái máy cày xăm xăm tiến tới buồn cười chịu không được! Ui, giá mà lúc đó có máy ảnh.”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh cứ tự nhiên như không cúi đầu xuống liếm vệt sốt cà còn sót lại trên cằm Bethany. Ngay lập tức cô đông cứng người lại, đôi mắt xanh bỗng lấp đầy sự đề phòng.
Ryan muốn bảo Bethany rằng không có gì phải sợ, nhưng có thể cũng có thật. Anh bị kéo về phía cô theo cách không thể nào hiểu nổi, và chuyện đó xảy ra quá nhanh. Chẳng thể hiểu ra sao nữa. Tận sâu trong suy nghĩ của mình, anh có thể liệt kê ra hàng tá lý do tại sao giữa hai người sẽ không bao giờ có chuyện tình cảm trai gái. Nhưng dù thế, anh vẫn cảm thấy sức kéo đó và đang nhanh chóng đánh mất sự quyết tâm kháng cự lại.
Hy vọng sẽ làm Bethany cười lần nữa, anh làu bàu gì đó trong cổ họng, liếm chỗ tương mù tạc trên má cô, và nói. “Yum. Chắc tại tôi đói quá.”
Bầu không khí căng thẳng được xua tan. Cô bật cười đưa tay quệt một vệt tương khác trên má. “Chắc vậy! Mấy anh tôi có thể ăn sáu cái bánh mỳ kẹp xúc xích một lúc.”
“Vậy chắc để tôi đi mua thêm đồ ăn. Hẹn hò với cô tốn kém quá.”
“Haha. Anh là triệu phú mà, đó là chuyện nhỏ.”
Ryan hoàn toàn đồng ý. Thực sự là cô xứng đáng nhận nhiều hơn thế. Ít nhất cũng phải thịt bò phi lê, rượu vang đắt tiền, ánh nến và nhạc.
Bethany đưa bàn tay nhỏ nhắn áp lên ngực và rên rỉ như thể bị đau do cười quá nhiều. Vào lúc đó tiếng ồn ào từ cuộc thi kéo bùn phai dần, và anh hoàn toàn đắm chìm trong luồng suy nghĩ về cô gái đang bồng trên tay. Dù mặt mày vấy đầy sốt cà chua và tương mù tạc cô vẫn đẹp mê hồn.
Ryan cố điều khiển lý trí. Có thể cô không xinh đẹp đến như thế. Nhưng đúng là cô đẹp thật. Chiếc mũi thanh tú với cái chóp hơi hếch lên như mời mọc một nụ hôn. Đôi gò má phơn phớt hồng. Hai hàng chân mày cong cong đen tuyền bên trên đôi mắt tròn và biếc xanh, mà mỗi lúc nhìn vào là cả người anh cứ chếnh choáng như đang lên cơn say.
Từ cằm trở xuống – đừng nhìn xuống đó, thằng ngu – trông thật quyến rũ. Dáng người mảnh mai nhưng đầy đặn “đúng chỗ”. Bất cứ khi nào Ryan vô thức đưa mắt xuống phía dưới, trong đầu anh lại lởn vởn hình ảnh khăn trải giường êm mượt, ánh nến sáng dịu dàng rải khắp làn da trắng như sứ của cô. Hình ảnh ấy quá rõ ràng trong tâm trí đến nỗi anh gần như có thể trông thấy cô rõ mồn một – đôi mắt đen lim dim đắm đuối, hơi thở nhanh và gấp gáp.
Ryan giật mình trở về thực tại, thấy ghê tớm chính mình vì những suy nghĩ vừa rồi. Sau khi mau chóng lau cho Bethany bằng khăn ăn lấy từ quầy đồ nước giải khát, anh bồng cô trở lại chỗ ngồi, mang thêm một ít thức ăn nữa, rồi ngồi xuống bên cô xem tiếp trận đua. Sợ một chiếc máy cày khác có thể lại mất độ bám, Ryan gần như chuyển ghế hai người ra sau hàng rào chắn, nơi anh biết Bethany sẽ an toàn, nhưng an toàn tuyệt đối thì khó nói trước.
“Tôi không có cơ hội được thường xuyên nếm trải cảm giác mạnh. Ngồi ở đây thích thật.”
Ryan không muốn có bất kỳ điều gì không hay xảy đến với Bethany – khi cô vẫn nằm trong tầm quan sát của anh. Nhưng anh cũng muốn cô vui. Đã một lần cứu cô thoát khỏi nguy hiểm rồi, anh cũng có thể làm thêm lần nữa.
Nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt Bethany, trong anh nhói đau. Cảm giác từ một cô gái năng động cuối cùng bị giam cầm trong chiếc xe lăn sẽ như thế nào? Anh không thể hình dung được.
Trong lúc cuộc đấu tạm nghỉ, anh cố tìm hiểu thêm về Bethany. Anh biết rằng cô vốn yêu núi rừng và từng cùng các anh trai đi ngựa đến những dãy núi cao cắm trại bên hồ, một hoạt động mà chính Ryan cũng rất thích.
Bethany mơ màng khi ôn lại kỷ niệm về những chuyến đi đó. “Đối với tôi, khám phá núi rừng là một trải nghiệm mang tính tinh thần. Tôi biết điều này nghe có vẻ ủy mị, nhưng nó kiểu như một lối tín ngưỡng vậy. Nét đẹp lúc hừng đông, những tia nắng ban mai ngấp nghé nơi đường chân trời, những màu sắc lộng lẫy, tiếng chim hót chào ngày mới. Tôi nghĩ đó là cách Thượng đế gửi lời chào buổi sáng đến thế gian.”
Có vẻ như sợ anh cười, Bethany chun mũi ngoác miệng cười. Nhưng trái lại, Ryan không buồn cười tí nào vì chính anh cũng cảm thấy hệt vậy. “Tôi hiểu ý cô mà. Không gì khiến ta cảm thấy gần Thượng đế bằng đứng trên đỉnh núi cao ngất. Ngắm bình minh. Hoàng hôn. Một cánh đại bàng chao lượn giữa bầu trời hay một con nai đang có mang.”
Quàng hai tay quanh eo, Bethany thở dài gật đầu, nét mặt đầy khao khát. Ryan lại ước gì anh có thể đưa cô lên yên ngựa lần nữa.
“Còn lửa trại nữa chứ!” Bethany nói khẽ.
Anh cố đưa tâm trí về cuộc nói chuyện, “Sao cơ?”.
“Lửa trại ấy. Còn gì thú vị bằng ngồi nghe cà phê sôi thơm phưng phức trên bếp lửa ngoài trời?”
Làn da cô – ngay chỗ đó, bên dưới tai – chắc cũng thơm lắm. “Ừ. Không gì bằng.”
“À, tôi cũng thích được ngồi chen chúc cùng nhau bên đống lửa với các anh trai mình. Chúng tôi hát hò, ăn cá hồi bắt được cho bữa tối và rồi bọn họ hù dọa đủ thứ khiến tôi sợ chết khiếp. Nào là kể những câu chuyện sởn da gà về Big Foot, nào là những con ma. Cứ thế cho đến giờ đi ngủ.”
“Cuộc vui tàn luôn à.”
“Chưa đâu, lúc đó mới cực vui. Anh tôi ai cũng có lều cá nhân, chỉ đủ chỗ cho một người thôi, và một trong năm người phải chừa chỗ cho tôi.”
“Thế cô không có lều riêng sao?”
“Có chứ, nhưng sau những câu chuyện kinh dị đó, tôi hãi đến mức không dám ngủ một mình. Giống như là cố ý trêu tôi ấy – mấy ông tướng đó cãi cọ nhau xem ai sẽ ‘lãnh’ cô nàng ‘rắc rối’ về lều mình. Họ rút thăm, và lần nào anh Jake khốn khổ cũng thua. Tôi nghĩ chắc là cố ý thôi. Anh ấy luôn thấy mình có trách nhiệm với tôi.”
Vợ của anh Rafe, chị Maggie, cũng có một cô em gái mười hai tuổi sống chung. Heidi xem Ryan như anh trai – cô bé không hề nghĩ đến việc ngày nào đó sẽ lấy anh. Anh từng đưa cô bé cưỡi ngựa vào rừng vài lần, và thừa biết một cô gái trở nên sợ hãi khi đêm xuống là như thế nào. Giống như các anh trai của Bethany, anh làu bàu một chút nhưng cuối cùng cũng sẵn sàng cho cô bé ngủ chung lều. Anh cũng sẽ sẵn sàng như vậy đối với Bethany, nhưng đấy là bởi những lý do hoàn toàn khác.
“Nếu cô cưỡi ngựa trở lại, biết đâu thỉnh thoảng lại có những cuộc đi chơi như thế”, anh gợi ý.
Cô suy nghĩ về khả năng đó một lúc. “Không, chắc là không thể được.”
“Tại sao chứ?”
Hai má cô thoáng ửng hồng. “Tôi có quá nhiều nhu cầu đặc biệt. Hầu hết những xe lăn bình thường đều nặng kinh khủng, không thích hợp với đường sá gồ ghề. Vả lại chở bằng ngựa thì cồng kềnh lắm, không còn chỗ dành cho những thứ đồ khác. Hơn hết, ở trong rừng không có phương tiện cần thiết dành cho người tàn tật.”
Phương tiện cho người tàn tật ư? Anh cười thầm khi nhận ra cô đang ám chỉ nhà vệ sinh. Cô khiến anh thích thú và luôn làm anh phải phỏng đoán, cô gái này, vừa mới lém lỉnh dạn dĩ đó thoắt cái trở nên ngượng nghịu xấu hổ về những điều ngớ ngẩn.
Khi Ryan quan sát cô, trong đầu anh liên tục xuất hiện một suy nghĩ: Rất hợp với mình. Cô là người đàn bà trong mơ của anh xét ở mọi góc độ, chỉ ngoại trừ một điều: Cô không đi lại được.
“Thế hiện tại cô làm gì để giải trí?” anh gặng hỏi.
“Chả có gì thú vị cả. Gia đình tôi không ngừng để mắt tới tôi kể từ sau vụ tai nạn đó. Bất kỳ hoạt động nào có chứa chút yếu tố mạo hiểm là tôi đừng hòng tham gia.” Cô cắn cắn môi dưới, một thói quen khác của cô mà giờ anh đã kịp nhận ra. “Chuyện của tôi nghe thảm quá hả, một người phụ nữ trưởng thành mà vẫn còn bị gia đình kèm cặp.”
Ryan không hề nghĩ vậy. Anh không trách cô về việc quá để ý đến cảm nhận của người khác, mặc dù anh cũng tự hỏi theo lẽ thường thì nên làm gì trong trường hợp này.
“Chỉ là tôi ghét làm cho mọi người phải lo lắng vì mình. Khi tôi còn sống ở Portland, mọi chuyện không đến nỗi như bây giờ. Tôi sống hoàn toàn thoải mái trong một căn hộ toàn những người như mình. Tôi có cả đám bạn bè, và chúng tôi luôn săn sóc lẫn nhau. Chúng tôi luôn luôn tổ chức các hoạt động nhóm, rất vui vì mọi thứ đều được thiết kế đặc biệt, thậm chí cả hồ bơi. Khi…”
“Oa. Khoan đã. ‘Thiết kế đặc biệt’ chính xác có nghĩa là gì vậy?”
Bethany giải thích ngay – phòng tắm phải rộng như thế nào để đủ chỗ cho các thiết bị đặc biệt của người bị liệt, cửa ra vào và hành lang rộng hơn bình thường ra sao. “Anh nên thấy tận mắt nhà bếp! Quầy thấp và mở rộng với không gian dành cho đầu gối, rồi còn khu vực làm bếp dễ đi lại để vừa ngồi xe lăn vừa nấu nướng và lấy các thứ cần thiết dễ dàng. Tôi yêu nơi ấy vô cùng. Chỗ tôi đang thuê bây giờ chẳng có gì thiết kế đặc biệt cho tôi cả. Bố tôi và mấy anh trai làm cho tôi những cái bục dốc để tôi tự lăn xe lên nhà. Mọi thứ phải để ngăn dưới cùng của tủ chén. Bố tôi lắp những cái bàn xoay để tôi có thể lấy được mọi thứ. Ngay cả thế thì cũng còn nhiều bất tiện. Tất cả những dụng cụ phải đặt sát mép quầy. Giá trên cùng trong tủ lạnh nhà tôi hoàn toàn trống. Anh Jake làm một bục dốc nhỏ, tôi có thể lăn xe lên đó cho đủ cao để với tới được bồn rửa chén. Còn anh Zeke thì làm một cái mặt bàn cắt thức ăn có thể kéo ra đẩy vào đủ thấp cho tôi.”
Ryan chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một người như cô sẽ gặp khó khăn đến thế nào để xoay xở được trong một ngôi nhà bình thường.
“Ui… Chán quá nhỉ. Mình đang nói chuyện gì thế này không biết?” Bethany cười giòn tan.
“Cô thấy ứng phó với gia đình lúc còn ở Portland dễ dàng hơn như thế nào?”
“Ồ, cái đó hả. Tôi chỉ cần trả lời những câu hỏi của họ khi họ gọi điện hay đến thăm, phần còn lại thời gian tôi sống tự do theo cách của mình. Nhóm chúng tôi có lúc còn đi chơi môn rơi tự do từ máy bay. Đương nhiên tôi cũng làm một cú nhảy ra trò và đúng là lần đó có hơi mạo hiểm thật.”
Nghe Bethany nói anh sợ đến rụng rời. Anh dằn lại nỗi sợ đó và tiếp tục hỏi cô về chuyện cô đã thôi sống ở Portland, nơi quá xa gia đình như thế nào.
“Sau vụ tai nạn và mấy lần phẫu thuật, tôi đến đó để chữa bệnh ngoại trú, quyết định giành thời gian rỗi học vài khóa học, rồi lấy được bằng cử nhân vi tính. Tôi có được một công việc tốt ở Beaverton sau khi tốt nghiệp”, Bethany so vai mỉm cười. “Gia đình hối thúc tôi về nhà, nhưng lúc đó tôi đã sống ổn định rồi.”
“Thế… sao cô lại trở về Crystal Falls sau ngần ấy năm?”
“Bố tôi bị tim. Vài tháng trước, bác sĩ buộc ông phải cắt giảm giờ làm việc, và anh Jake phải tiếp quản việc kinh doanh. Khi anh ấy gọi bảo cần giúp đỡ, tôi không thể từ chối.” Cô đảo mắt. “Thực ra tôi nghĩ là anh ấy đã bịa ra một công việc để tôi chịu về nhà, nhưng điều đó không quan trọng. Cho đến bây giờ, mọi chuyện vẫn diễn ra khá tốt đẹp – ngoại trừ việc mấy ông tướng đó thỉnh thoảng lại khiến tôi thấy ngột ngạt vì cứ lảng vảng canh chừng tôi.”
Điều đó lý giải tại sao dịch vụ khách hàng gần đây giảm chất lượng nghiêm trọng. Anh trai cô đã tiếp quản công việc. Ngay lập tức Ryan hiểu việc đó khó khăn thế nào. Bố cô nghỉ cũng chưa lâu. Về việc lảng vảng canh chừng thì Ryan dễ dàng hình dung chính anh cũng sẽ làm điều tương tự như các anh trai của cô. Người khuyết tật sống một mình dễ bị tổn thương hơn người bình thường.
“Những hoạt động một trăm phần trăm an toàn cô thích làm là gì?”, anh hỏi.
“Tôi nghiện vẽ.” Bethany nheo một bên mắt. “Nếu ngồi đủ lâu, tôi vẽ được anh đấy.”
Anh đã thấy được cái khiếu đó của cô. Bình thường Ryan mặc kệ sự bừa bộn, nhưng Bethany có tài biến những thứ mất trật tự đó trở nên đẹp mắt. Những bức vẽ và vật dụng trong nhà của cô, cách bố trí ưa nhìn mang nét đặc trưng sáng tạo của riêng cô, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên ấm áp và dễ chịu.
“Cô còn thích gì nữa nào?”, anh hỏi.
“Tennis.”
“Tennis?”, anh hỏi lại giọng hoài nghi.
Mắt Bethany lấp lánh. “Tôi có một người bạn cũng bị liệt ở Crystal Falls. Tôi gặp cô ấy ở ‘Y’, một cô gái rất chịu chơi, tên là Jenny Nelson. Chúng tôi lăn quanh sân ba buổi sáng một tuần. Phần lớn thời gian chúng tôi giao bóng cho nhau và bắt hụt. Chúng tôi vận động rất nhiều, chạy theo bóng rất vui. Trêu nhau suốt vì đứa nào cũng chơi dở tệ.” Cô ngẫm nghĩ một lúc. “Tôi cũng bơi hai buổi tối một tuần. Tôi rất yêu thích bơi lội vì nó mang lại cho tôi cảm giác được di chuyển tự do, rất tuyệt vời. Và thỉnh thoảng tôi đi thăm gia đình mình, có cơ hội là tôi lỉnh sang nhà bên cạnh chơi bóng chày với tụi nhóc con trai hàng xóm. Bọn nhóc vẫn còn đang vị thành niên và nghĩ chuyện này rất sành điệu, chơi bóng rổ với một bà chị khùng khùng ngồi xe lăn.”
“Bóng rổ?” Ryan không thể hình dung nổi cô chơi bằng cách nào.
“Xe lăn của tôi có thể tăng giảm độ cao được mà. Tôi ấn nút điều khiển độ cao bằng tay này, và chuyền bóng bằng tay kia. Việc này cần luyện tập, nhưng tôi tiến bộ rất nhanh. Đủ để thắng vài trận.” Cô ném sang anh cái nhìn láu lỉnh. “Tôi lăn cả lên chân tụi nó. Trong khi tụi nó nhảy lò cò một chân xuýt xoa thì tôi nhanh nhẹn lăn xe đến cái rổ và ‘a lê hấp’, ấn nút điều khiển và đưa bóng vào rổ gọn hơn.” Nhìn nét mặt thộn ra của anh, cô cười khúc khích, “Chơi với một người khuyết tật vậy cũng công bằng thôi mà”.
“Cô sẽ không bao giờ cố tình lăn xe lên chân người khác, cô đang nói dối.”
“Trong những tình huống có tính cạnh tranh tôi cũng là thứ dữ đấy.”
“À há.” Ryan ngờ rằng cô cũng có chút thứ dữ trong người thật.
Bethany nhìn chăm chú vào chiếc máy cày bất thần chạy giật lên. “Tôi cược mười đô là chiếc này thắng đấy.”
Ryan ngoác miệng cười. “Tôi ghét lấy tiền của cô nhưng chiếc tôi tài trợ mới là chiếc sẽ thắng cuộc.”
“Cược không?”
Ryan cười toe toét hơn nữa. “Thành giao”, anh nhất trí.
Cuộc thi kéo bùn kết thúc, anh thua Bethany mười đô la, cô nhận lấy tiền dúi vào túi mình, cười tinh nghịch. “Đã nói là tôi là thứ dữ mà”, cô cười giòn tan.
Sẽ như thế nào nếu anh mời cô đi chơi lần nữa và cô từ chối?
Sau khi đậu chiếc Dodge bên cạnh chiếc xe tải màu xám của cô nơi lối đi vào nhà, anh lên tiếng, “Tôi không thể nhớ lần gần nhất mình thấy vui vẻ nhiều như thế này khi đi chơi với một người khác phái là khi nào nữa”.
Bethany ngồi quàng hai tay quanh mình. Nhờ ánh trăng chiếu rọi xuyên qua kính chắn gió anh có thể trông thấy một vệt bẩn từ miếng bánh mỳ kẹp trên áo khoác cô. “Cảm ơn đã đưa tôi đi chơi hôm nay. Tôi rất vui.”
Ryan khoanh hai tay gác trên vô lăng, nắm chặt tay khi cảm giác căng thẳng cuộn lên trong lòng. Thường sau một cuộc hẹn anh chỉ nói, “Này, vui thật đấy. Tôi sẽ lại gọi cho cô, nhé?”. Thế thôi. Với Bethany, anh không thể sỗ sàng như thế được.
Ryan mở miệng định nói, nhưng rồi lại thôi, chỉ hắng giọng. Khởi đầu hay hớm thật. “Tôi, ừm…” Anh nhìn vào đôi mắt to sáng của cô, và đầu óc bỗng trống trơn. Khỉ thật. Cô gái này có gì mà khiến anh như gà mắc tóc thế này? Anh chưa khi nào bối rối hay ngắc ngứ. Và cũng chưa từng căng thẳng đến vã mồ hôi kiểu này cả.
“Tôi thực sự muốn gặp lại em, Bethany”, anh nghe mình thốt lên những lời như thế. Và ngay lập tức muốn đá mình một cú – Trời ơi, nói năng kiểu gì thế? – đồ ngu, ngu quá sức.
Dưới ánh trăng, rèm mi cô như dài hơn bóng chiếu rợp lên hai bên má. “Cảm ơn anh. Vậy lúc nào gọi cho tôi, nếu cả hai đều rảnh thì tôi sẵn sàng.”
Nhìn nét mặt Bethany, Ryan nhận thấy cô nghĩ anh chỉ tỏ vẻ lịch sự mà thôi. Có gì đó cuộn lên trong lòng anh, quặn thắt. “Tôi nói thật đấy”, giọng anh quả quyết.
Khi đặt Bethany ngồi trở lại xe lăn trên lối đi vào nhà, anh tự nhủ đừng làm mọi chuyện phức tạp lên bằng việc hôn chúc cô ngủ ngon. Chỉ là đôi môi kia quá ngọt ngào, quá mời gọi khiến anh không thể không nếm thử lấy một lần. Bethany giật nảy mình khi anh đưa một ngón tay nâng nhẹ cằm cô lên. Mắt cô mở to. Anh nhìn đăm đắm vào đấy một lúc lâu, cố đọc phản ứng của cô. Trông cô có vẻ bất ngờ hơn là sợ sệt. Đó là một tín hiệu tốt. Phải không?
Ryan có cảm tưởng đã rất lâu rồi cô không được hôn, và mối nghi ngờ đấy được chứng minh là đúng khi môi hai người chạm vào nhau. Bethany quá căng thẳng và không biết phải ngả đầu về phía nào nên mũi cô đụng vào bên dưới mũi anh, miệng thì vẫn mím. Làm một cú đẩy lưỡi táo bạo, anh phát hiện ra răng cô cũng không khá hơn mấy, vẫn trong tình trạng nghiến chặt.
Anh dứt môi ra khỏi môi cô, nhướng mày, “Em căng thẳng quá đấy”.
“Sao cơ?”
Ngay lập tức anh muốn rút lại những lời vừa thốt ra. Rõ ràng Bethany không quen làm chuyện đó, và đùa cợt trong lúc này không phải là điều hay. Anh không muốn làm cô xấu hổ.
Cảm thấy căng thẳng một cách không thể hiểu nổi, anh hích cái mũ ra sau và cúi xuống trước mặt cô. Bethany nhìn anh chằm chằm như thể anh là một con côn trùng lạ, và cô sợ bị cắn. Ryan xoa cằm, nuốt khan và nhìn vào mắt cô. Anh cố nhắc mình rằng anh đã từng hôn nhiều phụ nữ mà chẳng nghĩ ngợi gì sau đó cả, rằng chuyện đó anh quá quen và thành thục đến nỗi có khi trong lúc ngủ anh vẫn làm được tốt. Không hiểu sao nghĩ đến mức đó rồi mà cũng không có tác dụng gì. Bethany không phải như những cô gái khác, đột nhiên anh thấy vô cùng cần thiết và quan trọng phải làm điều này thật tinh tế. Tuyệt đối tinh tế.
Cô ngọt ngào đến vậy, không thể nào qua loa cho xong được.
“Đã lâu rồi đúng không?”, anh khẽ hỏi.
Bethany bật cười giòn và đảo mắt, hai má thoáng ửng hồng. “Tám năm.”
“Tám năm?”, anh lặp lại.
“Chẳng phải là rất thảm hại sao?”, cô hất tóc ra phía sau, hít một hơi thật sâu, và rồi nhìn vào mắt anh lần nữa, “Mình bỏ qua ‘thủ tục’ này đi nhé”.
Ryan bật cười. “Không đời nào. Suốt cả tối nay lúc nào anh cũng có một thôi thúc được hôn em.”
Bethany lại đảo tròn mắt lần nữa. “Em ngờ rằng anh…”
Ryan cắt ngang lời Bethany bằng cách ôm lấy cằm cô. Cô đẹp đến chết đi được. Anh biết cô nghĩ rằng tất cả những gì anh thấy ở cô là chiếc xe lăn, nhưng anh chỉ nhìn thấy người con gái ngồi trên ấy. Phía trước áo khoác không cài cúc, lấp ló khe sâu của khuôn ngực nhỏ nhưng tròn đầy như trêu ngươi anh. Mùi hương tỏa ra từ người cô, mùi xà bông, dầu gội, phấn rôm và mùi nữ tính, tất cả quyện vào nhau làm thành một mùi đặc trưng làm anh ngây ngất.
Lúc còn ở chuồng ngựa anh đã muốn cô rồi. Trong đầu lấp đầy những hình ảnh đầy kích thích khiến anh những muốn lột bỏ chiếc áo parka cô đang mặc trên người kia ra và thỏa sức khám phá người đàn bà ẩn núp bên trong nó. Anh không biết điều gì ở cô đã khiến mình trở nên như thế. Điều gì đó. Anh cảm nhận được ngay lần đầu tiên trông thấy cô và không thể xua được hình ảnh của cô ra khỏi tâm trí suốt cả tuần sau đó. Giờ đây cảm giác ấy đang thít chặt lấy cổ họng anh.
Anh lấn tới, nhất định cho cô thấy khao khát được hôn cô cháy bỏng trong anh đến thế nào. Cố khống chế bản thân theo cách anh chưa từng làm với một phụ nữ nào, anh nghiêng mặt cô lên một góc thích hợp. Môi cô vẫn mím chặt, anh áp chặt môi mình vào và nhè nhẹ mở môi cô ra.
Môi cô run rẩy bên dưới môi anh – ngượng ngập, thảng thốt, bối rối. Hai lá phổi cuống quýt tìm không khí. Anh nín thở, nghiêng đầu áp sát môi mình vào môi cô hơn để có thể nếm được trọn vẹn sự ngọt ngào. Ngọt ngào. Hai người từ ấy cứ quay tròn trong đầu anh. Ngọt ngào khôn tả. Rồi như có một luồng điện đi xuyên qua người anh.
Quái quỷ. Anh đang chúc ngủ ngon hay chào cô đây? Anh không biết và cũng không cần biết. Đôi môi nhỏ nhắn, ngọt ngào, quyến rũ nhất, và sự dè dặt này chỉ khiến anh bạo dạn thêm, muốn dấn sâu hơn để nhấm nháp tận cùng mọi ngóc ngách. Mềm mại và êm dịu. Anh mơn trớn môi cô, gặm nhấm, dỗ dành bằng những cú đánh nhẹ của đầu lưỡi, thuyết phục cô thả lỏng.
Hơi thở cô bắt đầu thay đổi – gấp gáp, đứt đoạn. Anh cảm thấy những ngón tay thanh mảnh níu lấy ngực áo anh. Cô đổ người hẳn vào anh, không cần đến sự chống đỡ từ xe lăn nữa. Sức nặng từ cô đầy mời gọi – thân thể mềm mại và mảnh dẻ như thiêu đốt mọi điểm tiếp xúc trên người anh. Chúa ơi. Không thể tin nổi chuyện này – anh chưa từng trải qua một thứ cảm xúc nào tương tự thế.
Ryan quàng một cánh tay quanh người Bethany, kéo cô sát vào mình hơn. Điều duy nhất ngăn anh không nhấc cô lên hẳn là chiếc xe lăn là sự ngần ngại thuần bản năng không muốn thúc ép cô. Môi cô trở nên ngoan ngoãn bên dưới môi anh. Cô hé miệng mời gọi. Lưỡi cô nhảy múa cùng lưỡi anh theo một vũ điệu ngập ngừng và dè dặt. Đầu óc anh bồng bềnh.
Những tiếng rên khe khẽ đầy khao khát phát ra từ cổ họng cô thổi bùng lên trong anh ngọn lửa mê cuồng. Bàn tay anh di chuyển từ cằm vòng ra đằng sau gáy cô. Anh cần trở lại trạng thái tự chủ nhất định để hòa nhịp cùng cô, để dấn sâu hơn làm nên sự kết nối mang tính con người nhất và nguyên thủy nhất giữa đàn ông và đàn bà – một sự kết nối đầy khêu gợi đến nỗi anh không tài nào cưỡng lại. Của anh. Anh muốn cô là của anh. Anh muốn tất cả cảm xúc của cô. Chỉ mình anh.
Tâm trí quay cuồng. Ryan hầu như không nhận ra mình đang làm gì, khi anh luồn bàn tay trái vào bên dưới lần áo parka và đặt lòng bàn tay lên eo cô. Mềm mại. Bàn tay anh dò dẫm mơn trớn phần xương hông dưới lần vải quần jean, rồi miết ngược lên trên mân mê những dẻ xương mảnh mai. Người cô nảy bật lên theo mỗi cái đụng chạm đầy rạo rực ấy. Bethany như nín thở. Những tiếng rên đứt quãng cho thấy cô cũng bị nhấn chìm trong mớ xúc cảm mãnh liệt giống hệt anh. Cô đưa bàn tay mảnh mai luồn vào tóc Ryan, rồi kéo anh xuống sát vào cô hơn, anh có thể cảm nhận được sự cấp thiết của cô đang truyền qua cho anh.
Anh lần tay theo những lóng xương mảnh dẻ ngược lên bên dưới ngực cô – nơi mềm mại và nóng bỏng căng lên đầy mời gọi. Trong đầu Ryan xuất hiện bầu ngực tròn đầy nằm gọn trong bàn tay khum lại của anh. Anh biết nó ở ngay đấy và với kích thước như anh ước chừng. Đột nhiên bụng anh thắt lại. Bethany.
Ryan phải nỗ lực ghê gớm mới cưỡng lại sự cám dỗ chết người đó. Neo bàn tay lại ngay chính ranh giới đó, mấy ngón tay chỉ được phép khẽ chạm vào bờ ngực căng tròn – những mân mê lướt nhẹ nửa vời chỉ khiến anh càng thêm khao khát muốn dấn tới. Bethany rên lên trong miệng Ryan và áp sát người vào anh hơn – một sự mời gọi không giấu giếm. Ngực cô nhấp nhô liên hồi cho đến khi Ryan cảm thấy đầu nhũ hoa cương cứng đâm vào da thịt anh, xuyên qua lớp áo sơ mi, nóng bỏng như lửa.
Mỗi đụng chạm như có một luồng điện đi qua khiến thân người mảnh dẻ của cô run lên không cưỡng được. Chúa ơi, cô ưỡn người lên để được chạm vào nơi đó. Anh muốn chạm vào, làm đúng như điều cô rõ ràng đang khao khát. Ngay khi anh bắt đầu lần bàn tay lên cao hơn, tiếng chuông cảnh tỉnh réo gọi. Anh không biết tại sao, không thể nghĩ tường tận lý do tại sao anh giật mình dừng lại. Sau tất cả, đó vẫn chỉ là cái vuốt ve bên ngoài mấy lớp áo, không thể nói là thân mật táo bạo.
Nhưng, không… Không phải bây giờ, chưa phải bây giờ. Anh nhớ cái cách Bethany mím chặt môi thế nào khi anh bắt đầu hôn cô. Nói về kinh nghiệm và tuổi tác, Bethany là người đàn bà trưởng thành và hiểu cuộc sống ở mức tương đối, nhưng về chuyện tình cảm nam nữ, cô rõ ràng là còn rất non nớt. Nên anh phải từ từ.
Ryan biết giới hạn của mình. Chỉ cần một lần sượt qua của đầu nhũ hoa đang căng tràn khao khát kia nữa thôi, là sự tự chủ trong anh sẽ hoàn toàn biến mất. Anh cố kết thúc nụ hôn, buông môi ra từ từ. Khuôn miệng nóng rực tha thiết quấn lấy anh. Bụng Ryan thắt lại. Anh ôm lấy khuôn mặt cô trong hai tay và cố dứt môi hai người ra. Hai người nhìn nhau trân trân, thở dốc, thực tế về cảm xúc có được và về điều cả hai có thể đã làm – điều mà cả hai vẫn còn muốn làm – đang bao lấy họ hệt như điện trường. Mắt cô mơ màng và bối rối, đồng tử dãn rộng đen láy.
Nhìn vào đôi mắt Bethany, anh biết cô sẽ mau chóng lấy lại được sự tỉnh táo.
Phản ứng đầu tiên của cô, dễ dàng đọc được qua đôi mắt đó, là sửng sốt, ngay sau đó là hốt hoảng khiến hai má đỏ bừng lên xấu hổ.
“Ôi”, anh thì thầm, cúi xuống hôn vào chóp mũi của cô, nở nụ cười âu yếm cố giúp cô trấn tĩnh lại. Bethany đúng là người khó hiểu, là sự pha trộn của say đắm đàn bà và non nớt trẻ con. Nụ hôn vừa rồi khiến nỗi khao khát và thèm muốn trào dâng trong anh, đồng thời ý thức muốn bảo vệ và che chở cho cô cũng theo đó thôi thúc Ryan, buộc anh phải từ từ trong khi thực sự muốn dấn tới. “Đó là – một điều đặc biệt.”
Từ cổ họng cô phát ra một âm thanh lạ lùng. Anh vòng tay ôm lấy hai vai để giữ cô khỏi ngã bởi vì đã rướn quá xa khỏi chiếc xe lăn. Hít một hơi thật sâu, cô nhìn anh đăm đăm. Hơi thở anh đứt quãng, Ryan có thể thông thấy mạch máu đập dồn dập nơi cổ họng Bethany, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy lòng cô cũng rộn lên những khát khao cháy bỏng không kém gì anh.
Bethany nuốt khan rồi ngả người ra sau, giọng căng thẳng, “Tốt hơn anh nên đi bây giờ, Ryan”. Quàng tay quanh người, cô nhìn anh chằm chằm với ánh mắt buộc tội, “Cảm ơn anh về buổi tối tuyệt vời. Em sẽ không bao giờ quên”.
Cứ như thế, anh ra về? Sau những gì đã xảy ra giữa hai người sao? Anh chưa bao giờ có những cảm xúc như thế. Chưa hề. Điều gì đó rất đặc biệt đã xảy ra. Một điều gì đó anh thậm chí chưa từng tưởng tượng đến. Làm sao anh có thể cứ thế quay lưng mà đi, không chất vấn, cứ thế bước đi?
Anh nghịch nghịch một bên gót giày. Người vẫn khom khom ngang mặt cô, anh nhìn sâu vào đôi mắt đẹp đến nao lòng ấy. Bethany đang giận, lời cảm ơn vừa rồi rõ ràng chỉ là vì lịch sự. Cô đã hưởng ứng hết mình trong nụ hôn, không thắc mắc gì, nên anh biết đó không phải là vấn đề. Đúng là anh có mất tự chủ một chút nhưng chưa có gì ghê gớm xảy ra, nên không thể là do nụ hôn đó được.
“Bethany, anh…”
Bethany lắc đầu và đưa một bàn tay ra ngăn lại. “Đừng nói gì cả. Anh về đi. Nhé.”
Ryan đứng thẳng người lên. Đó không phải là sai lầm. Nhưng rõ ràng trong ánh mắt cô có ẩn chứa sự giận dữ. Suốt những năm qua, anh cũng đôi ba lần mắc lỗi với phụ nữ và rồi chuốc lấy những cơn giận từ họ, nhưng ít ra anh còn biết mình đã làm gì.
“Em à, anh…”
“Về đi”, giọng cô khẽ nhưng dứt khoát. “Ý em đúng là thế, Ryan. Anh về đi. Ngay bây giờ.”
Thế là anh ra về. Còn có thể làm gì khác chứ?
Khi vào trong xe, Ryan ngồi trong bóng tối đầu gục xuống vô lăng. Về đi. Chúa ơi. Cô tức giận ghê gớm, còn anh thì chẳng hiểu tại sao. Cứ cho là anh có hơi mất tự chủ đi thì anh cũng đã kịp dừng lại rồi. Người ta đâu thể treo cổ một người chỉ vì họ có suy nghĩ xấu xa.
Ryan ngẩng đầu lên thở phù ra chán nản. Thái độ quay ngoắt đi của Bethany đặt anh vào tình thế bối rối. Ban đầu anh chỉ định gợi lại nơi cô sự ngọt ngào của những nụ hôn, nhưng rồi cô đã cho anh một bài học – như thế nào là mất tự chủ trước một người đàn bà, chẳng hạn.
Người vẫn còn run run, Ryan vừa lái xe về nhà vừa không ngớt xỉ vả mình. Anh cần suy nghĩ và xác định rõ những mục đích của mình trước khi tiến xa thêm một bước. Một cô gái như Bethany không thể thử rồi quẳng sang một bên nếu thấy không hợp.
Bethany lấy hết sức vứt chiếc áo khoác ngay sau khi cởi được ra. Dây kéo áo va vào tường bằng một lực mạnh đến nỗi phát ra một âm thanh như tiếng súng trường. Cô đưa hai tay ôm lấy mặt, ngực dồn nén những thổn thức, lòng đau quặn thắt. Chúa ơi. Chưa bao giờ cô thấy nhục nhã đến thế.
Nghĩ lại nụ hôn ban nãy, Bethany nhớ anh đã cố dứt ra thế nào, rồi cô đã cố níu kéo, nài nỉ nhiều hơn bằng cả khuôn miệng và cơ thể mình như thế nào. Từ trước đến giờ cô chưa từng có cảm giác gì tương tự thế, thậm chí chưa từng cho phép bản thân lâm vào một tình huống có thể đưa cô tới cảm giác đó. Việc gì cô phải tự đặt mình vào nỗi đâu không đáng như thế này chứ? Theo một chuyên gia ở Portland, cô không nên cố có con, và có khả năng cô không thể trải nghiệm được cảm giác gần gũi xác thịt với người khác phái. Ngoài ra, còn một thực tế không thể tránh khỏi nữa là hầu hết đàn ông chỉ cần nhìn thấy cái xe lăn của cô thôi là bỏ chạy mất dạng. Tại sao lại đi khám phá khía cạnh bản năng đó, tại sao mở toang những mớ xúc cảm đó và buộc phải đương đầu với chúng. Trong khi cô thừa biết rằng có khả năng những cảm xúc đó không bao giờ được thỏa mãn?
Giờ đây, không cần phải tốn nhiều sức mà Ryan Kendrick cũng đã mở được cái hộp Pandora[1], nơi cô cất giữ ý thức về tình dục của mình, khiến cô khao khát những thứ mà mình có thể không bao giờ có được. Không, khao khát không phải là từ chính xác. Anh đã khiến cô đau đớn mới đúng. Đồ quỷ tha ma bắt ấy đã để lại trong Bethany nỗi ham muốn và khát khao mà suốt những năm tháng qua cô đã cố lờ đi hoặc giả vờ như chúng không hề tồn tại.
[1] Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kỳ bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núi Olympus đã tặng cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kỹ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kỳ bí đó đã khiến những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: Thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.
Bethany chùi miệng thật mạnh, cố gột sạch những gì còn vương lại từ đôi môi anh. Nhưng chúng không thể biến mất được, vẫn cố bám dai dẳng gợi lại trong Bethany sự cay đắng về lối hành xử của cô – không ngớt rên rỉ, run rẩy hưởng ứng và lao mình vào anh không chút đắn đo. Nỗi khát khao chết người ấy vẫn còn vẹn nguyên cho đến giờ. Nó đã đâm sầm vào cô như một cái xe ủi, đập tan cái tôi của cô, quét sạch niềm kiêu hãnh của trong cô.
Sẽ không bao giờ như thế nữa… không bao giờ. Nếu anh không dứt ra, không kịp dừng lại sự điên rồ đó, thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Có thể anh sẽ ban phát cho cô điều tử tế cuối cùng là làm tình với cô. Không phải vì anh thực sự muốn, không phải vì anh có ý định làm thế, mà vì thấy tội nghiệp cho cô. Người đàn bà bị liệt đáng thương chưa từng nếm trải sự gần gũi xác thịt với bất kỳ người đàn ông nào, tỏ ra thèm khát đến nỗi chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến cô ta thở hổn hển van nài. Một người đàn ông liệu có thể làm gì khác ngoài việc cho cô ta cái mà cô ta muốn?
Mắt Bethany mọng nước. Cô nhăn mặt khổ sở cố không để nước mắt trào ra. Cứ nghĩ rằng chuyện đã có thể đến nước ấy cô lại cảm thấy ghê tởm. Đây chính là lý do tại sao Bethany luôn cố không để mình rơi vào tình huống đó. Mặc dù cô không chắc mình có làm được điều đó không, nhưng có quan trọng gì? Cuối cùng thì cô cũng chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi. Đối với đàn ông, tình dục là số một. Bạn trai cô, Paul, đã dạy cho cô bài học đó tốt như thế nào. Nếu Bethany tự cho phép mình bắt đầu nhen nhóm hy vọng thì nếu có gì không hay xảy ra thì cũng đáng đời cô.
Bethany đưa tay quệt hai bên má. Tám năm trước, cô đã thề rằng không một người đàn ông nào có quyền bắt cô phải chảy nước mắt lần nữa. Giờ đây, hãy nhìn mà xem! Được rồi, cô sẽ không khóc một lần nào nữa, nhất định. Lần tới nếu có người đàn ông nào, bất kỳ, mời cô đi chơi, câu trả lời dứt khoát sẽ là không.